Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân và Nhậm Vi lạnh lùng nhìn nhau, kình khí cường đại của hai người trong khiến cho cỏ dại hai bên bị bức cho đổ rạp ra phía ngoài. Hoa Lân phảng phất như đã chịu không nổi, thân thể hắn cố ý nhoáng lên một cái và hơi lui về một bước nhỏ, bộ dạng giống như đang chuận bị bỏ chạy…

Thân ảnh Nhậm Vi lập tức nhoáng lên rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoa Lân, lại thấy một đạo hàn quang lướt qua, cắt ngang ngực Hoa Lân, động tác nhanh như tia chớp, khiến người ta phải hoa cả mắt.

Nhưng Hoa Lân đã sớm có phòng bị, hắn lập tức nghiêng người né tránh và trường kiếm chém lên. “Đang” một tiếng vang lên, trường kiếm trong tay đối phương bị đánh bật ra nhưng kiếm khí cường đại của nó vẫn khiến cho tay phải Hoa Lân như tê đi. Hoa Lân lập tức lợi dụng thời cơ, nương theo lực phản chấn mà lăng không nhảy về phía sau, khi rơi xuống đất thì đã cách chỗ vừa rồi hai trượng.

Nhậm Vi cười lạnh nói:
- Còn muốn chạy ư?...
Một kiếm của hắn đâm ra, xung quanh Hoa Lân lập tức hàn quang lóe lên, vô số kiếm quang xoay rất nhanh quanh người hắn, từng mũi từng mũi kiếm sắc bén liên tục hung mãnh lao tới.

Hoa Lân không quản gì đến thân phận mà lập tức lăn tròn xuống đất tránh khỏi sự bao vây của đám phi kiếm bên trên. Không đợi Nhậm Vi phát ra chiêu thứ hai hắn đã lập tức điểm nhẹ mũi chân xuống và đằng không lui thẳng về phía sau. Khi thân thể đang ở trên không trung hắn liền vung kiếm chém ra và quát lớn:
- Thiên Kiếm Trảm…
Chỉ thấy một màn kiếm quang cường đại chém thẳng đến, Hoa Lân mượn lức tránh về phía sau, làm như có ý muốn chạy trốn.

Hoa Lân dùng kế sách “thị địch dĩ nhược”(1) quả nhiên có hiệu quả, Nhậm Vi sợ hắn chạy trốn nên thân ảnh nhoáng lên, hóa thành một đạo hư ảnh, vượt qua làn kiếm quang của Hoa Lân rồi xuất hiện phía sau lưng hắn. Thân pháp này chính là “Di Hình Hoán Vị” trong truyền thuyết. Còn chưa đừng vững trường kiếm trong tay hắn đã đâm ra, chung quanh lập tức tối sầm lại, vô số lưu tinh bao quanh toàn thân Hoa Lân, nếu lúc này Hoa Lân có ý lùi lại thì nhất định sẽ chết dưới chiêu này.

Nói thì chậm, Hoa Lân đột nhiên thu kiếm hoành ngang, thân thể hắn lăn đi mấy vòng về bên phải mới tránh được chiêu “Thiên Ngoại Lưu Tinh” này của Nhậm Vi. Tuy thân pháp của Hoa Lân hiện này so với Nhậm Vi còn kém hơn một bậc, nhưng tiến bộ hơn trước rất nhiều, có thể nói hắn có những bước tiến bộ kinh người.

Nhậm Vi một kiếm thất bại thì không khỏi một chút sững sờ một chút, hai chiêu đánh cận thân này là tốc chiến tốc quyết. Nhưng không ngờ rằng rút cục lại bị Hoa Lân tránh được, điều này đúng là nằm ngoài dự tính của hắn.

Lại nói, Hoa Lân vừa rơi xuống phía sau, mũi chân liền điểm nhẹ rồi lập tức co giò bỏ chạy.

Nhậm Vi giận dữ rống lên một tiếng, thân thể hắn hóa thành một đạo khói xanh mà đuổi theo phía sau Hoa Lân như hình với bóng. Với tốc độ của hắn, cho dù khinh công của Hoa Lân có cao hơn nữa thì cũng bị hắn đuổi kịp trong nháy mắt.

Nhưng đúng vào lúc này, giữa lúc chạy trốn Hoa Lân đột nhiên xoay người quét trường kiếm qua….

Nhậm Vi thấy thế chỉ khinh miệt cười một cái. Nào ngờ đột nhiên trường kiếm trong tay Hoa Lân hồng quang bạo trướng, một thanh liệt hỏa kiếm dài đến hơn mười trượng chém thẳng tới, nhiệt độ của thanh kiếm đó nóng đến mức kinh người, có thể nói là thế gian hiếm thấy. Chiêu này dọa cho Nhậm Vi phải sợ hãi mà lăn về sau mấy vòng, hắn oán hận nói:
- Hừ, chút nữa thì quên mất, ngươi đã lĩnh ngộ được Chiến Thần quyết. Xem ra càng không thể lưu ngươi lại rồi.

Thì ra Chiến Thần quyết này chính là tâm pháp sở trường của Phần Âm tông. Chỗ trọng yếu trong chiêu này chính là tập trung toàn bộ công lực lên thân kiếm để hình thành lên một thành thần binh lợi khí dài đến mấy trượng. Thử nghĩ mà xem, khi trong tay người nào cầm một thanh liệt hỏa kiếm dài đến năm trượng thì lực công kích và lực chiến đấu chẳng phải đã tăng lên gấp đôi hay sao? Cầm trong tay một binh khí to lớn như vậy, từ xa nhìn lại giống hệt như một vị chiến thần. Chính vì thế mới có cái danh xưng “Chiến Thần quyết”!

Thế nhưng Hoa Lân thì không hiểu cái gì là Chiến Thần quyết, hắn lập tức quát lên:
- Nạp mạng đi….

Hai tay hắn cầm chắc thanh kiếm, một hơi bổ ra chín chín tám mươi mốt kiếm, đây chính là “Phi Phong thức” trong “Tuyệt Trầnk pháp”! Mỗi lần hắn xuất một kiếm, đều bao trùm phạm vi mười trượng vuông. Cao thủ mạnh mẽ như Nhậm Vi cũng không dám ngạnh tiếp mấy chiêu này.

Bất quá, dù sao Nhậm Vi cũng là cao thủ đạt tới “ Thần Hợp” cảnh giới, thân pháp của hắn sớm đã đạt tới mức ” ảo ảnh thành hư”. Tất cả kiếm quang của Hoa Lân đều chém vào không khí, Nhậm Vi phảng phất như đã biến mất vậy.

Cho nên, Hoa Lân đột nhiên dừng lại và ngây ngốc đứng nguyên chỗ cũ, phảng phất có chút chẳng biết nên làm thế nào.

Đúng vào lúc này đột nhiên Nhậm Vi từ trên trời giáng xuống, trường kiếm nhanh như thiểm điện chém về phía mi tâm Hoa Lân. Với tốc độ và công lực của hắn, hắn cơ hồ đã khẳng định Hoa Lân tránh không nổi chiêu này. Vì vậy trên mặt Nhậm Vi không khỏi lộ ra một nụ cười…

Nhưng mà, trên mặt Hoa Lân cũng lộ ra một nụ cười.

Lại nói một kiếm của Nhậm Vi vừa đâm xuống, đột nhiên mắt hắn như hoa lên, thân ảnh của Hoa Lân dưới mặt đất đột nhiên tách ra và biến thành ba nhân ảnh, Nhậm Vi cả kinh kêu lên:
- Phân Thân thuật?

Khi hắn tỉnh ngộ thì tất cả đã quá muộn rối.

Dưới mặt đất ba đạo nhân ảnh đồng thời đưa kiếm bổ tới, chúng cùng quát lên:
- Phân…Thân…Trảm!

Nhậm Vi thân còn đang ở giữa không trung nhưng vẫn còn có thể lộn một vòng về sau. Khi rơi xuống đất, hắn liên tiếp “bộp bộp bộp bộp” lùi lại năm bước, hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi…ngươi đã học được Phạm Mật tâm kinh?

Hoa Lân xoa xoa chỗ sưng trên trán rồi lạnh lùng nói:
- Không sai, bây giờ ngươi mới biết à?

Nhậm Vi tuy rằng không tin, nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt. Võ công của Hoa Lân không chỉ tiến bộ mạnh mẽ mà còn học được cả “Khống Vật đại pháp “. Đến bây giờ hắn lại học được cả “Phân Thân thuật”, điều này quả thực làm cho người ta không thể tin nổi. Cần phải biết rằng, mấy loại tiên thuật này đều đã được Tu Chân giới công nhân là những mật tịch không truyền ra ngoài, chỉ có trên Phạm Mật tâm kinh mới được ghi lại rõ ràng. Cho dù loại cao thủ như Nhậm Vi cũng không hiểu nguyên lý của Phân Thân thuật. Từ đó có thể đoán được, nếu Hoa Lân không học được Phạm Mật tâm kinh thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhậm Vi da mặt nhăn nhúm, hắn lại một lần nữa cùng Hoa Lân đứng từ xa mà lườm lườm nhìn nhau.

Phút chốc, trên trán của Nhậm Vi đã đỏ lên, dần dần hiện ra một vết máu, đây là do kiếm khí của Hoa Lân tạo ra. Nếu đổi lại là người khác thìchỉ sợ đã đã sớm toác ra làm hai, chết ngay tại trận. Nhưng Nhậm Vi không ngã xuống, hơn nữa còn đang đứng sừng sững, đây đúng là một quái sự!

Ánh mắt của Hoa Lân trợn tròn, miệng run giọng nói:
- Ngươi….sao ngươi còn không chết?
Câu hỏi này có thể nói là khá có trình độ.

Không ngờ câu trả lời của Nhậm Vi càng có trình độ hơn, hắn lạnh giọng nói:
- Bởi vì ta không thể chết.

Mắt của Hoa Lân chớp chớp, hắn đột nhiên kêu lên:
- Ta không tin! …Ngươi không thể chết ư? Vậy ta đưa ngươi đi chết!
Dứt lời hắn liền bay lên trời rồi chém xuống. Hà Chiếu trong tay rung lên, kiếm hoa lóe lên rợp trời, bắn thẳng đến toàn thân Nhậm Vi.

Thường có lời rằng: Ba mươi năm phong thủy lưu chuyển! Trước kia là Hoa Lân chạy trốn, nhưng hôm nay thì đến phiên Nhậm Vi chạy trốn rồi….

Mặc dù hắn không chết nhưng một kiếm này của Hoa Lân, cơ hồ muốn chém hắn thành hai mảnh. Cho dù trước kia tu vi của hắn cao bao nhiêu, vô luận hắn hung mãnh thế nào. Nhưng dưới tình huống thân thụ trọng thương, bây giờ hắn đâu còn dám dây dưa với Hoa Lân?

Cho nên, Nhậm Vi phải chạy, hơn nữa còn là chạy trối chết, không cả dám quay đầu nhìn lại.

Hoa Lân đuổi theo hai bước, thân hình đột nhiên khựng lại, nhìn về phía Nhậm Vi biến mất, run giọng nói:
- Đây…đây là chuyện gì vậy? Sao hắn lại không tan xác tại chỗ? Tại sao? Tại sao đây…?

Sau lưng hắn đột nhiên có người kêu lên:
- Thật….thật tốt quá. Hoa thiếu hiệp lại có thể đánh đuổi hắn đi. Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Điện chủ dẫn theo Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên, chẳng biết từ đâu đi ra.

Bọn họ đứng quanh Hoa Lân, cơ hồ không dám tin vào sự thật trước mắt. Một người chỉ đạt tới Thanh Hư cảnh giới lại có thể đánh bại cao thủ Thần Hợp cảnh giới. Điều này nếu nói ra ngoài, chỉ sợ không ai dám tin. Hàn Phi Nguyên không nhịn được mà lớn tiếng hỏi:
- Hoa thiếu hiệp, Phạm Mật tâm kinh là cái gì vậy?

Hoa Lân vẫn không hề động đậy mà chỉ ngây ngốc nhìn về phương xa, trong miệng lẩm bẩm:
- …Chẳng lẽ ta nhìn nhầm? Một kiếm vừa rồi không hoàn toàn đánh trúng hắn? Nhưng ta rõ ràng đánh trúng mà.

Điện chủ thấy hắn sững sờ liền đẩy hắn một cái và nói:
- Này! Ngươi nói cái gì vậy? Có người đang hỏi ngươi kìa!

Hoa Lân lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn ngơ ngác nói:
- Cái…cái gì cơ?

Điện chủ giận dữ mà chỉ vào Hàn Phi Nguyên nói:
- Hắn hỏi ngươi, Phạm Mật tâm kinh là cái gì vậy?

Hoa Lân nhìn nhìn Hàn Phi Nguyên rồi lại quay đầu nhìn điện chủ, sau đó ngây ngốc nói:
- Muốn biết Phạm Mật tâm kinh? Vậy được rồi! Phạm Mật tâm kinh là….là…

Tất cả mọi người đều dỏng tai chờ Hoa Lân trả lời, chỉ sợ sót mất một từ. Nhưng không ngờ Hoa Lân cứ nói mãi cái chữ “là” đến cả nửa ngày trời mà không có nói tiếp câu nào, làm cho bọn họ lo lắng không thôi.





(1): Làm ra vẻ yếu kém trước mặt đối phương.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK