Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân xuất thần một hồi, đột nhiên quay lại nói với tiểu nam hài: “Ta có thể gọi ngươi là Phong nhi được không?”

Chu Định Phong nghe vậy, vội vàng gật đầu nói: “Có thể, người ta đều gọi ta như vậy mà!”

Hoa Lân cười cười, lại hỏi: “Ngươi biết cái gì là kiếm không?”

Phong Nhi bỉu môi nói: “Không phải là binh khí dài khoảng ba thước, bề rộng chừng hai tấc, hai lưỡi vô cùng sắc bén đúng không!”

Hoa Lân lắc đầu nói: “Ngươi nói, chỉ là một loại hình thái của kiếm mà thôi. Kiếm! Là tổ của binh khí, luyện thì dễ, muốn tinh lại khó. Có người viết: Sử kiếm tất phải dùng tâm để quán thông, dĩ thân tuỳ hình, nhưng mà ta không đồng ý với cảnh giới nhân kiếm hợp nhất!… Ta cho rằng vạn vật đều có thể thành kiếm, phải là trong lòng không có kiếm, dĩ khí ngự kiếm, ý phát tức thì kiếm phát, một khúc cây cũng có thể dùng làm kiếm! Ngươi nghĩ sao?”

Phong nhi sửng sờ, bỉu môi không nói gì, hắn cảm giác Hoa Lân đang gạt mình.

Hoa Lân thấy thế, thờ dài một hơi, nói: “Như vậy đi, ngươi lấy một cây kiếm lại đây cho ta coi!”

“Vâng!” Phong nhi cực kỳ không tình nguyện đi ra ngoài, phút chốc, hẳn quả nhiên cầm một cây tinh cương kiếm rất tốt trở về, đưa tới trước mặt Hoa Lân nói: “Đại ca ca, kiếm lấy tới rồi, người xem cây kiếm này thế nào?”

Hoa Lân khinh miệt nhìn thoáng qua, nói: “Đây là kiếm trong tâm ngươi đó sao? Ta còn tưởng rằng, ngươi lấy một khúc gỗ cho ta chứ… Bỏ đi, ta coi nó là một cây kiếm tốt, ngươi lấy một tờ giấy ra đây cho ta!”

Phong nhi cả giận nói: “Ngươi lấy cái đó để làm gì?”

Hoa Lân buồn bực nói: “Không có gì, ta chỉ muốn cho ngươi thấy cái gì là kiếm!”

Phong Nhi sửng sốt, đứng yên tại chỗ không động đậy, lại tưởng rằng Hoa Lân đùa bỡn mình.

Hoa Lân cũng cả giận nói: “Ngươi cái gì cũng không tin, bảo ta như thế nào dạy ngươi?” Nói xong ho khan hai tiếng, cảm giác nơi ngực buồn bực. Lúc này, cô gái xấu xí đột nhiên từ ngoài cửa tiến đến, đoạt lấy cây trường kiếm trong tay Phong nhi, hỏi: “Đệ đệ! Người cầm đao kiếm làm gì? Bị phụ thân biết được, đến lúc đó lại mắng ta.”

Phong nhi vô tội nói: “Là đại ca ca bảo ta lấy kiếm tới.”

Cô gái xấu xí chống hông đứng ở bên giường nói: “Uy! Ngươi lại muốn làm gì?”

Hoa Lân thấy nàng mặc dù mới chỉ khoảng mười bảy tuổi, nhưng giọng nói dường như lớn hơn mình mười tuổi. Vì vậy cười khổ nói: “Không có gì, chỉ là muốn dạy đệ đệ ngươi luyện kiếm thôi.”

Cô gái xấu xí: “Hắn còn nhỏ như vậy, vạn nhất bị thương thì làm sao?”

Hoa Lân rất tức giận, bắt đầu ho khan, nói: “Ai, quên đi. Có thể cho ta nghỉ ngơi một chút được không? Khái khái khái…”

Cô gái xấu xí mặc dù còn muốn trách vài câu nữa, nhưng thấy sắc mặt Hoa Lân không tốt, vì vậy dắt Phong nhi đi ra ngoài. Nàng một bên đi, một bên trách cứ Phong nhi, nói: “Ngày hôm qua phụ thân không phải dạy ngươi pháp thuật hay sao? Như thế nào lại học kiếm pháp gì đó?… Hơn nữa, ngươi xem hắn. Bản thân còn không có khí lực nói chuyện, làm gì có bản lãnh dạy ngươi luyện kiếm?”

Phong nhi phản bác: “Nhưng chính phụ thân nói, từ hai trăm năm nay, hắn là người tu chân duy nhất còn sống sót đi đến nơi này, hắn tất nhiên là cao thủ mới đúng.”

Cô gái xấu xí thuận miệng nói: “Nhưng phụ thân cũng nói, người này chỉ có khoảng chừng hai mươi tuổi, như thế nào cũng khó có khả năng là cao thủ!”

Âm thanh của hai người nói ngày càng xa, chỉ chốc lát sau đã không còn nghe thấy.

Hoa Lân bực mình nằm ở trên giường, nhàm chán lấy ra “Tầm bảo đồ” từ trong Phần Tinh Luân ra, đặt trước mặt nhìn một chút, tự nhủ: “Ai… ta chắc là bị trọng thương trong “Thần Binh Trận” mới đúng, tại sao bọn họ lại nói ta được người cứu tại “Trần Phong Trận”. Trần Phong Trận… Trần Phong Trận là ở chỗ nào? Con cự long đáng chết, nó hình như cũng chưa có nói về Trần Phong Trận. Chẳng lẽ ta lạc đường rồi sao? Lần này thảm rồi!”

Hoa Lân nhìn kỹ tầm bảo đồ một lần nữa, khẳng định Trần Phong Trận không có ở trong. Xem ra mình đúng là lạc đường rồi. Chờ thương thế mình tốt hơn, phải trở lại “Trần Phong Trận” mới được, nếu không là không tìm lại được Tiểu Bạch đáng thương rồi…

Thu hồi tầm bảo đồ, Hoa Lân kiểm tra thân thể mình, đột nhiên phát hiện Hà Chiếu Kiếm đã không thấy đâu. Mở Phần Tinh Luân ra nhìn, bên trong cũng không thấy cái bóng của Hà Chiếu Kiếm. Trong lòng lạnh như băng, vội vàng đứng dậy. Nhưng toàn thân vô cùng đau nhức, vai trái tê liệt không có cảm giác, “Phanh” một tiếng ngã lại xuống giường.

Thở hổn hển một hồi, lúc đó mới cảm giác tốt một chút. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một gã trung niên đẩy cửa vào. Hoa Lân biết hắn chính là cha của Phong nhi, liền hỏi: “Phải rồi, ngươi… ngươi có thấy trường kiếm của ta không?”

Nam tử trung niên đầu tiên phát hiện chính là bả vai của Hoa Lân lại chảy ra máu tươi, vì vậy đè miệng vết thương hắn lại rồi nói: “Đừng khẩn trương, trường kiếm của ngươi bây giờ ở trong tay Điện chủ. Chờ thương thế của ngươi tốt hơn, ta dẫn ngươi đi lấy.” Nói xong, đắp thuốc vào vết thương của Hoa Lân.

Biết được tung tích của Hà Chiếu Kiếm, Hoa Lân mới hơi an tâm. Lúc này mới hỏi: “Vị đại ca này, cám ơn ngài đã cứu ta một mạng. Không biết xưng hô ngài như thế nào?”

Trung niên nhân cười sang sảng nói: “Ngươi… ngươi đừng cám ơn ta, kỳ thật cứu mạng ngươi gồm có tám người. Chỉ là ta hiểu một ít y thuật cho nên ngươi tạm thời ở tại nhà ta… Được rồi, ta họ Chu, tên có một chữ là Hạo. Sau này cứ gọi ta là Chu đại ca là được.”

“Tám người?” Hoa Lân có chút giật mình.

Chu Hạo kia cười cười, lập tức giải thích: “Đúng vậy, tổ thăm dò chúng ta tổng cộng có tám người. Đang định thăm dò phía Tây Nam của Tiên Trận, đang đi qua Trần Phong Trận, thì thấy ngươi nằm ở ven đường, cho nên cứu ngươi trở về.” Nói xong, hắn đột nhiên vô cùng cao hứng, còn nói: ”ở chỗ này, có thể gặp được người ngoài, ngươi có biết chúng ta cao hứng như thế nào không? Trải qua ba ngàn năm, tổng cộng chúng ta chỉ thấy được mười hai người, cho nên vừa nhìn thấy ngươi, chúng ta lập tức quay trở về. Một hồi sau, điện chủ có thể đích thân tới hỏi sự tình của ngươi. Mong ngươi không cảm thấy phiền là được.”

Hoa Lân cười nói: “Vậy cũng tốt, ta cũng có rất nhiều chuyện hỏi điện chủ các ngươi. Không biết lúc nào hắn có thể tới đây?”

Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp. Chu Hạo cười nói: “Không cần chờ, điện chủ đã tới.”

Chu Hạo xoay người ra mở cửa, chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ đứng ở ngoài cửa, nàng gật đầu, khẽ nâng quần lụa mỏng, chậm rãi tiến vào phòng. Chu Hạo lập tức khom người nói: “Ra mắt điện chủ…”

Hoa Lân không nghĩ tới điện chủ lại là một nữ nhân, vì vậy ánh mắt đều tập trung trên người nàng.

Chỉ thấy nữ tử này có một loại khí chất cao quý. Mặc một bộ áo màu tím, mái tóc trước trán để xoã, da thịt trắng như tuyết, đúng là tuyệt sắc nhân gian hiếm có. Tuy chưa bằng được vẻ đẹp của Thượng Quan Linh, nhưng lại hơn được một phần đoan trang, khiến ngươi nhìn vào không khỏi tâm tình sướng khoái.

Hoa Lân hiểu nhất là tâm tư của nữ nhân, vì vậy lớn tiếng tán dương: “Thật đẹp!... nếu không phải ta bị thương, còn tưởng rằng mình đang ở tiên cảnh chứ.”

Những người đồng hành cùng nàng tất cả đều hoảng sợ. Một gã nam tử cao lớn quát: “Hỗn láo, dám đối điện chủ vô lễ, xem ta…”

Nữ tử kia thản nhiên cười, chặn lại nói: ”Trác hộ pháp không được vô lễ! Hắn là khách nhân của chúng ta…”

Nam tử có thân hình cao lớn hậm hực lui xuống, quả nhiên không dám phát tác.

Hoa Lân lại không hề sợ hãi chút nào. Ngay cả Ninh Tiêm Tuyết hắn còn dám đùa giỡn, vị điện chủ này đương nhiên sẽ không để vào mắt. Vừa cười vừa nói: “Tiên tử mời ngồi, Hoa mỗ trong người có thương tích, không cách nào hành lễ, mong tiên tử thứ lỗi.”

Nữ tử kia phất tay nói: “Không sao!... thật ra là Hinh Đình thất lễ, vốn chờ vết thương của công tử tốt hơn rồi đến viếng thăm. Nhưng trong lòng mong mỏi, vì vậy đến sớm. Hi vọng công tử tha thứ.”

Hoa Lân thấy môi son của nàng hé mở, thổ ra những lời có ôn nhu, quả nhiên là có mị lực câu phách lòng người. Lòng nghĩ, khó trách mọi người đều coi nàng là người cầm đầu, xem ra tu vi không thấp hơn mình bao nhiêu. Lập tức hỏi: “Hinh Đình là nhũ danh của nàng phải không? Quả nhiên người cũng như tên, nhìn qua một lần là nhớ ngay… khái khái, ngoài lề rồi, kỳ thật trong tâm lý ta, ta càng nôn nóng muốn gặp nàng hơn. Bởi vì ta cũng có nhiều chuyện muốn hỏi nàng.”

Nữ tử kia khuôn mặt hơi đỏ, nhưng chỉ lát là mất. Lập tức nghiêm mặt nói: “Được rồi, Tạ trưởng lão chúng ta có chuyện muốn thỉnh giáo các hạ, mong rằng thiếu hiệp có thể chỉ điểm nhiều hơn.”

Hoa Lân thấy nàng bảo thủ hạ tới hỏi, cảm thấy có chút thất vọng, vì vậy nói: “Không quan hệ, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Một lão già áo xám tiến từng bước đến, thi lễ với Hoa Lân rồi hỏi: “Lão hủ tên là Tạ Nguyên Hà. Xin thỉnh giáo, trước khi tiến vào trận này, thiếu hiệp đi một mình hay là người trong đoàn bị thất lạc?”

Hoa Lân đánh giá hắn một hồi, thấy trong tay cầm giấy và bút, chuẩn bị ghi chép, vì vậy nghiêm mặt nói: “Ai… đừng nói nữa, ta bị người đuổi giết, không cẩn thận chạy lạc tới nơi này. Thật sự xấu hổ.”

Lão già áo xám quay đầu nhìn điện chủ một chút, chỉ thấy tiên tử kia gật đầu khe khẽ, vì vậy hướng Hoa Lân hỏi tiếp: “Xem thiếu hiệp toàn thân bị thương, không biết thiếu hiệp vượt qua mấy đại trận?”

Hoa Lân: “Bốn cái.”

“Hoa” một tiếng, xung quanh lập tức truyền đến một hồi kinh hô, hình như xông qua bốn đại trận chính là sự kiện rất khó tin.

Hoa Lân cảm giác được có chút xấu hổ, vì vậy lập tức sửa lời nói: “Cái này, cái này xác thực mà nói, trong đó chỉ có hai trận pháp tương đối nguy hiểm mà thôi! A a…”

Hắn càng giải thích nhiều hơn càng làm cho mọi người hiểu sai ý hắn, ấn tượng đối với hắn hạ xuống ngàn trượng. Chung quanh nhất thời có rất nhiều âm thanh nghị luận. Nghĩ thầm, nếu chỉ hai cái tiên trận, chính mình cũng có thể miễn cưỡng xông qua.

Lão già áo xám do dự một hồi, lại hỏi: “Thiếu hiệp có thể miêu tả rõ ràng hơn một chút được không, ngươi xông qua bốn cái tiên trận có cái đặc thù gì?”

Hoa Lân biết bọn họ muốn vẽ một tấm bản đồ đầy đủ, vì vậy nói chi tiết hơn: “Thứ nhất là sa mạc Qua Bích, bên trong có rất nhiều quái thú, muốn vượt qua cũng không có gì khó khăn. Thứ hai là Thảo Nguyên, đồi núi biết di động, trận pháp này cực kỳ kinh khủng. Thứ ba là Băng Thiên Tuyết Địa, ở trên núi có con cự long màu trắng, nhưng không biết vì sao, nó cũng không có thương tổn ta. Thứ tư là Thần Binh Trận, bên trong có thiên quân vạn mã binh lính làm bằng kim loại, trận pháp này vô cùng lợi hại, các ngươi vạn lần phải cẩn thận, ta còn suýt chết dưới tay bọn họ. Ách… các ngươi có ai đã từng đi qua đó chưa?”

Tất cả mọi người xung quanh đều lắc đầu, hiển nhiên chưa từng đi qua.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK