Tốc độ của những “Phi Quỷ Kích” này thật sự quá nhanh, hàn quang xoẹt đến trước mặt làm bốn người hoàn toàn biến sắc, Hoa Lân cùng Hàn Trấn Ly đồng loạt xuất kiếm “đinh đinh đang đang “ một trận âm thanh cuồng bạo vang lên, khó khăn lắm mới đẩy lui toàn bộ “Phi Quỷ Kích” ra ngoài cửa. Cũng may bốn người đang bị vây ở trong thông đạo, chỉ cần có thể ngăn khe hở trước cửa là được. Nếu như ra khỏi thông đạo thì đừng nói bảo vệ người khác, Hoa Lân và Hàn Trấn Ly ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đề…
Lúc này, chỉ thấy vô số phi kiếm không ngừng đảo qua trước mắt tựa như hơn mười cao thủ ngự kiếm đồng loạt công tới, điều này làm cho Hoa Lân căn bản không ứng phó nổi, liền quát:
- Uyển nhi! Mấy người mau lùi về kết giới!… Nhanh!
Nói xong hắn định yểm hộ Thu Uyển Ly lui về phía sau, ngờ đâu vừa dứt lời thì một mũi “Phi Quỷ Kích” xuyên qua màn kiếm quang của hắn nhanh chóng bắn tới lưng Thu Uyển Ly. Hoa Lân hoảng sợ hét lên:
- Uyển nhi!...
Hà Chiếu trong tay lập tức hóa thành một mảng hồng quang nhanh chóng bổ về phía sau. Hoa Lân phản ứng dù nhanh nhưng tốc độ của “Phi Quỷ Kích” cũng không kém hắn.
Trơ mắt nhìn hàn quang bắn đến hậu tâm của Thu Uyển Ly, đang trong lúc tuyệt vọng thì phía bên phải Hàn Trấn Ly đột nhiên huy kiếm “Đang” một tiếng, khó khăn đánh lui “Phi Quỷ Kích” kia…
May mắn là Hoa Lân đã ngăn cản đại bộ phần Phi Quỷ Kích nên Hàn Trấn Ly có thể rảnh tay, bằng không thiết tưởng hậu quả thật khó lường.
Nhưng phía trước không còn sự ngăn cản của Hoa Lân nên vô số phi kiếm hung mãnh lao tới, Hoa Lân mắt thấy tình thế không hay, tả chưởng phóng ra chưởng phong hùng hậu rồi kéo Thu Uyển Ly và Tiễn Duyệt chui vào kết giới. “Keng keng keng…” Vài phi kiếm bắn sượt qua sườn phải Hoa Lân làm tóe ra vài mảnh huyết vụ. Cùng lúc đó, toàn thân Hoa Lân hồng quang chợt lóe, nhất thời xuất hiện một tầng phòng hộ nhàn nhạt, Sư Vương thuẫn lại được khởi động.
Hàn Trấn Ly không biết Hoa Lân có tiên khí hộ thể, thấy hắn bị thương liền vung tay phải huy kiếm giúp hắn đánh bật mấy Phi Quỷ Kích, trầm giọng nói:
- Mau bỏ đi!
Hoa Lân vội vàng gật đầu, hai người vừa đánh vừa lui, chỉ thấy kết giới nhộn nhạo một trận, rốt cục cũng trở về trạng thái ban đầu…
Kết giới này quả nhiên lợi hại, Phi Quỷ Kích không dám vượt qua nên bốn người tạm thời an toàn.
Hoa Lân sờ sườn phải của mình sau đó mở bàn tay ra, hắn thấy trên tay dính đầy máu. Thu Uyển Ly sợ tới mức vội vàng chạy lại, khẩn trương hỏi:
- Hoa ca ca, huynh… Huynh không sao chứ?
Hoa Lân dùng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh, bực bội nói:
- Ta không sao! Muội hãy nghỉ ngơi một chút để ta tính cho kỹ lưỡng, hôm nay không tiêu diệt chúng nó không được.
Hàn Trấn Ly chợt đi tới…
Chỉ thấy cánh tay phải hắn cũng có mấy vết thương, một mặt băng bó, một mặt lạnh lùng nói:
- Thế này nhé, “Phi Hồn Kiếm” do ta đối phó, ngươi chiếu cố hảo bằng hữu của ngươi rời khỏi đi…
Trong lời nói của y có chút kiểu cách mệnh lệnh.
Hoa Lân cũng không tức giận chỉ là cúi dầu nghĩ ngợi gì đó. Thu Uyển Ly giúp hắn băng bó vết thương bên hông, ôn nhu nói:
- Sư…Sư phụ! Chúng ta cũng nên lùi ra ngoài rồi tính…
Trong lòng nàng rất bất an, muốn Hoa Lân thanh toán Hàn Trấn Ly, nhưng thấy Hoa Lân bị kiếm thương, nàng lại lo lắn cho an nguy của hắn.
Ai ngờ ánh mắt Hoa Lân đột nhiên sáng ngời, mừng rỡ cất tiếng:
- Có rồi! Ta đã có biện pháp phá giải rồi… Lần này nhất định có thể thu thập đám Phi Quỷ Kích kia. Ha ha ha…
Tiễn Duyệt lộ vẻ kinh sợ hỏi:
- Hoa đại hiệp! Người… Người thật sự có thể thu thập đám quỷ kiếm này chứ?
Hoa Lân sảng khoái cười nói:
- Tuyệt đối có thể, bản đại tiên còn một bảo bối chưa dùng đến. Các ngươi chờ xem, ta đi vào thu kiếm…
Hàn Trấn Ly lập tức đưa tay ngăn hắn lại nói:
- Từ từ, để ta bố trí cẩn thận “Định Phong trận” rồi ngươi hãy vào, nếu không chỉ dựa vào ngươi, căn bản không có khả năng chống đỡ.
Hoa Lân đẩy tay hắn ra nói:
- A!... Tiểu bằng hữu, chuyện của bản đại tiên ngươi còn chưa đủ kiến thức, mau tránh ra!
Hàn Trấn Ly nhíu mày, do dự một chút, đành phải để hắn đi.
Kết giới lại một lần nữa ba động. Hoa Lân tiến vào phía trong, chỉ thấy Phi Quỷ Kích nằm chỉnh tề trên mặt đất trong đại điện màu lam. Thế nhưng chúng cũng không lập tức bật dậy, có lẽ chúng sợ Hoa Lân chạy mất bất cứ lúc nào nên tất cả đều nằm im bất động.
Hoa Lân cũng sửng sốt, cước bộ cố ý tăng thêm vài phần, chậm rãi tiến vào cửa, nhưng phát hiện thấy Phi Quỷ Kích vẫn không có động tĩnh.
Hoa Lân có chút lơ đễnh, nhân cơ hội tốt, hắn liền quan sát kỹ cảnh vật trong đại điện.
Hắn nhận ra bên phải đại điện có một gian thạch thất, từ đại môn đổ nát nhìn lại thì hình như đó là một thư phòng khổng lồ. Hoa Lân cười cười, nghĩ thầm rằng Thiên Cơ đồ có thể được giấu ở trong gian thạch thất đó.
Lúc trước, hắn căn bản không nghĩ đến chuyện tranh đoạt bảo vật gì đó, nhưng bây giờ thấy ngay trước mắt, cảm thấy rốt cục có điểm nhẫn nại không nổi. Vì vậy tay trái bắt thủ quyết, đang chuẩn bị mở ra Phần Tinh Luân, lợi dụng Hấp Tinh thạch hấp trụ toàn bộ Phi Quỷ Kích trong đại điện.
Nhưng trong lòng lại nảy ra suy nghĩ, thầm than “Nếu mình đường đột lấy ra Hấp Tinh thạch, Phi Quỷ Kích đang ở xa nói không chừng lập tức bỏ chạy. Vì vậy hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên đỉnh Chú Kiếm Lô quả nhiên phát hiện cửa sổ này đường kính ước chừng một thước vuông, phải gọi là “Yên Song” mới đúng (1). Ở giữa cửa sổ, bố trí tầng tầng lưỡi đao bén nhọn. Nếu có người muốn từ phía trên nhảy xuống, chắc chắn sẽ bị cắt thành từng mảnh, nhưng phi kiếm thì lại không như vậy, chúng nó nhất định có thể ung dung bỏ trốn.
Hoa Lân cười cười, dứt khoát bước về hướng lò luyện kiếm, chuẩn bị câu dẫn cho tất cả Phi Quỷ Kích cùng xuất động…
Quả nhiên, hắn vừa đi được sáu bước, đã thấy hàn quang liên tục lóe lên, bên tai truyền đến tiếng kiếm ngân vang “Keng keng keng…”, vô số Phi Quỷ Kích bắn tới như điện, có mấy phi kiếm thậm chí lao đến sau lưng Hoa Lân, chặn hết tất cả đường lui của hắn.
Hoa Lân không dám sơ xuất, mắt thấy khắp nơi kiếm quang phân loạn, biết bản thân không cách nào ngăn cản, vì vậy lập tức lấy Hấp Tinh thạch từ trong Phần Tinh Luân đem ra…
Đừng coi thường “Hấp Tinh thạch” này chỉ có hai thước vuông, lực hấp dẫn của nó cực kì kinh khủng. Nó vừa xuất hiện trong nháy mắt, chung quanh lập tức truyền đến âm thanh “ Coong coong…” ầm ĩ, đồ đạc bằng sắt trong phòng kịch liệt rung động một trận. Đột nhiên tiếng xé gió “Vù vù vù…” vang lên, vô số Phi Quỷ Kích gân vang “đinh đinh đang đang” bị hút tới mạnh mẽ.
Bản thân Hoa Lân cũng trợn tròn mắt, thấy truớc mắt tất cả đều là lợi khí bén nhọn lao nhanh tới, vội vàng cầm Hấp Tinh thạch trong tay ném ra. Chỉ cần chậm trễ một chút khẳng định hắn đã biến thành con nhím. Hắn sợ tới mức vắt chân lên cổ, trường kiếm trong tay bạt ra chém văng Phi Quỷ Kích bay tán loạn. Lúc này, Hà Chiếu trong tay hắn cơ hồ cũng bị Hấp Tinh thạch hút lấy.
Cũng may công lực của hắn cao cường nên có thể miễn cưỡng triển khai kiếm pháp. Qua nửa ngày thì cục diện đã định, Hoa Lân trên vai dính hai vết thương.
Nhưng hắn không thèm để ý tới thương thế, đắc ý dương dương cười nói:
- Thế nào? Muốn đối đầu với bản đại tiên sao, hôm nay không ném tất cả các ngươi vào lò luyện kiếm không được. Ha ha… Ách!
Tiếng cười của hắn đột nhiên tắc lại. Nguyên lai, trong phòng còn đến hơn ba mươi mũi Phi Quỷ Kích lơ lửng giữa không trung, chúng nó đều xoay đầu toàn lực kháng cự lực hút của Hấp Tinh Thạch, liều mạng phi hành bỏ chạy. Hơn nữa chúng còn có dấu hiệu thoát ly… Điều này làm cho Hoa Lân chấn động.
Trên mặt đất, Hấp Tinh Thạch cũng đã trở thành một thiết cầu thật lớn, vô số Phi Quỷ Kích dính trên mặt kích liệt run rẩy, hình như còn muốn giãy dụa vô ích.
Hoa Lân nhặt lấy một khối đá, nhằm về phía Phi Quỷ Kích trên bầu trời ha ha cười nói:
- Muốn chạy? Không có dễ vậy đâu!
Nói xong dùng sức ném tới một thanh Phi Quỷ Kích trong số đó.
Chỉ nghe “Đang” một tiếng, phi kiếm kia quay vòng vòng, lập tức bị Hấp Tinh Thạch hút lại.
Hoa Lân đang chuẩn bị nhặt đá ném tiếp, ai ngờ Phi Quỷ Kích trên bầu trời đột nhiên gia tốc, rốt cục cũng thoát được khỏi phạm vi hấp lực, vù vù bay qua thiên song rồi nhanh chóng bay ra phía ngoài động. Hắn giật mình, mũi chân hất lên một khối cự thạch, dùng sức ném lên trời. Không ngờ thiên song cao đến mười trượng khiến khối cự thạch kia chung quy chậm một bước, hơn hai mươi Phi Quỷ Kích kia sớm đã mất tích…
Hoa Lân thở dài nghĩ thầm xổng cá khó bắt, ở nơi này lại phải chịu thêm đau khổ. Chỉ là không rõ “Tiêu Viễn Lâu” Phi Quỷ Kích có chạy thoát hay không, nếu có thì đúng là tai họa.
Hắn cẩn thận bước lại gần Hấp Tinh Thạch, chỉ thấy Phi Quỷ Kích dính bên ngoài vẫn đang run rẩy không thôi, Hoa Lân thầm buồn cười dùng sức rút ra một thanh.
Chỉ thấy nó giãy dụa kịch liệt trong tay mình, ngay sau đó một cỗ khí âm hàn lập tức truyền vào cánh tay hắn như muốn phản phệ (2). Chúng còn tưởng rằng có thể đào thoát nên phát ra một tràng hoản hỉ kiếm ngâm.
Ngờ đâu tay trái Hoa Lân đột nhiên lóe hồng quang, trường kiếm trong tay đột nhiên bị hắn nung đỏ. Âm hàn khí kia kêu rên một trận, trong nháy mắt đã bị Hoa Lân thiêu đốt hoàn toàn, chỉ còn một đám khói xanh theo gió phiêu tán…
Hoa Lân hung hăng mắng:
- Ngươi thật sự là chết cũng không thay đổi, hừ!
Nói xong lại rút ra Phi Quỷ Kích thứ hai…
Quả nhiên, tình huống lần này cũng hoàn toàn lặp lại, Phi Quỷ Kích lại muốn đào thoát, cuối cùng đương nhiên bị Hoa Lân thiêu đến hồn phi phách tán.
Cứ thế tiếp tục, Hoa Lân liên tục cầm lấy mười sáu trường kiếm, không ngờ lần nào cũng giống nhau, rốt cục hắn đốt cháy sạch rồi ngừng tay, thở dài nói:
- Thế này vậy, lát nữa ta sẽ hỏi tội các ngươi sau! Ta đi tầm bảo trước rồi quay lại, hắc hắc…
Nói xong, thân ảnh nhoáng lên, nháy mắt đã tiến vào thạch thất phía bên phải. Hắn tung ra một cước, cửa đá bị đá cho nát bấy, chỉ thấy tro bụi cuồn cuộn, cảnh vật bên trong hiện ra đập vào mắt.
Hoa Lân thấy chỗ này quả nhiên là một gian thư phòng rộng lớn, vì vậy cất bước tiến vào. Ngờ đâu vừa qua cửa lớn, trong lòng chợt rùng mình, hóa ra bên trái có một cỗ thi thể héo khô tựa vào tường, trong tay đang nắm một bộ sách nạm vàng dày cộp, trước ngực có một lỗ lớn, hiển nhiên đã bị nhất chiêu đoạt mạng.
Hoa Lân tới phía trước thi thể, nhẹ nhàng nhặt bộ sách trong lồng ngực nó lên, ai ngờ cỗ thi thể này lập tức ngả xuống đất, phút chốc tan thành tro bụi.
Hoa Lân toàn thân chấn động, đột nhiên nghĩ đến một khả năng “Thi thể người này không hôi thối, nhất định bị nhiệt độ cao của lò luyện kiếm làm biến thành xác khô, chuyện này nói lên sau khi Tiêu gia bại lạc, lò luyện kiếm khẳng định từng bị mở ra.
Vậy thì ai mở lò luyện kiếm? Hắn còn muốn làm cái gì? Hoa Lân không dám suy đoán bừa bãi. Hắn chỉ là kì quái, vì sao bản “thần bí chi thư” không bị người đó lấy đi? Xem ra hết thảy đều mê muội…
Hoa Lân mở ra trang đầu tiên, chỉ thấy phần mục lục ghi lại ba sự kiện lớn. Thượng bộ cuốn sách chủ yếu là miêu tả phương pháp thuật toán Thiên Cơ đồ cùng với sơ cấp tu chân bí tịch. Trung bộ nói đến làm thế nào luyện ra các loại thần binh, cùng tài liệu luyện kiếm thượng đẳng. Còn hạ bộ miêu tả phương pháp sử dụng mười kiện tiên khí cùng với nơi hạ lạc của chúng. Hoa Lân tiện tay giở xem, phát hiện bản bí tịch này ước chừng hơn sáu trăm trang, cầm trong tay tựa như một khối đá nặng.
Hoa Lân tiện tay vừa lật qua vừa nghĩ thầm “Phương pháp thôi toán Thiên Cơ đồ sau này nghiên sẽ cứu, “Chế tạo thần binh” mặc dù đối với mình quả thật có điểm tác dụng nhưng bất quá muốn học cũng phải tốn mấy tháng thời gian. Cho nên, hắn tiếp tục lật tới chương “Tầm Hoa Tiên Khí”, dù sao tên của nó cũng hấp dẫn hắn nhất.
Tập trung xem kỹ, trái tim hắn lập tức rộn lên, chỉ thấy trước mặt la liệt các hình vẽ mười đại tiên khí, trong đó xếp hạng nhất đúng là “Phạm Mật tâm kinh. Tại mặt trước có ghi lời bình luận “Kì vật có thể khu dẫn thiên lực, bổ trợ cho tiên pháp, trên vượt thần linh, dưới diệt tà ma. Nếu phối hợp cùng Liệt Thiên kiếm thì có thể đội trời đạp đất, vượt khỏi lục đạo luân hồi.”
Hoa Lân tâm thần rung động, cuống quýt nhìn xuống, phát hiện Phạm Mật tâm kinh đã bị Phần Tinh tông đoạt được, bảo vật sớm đã có chủ.
Khó trách Phần Tinh Tông có thể tung hoành Tu Chân giới cả ngàn năm, đến cả thất đại Thánh môn cũng không làm gì được bọn họ.
Tiếp tục xuống dưới, Hoa Lân lại xem tiếp chín kiện tiên khí, hoảng sợ phát hiện, Phần Tinh Luân của mình thế mà đứng hàng thứ năm. Vì vậy hắn liền đọc thêm bên dưới, chỉ thấy trong sách vẽ một cái vòng quen thuộc phi thường, bên trên viết “Thập đại tiên khí hàng thứ năm, Hỏa Thần Chi Nộ - Phần Tinh Luân.”
----------------
1. Yên song: Ống khói
2. Phản công và thôn phệ
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK