Thượng Quan Truy Vân thân là trọng tài đương nhiên không thể trơ mắt để cho bọn họ chết, vì vậy hét lên một tiếng “dừng tay” rồi hướng về phía bọn họ đánh tới. Nhưng bản thân vẫn còn chậm một bước. Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh lần lượt đổi thế tránh qua, kiếm khí cường đại đánh trúng vạt áo đối phương, “tranh” một tiếng, thật sự là nguy hiểm đến cực điểm.
Thượng Quan Truy Vân chấn động, cứu người không thành, trái lại “Thiên Ảo kiếm” của nữ nhi hướng phía mình mãnh liệt đánh tới, may mắn võ công của y đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, lập tức ngay ở không trung thi triển một chiêu “thiết bản kiều”, mới tránh thoát được khỏi kiếm khí của nữ nhi mình.
Hoa Lân và Thượng Quan Linh qua được chiêu này, càng cảm thấy tâm đầu ý hợp, lập tức trở người lao đến, phát hiện sự ăn ý trong khi giao thủ cũng là một niềm vui thú to lớn trong cõi nhân sinh, kiếm pháp của hai người càng mở rộng ra, thập phần sắc bén, từ xa nhìn lại phảng phất như đang tấn công toàn lực.
Nhưng vào lúc này, Thượng Quan Linh chợt nhớ tới Hoa Lân liều mạng chiến đấu là vì Diệp Thanh, trong lòng đau xót, thầm nghĩ, dù sao ta không nỡ thương tổn đến ngươi, vậy tốt nhất là để cho ta bị thương trong tay ngươi. ta muốn xem ngươi có đáng để cho ta yêu thương hay không. Hơn nữa, bản thân bị thương, biết đâu lại là một ý tưởng hay? Đây là Thượng Quan Linh trong lúc cấp bách suy nghĩ vu vơ…
Thượng Quan Linh có ý nghĩ kiểu này, đúng là đàn bà phụ nữ đều sở hữu suy nghĩ kì quặc.
Rất nhiều nữ tử cắt mạch máu để tự sát, nhưng thực ra gần như là nghĩ “chết cho hắn xem” mà thôi, chứ không phải thực tình muốn đi tìm cái chết. Thượng Quan Linh như thần tiên trong chốn nhân gian, thế nhưng cũng không thoát khỏi có loại ý niệm này trong đầu. Chỉ thấy sáo ngọc trong tay nàng rung lên, một mảnh kiếm khí sắc bén nhằm tới Hoa Lân, kiếm pháp phiêu hốt bất định, thân thể mềm mại cùng phối hợp kín như lưới trời, nhằm tới bảo kiếm của Hoa Lân mà kích.
Hoa Lân thấy sáo ngọc của nàng có ẩn chứa “Thiên Ảo kiếm” mặc dù thiếu đi nội lực cường hoành, nhưng chính vì thế, nàng có thể tùy thời cơ hóa giải công kích của mình, hơn nữa sáo ngọc trong tay có thể tùy cơ mà tấn công vào những chỗ yếu hại trên cơ thể. Trường kiếm của Hoa Lân rung lên, không đổi chiêu, nghênh đón sáo ngọc của nàng đang lao tới. Đồng thời, trong lòng cũng nghĩ đến, lại tới đánh tiếp là có ý gì? Thua thì thua chứ, bản thân có thể vì Diệp Thanh mà làm thương tổn tới Linh nhi được sao?
Trong phút chốc, tinh quang trước mắt tỏa ra bốn phía, sáo ngọc của Thượng Quan Linh trong nháy mắt đã tái xuất mười lăm đóa kiếm hoa, quả đúng là “Thất Tinh kiếm quyết”. Cùng lúc, Hoa Lân lại phát hiện trong mười lăm đóa hoa kiếm của nàng rõ ràng có một sơ hở. Trong lòng vui mừng, hắn là một kẻ tài trí thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại tưởng đó là kế sách dụ địch của Thượng Quan Linh. Bản thân vốn muốn cố ý thua ở tay nàng, nên hắn không chút do dự nhằm hướng cạm bẫy kia mà lao đến. Nhưng trong nháy mắt, trong đầu Hoa Lân đột nhiên hiện lên một cái ý niệm đáng sợ trọng đầu, vội vàng thu hồi trường kiếm, nhưng đã không còn kịp rồi…
Sơ hở trên đúng là do Thượng Quan Linh cố ý tạo ra, dĩ nhiên nàng cũng dụng thân thể mềm mại của mình để đón nhận lấy bảo kiếm của Hoa Lân. “Xuy” một tiếng, Hà Chiếu kiếm đã đâm vào vai trái của nàng. Hoa Lân sợ đến mức rụng rời tay chân, lập tức rút trường kiếm ra, một vệt máu đỏ tươi trào ra, lập tức nhuộm hồng cả vạt áo nàng. Hoa Lân còn không có một phản ứng. Thượng Quan Linh cũng nức nở nói:
- Ngươi… ngươi được lắm! Ô ô ô…
Cái này rõ ràng do chính nàng tự gây ra nhưng lại trách cứ Hoa Lân hạ kiếm không lưu tình.
Làm hại Hoa Lân tâm ý hoảng loạn, lập tức vọt tới, ôm chặt nàng vào lòng, luôn miệng nói:
- Linh nhi… Linh nhi nàng không việc gì chứ?
Rồi nhanh chóng đưa tay ra, cố gắng giúp nàng che chở vết thương, chỉ thấy Thượng Quan Linh đôi mắt long lanh rơm rớm một vòng nước mắt lờ mờ, mặc dù không rơi xuống, nhưng bộ dáng thương cảm đau đớn này làm Hoa Lân sững sờ, nhất thời quên mất bản thân…
Thời khắc này, Hoa Lân nhìn lên đối mắt của Thượng Quan Linh, nhìn những giọt nước mắt còn sót lại, muôn vàn chuyện cũ đánh sâu vào tâm trí hắn. Nhu tình của nàng, vẻ kiều diễm của nàng, không ngừng từ trước mắt hiện lên, mặc dù không có thề non hẹn biển, không có biển cạn đá mòn, nhưng tại giờ phút vĩnh hằng này, nơi cái nhìn thật sâu, nhưng lại bao hàm thâm tình nồng cháy, tại nơi sâu thẳm trái tim nhau…
Lúc đó, dưới đài truyền đến những tiếng kinh hô, bọn họ không phải vì Hoa Lân chiến thắng mà kinh hô, mà là thấy Hoa Lân ôm lấy Thượng Quan Linh mà ngạc nhiên tột độ.
Lại nghe thấy Hoa Lân hô “Linh nhi” mấy tiếng. Hơn nữa lại ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Linh, tay kia còn đang lau lau cái gì đó trên bộ ngực nàng. Thượng Quan Linh chẳng những không phản kháng, ngược lại còn khóc lóc trách cứ Hoa Lân xuống tay không lưu tình. Tới lúc này, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thấy tiên tử trong mắt cũng bị người khác ôm vào trong lòng, loại cảm giác mất mát mãnh liệt này, chỉ có kẻ đã từng thất tình mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ sâu trong đó.
Thượng Quan Truy Vân thấy Hoa Lân trước mặt mấy vạn người, không để ý tới lễ tiết “nam nữ thụ thụ bất thân”, ngang nhiên ôm lấy nhi nữ mình. Là một người cha, Thượng Quan Truy Vân thập phần tức giận lập tức bay lại, tưởng muốn lập tức đoạt lấy nhi nữ mình trong tay Hoa Lân. Nhưng lúc này y lại phát hiện nhi nữ của mình lại đang đau đớn thương cảm nhìn Hoa Lân, cũng không có ý muốn rời khỏi hắn…
Thượng Quan Truy Vân lại một phen do dự, phát hiện nữ nhi đang ỷ ôi quấn quýt trong lòng Hoa Lân, nước mắt tuôn rơi, hiển nhiên là đang chờ đợi Hoa Lân yêu thương.
Cho tới bây giờ Thượng Quan Truy Vân vẫn chưa từng thấy nhi nữ đối với người nào đó gần gũi như vậy. Ngay cả với người cha như mình, cho tới bây giờ cũng chưa thấy Thượng Quan Linh ở trước mặt làm nũng. Trong lòng y mềm nhũn, thở dài một tiếng, biết rằng hôm nay không tách bọn họ ra được, sợ rằng tương lai cũng không có cơ hội tách bọn họ ra nữa.
Đột nhiên tâm niệm lại động, nhớ không lâu trước, mình cùng với Hoa Lân từng bị vây hãm ở dưới đất, lúc ấy Hoa Lân còn hỏi mình rằng “Sau khi có quan hệ xác thịt với một người con gái, phải chăng nên phải có trách nhiệm với nàng ấy suốt đời?”
Khi đó, bản thân lại ngây ngốc đã tỏ vẻ kiên quyết đồng ý, hôm nay nhìn thấy nhi nữ mình không muốn rời xa tiểu tử Hoa Lân này, sợ rằng bọn họ đã sớm có quan hệ xác thịt với nhau thì sao? Nghĩ tới đây, Thượng Quan Truy Vân thiếu chút nữa lửa giận đã bốc cao ba trượng, không nghĩ tới Hoa Lân này có lẽ cũng đã biết trước nên tính kế với nhạc phụ, thậm chí còn tự mình đưa vật đính ước, tên này thực sự là đi quá xa rồi…
Hiện tại, mặc dù Thượng Quan Linh bị thương nhưng trong lòng lại cảm thấy phi thường ngọt ngào, nàng hoàn toàn buông xuôi thân phận của mình, cũng không để ý đệ tử Thiên Sơn nhìn mình như thế nào nữa. Nàng cảm thấy toàn thân thư thái, mềm mại khi nằm ở trong lòng Hoa Lân, đón nhận ánh mắt ân cần của hắn, trong lòng cảm thấy một mảnh ấm áp. Mục đích của bản thân rốt cuộc cũng đã đạt được rồi, từ nay về sau, nàng đã là người của hắn…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK