Lúc này, bên ngoài mặc dù trời vẫn tối như mực nhưng đằng đông những đám mây đen đã có dấu hiệu chuyển dần sang sắc trắng. Lộ Á Phi phẳng phất như đang đối thoại với ai đó, ngước đầu nhìn lại, Hoa Lân kinh ngạc phát hiện kẻ đang đối diện với Lộ Á Phi chính là Trác Văn Ảnh!
Thấy hắn quay lại, Lộ Á Phi mừng rỡ nói:
- Ta biết Long huynh đệ sẽ trở lại ngay mà, tên gia hỏa kia còn cứ khăng khăng là ngươi sẽ... Hắc hắc! Không nói chuyện này nữa, tình hình trong đó thế nào?
Hoa Lân thấy tên ác quỷ đằng xa đang chằm chằm mình với ánh mắt căm hận nên cố ý châm chọc nó:
- Lộ thiếu hiệp! Phải chăng vừa rồi có tên tiểu nhân nào nói xấu ta?
Lộ Phi Á ha hả cười:
- Quả đúng vậy! Quả đúng vậy!
Trác Văn Ảnh hung hăng nói:
- Xú tiểu tử! Ngươi đừng vội đắc ý, bị giam cầm dưới đó chính là một ác linh vạn năm, các ngươi cẩn thận kẻo chết mà không biết vì sao đâu.
Hoa Lân toàn thân chấn động, y cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi cũng đã từng nhìn qua những sự vật bên trong đó rồi hả?
Trác Văn Ảnh âm hiểm cười nói:
- Không sai! Cô ta thậm chí có thể coi như là một nửa sư phụ của ta, nhưng ngươi đừng tưởng rằng cô ta là người tốt nhé, sau này đừng trách ta không đề tỉnh ngươi trước!
Lộ Á Phi thấy hai người kia không ngớt cãi vã, đột nhiên nói chen vào:
- Huynh đệ! Chẳng lẽ trong đó thật sự đang nhốt một ác linh vạn năm?
Hoa Lân trầm ngâm một hồi rồi bỗng ngẩng đầu đáp:
- Ta luôn cảm thấy nàng ta có vẻ không giống người xấu. Chi bằng ngươi cũng xuống xem đi, chỉ có điều ngươi ngàn vạn lần nên chú ý, đừng để ba điều kiện của nàng ta mê hoặc.
- Ba điều kiện gì?
- Ài! Ngươi cứ xuống xem một chút thì biết, không lại nghi ngờ ta chiếm đoạt tất cả bảo vật. Hắc hắc...
- Ngươi nói gì vậy? Ta đâu phải hạng tiểu nhân như vậy.
Hoa Lân không chần chờ thêm nữa, hắn kéo Lộ Á Phi tới trước mặt tấm bia, ngón chỏ lại nhanh chóng xẹt qua đồ án Ngũ Hành trận, y lẩm nhẩm:
- Giới động thiên địa kinh, Phong thần mạc bất xuất! .....Mở!
Trong nháy mắt bạch quang loé lên, Hoa Lân đã đẩy Á Lộ Phi đến trước mặt, nhưng hắn đã đi vào rồi còn Hoa Lân thì lại chậm một bước ra. “Bá” một tiếng, Hoa Lân lập tức thấy mình choáng váng cả đầu óc, mắt hắn hoa lên, đạo bạch quang này thật là lợi hại ngoài sức tưởng tượng. Trác Vô Ảnh ở phía sau đột nhiên ha hả cười lớn:
- Xú tiểu tử! Không có hắn ở bên cạnh bảo vệ, lần nay ngươi chết chắc rồi... Các huynh đệ, giết hắn cho ta!
Hoa Lân kinh hãi thập phần, tất cả bóng đen bao vây xung quanh đều lao tới, chỉ thấy một mảng đen xì khiến người ta không khỏi cảm thấy hãi hùng. Nhưng Hoa Lân bỗng ngửa mặt lên trời cười nói:
- Trác tiểu tử! Ngươi thật sự quá ngu dốt. Rõ ràng thấy ta có thể một mình xâm nhập Phệ Hồn cốc lại mơ tưởng dễ dàng đối phó với ta ư? Ha ha ha...
Đột nhiên toàn thân hắn lóe lên một loạt hồng quang, hơn hai mươi ác linh xung quanh không kịp tránh né, trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi.
Hoa Lân thần tốc xoay người đánh về phía Trác Vô Ảnh đồng thời quát to: - Chạy đâu cho thoát?
Tên Trác Vô Ảnh bị hắn làm cho hoảng hồn, vỡ mật. Hắn quay đầu bỏ chạy, vất vả lắm mới chui vào được trong bụi cỏ, run cầm cập nói vọng ra:
- Ngươi... ngươi mang theo tiên khí gì thế?
Hoa Lân thấy hắn đã ẩn nấp mất, rất khó để truy đuổi đành dừng lại đáp:
- Ngươi đừng nghĩ dựa vào sự bảo hộ của Phệ Hồn cốc mà có thể hoành hành chẳng sợ ai cả. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ phá tan Phệ Hồn cốc rồi đánh cho ngươi hồn bay phách tán. Hừ! Ngươi cứ chờ đấy!
Bởi vì Hoa Lân lo lắng Á Lộ Phi không kiềm chế được trước sự hấp dẫn của “Ngưng Thần đan” nên y vội vàng quay lại trước tấm bia đá, đã thấy tấm bia kia lúc này đã biến thành trong suốt, ngạc nhiên vô cùng bèn ngẩng đầu nhìn về hướng đông.
Chỉ thấy mây đen phía chân trời đã dần dần chuyển sang trắng toát mà ác linh xung quanh cũng bỗng nhiên “Oa” lên một tiếng biến mất sạch. Hoa Lân thầm nhủ lòng nguy rồi, rõ ràng trời đã sắp sáng hẳn nên vội vội vàng vàng khởi vận hoả diễm trong cơ thể, nhanh chóng lia nhanh lên mặt tấm bia, nhưng thử liên tục hai lần vẫn không thể nào mở được trận pháp kia. Lúc này, tấm bia đá đã trở thành hoàn toàn trong suốt, biến mất không để lại chút dấu vết nào ngay trước mặt hắn.
Hoa Lân thực sự rất lo âu, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, hắn thầm trách bản thân thật ngốc nghếch, trong miệng chầm chậm lẩm bẩm:
- Giới động thiên địa kinh, Phong thần mạc bất xuất!... Mở!
Lúc này, hắn đã hoàn toàn đứng trên lớp cỏ dại, trước mặt căn bản cũng không có tấm bia nào cả, nhưng dựa vào trí nhớ, ngón tay Hoa Lân chỉ lên khoảng không liên tục múa may một hồi. Chỉ thấy bạch quang chợt loé, “Sưu” một tiếng, hắn cuối cùng cũng tiến nhập được Phong Thần bia.
Hoa Lân thở phào nhẹ nhõm, vừa quay lại thì phát hiện Lộ Á Phi đang cùng nữ tử kia đàm luận, nhưng nhìn vẻ mặt của Lộ Á Phi không khỏi có cảm giác dị thường. Hoa Lân thầm buồn cười, nghe chừng định lực của gã Lộ Á Phi này cũng chẳng khác mình là bao. Vì vậy hắn chậm rãi bước tới, bâng quơ lên tiếng cắt ngang lời bọn họ:
- Hai vị đàm đạo thế nào rồi!
Nữ tử tuyệt sắc kia cười khúc khích nói:
- Hắn đã đáp ứng ba điều kiện của ta, người ta đâu có giống ngươi, hẹp hòi như là nữ tử, chẳng giống nam nhân chút nào!
Đoạn lại quay sang Lộ Á Phi cười nói:
- Tiểu Phi...! Ngươi xem phải vậy không?
Nữ tử này quả nhiên là một trang quốc sắc thiên hương, vạn phần kiều mị, nàng mới khẽ cười thôi mà đã tựa như trăm hoa đua nở, làm cho Lộ Á Phi nhất thời lộ ra thái độ ngượng ngùng, vẻ mặt dần dần không không chế nổi nữa.
Hoa Lân đứng một bên, thấy nữ tử này liếc mắt đưa tình với Lộ Á Phi, trong lòng phát sinh cảm giác khó hiểu vì vậy y vội vàng thúc tay sang Lộ Á Phi rồi hỏi:
- Huynh đệ! Ngươi đồng ý làm gì cho nàng ta?
Kỳ thật định lực của Lộ Á Phi không dưới Hoa Lân, tâm trí chấn động một cái hắn lập tức tỉnh táo trở lại và trầm giọng nói:
- Chỉ là vài lời hứa vặt vãnh, ta tự tin có thể làm giúp nàng được!
Hoa Lân hốt hoảng nói:
- Cái gì? Ngươi thực sự đã hứa giúp nàng?
Lộ Á Phi cụt hứng, bực dọc nói:
- Thì sao nào? Việc này ngươi cũng quản à?
Hoa Lân còn đang định nói thêm thì Lộ Á Phi quay sang nữ tử kia hỏi:
- Đúng rồi! Tên nàng là gì?
Hoa Lân và nữ tử kia cơ hồ đồng thời cất tiếng đáp:
- Nàng ta tên là …Ta tên là… Ninh Tiêm Tuyết!
Lộ Á Phi tuy trong lòng sớm đã có người thương, nhưng thấy Hoa Lân và nàng ta ăn ý như vậy trong lòng không khỏi có chút khó chịu, do vậy y liền ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói:
- Ta nhất định sẽ giúp nàng thoát ra ngoài, hãy nói xem ta nên làm thế nào đây?
Cặp mắt trong veo của Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên sáng ngời, giọng nàng run run nói:
- Không được đâu! Với tu vi của ngươi bây giờ thì không thể nào cứu nổi ta được, muốn mở chiếc “Phạn Tĩnh chung” (1) này nhất định phải dùng một món tiên khí mới được. Vốn dĩ, chỉ cần qua mấy trăm năm nữa là ta có thể tự thân thoát ra được. Nhưng cả mấy ngàn năm nay, trước sau ta chỉ gặp qua có năm người, cái cảm giác cô đơn này các ngươi có hiểu được chăng?
Hoa Lân bỗng cảm thấy nàng ta thật tội nghiệp nên không khỏi thốt lên:
- Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi...
Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên ngắt lời:
- Ta không cần các ngươi thương hại! Nếu các ngươi thật sự muốn giúp ta, nhất định ta sẽ trả các ngươi thù lao xứng đáng!
Lộ Á Phi cũng chân thành nói:
- Nàng cứ nói thẳng ra, chúng ta cũng chẳng cần thù lao gì cả!
Hoa Lân bất giác bị dáng vẻ nức nở, đáng thương của nàng làm cho động lòng. Hai tay y vô ý đặt lên chiếc Phạm Tĩnh chung trong suốt kia. Hắn thực sự không thể hiểu nổi, sao một tầng kết giới trong suốt như vậy lại có thể vây hãm một người sống bên trong được chứ? Vì vậy bàn tay gia tăng thêm vài thành lực đạo, xung quanh lập tức lún xuống nửa tấc. Hắn tưởng rằng có khả năng đột phá nên mạnh bạo phát lực ấn xuống tiếp...
Trong khoảng khắc này, hắn phát hiện chiếc chuông dưới tay hắn trở nên nhu nhuyễn như bông, lại thấy một vằn nước hình cầu khuyếch tán ra bốn phía, mặt ngoài của kết giới đột nhiên lăn tăn hiện ra hàng loạt văn tự cực kì khó hiểu. Bỗng nhiên, các văn tự kia rung chuyển mãnh liệt, hướng về phía bàn tay của Hoa Lân hung hãn đánh tới với một lực đạo thập phần cường đại. Chỉ nghe “Á” một tiếng, hắn bị đánh văng ra ngoài hơn hai trượng.
Ninh Tiêm Tuyết buồn bã nói:
- Ngươi không sao chứ?
Hoa Lân gãi gãi đầu, y đứng lên chửi rủa:
- Nó thật là... lợi hại quá! Ta đánh ra ba thành công lực, nó đáp trả lại với uy lực mười hai thành! Không xong, để ta thử lại mới được!
Lúc này hắn rút bảo kiếm, ngưng khí chuẩn bị chém xuống. Ninh Tiêm Tuyết kinh hãi hô to:
- Ngươi điên rồi sao? Mau dừng tay lại!
Lại thấy Hoa Lân vẫn còn lưỡng lự, nàng chợt lạnh lùng nói:
- Các ngươi cũng nên đi đi. Sau mấy trăm năm nữa, ta sẽ tự thoát ra ngoài!
Lộ Á Phi dần dần khôi phục lại phản ứng, thầm xấu hổ vừa rồi tâm thần mình bị chấn nhiếp, lúc này thấy lời nói Ninh Tiêm Tuyết lạnh lùng như vậy, biết tâm địa nàng không hề ích kỉ nên hắn chậm rãi lên tiếng: “Theo lời Trữ cô nương, phải dùng đến một món tiên khí mới giải cứu được nàng, chẳng biết đó là bảo bối gì của tiên gia? Còn nữa, xin hỏi tiên khí đó có thể tìm kiểm ở nơi nào?”
Ninh Tiêm Tuyết nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói:
- Ta cũng chẳng dấu gì các ngươi, Phong Thần bia chính là là của Thánh Thanh viện. Nếu muốn cứu ta, có thể phải đối địch với cả Thánh Thanh viện, ngươi chấp nhận chứ?
Lộ Á Phi ngạc nhiên vô cùng thốt lên:
- Ấy? Thánh môn...
Nhưng Hoa Lân nghe thấy ba chữ “Thánh Thanh viện” liền bốc cơn giận dữ, lớn tiếng nói:
- Hừ! Thánh Thanh viện là cái thá gì chứ? Nàng cứ nói, ta nhất định sẽ giúp nàng!
Lộ Á Phi giật thót mình, nhìn Hoa Lân, thầm nghĩ người này vừa rồi còn nhận hắn là bằng hữu của Thánh Thanh viện, mà sao bây giờ lại tỏ ra thù hận người trong Thánh môn vậy nhỉ?
Hoa Lân vốn không phải người bốc đồng, chỉ là loáng thoáng nhận ra Trữ Tiêm Tuyết kông phải loại người xấu xa, đây là một loại cảm giác kỳ lạ mà đặc biệt. Cho nên “bệnh cũ” lại tái phát, hắn vừa xoa xoa hai tay vừa nói:
- À, cái này, à... Ta cũng thắc mắc chút ít, nàng có thể cho ta lợi ích gì? Hắc hắc...
Thực ra, hắn tưởng Ninh Tiêm Tuyết đã trao “Ngưng Thần đan” cho Lộ Á Phi, không hưởng chút lợi lộc nào, thật không phải với bản thân.
Nhưng Ninh Tiêm Tuyết đã bị hắn làm cho lúng túng, vừa rồi người này hiên ngang cự tuyệt điều kiện của mình, lúc này chẳng hiểu sao lúc này lại khăng khăng đòi hỏi mình thù lao? Chẳng lẽ lúc trước hắn cố tình giả vờ?
Thế nhưng Lộ Á Phi cũng là một người chính trực hào sảng, bỗng y cười ha hả nói:
- Huynh đệ của ta đã quyết định giúp nàng, ta đương nhiên cũng không thể chối từ được. Có điều, ta từng nghe người ta nói, chỉ cần vào được Phong Thần bia, ít ra cũng học được ít nhiều tiên thuật siêu phàm. Chẳng biết, cô nương có thể thi triển đôi chiêu được không?
Ninh Tiêm Tuyết hơi sửng sốt, che miệng cười duyên nói:
- Ngươi vừa gọi ta là gì?... Cô nương?
Lộ Á Phi một lần nữa lại bị thần thái kiều mị của nàng ta hớp hồn, nhưng y lập tức hồi phục bình tĩnh nói:
- Nếu không thoả đáng thì gọi nàng là muội muội được chăng?
Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Được rồi! Nếu không cho các ngươi thưởng lãm một chút chắc các ngươi không tin ta...
Nói xong, nàng bắt đầu chuyển mình, xung quanh thân thể nàng phát ra linh khí liên miên bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ, đích lực toát lên thần thái của một vị tiên tử mỹ lệ.
Hoa Lân cùng Lộ Á Phi bị nàng làm cho sững sờ. Hai người đứng như trời trồng tại đương trường, mặc dù còn cách một đạo cấm chế nhưng màn linh khí cuồn cuộn của Ninh Tiêm Tuyết vẫn bức thẳng ra bên ngoài nơi hai người bọn họ. Dựa vào công lực của nàng ta lúc này thì e rằng đã sớm đạt cảnh giới tu chân tầng thứ mười hai “Đại Thừa kì” trong truyền thuyết, như vậy bảo sao không làm cho người khác khiếp sợ. Điều này làm cho Hoa Lân và Lộ Á Phi đều cảm thấy có chút không đúng, theo lý mà nói nếu nàng ta đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa kì siêu việt thì có thể đã phi thăng lên Tiên giới, nhưng sao đến giờ nàng vẫn lưu lại nhân gian? Cho dù cấm chế có lợi hại hơn nữa thì cũng không ngăn cản nổi chuyện phi thăng, rốt cục là nàng ta còn đang chờ đợi điều gì?
Hoa Lân cùng Lộ Á Phi không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên một ý niệm đáng sợ. Bọn họ vừa nảy ra một kết luận ngoài sức tưởng tượng “bản thân Ninh Tiêm Tuyết không muốn phi thăng! Hơn nữa trước kia, tại Đại Thừa kì, nàng đã thay đổi phương hướng tu chân, thậm chí đã sớm thoát ly con đường tu chân thông thường. Chẳng lẽ nàng ta đã nhập ma? Nhưng cũng không đúng, nếu như vậy thì nàng đã phải tiến nhập Ma giới rồi mới đúng!”
Trong nội tâm của Hoa Lân và Lộ Á Phi giờ như đang có sóng gầm biển cuộn. Bọn họ hiểu được, một khi thoát khỏi cấm chế, với tu vi này, Trữ Tiêm Tuyết hoàn toàn có thể tung hoành cả Tu Chân giới, cho dù là kẻ đã tu thành chân nhân (2) cũng vô phương ngăn cản được nàng. Trời ạ! Nếu nàng ta muốn xâm hại nhân gian thì có lẽ tất cả Thánh Thanh viện liên thủ lại cũng không phải đối thủ.
Mấy ngàn năm trước Ninh Tiêm Tuyết đã bị người ta dùng một cấm chế khủng bố để giam cầm. Nếu tính tiếp mấy ngàn năm sau, thực lực nàng ta càng trở thành vô địch thiên hạ. Hoa Lân và Lộ Á Phi rốt cục cũng cảm giác có chút sợ hãi, nếu thả nàng ra, thì có thể sẽ...
-----------
1. Phạn là chỉ Ấn Độ xưa, Tĩnh trong yên tĩnh, chung là chuông
(2) Chú thích của tác giả:
Chân nhân: Theo “Đạo Giáo Thần Tiên phổ” ghi lại, trừ Tây Vương Mẫu cũng Bát Tiên… thì tiên nhân bên ngoài thiên đình gọi là “chân nhân”. Cho nên các vị thần tiên được liệt vào tiên ban có rất nhiều chủng loại, bất luận thần tiên nào cũng có thể được bách tính sáng tạo thêm, trở thành danh nhân được sùng bái. Như Mụ Tổ, Quan Đế….cũng đều có thể tính là thuộc hệ thống thần tiên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK