Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kinh Thần cung” cùng “Liệt Thiên kiếm” là hai đại lợi khí của Tu Chân giới từ thời Tiên Ma đại chiến, sức mạnh của chúng có thể làm tan vỡ không gian, có thể tạo ra thông đạo giữa Ma giới và Tu Chân giới

Nghe đồn sau tiên ma đại chiến, "Liệt Thiên kiếm” được Thánh Thanh viện cất giữ, luôn cắm ở "Huyền Băng Thiên" nhằm trấn thủ ma long. Còn "Kinh Thần cung " bị Kiếm Cương tông đoạt được, giữ tại "Tật Phong đỉnh" để uy hiếp quần ma. Hai kiện lợi khí này lại không lưu tại tổng bộ của hai phái, có lẽ bên trong phải có ẩn tình.

Sau khi mất đi Kinh Thần cung, "thất đại Thánh môn" lập tức cùng cho rằng Ma giới đang muốn xâm lấn, liền nhanh chóng triệu tập cao thủ của các đại môn phái khác để thương thảo đối sách. Trong nhất thời, phong ba ở Tiên Diên thánh địa bắt đầu trỗi dậy...

o0o

Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp nơi, Ngay cả Thiên Quận tinh xa xôi cũng loạn lạc

Nhưng Hoa Lân lại không trực tiếp tham gia trường phong ba này. Bởi vì hắn còn ở bên ngoài "Đông Nguyên thành" vài vạn dặm giúp Dịch Liên Thành khu trục hàn độc…

Hai ngày nay hắn giúp Dịch Liên Thành thi triển "phần cốt trị thương" (1) hai lần.

Đáng thương cho Dịch đại hiệp, mặc dù hàn độc trong cơ thể suy yếu rất nhiều, nhưng lại bị chân nguyên nóng bỏng của Hoa Lân đốt đến bất thành nhân dạng. Chỉ sau thời gian hai ngày, hắn đã gầy hơn hai mươi cân, đầu tóc nhanh chóng biến thành trắng toát, phảng phất mới một đêm mà lão đã như qua vài chục năm. Có thể thấy được liệt hỏa của Hoa Lân cũng không tốt đẹp gì…

Ngày hôm đó trời thập phần quang đãng, ánh nắng chiếu chan hòa.

Hoa Lân sau khi trị thương cho Dịch Liên Thành và từ trong phòng bệnh đi ra. Đang chuẩn bị hít một hơi, ai ngờ đối diện hành lang có một người đi tới, hóa ra là đệ tử của "Chu thần y" là Trầm Minh Phong.

Chỉ nghe giọng hắn phía xa châm chọc nói:
- Long đại phu!… sư phụ kêu ta đến xem bệnh tình của Dịch đại hiệp, đợi lát nữa sư phụ sẽ tự mình tới bắt mạch cho đại hiệp, chẳng biết có tiện chăng?

Hoa Lân thờ ơ nói:
- Này… bây giờ không tiện, ta đang chờ hắn phục nguyên rồi nói sau

Nhưng Trầm Minh Phong nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:
- Chiếu theo lí mà nói, Dịch đại hiệp vào Bách Thảo hiên thì phải là bệnh nhân của Bách thảo hiên chúng ta… Nhưng lần trở lại của y thì ngươi lại đóng cửa thi thuật, làm sư phụ ta rất là lo lắng. Chính vì vậy nên ta đến xem trước.

Hoa Lân hắn nói nghiêm trọng như thế, đành phải nghiêng người nhường đường, nói:
- Vốn dĩ ta chưa giúp hắn chữa lành bệnh thì không tiếp ai. Nhưng Chu thần y kêu ngươi tới, vậy mời ngươi vào bắt mạch cho hắn!

Trầm Minh Phong tự thị y thuật tốt, Vì vậy không hề khách khí, đi nhanh đến bệnh phòng của Dịch Liên Thành.

Chỉ thấy Dịch Minh Tuệ, Cao Chánh Phong cùng Thiểu Quân, ba người đứng trước giường, chăm chú theo dõi bệnh tình Dịch Liên Thành

Dịch Minh Tuệ thấy Hoa Lân đến, lập tức khẩn trương tiến lên hỏi:
- Long đại ca!… Phụ thân ta vì sao già nua như vậy, người… người không có việc gì a?

Sự tình này, ai nhìn thấy cha mình một đêm trở nên đầu bạc, đều sẽ có vẻ mặt như vậy. Hoa Lân đương nhiên hiểu được trong lòng nàng, vì vậy an ủi nói:
- Không có việc gì, chờ hắn qua kiếp nạn này, hết thảy đều sẽ phục nguyên.

Trầm Minh Phong từ bên người bọn họ đi qua, đến trước giường ngồi xuống. Vừa thấy Dịch Liên Thành, sắc mặt y liền kinh hãi thất sắc nói:
- A? Các ngươi… y làm sao vậy? Làm gì có đạo lý chữa bệnh này?

Hắn nâng cổ tay của Dịch Liên Thành chẩn mạch, chỉ thấy mạch của y rất yếu, ẩn ẩn hư hỏa bay lên, mạch tượng quả là vô cùng phức tạp. Vì vậy, Hắn đứng bật dậy, trách nói:
- Long công tử… thế này thì ngươi hại chết người ta mất rồi! Có phải là ngươi đã cho hắn uống Cực Dương Khốc viên? Bằng không thì Dịch đại hiệp sao lại suy lão nhanh như vậy? Không được, ta thấy đại hiệp không trụ nổi nữa, mau bốc cho hắn mấy thang hạ hỏa thanh nhiệt!

Hoa Lân sững sờ, hai tay gãi gãi gáy:
- Đây có lẽ là... ta đã bồi cho đại hiệp quá liều một chút...! Thế thì phải dùng mấy thang hạ nhiệt thì mới được?

Mọi người thấy Hoa Lân trị bệnh như trêu người, tất cả không khỏi hoảng sợ biến sắc.

Trầm Minh Phong thấy Hoa Lân đã hạ mình nhận liền nhân đà, không buông tha nói to:
- Ta vốn đã khuyên các người cẩn thận rồi mà! Tình trạng này mà không dùng ngay thanh nhiệt, ta xem Dịch đại hiệp khó qua nổi ngày mai. Ta phải về bẩm báo với sư phụ, mời người đích thân đến chữa trị!
Dứt lời xoay người bỏ đi luôn.

Hoa Lân cũng không ngăn hắn lại, thầm nghĩ "Trầm Minh Phong nói cũng có lý, nếu dùng thêm mấy thang thanh nhiệt hạ hỏa. thì nỗi đau của Dịch Liên Thành cũng sẽ dịu đi, nếu có năng lực giảm đau thì tốt, vậy mau xuống tay thôi…"

Chỉ thấy Trầm Minh Phong hùng hổ đi ra, miệng còn lắp bắp gì đó nhưng không ai để ý nữa.

Dịch Minh Huệ bíu chặt Hoa Lân mà lo lắng hỏi:
- Ngươi... ngươi... cha ta không việc gì chứ?

- Nàng cứ yên tâm! Cha nàng chỉ hôn mê do thoát lực mà thôi, huống hồ y là người tập võ, thể phách khác hẳn thường nhân, qua chiều nay sẽ lại ổn thôi! Nàng đã quên rồi ư, hôm qua Dịch đại hiệp đã mất hết sức lực nhưng đến chiều lại tỉnh táo, phải không?

Dịch Minh Huệ nghĩ lại chiều hôm qua, sau khi ngủ dậy cha mình đúng là lại cười nói như thường, xem ra có lẽ không có chuyện gì, lúc đó mới yên tâm được. Cả Cao Chính Phong cũng an ủi:
- Huệ muội yên tâm đi! Ta tuy không hiểu về y thuật nhưng xem chiều qua sư phụ rất tỉnh táo vui vẻ, có lẽ cách chữa của Long thiếu hiệp không có vấn đề gì đâu!

Dịch Minh Huệ cúi đầu nhìn phụ thân nằm thiêm thiếp trên giường rồi bĩu môi nói:
- Ai mà biết được?

Trong lúc nàng còn đang bất an thì Dịch Liên Thành đã chợt mở mắt và trở mình toan ngồi dậy. Dịch Minh Huệ vội vã chạy đến kêu lên:
- Cha! Cha cứ nằm đi, đừng cử động nhiều!

Chỉ nghe thấy giọng yếu ớt của Dịch Liên Thành:
- Ta… Ta muốn ra… tắm nắng, nhanh đỡ ta dậy!

Hoa Lân lúc này mới hít sâu một hơi rồi nghiêm mặt lại chỉ đạo bọn Dịch Minh Huệ:
- Cao đại ca, huynh mang canh hạt sen đến cho đại hiệp ăn. Thiếu Quân bê ghế đặt ở giữa sân cho đại hiệp tắm nắng. Minh Huệ chuẩn bị dìu đại hiệp ra, hà hà...

Phụ tử Trang Nguyên Bộc ở bên cạnh cũng chạy tới góp vui:
- Nhìn sắc mặt của Dịch lão đệ không tồi, lần này thì ta yên tâm rồi!

Dịch Liên Thành nhìn Trang Nguyên Bộc gật đầu, nhưng không đủ sức trả lời. Mấy người chung tay khiêng Dịch Liên Thành ra ngoài tắm nắng, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ.

Chớ thấy Dịch Liên Thành không còn sức lực mà coi thường, nên biết cách chữa bệnh của Hoa Lân không phải chủ vào thuốc mà là dùng chân nguyên trục độc. Phương pháp này hết sức khó áp dụng, nhưng lại khiến người bệnh phục hồi nhanh chóng, bởi vậy Dịch Liên Thành chỉ cần sau vài khắc thì đã có thể xuống giường đi lại.

Trần Minh Phong không hiểu được phương pháp chữa trị này nên hết sức coi thường, hùng hổ đi nhanh vào đại sảnh toan bẩm báo với Chu thần y. Vừa bước qua của lớn hắn nhận ra bên trong lại có thêm một người, một nam nhân trung tuổi, lưng đeo trường kiếm.

Chu thần y vẫn đang chăm chú sắc thuốc, vừa quan sát vừa ra lệnh cho dược đồng thêm củi thêm lửa...

Nam nhân trung tuổi cất tiếng:
- Sư phụ, sư môn gặp khó, lẽ nào chúng ta thật sự làm ngơ không không hỏi gì?

Thẩm Minh Phong nhận ra đại sư huynh, định bụng tiến lên để thi lễ, nhưng nghe hai chữ “sư môn” liền khựng lại, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Lẽ nào bên trên Bách Thảo cư lại còn có “sư môn” nào đó?

Chu Thần y lại như không nghe thấy lời nam nhân, ngoái đầu nhìn về phía Thẩm Minh Phong, hỏi:
- Con về rồi à? Bệnh tình của Dịch đại hiệp thế nào?

Thẩm Minh Phong nhìn sư phụ rồi lại nhìn đại sư huynh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đang toan bẩm báo tình hình Dịch Liên Thành thì hắn lại nghe tiếng đại sư huynh cầu cứu:
- Sư phụ, Kinh Thần cung của sư môn đã bị Ma giáo cướp đi, cả Tập Phong điện đều đang hoang mang. Đồ đệ vừa từ Tây Vực về đã liền không quản mệt mỏi tới gặp sư phụ, mong người cho ý kiến.

Chu Thần y nghe Kinh Thần cung bị cướp liền giật nẩy mình, sắc mặt đang thờ ơ lập tức đại biến.

Tuy lão đã không còn là người Kiếm Cương tông, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của sư môn. Kẻ khác cướp mất trấn phái chi bảo, chẳng lẽ giờ lại khoanh tay đứng nhìn?

Chu thần y vô cùng âu lo nhưng lại nhanh chóng vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn lửa sắc thuốc.

Thẩm Minh Phong cố nén, mãi không nhịn được mới bật ra câu hỏi:
- Đại… đại sư huynh, Kinh Thần cung hình như là báu vật của Kiếm Cương tông mà? Lẽ nào chúng ta cũng là đệ tử của Kiếm Cương tông?

Đại sư huynh đang định trả lời, Chu thần y đột nhiên quát lớn:
- Minh Phong câm miệng! Chúng ta không phải là người của Kiếm Cương tông, đừng có đoán mò! Dịch Liên Thành thế nào rồi? Đưa ta đi xem!

Đoạn lão quay sang dược đồng:
- Phải thật chú ý giữ lửa cho đều, ta đi thăm bệnh nhân!

Dược đồng liền nhanh nhảu ứng tiếng! Thẩm Minh Phong cố nén hiếu kỳ, bẩm báo bệnh tình của Dịch Liên Thành lên. Chu thần y nghe xong hừ nhạt, phất áo đứng dậy đi về phía hậu viện. Thẩm Minh Phong theo sau, được mấy bước lại ngoái đầu nhìn...

Chỉ thấy đại sư huynh cười khổ, lẽo đẽo đi sau không dám nói một lời nào nữa.

Ba người đã đến hậu viện…

Dưới giàn nho, Dịch Liên Thành đang nửa nằm nửa ngồi phơi nắng, sáu người Hoa Lân vây xung quanh, bảy người vừa nói vừa cười dường như đã quên hết bệnh tình.

Chu thần y kinh ngạc, quay lại nhìn Thẩm Minh Phong rồi bước thêm hai bước, quan sát kỹ sắc mặt Dịch Liên Thành. Chỉ thấy râu tóc y đã bạc trắng, thân hình tong teo, trông đã già đi đến ba chục tuổi. Lúc này Chu thần y chợt hiểu ra, trong lòng nghĩ cũng khó trách ban nãy tên đồ đệ nói "Dịch Liên Thành khó lòng mà qua khỏi ngày mai..."

Hoa Lân và Trang Nguyên Bộc nhìn thấy Chu thần y đến liền vội hành lễ:
- Bái kiến Chu tiền bối!

Hoa Lân nhãn quang sắc sảo, chú ý ngay nam nhân trung tuổi đeo trường kiếm đi phía sau. Hắn nhận ra kiếm khách này dường như đã đạt đến Nguyên Anh kỳ rồi, chỉ sợ tu vi còn trên cả Dịch Liên Thành và Trang Nguyên Bộc.

Quả nhiên, Trang Nguyên Bộc vừa nhìn thấy nam nhân đó thì lập tức vòng tay:
- Ẩn Phong Kiếm Lạc đại hiệp đã về, Trang mỗ thật vô cùng vinh hạnh!

Thì ra ba đồ đệ đầu tiên của Chu Thần y đều là những người nổi tiếng.

Đại đồ đệ Lạc Gia Phong tinh thông kiếm đạo, hai mươi năm trước đã lừng danh võ lâm. Nhị đồ đệ Mộ Phi, chuyên tu luyện thuật kỳ môn diệt yêu, được gọi là Phi Vân thuật sĩ. Tam đồ đệ là một đại phu trói gà không chặt, tên là Bạc Nhược Văn, y thuật không kém thầy bao nhiêu. Còn như Thẩm Minh Phong trước đây chỉ là một dược đồng theo hầu, vừa được cho phép bái thầy nhập môn.

Lạc Gia Phong và Trang Nguyên Bộc trước đây đã từng gặp nhau, vội vàng đáp lễ:
- Thì ra Thiết Đảm Thần Hầu cũng ở đây, thật thất lễ, thất lễ!

Mấy người đang khách sáo với nhau, Chu thần y đã bắt đầu bắt mạch cho Dịch Liên Thành. Hoa Lân một mặt lưu ý hành động của Chu Thần y, một mặt lắng tai nghe câu chuyện giữa Trang Nguyên Bộc và Lạc Gia Phong. Lúc đó mới biết Lạc Gia Phong vẫn là đệ tử của Chu thần y, điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.

Thầy trò này thật kỳ quái, đã luyện đến cảnh giới Nguyên anh sơ kết rồi mà vẫn phân cao thấp, thật là thú vị!

Hắn không biết những chuyện như thế rất hay gặp ở Tu Chân giới. Ví như chính bản thân Hoa Lân, thực lực bây giờ so với sư tôn Kiều Truy Phong e rằng còn lợi hại hơn nhiều...

Khi Hoa Lân đang suy nghĩ lan man thì Thẩm Minh Phong lên giọng trách móc:
- Long công tử, ta đã bảo không được dùng thuốc linh tinh rồi, sao ngươi không nghe? Nhìn đi, đến sư phụ ta cũng phải nghĩ ngợi rồi kìa!

- Thật thế à?
Hoa Lân nhìn về phía Chu thần y, thấy lão đang nắm chặt cổ tay trái của Dịch Liên Thành, hai mày cau tít vẻ suy tư thì bèn hỏi:
- Chu tiền bối, tiền bối xem có cần phải kê cho Dịch đại hiệp một thang thanh nhiệt giải độc không?

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi chú ý đều hướng vào Chu thần y. Thẩm Minh Phong lại quát lớn:
- Giờ ngươi mới nghĩ đến chuyện đó à, có biết muộn rồi không?

Chu thần y đột nhiên xua tay:
- Minh Phong không được vô lễ, phương pháp của Long thiếu hiệp có hiệu quả đấy!

- Vậy sao sư phụ?
Thẩm Minh Phong ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.

Chu Thần y chầm chậm đứng lên nhìn Hoa Lân rồi lắc đầu nói:
- Theo ta thấy, thiếu hiệp cũng không cần phải kê đơn thanh nhiệt cho Dịch đại hiệp nữa. Ta chỉ lạ là hàn độc trong người đại hiệp vì sao lại giảm đến tám phần như vậy? Phải chăng thiếu hiệp cho ông ấy uống loại kỳ dược nào?

Hoa Lân nhún vai:
- Vãn bối nói rồi, bệnh của Dịch đại hiệp không nhất thiết phải dùng thuốc. Hàn độc trong người đại hiệp chưa phải đã giải trừ hoàn toàn, khả năng phải bốn lần trị liệu nữa mới xong. Vấn là hiện nay cơ thể của Dịch đại hiệp rất yếu, không biết có thể chịu được mấy lần vận công trục độc nữa không, nhưng nếu kéo dài thời gian thì e rằng tình hình ngày càng phức tạp. Tiền bối xem có cần kê đơn giải nhiệt trợ giúp, hay là tiểu bối cứ thế tiếp tục?

Phương pháp chữa bệnh của Hoa Lân rõ ràng là khác người, khiến cả Chu thần y cũng phải lắc đầu:
- Độc tính của Ma Phí tán rất mạnh, chỉ được dùng một lần rồi thôi. Nếu dùng hai lần, sợ rằng đại hiệp sẽ không chịu nổi. Nên nhớ sau khi dùng Ma Phí tán thì phải mất ba ngày mới hồi phục... ài, nếu ngươi có việc gấp thì xem có thể nhờ ai đi hộ không?

Tâm tình của Hoa Lân lúc này, chúng nhân không ai có thể hiểu được.

Trước hết, hắn cần đi đến Long Thần tinh để cứu Ninh Tiêm Tuyết, sau đó còn phải đến Phiêu Diểu Hà tìm Thượng Quan Linh. Chuyến đi Long Thần tinh này không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian, trong khi chuyện tìm Thượng Quan Linh cũng không thể trì hoãn, vì thế mà Hoa Lân lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Lại nữa, Cầm Oản Vận ở Tiên Lăng cung còn nhờ hắn đem một bức thư tới Lôi Thiên Vực, nam nhi đại trượng phu một lời hứa giá ngàn vàng. Giờ thì Hoa Lân đã bận bịu đến mức không thể gỡ nổi rồi.

Hoa Lân ngập ngừng:
- Việc này... tiểu bối có việc phải đến Kiếm Cương tông, không thể nhờ ai thay được.

Chu thần y ngạc nhiên:
- Ồ!

Lạc Gia Phong sau lưng Chu thần y há miệng ngạc nhiên:
- Huynh đi Kiếm Cương tông có việc quan trọng gì bậy?

Hoa Lân nhìn phản ứng có phần thái quá của hai người, không khỏi chột dạ:
- Thế là thế nào? Ta đi Kiếm Cương tông thì sao?

Thần y trầm ngâm, Lạc Gia Phong do dự hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
- Lẽ nào huynh không biết Kiếm Cương tông vừa xẩy ra biến cố?

Hoa Lân ngạc nhiên:
- Kiếm Cương tông xẩy ra biến cố?

Lòng hắn nghĩ thầm, biến cố thì liên quan gì đến ta? Nhìn thái độ các ngươi cứ như ta là tội phạm không bằng.

Lạc Gia Phong cau mặt khổ sở:
- Báu vật trấn phái của Kiếm Cương tông chúng ta, Kinh Thần cung đã bị cướp mất. Huynh đi đến đó bây giờ e rằng có điều bất tiện.

Hoa Lân nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:
- Ta chỉ mượn truyền tống trận của Kiếm Cương tông thôi, chắc không có vấn đề gì đâu? Còn chuyện Kinh Thần cung thì liên quan gì đến ta? Mà Kinh Thần cung bị cướp mất thật ư?

Lạc Gia Phong kinh ngạc nói:
- Xem ra huynh cũng biết rõ chuyện Kinh Thần cung?

Hoa Lân lắc đầu tra lời:
- Thật xấu hổ, tại hạ chỉ cảm thấy cái tên này nghe quen quen nên có phần kinh ngạc. Phải rồi, rút cục là kẻ nào lại to gan đến như thế? Dám gây sự với cả Kiếm Cương tông?

Lạc Gia Phong “hừm” một tiếng rồi nói:
- Có lẽ là Ám Ảnh môn! Bọn chúng hẳn có âm mưu từ trước rồi. Nghe nói chúng có thể tàng hình, âm thầm luồn vào tận nơi ăn trộm. Huynh biết những chuyện đại loại như thế phải không?

- Ám Ảnh môn...

Hoa Lân lẩm bẩm trong mồm, bỗng dưng vỗ đùi đánh đét:
- A, ta hiểu rồi!

Lạc Gia Phong giật mình hỏi dồn:
- Huynh hiểu cái gì? Có phải là Ma giới rắp tâm khuynh đảo giang hồ?

Tất thảy mọi người trong thất đại phái đều đoán, Ám Ảnh môn trộm đi Kinh Thần cung là nhằm đả thông thông đạo với Ma giới, nhưng ý của Hoa Lân lại hoàn toàn khác.

Nhờ xảo hợp hắn biết Kinh Thần cung còn có một công dụng khác là có thể giải trừ cấm chế của Phong Thần bia, đưa Ninh Tiêm Tuyết ra. Tất cả những điều này đều là do Ninh Tiêm Tuyết nói cho hắn biết.

Kinh Thần cung hiện giờ đã bị Ám Ảnh môn trộm đi, tuy không chắn chắn là để cứu Ninh Tiêm Tuyết nhưng cũng không nên loại bỏ khả năng này.

Nếu Ninh Tiêm Tuyết thực sự được Ám Ảnh môn cứu ra thì nàng sẽ đáp ứng một điều kiện của Ma giới, thậm chỉ là gia nhập vào Ám Ảnh môn, lúc đó hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi...

Tâm trí Hoa Lân hiện ra nụ cười tươi như hoa của Ninh Tiêm Tuyết, những lời nàng nói với hắn trước kia lại vang lên trong đầu:
- Chỉ cần ngươi cứu được ta ra, thậm chí ta có thể thuận theo ngươi trong vòng mười hai canh giờ!

Nhớ lại câu nói đó, lòng Hoa Lân chợt rạo rực, sức cuốn hút của mỹ nhân đúng là khó có gì ngăn nổi. Không hiểu Ám Ảnh môn đã có cam kết gì với nàng chưa? Toàn thân Hoa Lân giật bắn lên khi nghĩ đến một chuyện nữa, đó là Truyền Tống trận của Hắc Mang tinh đã bị người ta chuyển đi, mà “Thực Cốt long” lại đang ở trong đó. Không hiểu có phải Ám Ảnh môn có ý định thu hết Thực Cốt huyết không?

Những thông tin dần dần hợp lại khiến Hoa Lân hiểu rõ hơn sự việc, bởi vậy khi vỗ đùi thì sắc mặt hắn đã đại biến.

Cuối cùng hắn đã quyết định lập tức khởi hành, không thể để Ninh Tiêm Tuyết có quan hệ gì với Ám Ảnh môn...

----------------
1. Đốt xương trị thương

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK