Theo sau âm thanh va đập, trái với tưởng tượng, Vương Tuyết Nghi không hề rơi xuống đất mà lại dính luôn vào vách đá. Kế đó là một chuyện kỳ dị xảy ra: nàng bị hút vào trong.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh. Trong tích tắc, khi mà khôi lỗi thú nhân còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh nàng đã hoàn toàn biến mất.
...
Này là...
Bên trong thạch thất, lão nhân nhất thời lâm vào trầm mặc...
Lát sau...
“Thì ra là nó“.
Thần sắc buông lỏng, lão nhân cười tự giễu:
“Coi bộ bị giam lâu quá nên đầu óc đã hỏng mất rồi. Rõ ràng là do mình mở ra mà lại không nhớ...“.
Quả như lão nhân vừa nói, vách đá đã hút Vương Tuyết Nghi vào đích thực là do lão tự mình khai mở và bố trí cấm chế vào ngàn năm trước. Ở phía bên kia chính là một phòng giam đặc biệt. Nó cực kỳ kiên cố, đến mức dù là tu sĩ Thiên hà cảnh đệ nhị trọng mà bị nhốt vào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Tất nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó. Phòng giam nọ rất kiên cố, điều đó không giả, thế nhưng để được như vậy thì đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều tài liệu cho việc xây dựng, bày bố. Chẳng nghi ngờ gì nữa, lão nhân đã hao tổn không ít tâm tư vào đấy...
Là vì đối phó với những kẻ xâm nhập động phủ này?
Không. Lão tạo ra nó vì mục đích khác cơ. Lão đúng là muốn dùng nó để giam cầm, có điều, thay vì kẻ địch thì đối tượng lại biến thành những cô gái xinh đẹp.
Họ có khả năng là bất cứ ai. Có thể là một tu sĩ, cũng có thể là một phàm nhân bình thường; là kẻ thù, hoặc chỉ đơn giản là người vừa mới gặp mặt; một thiếu nữ, một thiếu phụ hay thậm chí có thể là một bé gái còn chưa trưởng thành, giống như... Vương Tuyết Nghi.
Tuy nhiên, dù là ai, đối tượng nào đi nữa thì mục đích cuối cùng của lão cũng chỉ có một: phát tiết và thái bổ.
Với lão, bọn họ - các cô gái ấy - chẳng khác nào những miếng thịt nướng hình người thơm tho đầy cám dỗ. Mà thịt nướng thì sao? Nên được ăn nóng đấy...
...
“Tiểu mỹ nhân của ta...“. - Nhìn khung cảnh trước mặt, lão nhân liếm môi, nuốt nước bọt lẩm bẩm - “... Đây là do nàng tự mình chui vào, không thể trách ta...“.