Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng tối, Hoa Lân thấy mình phiêu phù tại không trung, không ngờ đã về tới quê quán lâu rồi. Đột nhiên thân người rung lên, bản thân nhớ tới mười lăm năm trước, về lại cái thủa còn ngây thơ năm xưa.

Xa xa truyền đến tiếng hoan hô cười nói, một thanh âm ôn hòa vang lên: ”Lân nhi, xem thúc thúc mang đến cho ngươi cái gì nè?”

Hoa Lân đang cắn đầu ngón tay, ngây ngốc nhìn con ngựa gỗ trong tay Lãnh thị vệ, giả giọng ngây thơ tức giận hỏi: “Ô… cái này là vật gì vậy?”

Lãnh thị vệ đặt con ngựa gỗ xuống, ôm Hoa Lân đặt lên trên lưng ngựa. Đu qua đu lại, cảm giác như đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió) rất vui vẻ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Lãnh thị vệ biến mất, bên cạnh lại có một người thiếu nữ lanh lợi (tinh khôn). Diệp Thanh cười rất duyên, hai tròng mắt long lanh, nàng nũng nịu nói: “Lân ca, Thanh Thanh cũng muốn ngồi…”

Trong tất cả nha hoàn, Hoa Lân không có cách nào kháng cự nhất chính là yêu cầu của Diệp Thanh. Vì vậy hắn lóng nga lóng ngóng leo xuống ngựa gỗ, đỡ Diệp Thanh ngồi lên ngựa. Đang chuẩn bị đu qua đu lại để Diệp Thanh thể hội cảm giác đằng vân giá vụ ra sao. Ai ngờ con ngựa gỗ đột nhiên cũng biến mất, Hoa Lân gấp đến độ khóc lớn, la hét muốn tìm về con ngựa gỗ yêu thích của mình. Cuối cùng, hắn linh cơ vừa động, gọi người viết một tờ cáo thị, cùng với Diệp Thanh tự thân dán tờ cáo thị tại cửa kinh thành.

Chỉ chốc lát, dân chúng xung quanh lập tức tụ tập lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào tờ cáo thị. Một gã thư sinh cũng tới xem, tập trung nhìn vào, chỉ thấy tờ cáo thị chỉ vẽ duy nhất một ngựa gỗ, bên cạnh có vài dòng giải thích. Trong đó ghi: ‘Lân Nhi, Hoa phủ, bị mất một con ngựa gỗ. Nếu có người tìm thấy, thưởng hai trăm lạng bạc trắng.’ Ở phần ký tên, là một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo – Lân Nhi. Ngoài mấy thứ trên, còn con dấu của quan phủ, Cửu Môn Đề Đốc phê duyệt. Có thể nói đầy đủ mọi thủ tục thông thường.

Thư sinh nhìn cáo thị, cười ha ha nói: “Tuyệt, quả thật là thiên hạ nhất tuyệt! Ha ha ha ha…”

Lúc ấy, Hoa Lân cùng Diệp Thanh đứng ở bên cạnh cáo thị. Thấy thư sinh giễu cợt bản cáo thị này, Hoa Lân lập tức giơ cánh tay nhỏ bé, bỉu môi nói: “Không cho cười, cẩn thận ta đánh ngươi à…”

Chuyện cũ trong quá khứ, lần lượt hiện lên…

Nhưng đột nhiên tất cả đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ nghe có người ở bên tai hô: “Uy! Ngươi đang cười cái gì thế, cười chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy?”

Hoa Lân dường như bị người kéo từ quỷ môn quan trở về, lúc này mới phát hiện, vừa rồi chỉ là một hồi mộng đẹp.

Bên cạnh có một thanh âm của cô gái truyện đến nói: “Người này có phải bị điên không? Miệng thì phun một bụm máu tươi mà còn cười khúc khích như vậy?”

Còn có một âm thanh non choẹt của thiếu niên nói: “Ai biết được, có thể đầu của vị đại ca này có vấn đề rồi?”

Hoa Lân mở to hai mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bản thân nằm trên một cái giường trúc, bên người có một nam một nữ đang nhìn mình không dời mắt. Hoa Lân mở miệng hỏi: “Ta đang ở chỗ nào? Ngươi… Các ngươi là ai?”

Cô gái kia lập tức đáp lời: “Ta còn muốn hỏi ngươi trước? Ngươi là ai? Như thế nào lại một mình đi tới Giải Thần trận?”

Hoa Lân toàn thân chấn động, muốn ngồi dậy, nhưng lại toàn thân cảm giác vô cùng đau đớn. Cô gái lập tức ấn ngực hắn xuống, mạnh mẽ đè hắn trở về giường. Hoa Lân lúc này mới phát hiện, cô gái này xấu vô cùng. Hai lỗ mũi cao lên trời, vành môi cong, khoảng cách hai mắt giống như cách nhau một thiên hà. Tổng quát mà nói, ngũ quan đều phát triển lệch lạc.

Hoa Lân sững sờ, cô gái kia lại lớn tiếng trách mắng: “Ngươi làm gì mà nhìn người ta như vậy? Ngươi từng nghe mọi người nói chưa? Nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Ách…” Hoa Lân nghĩ thầm, ta không có động một sợi lông tơ trên người ngươi, tại sao lại nói thụ thụ bất thân? Trái lại là ngươi mới đúng, một tay đè bổn thiếu gia, không trách ngươi phi lễ là may rồi.

Đang sầu muộn, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của nam nhân. Cửa gỗ cót két một tiếng rồi mở ra. Một trung niên nam tử đi đến, thấy Hoa Lân đã thanh tỉnh, liền hỏi: “Thiếu hiệp tỉnh rồi ư?”

Hoa Lân gần như đồng thời hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trung niên nam tử kia cười cười, đưa tay sờ mạch đập của Hoa Lân, dò xét một hồi mới nói: “Nơi này là Mê Tiên trận. Chúng ta là cư dân ở chỗ này, chẳng biết thiếu hiệp như thế nào lại tới nơi này?”

Hoa Lân hoảng sợ thất sắc, kinh hô: “Mê Tiên trận? Nói như vậy, ta vẫn còn ở trong Binh Hồn Giải Thần trận?”

Trung niên nam tử kia gật đầu nói: “Không sai!”

Nói xong, hắn phát hiện Hoa Lân đã không có gì đáng ngại, vì vậy buông cổ tay hắn ra.

Hoa Lân mê mang một hồi, khó hiểu hỏi: “Nhưng… nhưng, các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Trung niên nam tử cười khổ một tiếng, nói: “Ai… ngươi không nên hỏi vấn đề này. Từ nhỏ ta lớn lên ở chỗ này. Ba ngàn năm qua, đời này qua đời khác chúng ta đều muốn thoát khỏi nơi này. Thế nhưng Tiên trận quá mức lợi hại, đến nay vẫn chưa thành công. Ai…”

Hoa Lân giương mắt nhìn hắn nói, đầu còn chưa chuyển động tới. Lúc này, ngoài cửa có người thét lên: “Chu đại ca, điện chủ kêu ngươi tới.”

Trung niên nam tử lập tức đáp: “Được rồi, lập tức đến đây.” Quay đầu lại nhẹ giọng nói với Hoa Lân: “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, có thể không lâu sau điện chủ muốn gặp ngươi.”

Hoa Lân dường như chưa từng nghe thấy, vẫn còn đang suy tư về những điều mà trung niên vừa nói. Nghĩ thầm, nếu tổ tông họ ba ngàn năm nay cũng không đi ra khỏi Tiên trận này, chính mình dựa vào cái gì có thể đi ra ngoài? Đây đơn giản là một trò cười.

Trung niên nam tử cũng tưởng rằng đầu Hoa Lân có vấn đề, vì vậy lắc đầu, mở cửa đi ra bên ngoài.

Thiếu nam thiếu nữ bên cạnh ánh mắt lập tức càng tập trung trên người Hoa Lân hơn. Trong đó nam hài tử tương đối nhỏ tuổi hỏi: “Đại ca ca!... Thế giới bên ngoài có phải rất lớn hay không? Có phải có rất nhiều người đúng không?”

Hoa Lân lúc này mới phục hồi tinh thần, cười khổ nói: “Vậy ở chỗ này các ngươi có bao nhiêu người chứ?”

Thiếu niên kia ước chừng khoảng mười tuổi, trông cực kỳ thanh tú. Nghe được Hoa Lân đặt câu hỏi, dường như được ưu ái mà kinh, vội vàng trả lời: “Hình như có hơn một trăm người?”

Thiếu nữ bên cạnh lập tức bổ sung nói: “Không đúng! Tổng cộng có một trăm sáu mươi lăm người. Hơn nữa cộng thêm ngươi vừa mới tới thì có một trăm sáu mươi sáu người.”

Nàng hình như xem Hoa Lân cực kỳ không vừa mắt, vì vậy vừa chống nạnh, vừa lớn tiếng chất vấn: “Vấn đề của đệ đệ ta ngươi còn không có trả lời? Bên ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?”

Hoa Lân cười khổ một hồi, nghĩ thầm vấn đề này bảo ta như thế nào trả lời được? Vì vậy hỏi lại: “Ngươi cho rằng bên ngoài có bao nhiêu người chứ?”

Cô gái còn chưa trả lời, tiểu nam hài bên cạnh lại uốn uốn (bẻ) đầu ngón tay, giành nói: “Đệ phỏng chừng ít nhất cũng có hơn một vạn? Có đúng hay không?”

Hoa Lân thấy hắn hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên chưa bao giờ rời khỏi nơi này, vì vậy âm thầm thở dài.

Lúc này ở ngoài của đột nhiên truyền đến thanh âm khiêu khích của một thiếu niên: “Uy! Chu Định Phong, ngươi không phải nói hôm nay tỷ thípháp thuật với ta lại phải không? Tại sao rúc đầu ở nhà không dám ra ngoài?”

Tiểu nam hài ở bên người Hoa Lân đang bẻ đầu ngón tay, nghe vậy miễn cưỡng thét lên một tiếng nói: “Ai nói ta không dám?... Ta đến đây!” Nói xong mở cửa, bước nhanh đi ra bên ngoài.

Cô gái xấu xí lo lắng cho đệ đệ xảy ra chuyện gì, vì vậy cùng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại có Hoa Lân trơ trọi nằm trên giường trúc.

Chung quanh đột nhiên yên tĩnh, Hoa Lân nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Đặt biệt giấc mộng hồi nãy hết thảy làm cho hắn không thể quên. Tiếp theo, hắn lại nhớ tới Thượng Quan Linh, nhớ tới cái lạnh lùng mà ôn nhu, cảm giác đó thật đặc biệt, rất không giống với mọi người. Không khỏi cảm thấy buồn bã, lẩm bẩm nói: “Linh nhi… Nàng rốt cuộc là ở nơi đâu?”

Một lúc sau, Hoa Lân vô tri vô giác mở to hai mắt, trơ ra nhìn lên trần nhà. Cũng không biết qua bao lâu, cửa gổ “Ken két” một tiếng. Tiểu nam hài Chu Định Phong mới gần 10 tuổi đi đến, chán nản ngồi ở bên giường.

Hoa Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt hắn đen một mảng, hình như bị lửa đốt qua. Liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải thua hay không?”

Chu Định Phong kia đột nhiên cả giận nói: “Còn không phải đều tại ngươi hết! Hu hu hu hu…”

Hoa Lân cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Như thế nào lại đổ trách nhiệm lên đầu ta?”

Tiểu nam hài lại khóc, hỏi ngược lại: “Ngươi… ngươi có phải tại Trần Phong Trận được phụ thân ta cứu trở về phải không?”

Hoa Lân chỉ có thể gật đầu nói: “Có lẽ là vậy, ta cũng không rõ ràng lắm!”

Tiểu nam hài lại càng khóc to hơn, nói: “Vậy thì đúng rồi, ngươi ngay cả Trần Phong Trận đều không thể vượt qua, còn nói gì là tuyệt đỉnh cao thủ chứ. Hu hu hu…”

Hoa Lân cảm thấy muốn xỉu, khó có thể giải thích được, nói: “Ta quả thật không phải là tuyệt đỉnh cao thủ. Như vậy, có quan hệ gì không?”

Chu Định Phong khóc càng thương tâm, nói: “Nhưng chính phụ thân nói, ngươi khẳng định là một tuyệt đỉnh cao thủ, ta còn muốn bái ngươi làm thầy nữa. Hu hu hu…”

Hoa Lân càng thêm buồn bực, hỏi: “Cái đó… cái đó cùng kết quả ngươi tỷ thí hình như không có quan hệ trực tiếp à?” Nói tới đây, Hoa Lân đột nhiên rõ ràng hơn, vì vậy nói: “Như vậy đi, ngươi kể lại trận tỷ thí vừa rồi diễn ra như thế nào, có lẽ ta biết phương pháp phá giải hắn.”

Chu Định Phong kia nức nở nói: “Nhưng mà… nhưng mà Khang Soái cười nhạo nói. Nói ngươi ngay cả Trần Phong Trận cũng vượt không qua. Hu hu hu…”

Hoa Lân tâm địa mềm xuống, ôn nhu nói: “Nói về phép thuật, ta quả thật không biết nhiều. Bất quá ta từng nghe người ta nói qua, pháp thuật công kích từ xa, nếu thân pháp của ngươi đủ nhanh, ngươi có thể dễ dàng tránh thoát. Nếu có người chỉ học một mặt pháp thuật thôi, thân pháp của hắn sẽ rất kém. Cho nên tại tu chân giới, tất cả thay đổi trở thành tinh tu kiếm đạo. Có lẽ, ngươi nên thử luyện tập mấy chiêu kiếm pháp xem.”

Trong lời Hoa Lân nói, nói đúng nhược điểm của bọn họ. Phải biết rằng mấy ngàn năm trước, một ít môn phái vẫn trầm mê trong cái đẹp mỹ lệ của pháp thuật. Chưa ý thức được, mấy ngàn năm qua tu chân giới sớm ý thức được pháp thuật chỉ có tác dụng phụ trợ công kích, nếu chỉ tu luyện mỗi mặt pháp thuật, chỉ sợ không đỡ nổi một chiêu nửa thức của cao thủ kiếm đạo.

Nhưng Hoa Lân không nghĩ tới, nơi đây cùng với thế giới ngăn cách, cho nên vẫn còn đang tu luyện pháp thuật là việc chính, thật là làm người kinh ngạc.

Tiểu nam hài kia mặc dù có chút không tín nhiệm Hoa Lân, nhưng nghe hắn nói cũng có lý, trong lòng nổi lên tia hy vọng. Vì vậy bỉu môi hỏi: “Vậy… Vậy ngươi không thể không dạy ta à?”

Hoa Lân sửng sốt, rốt cục thở dài một hơi: “Ai… lúc ở quê hương, ta cũng từng thu một đồ đệ, hắn gọi là Phong nhi. Chỉ tiếc, ta chưa từng dạy hắn một chiêu nửa thức. Xem ra chúng ta có duyên, vậy dạy ngươi mấy chiêu thử xem sao!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK