Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa lân vừa đi, Nhược Phong cùng Nhâm Vi há có thể lưu lại, đồng thời quát:
“Chúng ta đuổi….”

Phân biệt bước trên Tốc Tinh Luân, trực đuổi Hoa Lân. Hiên Dĩ Thừa cùng một hắc y nhân khắc lúc lao đến, thủy chung chậm hơn bọn họ một bước. Hiên Dĩ Thừa quyết định thật nhanh, nhanh chóng lấy ra Tốc Tinh Luân, quay đầu ra lệnh:
“Lôi Bân, ngươi lập tức mang nàng trở về, không thể chậm trễ!”

Nói xong, hồng quang chợt lóe, bóng người biến mất, sớm đã đi xa. Mấy người dưới đất tất cả đều ngây ngốc nhìn bầu trời. Một hắc y nhân khẽ hạ xuống mặt đất. Tử y nhân lập tức tiến lên chào hỏi:
“Nguyên lai là Lôi Tổng quản, chẳng biết vị Long Chấn Thiên vừa rồi cuối cùng là người phương nào?”

Lôi Bân thở dài:
“Ngươi đừng nói ra, hắn là thánh vật chúng ta muốn tìm. Lần này chúng ta mất vô số tinh lực, cuối cùng dẫn dụ hắn tới nơi này rồi, ai ngờ lại bị Thánh Thanh Viện phá hư. Xem ra, bên trong chúng ta thật sự có gian tế, nếu không Thánh Thanh Viện làm sao biết được hành tung của hắn, lại có thể bất tri bất giác tiềm nhập không coi ai vào đâu? Ai… Thật sự là khó phòng bị a.”

Tử y nhân động dung nói:
“A? hắn chính là người mang Phần Tinh Luân sao?”

Nói rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại hướng Yến Thu Thủy hỏi:
“ Nói như vậy, Thu Thủy ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?”

Yến Thu Thủy kiêu ngạo ngẩng mặt nói:
“Đương nhiên! Không chỉ có thế, hành tung của hắn là do ta phát hiện. Chỉ tiếc bị Thánh Thanh viện làm cho rối loạn kế hoạch, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.”

Lôi Bân vội vã rút ra phi kiếm, ngự kiếm bay lên, nói:
“Ta về tổng bộ trước. Lần này có thể phải dùng tới nàng ta mới được. Ai…”

Tử y nhân không gải thích được khó hiểu hỏi:
“Nàng ta là ai vậy?”

Lại nói Hoa Lân đang trong trạng thái hôn mê, Tiểu bạch liều mạng ngự Phần Tinh Luân bay lên bầu trời. Chợt nghe “sưu sưu sưu” liên tiếp mấy tiếng, mặt sau có hai toán địch nhân lập tức đuổi tới. Tiểu bạch tuy hoảng nhưng không loạn, vội vã đạp vào tinh không đen nhánh.

Trước sau ba toán nhân mã truy đuổi nhau, tựa như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, hướng về phía tinh không vô định lao đi. Chẳng biết bằng cách nào, tại tinh lộ xa xôi, lại đội nhiên hiện ra một mảnh tinh vân khổng lồ kéo dài từ nam tới bắc, quả thực nhìn không tới điểm cuối.

Tiểu Bạch lại hưng phấn một trận, tinh vân này tương tự như mây trắng, có thể ẩn núp hành tung bản thân, vì vậy tốc độ càng nhanh, tiếp tục lao tới phía trước.
Hiên Dĩ Thừa truy đuổi cuối cùng, đột nhiên phất hiện không ổn, ngự Tốc Tinh Luân ngừng lại một lát. Nhưng hắn cắn răng, vẫn tiếp tục truy theo.

Tinh vân xa xa càng ngày càng gần, Tiểu Bạch ngự Phân Tinh Luân rốt cục cũng đã tiếp cận được nó. Còn chưa tiến vào, chỉ thấy trước mắt một mảng mê mang, Phần Tinh Luân nhanh chóng tiến vào phía trong. Đột nhiên, Phần Tinh Luân chấn động mãnh liệt, sương trắng phía trước tựa như một dòng sông chảy xiết, bên trong dĩ nhiên cũng vận hành ở tốc độ cao. Phút chốc, cấm chế của Phần Tinh Luân phát ra hồng quang chói mắt do phải chịu ma sát lực cực lớn, hơn nữa Phần Tinh Luân cũng rời xa quỹ đạo vốn có cả ngàn dặm theo dòng khí lưu, hướng về phía dưới bay đi.

Tiểu Bạch kinh hãi, với tốc độ của Phần Tinh Luân cũng không thể chống lại được dòng chảy này, có thể tưởng tượng phiến sương trắng này có tốc độ kinh người ra sao. Mắt thấy sương mù phía trước vẫn không nhìn thấy điểm cuối cùng, mà tốc độ của Phần Tinh Luân càng ngày càng chậm, Tiểu Bạch biết một khi Phần Tinh Luân dừng lại, chính là lúc mình và Hoa lân lâm vào tuyệt cảnh.

Lưu lại một lúc ở chỗ này, cấm chế của Phần Tinh Luân nhất định sẽ không chống nổi dòng công kích kinh khủng, đến lúc đó chính mình nhất định sẽ bị cường đại công kích xé thành mảnh nhỏ. Tiểu Bạch quay đầu nhìn lên, thấy bóng dáng truy binh sớm đã biến mất, nói vậy thì bọn họ cũng bị lạc giống mình.
Chấn động kịch liệt vẫn còn đang tiếp tục, cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Lân đang hôn mê rốt cục cũng đã thức tỉnh, đôi mắt mông lung từ từ mở ra hỏi:
“Tiểu Bạch, chúng ta đang ở nơi nào vậy ?”
Tiểu Bạch thấy hắn tỉnh lại, lập tức hống loạn lên một lúc. Hoa Lân lắc lư đứng lên, chỉ thấy xung quanh một màu trắng mênh mang, Phần Tinh Luân tựa như vẫn thạch bị thiêu đốt, hướng về phía trước dũng mãnh lao tới.
Chung quanh chấn động mãnh liệt, làm cho người ta có một loại cảm giác sắp bị hủy diệt, Hoa Lân sợ đến tâm thần tê liệt. Phần Tinh Luân đang chuẩn bị dừng lại, ngay thời khắc quan trọng đó, trước mắt lại đột nhiên sáng ngời, rốt cục đã ra khỏi tầng khí lưu đó.

Trong phút chốc, hết thảy xung quanh lại khôi phục lại như bình thường, nhưng Hoa Lân cùng Tiểu Bạch lại ngơ ngác nhìn phía trước, đều bị cảnh sắc phía trước chấn trụ…Tại bầu trời xa xa, xuất hiện một mảng lục địa phiêu phù. Từ xa nhìn lại, nó chỉ có một tầng bàng bạc, tựa như hé ra một phiến không trung phiêu đãng.

Song Hoa Lân biết, diện tích của nó nhất định phải rất kinh người. Bởi vì Phần Tinh Luân bay được thời gian một chén trà nhỏ, nó cũng chỉ khoách lớn trái phải một nửa, phải biết rằng, với tốc độ của Phần Tinh Luân, cho dù là một hành tinh cũng chỉ chợt lóe lên là qua khỏi. Nhưng lục địa nay lại dần dần phóng lớn, cuối cùng quả thực là vô cùng vô tận…
Nói thì chậm, Phần Tinh Luân đã tiến vào khoảng không của nó, tựa như một viên vẫn thạch, tà tà rơi xuống mặt đất. lục địa không cùng vô biên, hoa lân lại lặng như con gà gỗ, lẩm bẩm nói:
“Xong hết rồi! Chẳng lẽ, đây là Binh hồn giải thần trận?”

Đang kinh ngạc, lại nghe Tiểu Bạch đột nhiên hống loạn một trận, gấp đến độ như bị một con kiến leo lên mình. Hoa Lân nghe hiểu ý tứ của nó, trong lòng rùng mình, vội vàng làm chậm Phần Tinh Luân. Nhưng lúc này lại phát hiện, Phần Tinh Luân sớm đã mất khống chế, tựa như một vẫn thạch, hướng về phía mặt đất cứng rắn rơi xuống…
Hoa Lân hoảng sợ nói:
“Tiểu Bạch! Bình tĩnh…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe phanh một tiếng nổ, Phần Tinh Luân đã chạm vào một ngọn núi, lại bắn lên. Cứ như vậy liên tiếp mấy lần, rốt cục oanh một tiếng chui thẳng xuống đất. Cát bụi mù mịt, mặt đất dĩ nhiên cũng bị nó tạo ra một cái hố lớn, chung quanh nóng cháy, hiển nhiên lực va chạm cực kỳ kinh người.

Còn may là lực phòng ngự của Phần Tinh Luân tuyệt cao, mặc dù khoan sâu vào đất nhưng cũng không tan rã. Trong Phần Tinh Luân, tất cả đều bị chấn động. Hoa Lân nằm ở trong, kêu vài tiếng, lại há mồm hộc ra một đoàn ứ huyết. trên thân lại mang thương thế, khiến cho hắn đến một điểm khí lực cũng không còn.

May mắn là Tiểu Bạch hết sức linh xảo, cắn áo hắn, mạnh mẽ lôi hắn ra. Tiểu Bạch phát hiện ra mỗi lần Hoa Lân ho khan, kết giới Phần Tinh Luân lại chợt lóe, cấm chế chung quanh cũng trở nên cực kỳ yếu ớt. Tiểu Bạch dù sao cũng là thần thú, biết Phần Tinh Luân là Trúc Cơ pháp bảo của Hoa Lân, không có nó trợ giúp, Hoa Lân khó có thể phục như cũ.

Vì vậy cắn áo hoa lân, kéo hắn từ Phần Tinh Luân ra bên ngoài, vừa rời đi Phần Tinh Luân, Tiểu Bạch cùng Hoa Lân chưa kịp thở dốc, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Phần Tinh Luân tự động hóa thành một ngọn lựa, hơn nữa ngừng trước mặt Hoa Lân một lúc, đột nhiên nhập vào cơ thể hắn.

Hoa Lân lại ngất đi, chỉ còn lại có Tiểu Bạch bất lực ngẩng đầu. Chỉ thấy mình hãn tại một cái hố thật sâu cách mặt đất cũng hơn hai mươi trượng. Bất đắc dĩ, Tiểu Bạch cắn áo hoa lân, từng bước từng bước, khó khăn kéo hắn lên mặt đất, mất rất nhiều sức lực, rốt cục kéo hắn lên. Nhìn về bốn phía, chỉ thấy đây là một mảnh sa mạc hoang vu, không chỉ khắp nơi quái thạch dày đặc, phương xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm của các loại dã thú.

Phiến đất đai này, thật sự là nơi bị lời nguyền, chỉ cảm thấy tiếng gầm xa xa tràn đầy linh lực, hiển nhiên không phải quái vật bình thường. Tiểu Bạch cả kinh nhìn chung quanh, mặc dù nó là thần thú, nhưng nó thật sự quá nhỏ, một khi gặp linh thú trưởng thành, tất trở thành thức ăn của chúng.

Đột nhiên, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng sạt sạt. Tiểu Bạch lập tức cảm thấy hơi thở tử vong bức đến, nó sợ hãi vội vàng cắn ống tay áo Hoa Lân, hống với hắn vài tiếng. Nhưng Hoa Lân thân bị thương nặng, Phần Tinh Luân trong cơ thể đang tiến hành trị liệu, vô luận Tiểu Bạch kêu gọi thế nào, hắn thủy chung đều không mở được hai mắt.

Chỉ nghe liếng sạt sạt càng đến gần, Tiểu Bạch đột nhiên bình tĩnh trở lại, cảnh giác nhìn nơi phát ra thanh âm. Nhưng vào lúc này, chung quanh ngược lại trở nên vắng ngắt. Tiểu Bạch kinh hoảng, biết đây là thời điểm trước cơn gió bão, nhưng nó lại không dám rời Hoa Lân nửa bước, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên, ngay cả loạn động cũng không dám.

Cũng không biết vì sao, chính mình bất động , song phương lẳng lặng giằng co một lúc lâu. Chẳng biết khi nào, chỉ thấy bầu trời đột nhiên xẹt qua ba đạo lưu tinh màu trắng, chúng mất đi khống chế, nhìn phương hướng lưu tinh rơi xuống, nhất thời quên đi nguy hiểm, hưng phấn hống lên vài tiếng. Bởi vì nó biết, ba lưu tinh nọ nhất định là lũ bại hoại đuổi giết chính mình, nghĩ không ra bọn họ cũng rơi xuống hoang nguyên này, điều này làm cho Tiểu Bạch có loại hưng phấn khoái cảm.

Nhưng thanh âm Tiểu Bạch vừa vang lên, lập tức cảm thấy một loại áp lực từ bên trái áp bức đến khó thở. Nó sợ hãi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một con mãng xà thật to lớn, phun ra cái lưỡi đỏ hồng dài hơn hai xích, đầu tuyệt đối có thể nuốt cả người sống. kinh khủng nhất là, thân rắn thô lớn chừng hai người ôm, nếu bị nó cuốn lấy, chỉ sợ nham thạch cũng bị nát thành phấn.

Tiểu Bạch kinh hoảng hống lên vài tiếng, phảng phất nói:
“Người đừng lại đây, cẩn thận ta ăn thịt ngươi.”

Tiểu Bạch hô lên vài tiếng không có dọa được cự mãng. Nhưng chẳng biết vì sao, cự mãng này cũng không hạ độc thủ với Tiểu Bạch, tựa hồ có linh tính, nhìn Tiểu Bạch một chút, lại thè ra lưỡi đỏ tươi, chỉ là “tê tê tê” kêu vài tiếng, đột nhiên quay đầu rời đi, Tiểu Bạch cũng không hiểu được điều kỳ diệu gì? Ngơ ngác nhìn hướng cự mãng biến mất, Tiểu Bạch một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.

Nó rốt cục cảm thấy mệt mỏi, vì vậy lao đến bên Hoa Lân, nằm trên bụng hắn, chậm rãi nhắm hai mắt, cũng không biết ngủ bao lâu. Hoa Lân còn đang chữa thương nhưng Tiểu Bạch đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ cảm thấy mặt đất rung động, tiếng bước chân kinh thiên, từ phương xa đi tới…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK