Hoa Lân còn đang nghĩ tới núi vàng núi bạc thì Lộ Á Phi đột nhiên xô mạnh tay hắn bảo:
- Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?… Mau động thủ đi!
Hoa Lân bị hắn xô cho liểng xiểng liền đáp:
- Động thủ ngay đây, động thủ ngay đây…
Nói rồi rút phắt Hà Chiếu ra, tay phải chỉ lên trời quát lớn:
- Hà Chiếu… Đi!
Nghe “Phiu” một tiếng, Hà Chiếu kiếm đột nhiên bắn lên trên không, Lộ Á Phi run lên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phi kiếm của Hoa Lân lóe lên trong không trung, đột nhiên biến mất. Trong lúc Lộ Á Phi đang ngây ra, đột nhiên hàn quang lóe lên trên trời, một thanh phi kiếm chói mắt bắn xuống như điện, mũi kiếm ẩn hiện một cổ áp lực mạnh mẽ ập xuống…
Lộ Á Phi lập tức lộn người ra sau, không nhịn được biến sắc bảo:
- Ngươi có lầm không đó…
Lời nói còn chưa dứt thì chỉ nghe một tiếng “Tranh!” lớn, mặt đất rung rung, đòn đánh mạnh mẽ làm đất đá chung quanh vẹt ra…
Phi kiếm kia lại bắn thẳng xuống lòng đất, để lại trên mặt đất một cái khe lớn, ở giữa còn có một cái lỗ kiếm bằng nắm tay, chắc chắn là kiệt tác của bảo kiếm của Hoa Lân rồi? Lộ Á Phi cúi đầu nhìn, miệng lẩm bẩm:
- Lợi hại quá…
Nào ngờ khi hắn ngoảnh đầu lại lại thấy Hoa Lân trên trán mồ hôi lã chã, đứng tấn mã bộ (1), miệng lẩm bẩm:
- Quay lại, quay lại… Mau quay lại nào!
Tư thế giống như đang nhổ củ cải, cũng tựa như đang rặn ị, vẻ mặt thập phần cật lực.
Lộ Á Phi cười lớn rung cả người:
- Ngươi làm cái gì mà quỷ… bí vậy?
Hoa Lân hổn hển hít mấy hơi, lúc này mới đứng thẳng lên, quệt mồ hôi trên mặt đáp:
- Không có gì, ta không sao!... Có điều Hà Chiếu muốn nghỉ dưới đất một chốc, ta đợi chút nữa lại gọi nó lên vậy!
- Ha ha ha…
Lộ Á Phi lúc này cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đã lâu lắm rồi không cười như thế này.
- Ha ha ha
Hoa Lân cũng ngây ngô cười, có điều lại gãi đầu bảo:
- Không có cách nào… mình ngươi đào trước đi, ta phải nghỉ một chút đã!
- A?
Lộ Á Phi đột nhiên phản ứng, ấm ức nói:
- Không phải chứ? Một mình ta đào?... Cái tên gia hỏa nhà người có phải đang giả vờ không?
Hoa Lân duỗi tay nói:
- Cái này thì ngươi không đúng rồi, ta giống loại người đó sao?
Lộ Á Phi giận dữ đáp:
- Ta cũng thấy ngươi không giống loại người đó. Bởi vì, bản thân ngươi là loại người đó!... Xéo nhanh đi, ta sắp động thủ đây.
Hoa Lân lùi lại hai bước, Lộ Á Phi đã lật tay rút Xích Dương kiếm ra chém binh binh bang bang lên mặt đất.
Vì trên mặt đất đã có một lỗ kiếm, chung quanh có nhiều vết nứt nên Lộ Á Phi cũng chẳng phải cật lực lắm. Chỉ sau chốc lát, Hoa Lân thấy cái “khe” đã bị chất đầy đá, đang muốn tiến lên vẹt đá ra cho Lộ Á Phi tiếp tục đào thì thấy Lộ Á Phi đột nhiên ngừng tay, chỉ hai ngón lên mặt đất quát lớn:
- Càn khôn tá pháp, sơn thạch di vị… Khai! (2)
Dưới chân Hoa Lân đột nhiên chấn động, “ca băng…ca băng” mấy tiếng, cái khe đã rộng thêm vài thốn. Còn đá lớn đá nhỏ ào ào dời về bên phải, trong chốc lát để lộ ra một cái khe lớn “sạch sẽ”.
Sắc mặt Lộ Á Phi vui mừng, cười ha hả bảo:
- Không ngoài sở liệu của ta, quả nhiên đã làm được!
Hoa Lân không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi quả thật đã học được… khống vật rồi? (3)
Lộ Á Phi gật đầu đáp:
- Vừa rồi ta nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu “Phạm Mật tâm kinh” nói vô cùng có lý. Vạn vật trong thiên địa đều có linh tính như nhau, có khác biệt là do quan điểm của mỗi cá nhân mà thôi. Tá vật di thần, tất vi sở dụng… (4)
Cơ mắt Hoa Lân giật mạnh, trong lòng có chút cảm ngộ…
Nhưng đáng tiếc là nơi đây trừ nham thạch ra chẳng có hai loại vật chất “thủy”, “hỏa”, xem ra không thể luyện tập thực tế được rồi.
Lộ Á Phi thấy hắn bắt đầu run run, biết hắn có lĩnh ngộ nên không làm phiền, nắm bảo kiếm tiếp tục chém loạn lên.
Cái khe dưới đất càng lúc càng lớn, Lộ Á Phi quả đã tiết kiệm được rất nhiều công sức. Đột nhiên, toàn thân Hoa Lân run lên, hét lớn:
- Á Phi! Ngừng lại… mau ngừng lại!
Lộ Á Phi ngừng chém, lập tức nhìn Hoa Lân.
Chỉ thấy trong mắt Hoa Lân hàn quang lóe lên, mắt sáng như sao lạnh lùng nhìn chung quanh, hình như có thứ gì đó không sạch sẽ đã xuất hiện…
Lộ Á Phi thực sự kinh hoảng, bởi vì hắn cũng đã phát hiện chung quanh gió lạnh ào ào. Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nơi này vạn vật không có cách nào sinh tồn, tại sao lại có khả năng xuất hiện lệ quỷ nhỉ?
Kỳ thực bản thân Hoa Lân cũng có chút hoài nghi, nhưng trên thân hắn mang Hàng Ma chí bảo “Phần Tinh Luân” (5), bản thân là khắc tinh của lệ quỷ. Loại cảm giác này tuyệt đối không thể lầm được…
Hai người phân ra ngoảnh đầu nhìn bốn phía, phát hiện ra thế giới u ám này càng thêm vẻ chết chóc…
Bọn họ vạn vạn lần không ngờ được, sơn cốc này vốn có vấn đề! Nơi đây địa thế trũng sâu, “ánh sáng” tự nhiên cực kỳ ảm đạm, nếu không phải hai người bọn Hoa Lân là tu chân giả, sợ rằng đưa tay ra cũng chẳng thấy năm ngón đâu.
Hoa Lân nhìn chung quanh nhưng tuyệt không phát hiện được bóng người nào, không khỏi cười lạnh bảo:
- Hừ hừ!... Thì ra ngươi cũng thông minh, biết được bản thiếu gia trời sinh chính là hàng ma chi thể. Chưa vội hiện thân xem như ngươi may mắn!
Nói xong Hoa Lân nâng bàn tay phải lên, trong lòng bàn tay từ từ bốc lên một ngọn lửa đỏ sậm. Hắn đột nhiên bóp tay, ngọn lửa tắt ngay, lúc này mới chậm rãi nói:
- Ta đào khoáng của ta, ngươi đi đường của ngươi, hai bên không động chạm tới nhau, hy vọng ngươi đừng có chọc ta!
Lộ Á Phi lại lướt mắt nhìn bốn phía một lượt, trừ những trụ đá u ám ra hắn quả thực không phát hiện được gì khác, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi. Lúc này đột nhiên một tiếng cười the thé vang lên dật dờ, phảng phất như từ chân trời truyền tới:
- Quác quác quác! Ngươi nói thật dễ nghe… dễ nghe… các ngươi tự tiện xông vào địa bàn của ta cũng không sao… không sao, nhưng các ngươi lại còn muốn đào tinh thạch… tinh thạch của ta, hiện tại các ngươi lập tức đi đi… đi đi, nếu không đừng trách ta vô tình… vô tình… vô tình…
Thanh âm từ từ trôi ra xa, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Lộ Á Phi và Hoa Lân nhìn nhau, hai người cùng bật cười:
- Thật không ngờ, thì ra nơi đây cũng có quỷ hồn!
Lộ Á Phi cười thì cười nhưng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, biểu tình biến thành thập phần nghiêm túc, y chậm rãi bảo:
- Ta nói này Lân thiếu, việc này không thể xem thường đâu. Ngươi đã từng nghe người ta nói tới nếu “tu chân giả” mất đi nhục thân, trước mắt kẻ đó chỉ có hai con đường để đi. Thứ nhất là tới Quỷ giới báo danh, thứ hai là nguyên thần xuất khiếu, tự luyện Phệ Hồn đại pháp. Chỉ cần tu vi đạt tới trình độ nhất định thì có thể tiến vào Tu La giới! Như ta thấy…
Hoa Lân khẽ run, hầu như đồng thanh bảo:
- … Hắn khẳng định là không có cách nào vào Quỷ giới do đó chuyển sang luyện Tu La đạo rồi!
Lộ Á Phi gật đầu…
Hoa Lân lập tức nghĩ tới Tôn Yên Nhiên, đột nhiên nói:
- Việc này quả không thể xem thường được!... Như ta biết, tu luyện Tu La đạo cần phải dùng máu Thiên Hồ để tái tạo thân thể, nếu không vĩnh viễn chỉ là một quái vật dật dờ. Nhưng ở đây cách xa nhân gian, vốn chẳng thể nào tìm được máu Thiên Hồ, tên gia hỏa này có khả năng đã sản sinh tà niệm…
Lộ Á Phi gật đầu đáp:
- Hừ hừ! Sợ rằng tên gia hỏa này đã…
Hoa Lân cười khổ bảo:
- Ài!... Tên gia hỏa này đã bước vào ma đạo rồi, vừa rồi hắn lén lút tiếp cận chúng ta, dụng ý dĩ nhiên đã vô cùng rõ ràng!
Lộ Á Phi thờ ơ bảo:
- Cũng may hỏa diễm của ngươi có thể khắc chế hắn, nếu không hắn đã sớm ra tay rồi!... Lân thiếu, chúng ta có nên chuyển sang chỗ khác không?
- Ách…
Hoa Lân nhìn biểu tình của hắn, đột nhiên lắc đầu nói:
- Bảo bối Hà Chiếu của ta hiện đang nằm dưới đất! Đợi ta lấy lại nó đã rồi nói!
Lộ Á Phi gác kiếm lên vai, cười bảo:
- Cái tên gia hỏa ngươi, lần nào cũng quá tùy ý, thế nào cũng có một ngày bị giáo huấn. Ta thấy hôm nay ông trời hảo tâm muốn nhắc nhở ngươi đó, bảo ngươi lần sau đừng có mà tinh vi! Ha ha ha…
Hoa Lân xấu hổ, dường như nổi giận:
- Nói nhiều thế làm gì, còn chưa động thủ đào đi?
Lộ Á Phi giật mình, giương Xích Dương kiếm lên ra vẻ như muốn chém hắn.
Hoa Lân lập tức né sang một bên, nghiêm mặt bảo:
- Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lần! Ta không phải là giám công…
Lộ Á Phi hạ giọng mắng:
- Cũng may là ta, đổi lại là người khác nhất định sẽ đoạn giao với ngươi. Hừ! Sẽ có một ngày người phải nếm mùi…
Nói rồi hạ bảo kiếm xuống, “binh binh bang bang” bắt đầu đào bới…
Đào được một lúc, Hoa Lân lại thử gọi Hà Chiếu quay lại nhưng phát hiện chẳng có lấy một chút phản ứng, hắn lập tức thi triển Sưu Thần thuật tra xét, phát hiện nham thạch bên dưới quá cứng rắn, Hà Chiếu ngập trong một khối nham thạch màu đen, hắn lại không cảm thấy được một chút phản ứng của nó. Hiện tượng như thế này thực quá quái dị!
Lộ Á Phi cuối cùng cũng thấm mệt, đem Xích Dương kiếm đặt vào tay Hoa Lân bảo:
- Bây giờ tới lượt ngươi đào…
Hoa Lân nhận lấy bảo kiếm từ tay hắn lại phát hiện Xích Dương kiếm rung rung, hình như có chút không nghe theo sự sai khiến của hắn. Trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ thanh bảo kiếm này đã “sống” rồi, tương lai nhất định sẽ bắn quang mang ra bốn phương.
Nhưng Lộ Á Phi tuy giao bảo kiếm cho Hoa Lân mà hai mắt cứ nhìn hắn chằm chằm không thôi, rõ ràng có chút không yên tâm. Hoa Lân nâng trường kiếm lên không có cách nào chém xuống đành bảo:
- Cái thanh kiếm gãy của ngươi nặng thế? Ta có chút không quen…
Lộ Á Phi là người thông minh, làm sao mà không hiểu dụng ý của hắn chứ? Thở dài bảo:
- Mau động thủ đi!... Ngươi không nghe người ta bảo sao? Bảo kiếm càng dùng càng linh, càng dùng càng sắc. Tuy rằng sẽ mòn đi nhưng mỗi lần luyện thì nó lại tăng thêm nửa phần linh tính, bớt đi trở ngại…
Hoa Lân gật đầu đang muốn chém xuống, đột nhiên sau lưng lạnh căm, tâm lý lập tức cảm thấy không tốt, đằng xa đột nhiên truyền tới một câu nói lạnh lẽo:
- Các ngươi chờ một chút, ta nhất định sẽ đem các ngươi giết chết… giết chết… giết chết…
Lộ Á Phi nhíu mày nói lớn:
- Chúng ta cũng muốn rời đi lắm! Nhưng trường kiếm của bằng hữu ta còn cắm dưới đất, nếu ngươi có lòng thì đừng có ẩn nấp nữa mà giúp lấy nó ra đi.
Thanh âm kia lại không trả lời, chung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Hoa Lân đột nhiên bỏ trường kiếm trong tay xuống cười lạnh:
- Bản thiếu gia trước giờ chỉ thích mềm không thích cứng, đừng có chọc giận ta, từ nay về sau ta sẽ sống ở đây luôn đó!
Nói xong Hoa Lân ngoẹo đầu nói với Lộ Á Phi:
- …Ta bảo này Lộ đại thiếu gia! Ngươi thực sự tính thỏa hiệp với nó à?
Lộ Á Phi nhìn hắn đầy ẩn ý, đột nhiên cười bảo:
- Đã có bao giờ ngươi thấy ta sợ chưa? Dù nó có lợi hại tới đâu thì cũng chẳng bằng được một nửa Phần Âm tông. Ta chỉ lo là trong tay ngươi không có kiếm thôi…
Hoa Lân ngạo mạn đáp:
- Thế là ngươi đã đánh giá ta quá thấp rồi!... Chỉ cần trong lòng có kiếm thì một cái gậy gỗ cũng có thể giết người. Ngươi bảo có đúng không?
Mắt Lộ Á Phi lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, lớn tiếng tán thưởng:
- Đúng!... Chỉ với câu này của ngươi, chúng ta không những thu hồi Hà Chiếu mà còn đào toàn bộ năm khối tinh thạch bên dưới ra… ha ha ha!
Hoa Lân nắm lấy Xích Dương kiếm của Lộ Á Phi, hào khí tràn đầy nói:
- Không sai! Từ nay trở đi chúng ta không thèm thỏa hiệp với bất cứ ai!
Chính vì vậy, trường giao chiến giữa chính và tà này cuối cùng không tránh khỏi…
----------
1. Thế đứng tấn một chân trước, một chân sau, chân trước hơi khuỵu xuống, chân sau thẳng, hai bàn chân mở sang hai bên
2. Mượn sức càn khôn, núi đá di chuyển… Dời!
3. Khống chế vật thể
4. Mượn được “thần” của vật thể thì tất sẽ dùng được
5. Pháp bảo để hàng ma mạnh nhất - dịch giả
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK