Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây đen lấp nguyệt, gió cuộn mây gào!

Chín đạo thiểm điện đan vào thành cường quang chói mắt, mãnh liệt đánh xuống mặt đất, Thần Kiếm sơn trang đang tối đen đột nhiên sáng như ban ngày.

Cùng lúc đó, mây đen từ xa cuồn cuộn đến, trong nháy mắt bao phủ mặt đất. Hiện tượng mây đen, đều là do một tay Hoa Lân tạo thành, không phải do nữ tử trên không trung dẫn phát. Cho nên, các nàng càng thêm tin tưởng rằng, phía dưới nhất định là một tên ma đầu.

Nói thì chậm, chín đạo thiểm điện dĩ nhiên nổ “Oành” một tiếng, đánh thẳng lên Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân đang giơ lên cao. Trên mũi kiếm của hắn hình thành một khối hình cầu trong suốt, đây là lôi điện tập trung cao độ mới có hiện tượng này, thường gọi là “Cuồng Lao Thiên Lôi”.

Nếu là ngày trước, Hoa Lân tuyệt đối khó có thể điều khiển tình thế. Nhưng hôm nay, hắn đã lĩnh ngộ ra cách sử dụng Sư Vương thuẫn, hơn nữa “Chúc tính” của Hà Chiếu kiếm trong tay tăng trưởng cực lớn. Cho nên Thiên Lôi này tới gần chỉ khiến cho toàn thân hắn run lên mà thôi. Bất quá, Hắn cũng không dám chần chừ, nhanh chóng đẩy Thiên Lôi trở về phía các “tiên nữ” trên bầu trời và nhanh chóng ôm Thu Uyển Ly đằng không bay lên, rốt cục cũng nhảy lên tới mặt đất...

Không được rằng các thiếu nữ trên không trung đều là nhất đẳng nhất cao thủ, thấy Hoa Lân phản thủ bức ngược Thiên Lôi trở về liền quát:
- ... Cửu Thiên Thần Lôi Thiểm!

Nếu có người tu chân khác ở đây, nghe tên chiêu tuyệt học này, nhất định sợ tới mức tè ra quần. Chiêu này đúng là độc chiêu sát thủ của Tiên Lăng cung dùng để đối phó yêu ma, cho dù là tu chân giả Thần Hợp kì cũng phải né tránh.

Nhưng Hoa Lân căn bản không biết, hắn thấy bầu trời mở ra một “Điện võng” rất lớn nhằm mình đánh tới, Thiên Lôi kia đánh lên trên, không những không lập tức nổ ngay, ngược lại còn bị các nàng hấp thu hoàn toàn, tự dưng lại gia tăng thực lực của các nàng.

Ngẩng đầu nhìn lại, “Thiên Lôi võng” được giữ chặt trong tay thiếu nữ, vô luận Hoa Lân chạy hướng nào, các nàng đều có thể tùy ý ném xuống,
rốt cục khiến cho hắn sinh ra một cảm giác không thể tránh né được...

Nhưng chuyện đáng cười chính là, Phong Vân Ngự Lôi thuật của Hoa Lân chính xác lúc này cũng đã phát động. Ba đạo thiểm điện mãnh liệt đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm, xuyên thấu tầng tầng mây mù, đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

“Oành oành oành...” tất cả đều kích vào điện võng của các thiếu nữ. Chính vì vậy, điện võng trong tay các nàng đột nhiên to lên vài lần, hơn nữa tỏa ra bạch quang chói mắt, uy lực gia tăng gấp bội...

Hoa Lân thực sự “ấm ức” bốc lên tận đầu, Phong Vân Ngự Lôi Thuật của hắn thế mà lại khiến cho đối phương gia tăng thực lực thêm mấy lần, bảo hắn không tức sao được.

Lúc này, điện võng trên đầu đã hạ xuống, hắn muốn tránh cũng không thể tránh nổi, đành phải nhấc Hà Chiếu kiếm ngăn cản lôi quang, trong miệng lại quát:
- Phong Vân Ngự Lôi thuật...

Hắn cũng là không còn biện pháp, hắn phải dùng “Ngự Lôi thuật” mới có thể dẫn khai điện võng trên đỉnh đầu, nếu không khẳng định chỉ còn một con đường chết. Nhưng, chiêu Phong Vân Ngự Lôi thuật này vừa xuất ra, lập tức đưa tới thêm ba đạo thiểm điện, “Oành oành oành” kích lên phía trên điện võng.

Nguyên lai, Phong Vân Ngự Lôi thuật của Hoa Lân đều do Hà Chiếu kiếm triệu hoán, tịnh không phải bản thân hắn có thể không chế. Một khi hắn phải thi triển “Ngự Lôi thuật”, Hà Chiếu kiếm đương nhiên vì hắn mà phải hấp dẫn lôi điện, cho nên hắn liều mạng triệu hoán lôi điện đến! Hà Chiếu mặc dù thông linh, nhưng có hiểu được tâm ý chủ nhân không?

Hoa Lân mắt thấy điện võng càng ngày càng cường đại, hắn thật sự đã sắp tuyệt vọng. Nhưng tình huống lúc này lại có chuyển biến vi diệu. Khi đạo thiểm điện thứ ba lại rót vào điện võng thì điện lưu cường đại đã tiếp cận đến cực hạn có thể thu nhận của con người.

Chín thiếu nữ trong tay nắm “Dẫn Lôi kiếm”, điện lưu cường đại không có chỗ phát tiết, một khi vượt quá năng lực phạm vi của các nàng, lôi điện tất phản phệ. Vì vậy song phương cùng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ....

- Tư..tư..tư
Song phương giằng co, điện võng đã bị bọn họ đưa đến giữa không trung. Hồ điện chói mắt làm cho xung quanh sáng trắng như tuyết, Hoa Lân liều mạng dùng kiếm cố gắng chống giữ điện võng, mà chín thiếu nữ cũng lộ vẻ khó chịu như hắn, nắm chặt trường kiếm trong tay, điện lưu tùy ý mãnh liệt rò rỉ qua thân thể mềm mại yếu ớt của các nàng. Đến tận hôm nay các nàng mới biết, nguyên lai Cửu Thiên Thần Lôi Thiểm ngàn vạn lần không thể dùng cùng lúc, nếu không thì quả là “đánh bừa”. Vì vậy trên mặt các nàng đều nổi lên vẻ khác thường...

Hoa Lân trên mặt rịn ra mồ hôi, bức xuất toàn bộ chân nguyên trong cơ thể mới có thể miễn cưỡng giữ vững. Hắn liều mạng ngăn cản lôi điện phản phệ, Thu Uyển Ly đang nép bên ngực sớm đã choáng váng, nhìn thiểm điện phía trước sáng ngời, trong mắt vừa là hưng phấn, lại vừa là sợ hãi.

Lúc này, việc khiến cho Hoa Lân lo lắng lại phát sinh. Phong Vân Ngự Lôi thuật của hắn một khi thi triển, thiểm điện sẽ liên tục đánh tới, nhưng hắn bây giờ không thể triệt chiêu. Nếu không, một khi mất đi sự bảo vệ của Phong Vân Ngự Lôi thuật, khẳng định hắn phải gặp Ngũ Lôi Oanh Đỉnh. Vì vậy, mây đen chung quanh càng ngày càng dày đặc, ba đạo thiểm điện nữa lại lóe sáng, “Oành oành oành...” kích lên điện võng. Tất cả mọi người đều biến sắc...

Đột nhiên Thu Uyển Ly thét lên một tiếng, Hoa Lân rốt cục không thể ngăn cản tất cả nên một tia điện lưu truyền qua thân thể hắn. Thu Uyển Ly đang nằm trong lòng hắn tất nhiên đã bị liên lụy, “Ý da” một tiếng, thân thể mềm mại nhất thời chết lặng, mềm nhũn...

Đối phương đứng xem còn đến hơn mười nữ tử, các nàng vừa thấy tình thế không tốt, lập tức có hai cô gái tiến lên. Các nàng chỉ kiếm về phía hông phải Hoa Lân, chỉ cần Hoa Lân yếu thế, lôi điện tự nhiên sẽ kích thẳng vào hắn. Chiêu “rút củi dưới đáy lò” này đúng là lựa chọn tốt nhất để đánh bại Hoa Lân. Hơn nữa, lại khẳng định có thể lấy được cái mạng nhỏ của Hoa Lân...

Nhưng, tiên tử cầm đầu đột nhiên quát bảo ngưng lại:
- Dừng tay!

Chỉ thấy thân ảnh màu xanh nhạt nhoáng lên, tiên tử cầm đầu đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, ngọc thủ thong thả khẽ nhấc, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, lôi điện cường đại lập tức bị nàng dẫn đánh xuống đất.

Chỉ nghe “Oành” một tiếng, trên mặt đất lập tức bị nổ thành một cái hố sâu. Nhưng Phong Vân Ngự Lôi thuật của Hoa Lân vẫn không kịp thu lại, ba đạo thiểm điện xẹt qua bầu trời rồi hung mãnh nhằm thiếu nữ áo xanh nhạt đánh tới...

Hoa Lân biết rõ đối phương nhất định có thể “dễ dàng” ngăn cản ba đạo thiểm điện, nhưng hắn hết lần này tới lần khác ra vẻ kinh hãi thất sắc:
- Ai da! Cẩn thận thiểm điện...
Quả nhiên, ngọc thủ nữ tử khẽ nhấc, ba đạo thiểm điện đều bị nàng thu vào kiếm. Cử động khinh miêu đạm tả (1) của nàng, đẹp nhất là tư thái thong dong.

Trong lòng Hoa Lân một trận kinh sợ, âm thầm đoán không biết thiếu nữ này rốt cục đạt đến tu vi cảnh giới nào...

Đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy nàng khẽ mở môi hồng, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có phải là đệ tử của Phần Tinh tông không? Vì sao lại đến Úy Lam tinh?

Cuối cùng nàng đã nhận ra Hoa Lân không phải là ma đầu. Bởi vì tất cả ma đầu đều sợ lôi điện, với bản chất của ma đầu, căn bản không thể thao túng lôi điện. Vì vậy, nàng lập tức tiến lên ngăn cản chuyện hiểu lầm này.

Hoa Lân vô duyên vô cớ bị người oanh kích, trong lòng đương nhiên tức giận. Nhưng trong lòng hắn có tính toán khác, cho nên trả lời:
- Ta không phải người Phần Âm tông, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Nói xong, đôi mắt lấp lánh của Hoa Lân tìm tòi trên mặt nàng một hồi, muốn xem khi nàng nghe thấy ba chữ “Phần Âm tông”, có phản ứng gì không.

Nhưng hắn đã thất vọng, gò má đầy đặn của nữ tử thanh lệ kia căn bản không gợn sóng, một điểm cũng không nhìn ra là địch hay là bạn. Vì vậy Hoa Lân lại hỏi:
- Tại hạ là Long Tại Trần! Xin thỉnh giáo phương danh cùng môn phái của cô nương?

Hoa Lân tưởng rằng nàng sẽ không trả lời, nhưng không ngờ, nàng nhạt giọng trả lời:
- Ta là Cầm Oản Vận của Tiên Lăng cung, chúng ta tại Úy Lam tinh khai đàn thụ pháp... Theo ta được biết, nơi đây rất ít người tu chân, làm sao ngươi đến được nơi này?

Trong lòng Hoa Lân muốn nhảy dựng lên, nhớ mang máng Bồ Tinh Huy từng nói qua, gần đây Tu Chân giới đột nhiên có hai môn phái quật khởi, một là Tiên Lăng cung, còn một là “Ám Ảnh Chi môn”.

Không thể ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, tại Úy Lam tinh có thể gặp gỡ một trong hai môn phái đó.

Hắn không biết, hiện tại tất cả Tu Chân giới đều là phạm vi thế lực của thất đại Thánh môn, Tiên Lăng cung nếu muốn mở rộng thực lực mình,
đương nhiên phải đến tinh vực chu biên, tạo dựng uy tín khổng lồ. Cho nên, các nàng tu kiến thần miếu khắp nơi, chính là để củng cố nhân tâm... Mà Úy Lam tinh này có rất ít tu chân lui giả lui tới, tự nhiên thành mục tiêu lý tưởng của các nàng.

Hoa Lân đương nhiên không hiểu điều này, nghi hoặc nói:
- Ta từ Truyền Tống trận tới, chẳng lẽ các ngươi không phải sao?

Con ngươi Cầm Oản Vận một mực đánh giá thân thể Thu Uyển Ly, vừa nghe thấy Hoa Lân trả lời, không khỏi nhíu mày, hỏi:
- Nơi đây đã có Truyền Tống trận hả? Ở đâu?

Lúc này, những thiếu nữ xung quanh đều đi tới, trong đó có sáu cô gái trong tay không kiếm, hiển nhiên bảo kiếm của các nàng đều bị Hấp Tinh thạch hút đi.

Hoa Lân cũng không vội đem trả lại kiếm, thản nhiên chỉ chỉ phương bắc nói:
- Phía bắc Phi Tiên phong có một tòa Truyền Tống trận!... Chỉ có điều, Truyền Tống trận nơi này chỉ có thể đến Tinh Nguyên tinh mà thôi, thật sự không có nhiều ý nghĩa lắm.
Dừng một chút, hắn đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Theo như lời các người nói, các người nhất định sử dụng Tốc Tinh Luân mà tới? Ngươi xem, có thể giúp ta một chuyện không?

Đôi mắt đẹp của Cầm Oản Vận tiếp tục cẩn thận nhìn hắn, thản nhiên cười nói:
- Ngươi có phải là bị nhốt ở Úy Lam tinh, muốn ta kiến tạo một tòa Truyền Tống trận, sau đó tiễn ngươi thoát ra khỏi nơi đây, đúng không?

Hoa Lân sửng sốt, thấy nàng cười rộ lên, vẻ lạnh lùng như băng bị hòa tan sạch, thật sự có thể giết người. May mắn là từ sau khi biết được vũ mị của Trữ Tiêm Tuyết, xem qua vẻ mỹ mạo của Thượng Quan Linh, nhìn no mắt nét thanh thuần của Diệp Thanh, nữ tử khác thật sự rất khó có thể làm hắn mất đi định lực, vì vậy cũng cười nói:
- Ngươi thật lợi hại! Ngay cả việc ta bị nhốt tại Úy Lam tinh cũng đoán ra được... Đúng vậy, ta bị nhốt tại nơi đây, ta vốn muốn đi Phiêu Miểu hà, nhưng trong tay không có Phồn Tinh Nghi, ta muốn nhờ ngươi một chút, chỉ đường cho ta, ta lập tức ra đi. Hắc hắc...

Trong mắt Cầm Oản Vận hiện lên một tia hàn ý khó có thể phát hiện, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi đi Phiêu Miểu hà làm gì?

Phản ứng của nàng, làm sao tránh được ánh mắt Hoa Lân? Vì vậy trong lòng nảy ra một ý, ha ha cười nói:
- Ta đang du lịch bốn phương, thật sự không có nơi nào để đi, chợt nghe Phần Âm tông thường xuyên hoạt động tại Phiêu Miểu hà nên muốn theo chân bọn họ kết giao bằng hữu. Hắc hắc...

Hoa Lân trả lời nước đôi, cũng không nói phải đi đánh nhau. Còn đi tìm bằng hữu. Dù sao cũng muốn cho đối phương không đoán ra.

Cầm Oản Vận quả nhiên sửng sốt, nhẹ nhàng xoay đầu, nói:
- Được rồi! Chờ ta xem Truyện Tống trận xong ta sẽ nói cho ngươi lộ tuyến đi Phiêu Miểu hà. Bây giờ, ngươi dẫn ta đến Phi Tiên phong xem, ta muốn biết đích xác tọa độ của Úy Lam tinh, chúng ta đỡ phải sử dụng Phồn Tinh Nghi xác định phương vị.

Hoa Lân trong lòng vui vẻ vội hỏi:
- A? Tọa độ của nơi này ta đã biết, không cần đi xa như vậy đâu. Úy Lam Tinh là (Hạ Đinh Kiền, Hậu Tuất Ly, Tả Ất Kiền) Tinh Nguyên tinh ở hướng Tây Bắc, tọa độ (Thượng Giáp Đoái, Tiền Đinh Khảm, Hữu Tân Tốn)!

Nói xong, Hoa Lân trong lòng kích động, nghĩ thầm rốt cục cũng có thể trở về Phiêu Miểu hà trước kia rồi...

----------
1. Dường như là “không thể miêu tả” chả biết đúng không?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK