Chẳng biết vì sao, lần này khảo nghiệm của Minh Giới đối với Hoa Lân, lại nặng nề phi thường, Minh Vương dẫn theo phần đông tướng lãnh, tự mình đốc sát, ôm lấy Hoa Lân đi xuống dưới Minh Vương điện.
Đi xuống dưới mặt đất, một hàng người hướng mặt đông đi được hơn mười trượng, chỉ thấy phía trước xuất hiện một mảnh tháp lâm lờ mờ, mỗi cái rễ cây dài hơn năm trượng chính là “ Phương tiêm tháp” cao vót đứng ở phía trước, đưa mắt nhìn lại, nhìn không thấy cuối, mà tại ở chỗ sâu trong tháp lâm, lại phiêu lãng tròn trặn một dải sương màu xám, tầm mắt không thể nhìn xa, tựa thêm một tia quỷ dị, Hoa Lân đột nhiên dừng lại, phát hiện ven đường dựng thẳng một tấm bia đá, ở trên có bốn chữ to màu đen- “Vong Hồn Chi Tháp!”
Hoa Lân thấy lạnh xương sống, lại nghe Minh Vương chánh sắc nói:
- Đây là thánh địa của Minh giới, trước giờ không thể dễ dàng tiến vào, nhưng hôm nay, vì khảo chứng tài năng của ngươi, đành phải cho ngươi xông vào “Vong hồn trận”, nếu như ngươi có khả năng vượt qua trận pháp này, bổn vương sẽ đem thánh vật của Minh Giới tặng cho ngươi, sau này, ngươi có thể hiệu lệnh vong hồn thiên hạ, chẳng biết ý ngươi ra sao?
Hoa Lân toàn thân chấn động, hoảng sợ nói:
- Thánh vật “Hiệu lệnh vong hồn ?” không tốt vậy chứ ?
Minh Vương thở dài:
- Ai!...cho nên nói, việc này quan hệ trọng đại, cần phải để ngươi thông qua thử thách mới được. Đương nhiên, nếu như lần này mà Đẳng Tinh Sí tự mình tiến đến, chúng ta đâu cần phải chuốc lấy phiền não bực dọc này, mong rằng tiểu huynh đệ xét.
Hoa Lân là lần thứ hai nghe được tên "Đẳng Tinh Sí”, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Này…này Đẳng Tinh Sí là cái gì vậy ?
Minh Vương cùng phần đông tướng lãnh được một trận nhìn nhau, chỉ nghe Pháp Vương bên trái lắc đầu nói:
- Nguyên lại ngươi còn không biết lai lịch của Phần Tinh Luân?....ai! từ xưa tới nay, vạn vật đều do Kim, Mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại nguyên tố cấu thành. Cho nên tại tiên giới, dưới Thiên đế có năm thiên tôn cường đại, địa vị của, danh tiếng của bọn họ còn trên cả tiên nhân, mà Đẳng Tinh Sí, đúng là hỏa hệ thiên tôn. Phần Tinh Luân của ngươi, chính là bảo vật của hắn….bây giờ ngươi đã hiểu chưa ?
Hoa Lân cả kinh, thầm nghĩ :
- "Thiên cơ đồ” của Tiêu gia quả nhiên từng nói qua, Phần Tinh Luân là “Hỏa hệ thiên tôn” Đẳng Tinh Si, lại nói, Phần Âm Tông đuổi giết mình, căn bản là vì Phần Tinh Luân mà đến, có lẽ “Huyết ma đại trân” của bọn họ, nhất định phải dung Phần Tinh Luân mới có thể khởi động sao?
Tướng quân bên cạnh thấy Hoa Lân cúi đầu suy tư, vì vậy không nhịn được nói:
- Được rồi, không nên lãng phí (thời gian), ta đi khai giải “Vong linh chi trận….” nói xong thân ảnh chợt lóe, đã nhẹ nhàng tiến vào Vong hồn tháp lâm.
Hoa Lân đang trầm tư chợt bừng tỉnh, chậm rãi đi vào bên bờ tháp lâm, ngẩng đầu nhìn phía trước u ám, nghi hoặc nói:
- Minh Vương đại nhân! Ta phải làm thế nào mới có thể vượt qua trận này đây ?”
Minh Vương thong thả bước đến bên người Hoa Lân nói:
- Tại chính giữa tháp lâm, có một tòa tế thai (đền cúng), ở trên tế thai, cắm một chiêu hồn kì màu đen, chỉ cần người có khả năng nhổ hạ cờ này xuống, vong linh chi trận tự nhiên vì vậy mà giải.
Hoa Lân giật mình đại ngộ, lại ngưng thần hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy hắc vụ lờ mờ, càng ngày càng đặc, ẩn ẩn thấy vài bóng đen chợt lóe rồi biến mất, Minh Vương bên người đột nhiên trầm giọng nói:
- Trận pháp đã mở, ngươi có thể tiến vào….bất quá trước khi ngươi đi vào, ta phải nhắc nhở ngươi vài câu, tại đây bên phía tây tháp lâm, còn có một khối tử vong cấm địa, ngươi ngàn vạn lần không nên ngộ nhập trong đó, chỉ vì, phía tây tháp lâm có một tu la hung ác, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được làm nó tỉnh, nếu không thì không thể nào cứu được ngươi.
Hoa Lân kinh ngạc nhìn Minh Vương, thấy sắc mặt ngưng trọng, không giống như nói đùa, trong lòng cả kinh, chẳng lẻ nơi này cũng có thứ làm cho bọn họ sợ hãi? như vậy thật kì lạ! Hoa Lân quay về phía Minh Vương gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích, không hề nhiều lời, chậm rãi rút Hà Chiếu Kiếm, từng bước một đi vào tháp lâm mờ ảo.
Thân ảnh hắn dần dần biến mất giữa sương mù, Pháp Vương chậm rãi lùi lại bên phải Minh Vương, ngưng giọng nói:
- chẳng biêt tiểu gia hỏa này có thể vượt qua trận này không? tu vi của hắn thật sự quá thấp…
Minh Vương cũng thở dài một hơn nói:
- Ai…lời tiên đoán đã rất rõ ràng, nói rằng hắn sẽ yên ổn vượt qua trận này, hơn nữa, chúng ta cũng đã đợi chờ lâu lắm rồi, nếu lại đợi thêm mấy ngàn năm nữa chỉ sợ lòng người thay đổi, khi đó thế lực của U La có lẽ càng lúc càng lớn.
Pháp Vương nghe vậy, chỉ có thể gật gật đầu, ngoảnh lại nhìn u lâm phương xa, nhẹ giọng hỏi:
- người trong lời tiên đoán có đúng là hắn không ?
…..........
Hoa Lân chậm rãi đi vào “Vong linh chi tháp”, chỉ cảm thấy một luồng âm phong thổi tới, lá khô cuồn cuộn bay trên mặt đất, tháp lâm u tĩnh kia làm cho người ta có loại cảm giác khó thở, theo đường nhỏ mà đi được khoảng hơn mười trượng về phía trước, nhưng phía trước vẫn một mảnh yên tĩnh.
Chẳng biết từ khi nào, cảnh vật phía trước đột nhiên thay đổi, một mảnh ba động trong suốt, từ phía trước cắt thẳng tới, “tranh” một tiếng, Hoa Lân khó khăn lắm mới nghiêng người né qua, lại thấy một mảnh ống tay áo theo gió bay xuống, chỉ cần chậm nửa bước, nhất định bị cắt thành hai mảnh
Trong phút chốc, chung quanh một trận ba động trong suốt, từ bốn phía hợp lại mà đến, bảy ngang tám dọc, tung hoành, thay đổi liên tục, làm người ta thật khó xác định. Cũng may, Hoa Lân từ thủa nhỏ được Thượng Quan Linh hun đúc, thân pháp sớm dung nhập trong kiếm pháp, lập tức di chuyển, quay cuồng né tránh, hắn liên tục né tránh ở dưới.
Hoa Lân gầm lên một tiếng, nâng kiếm ngưng khí, huy kiếm bổ ra, trong tay một màn kiếm quang cường đại nghênh đón thứ đang tới, chợt nghe “Phanh” một tiếng nổ. Phút chốc, Hoa Lân đã bị đóng băng tại giữa một tầng băng trụ thật lớn, khối băng hàn lãnh kia, đem so với “Huyền băng tủy” cũng không hơn kém
Nói thì chậm, một bóng người màu đen phiêu lãng mà đến, thân ảnh hư vô, thế nhưng xuyên qua lớp băng hàn lãnh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Hoa Lân, cười điên cuồng nói:
- Tiểu tử, ngươi như thế nào ngay cả Thủy khắc Hỏa xem ra đều không hiểu, Phần Tinh Luân của ngươi nóng cháy vô cùng, nhưng tới nơi này cũng bị âm khí hấp thu hoàn toàn, ha ha ha…..
Hoa Lân hết lần này tới lần khác đều không tin tà ma, toàn thân hỏa diễm, tưởng rằng có thể dung hóa khối băng chung quanh, nhưng hắn phát hiện, lần tao ngộ này và bị nhốt ở “Huyền băng trụ” ở Thanh Thánh Viện thập phần tương tự, vô luận ngọn lửa trong cơ thể cường đại như thế nào, nhưng một khi gặp hàn băng bên người, ngay lập tức bị hấp thu sạch sẽ.
Mà bóng đen đối diện kia, đúng là nguyên soái của Minh Giới, hắn thấy Hoa Lân vẫn cố chống cự, trong mắt lập tức hiện lên một tia hàn quang đắc ý, âm trầm nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng trách ta xuống tay không lưu tình!...ngần ấy tu vi của ngươi, thật sự đối với Minh Giới chúng ta không có chút tác dụng, trái lại không bằng đi tìm chết cho ta!
Nói xong, hắn đưa hắc kiếm trong tay, hung hãn hướng thẳng tới tim Hoa Lân.
Mắt thấy trường kiếm của đổi phương muốn đâm vào tim mình, Hoa Lân trong mắt hàn quang chợt lóe, tay trái đột nhiên đưa ra, “Đương” một tiếng, giữ lấy mũi kiếm của đối phương, không để đối phương có phản ứng, hữu thủ một kiếm thứ hai lao tới, “phác” một tiếng, ngược lại cắm vào bụng của đối phương
Tướng quân kia hoảng sợ quăng kiếm, lập tức lộn một vòng lao ra, xuyên qua lớp băng, trốn lên trời phía trên lớp băng, hoảng sợ kêu:
- Không…không thể như vậy, ngươi như thế nào lại có thể hoạt động ở trong lớp băng?
Hoa Lân lấy sự thật thay cho câu trả lời, đột nhiên hắn phá băng mà ra, ”hoa lạp” một tiếng, đứng ở trên lớp băng, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự là cô lậu quả văn…
Nói xong, hay tay chấp kiếm, đừng ở chỗ cũ uy phong lẫm liệt, chỉ thấy mặt băng dưới chân, lập tức tan chảy, trong nháy mặt hóa thành một khối nước, đúng là “ Khống thủy đại pháp” trong truyền thuyết.
Tướng quân hoảng sợ nói:
- Ngươi…ngươi dám Thủy Hỏa song tu?
Hoa Lân cầm hắc kiếm của đối phương trở về, “tranh” một tiếng cắm ở dưới chân hắn, cười lạnh nói:
- Vừa rồi một kiếm kia, nếu ta dụng tới ngọn lửa của Phần Tinh Luân, cho dù ngươi có một trăm cái mạng cũng đều không đủ, lần sau nhìn thấy bổn thiếu gia, phải cung kính đối với ta một chút, đừng để ta phải động tay động chân!
Ai ngờ tướng quân kia căn bản không hiểu ý, ngượi lại xấu hổ thành cả giận nói:
- Xú tiểu tử, ngươi dám đối với bổn tôn như vậy, ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không thể quay đầu.
Hoa Lân thấy hắn chết cũng không thay đổi tính nết, vì vậy cười nhạo:
- Ngươi thật ngu ngốc!...ngay cả với Minh Vương các ngươi lão tử còn không sợ, ngươi là cái thá gì? bằng vào ngươi, còn không xứng buộc giầy cho bổn thiếu gia!
- Ngươi…ngươi….
Tướng quân kia chưa từng bị người nào sỉ nhục như thế, thiếu chút nữa tức giận đến nói không ra lời, vì vậy hung hăng nói:
- Ngươi cứ chờ xem! Nếu như để cho ngươi xông ra khỏi trận này, tên của bổn tôn sẽ đảo ngược lại…
Nói xong thân ảnh chợt lóe, lại biến mất giữa tháp lâm u ám.
Chỉ thấy Hoa Lân cười cười, thầm nghĩ ngay cả ta mà cũng nói sợ ngươi, vậy không phải là người Tu Chân, lập tức nhảy xuống lớp băng, xác định phương hướng, tiếp tục hướng tới chỗ sâu trong tháp lâm tiến tới…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK