Hoa Lân khoanh chân ngồi đối diện với Ninh Niêm Tuyết, dùng ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào nàng, cho đến khi phát hiện thấy mặt nàng đột nhiên có chút ửng hồng, lúc này mới hiểu được sự lo lắng của nàng, tâm tình rất thư sướng.
Ở ngoài xa là Trác Vô Ảnh đến lúc này nhìn không nổi nữa, giận giữ hét:
- Xú tiểu tử! Có phải là ngươi thấy sống cũng phiền quá phải không? Chỉ bằng mấy câu vừa rồi của ngươi có chết một vạn lần cũng không đủ…
Nhưng Hoa Lân vẫn không thèm để ý tới Trác Vô Ảnh, lại nói với Ninh Niêm Tuyết: “ Cái này… thật ra nàng cũng không cần phải làm khó như vậy, bởi vì ta còn có một tâm nguyện, hoặc nàng có thể lo lắng…” Không đợi Ninh Niêm Tuyết suy nghĩ, lại trầm giọng nói:
- …Ta hy vọng nàng sau khi rời khỏi đây không nên đại khai sát giới, càng không được hợp tác với ma giới. Nếu nàng muốn báo thù có thể trực tiếp tìm Thất đại chưởng môn mà động thủ, ngàn vạn lần không được trút giận vào đệ tử của họ có được không?
- “Cái… cái gì?”Ninh Niêm Tuyết cảm thấy kinh ngạc kinh ngạc đôi mắt đẹp không ngừng tìm tòi cái gì đó trên mặt của Hoa Lân, tưởng rằng vừa rồi nghe nhầm.
Hoa Lân chính nghĩa lẫm liệt nói:
- Đúng vậy! Ta hy vọng sau khi nàng rời khỏi đây không nên giết người lung tung!
Ninh Niêm Tuyết thản nhiên đứng thẳng người dậy, đột nhiên xoay lại nhìn về phương xa nói:
- … Không nghĩ ra ngươi lại vĩ đại như vậy! Nói đi nói lại, tâm nguyện cuối cùng cũng là vì người khác. Ta thật hoài nghi ngươi có phải là được người khác sai khiến rồi mới đến cứu ta …”
Hoa Lân cảm thấy bị thương tổn nặng nề, kích động nói:
- Nàng… tại sao nàng lại có thể nghĩ như vậy? Nàng … nàng có biết ta tại sao ta lại liều mạng tới cứu nàng không?
Nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của Ninh Niêm Tuyết, tâm tình Hoa Lân lại bị kích động, lớn tiếng nói: " … Bởi vì ta sợ, ta sợ nàng rơi vào ma đạo, càng lo lắng nàng hy sinh thân mình, để cho bọn bại hoại chiếm tiện nghi. Nàng cũng biết rõ, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là tiên tử mỹ lệ nhất. Ta không muốn nghĩ, cũng tuyệt không muốn thấy nàng hai tay nhuốm đầy máu tươi của người khác. Nàng hiểu chưa?"
Hoa Lân lời vừa nói ra, là thật là giả ngay cả chính mình cũng có chút không nhận ra được.
Song Ninh Niêm Tuyết lại phát ra một trận cười như chuông bạc, cả người lộ ra thần thái mị nhân, quay đầu cười nói:
- Ha ha ha… nếu ngươi nhất định muốn ta chọn, ta tình nguỵện thỏa mãn tâm nguyện thứ nhất của ngươi. Thế nào?
“Ách…” Hoa Lân chỉ cảm thấy một trận choáng váng. Thấy Ninh Niêm Tuyết mi mục hàm xuân dường như thật sự muốn cho mình tùy ý sắp đặt. Liền cảm thấy trong đan điền một luồng hỏa dục xông lên gáy, thân thể lập tức sinh ra biến hóa, ngay cả nỗi đau đớn toàn thân dường như đã quên hơn phân nửa.
Mà ở ngoài xa, sắc mặt Trác Vô Ảnh cũng trở nên vô cùng khó coi, thân thể run lên, dường như đang chịu nỗi thống khổ cực kỳ lớn
Hoa Lân thiếu chút nữa mất đi lý trí, run giọng nói:
- Nàng, nàng đừng có ép ta! Ta… ta thật sự không nhịn được đâu!
Trong lòng liên tục cồn cào, thân thể mềm mại mê người của Ninh Niêm Tuyết đã ở gần ngay trước mặt, chỉ cần tiến lên một bước là có thể tận hưởng mùi hương mê người trên thân thể kia…
Hai người nhìn nhau một trận.Hoa Lân lúc này đang ở bên bờ huyền nhai, chỉ cần Ninh Niêm Tuyết hơi ép tới một bước, hắn tuyệt đối có thể tiêu thất lý trí. Hơn nữa trong lúc tiêu thất lý trí hắn không chừng có thể vứt bỏ toàn bộ tín ngưỡng trong lòng, đi theo Ninh Niêm Tuyết triệt để gia nhập hoang dâm ma đạo!
Ninh Niêm Tuyết tu hành mấy ngàn năm đương nhiên có thể nhìn ra tâm cảnh lúc này của Hoa Lân. Nàng có chút do dự, dường như thấy lại một hiệp sĩ thiện lương bị mình dẫn dụ vào lốc xoáy, sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, nàng rốt cục cũng thỏa hiệp, ôn nhu nói:
- Ta cũng biết, ngươi vì muốn tốt cho ta. Ngươi lo lắng là ta không thể đối kháng với cả chánh đạo phải không?… Thôi được rồi, ta đáp ứng ngươi, sau khi rời khỏi đây ta tuyệt không loạn sát người tốt. Nhưng nếu Thánh môn chủ động ra tay với ta, xuất thủ tự vệ, ta cũng không cam đoan điểm này.
Hoa Lân hít một hơi thật sâu, thầm cảm thấy thất vọng. Liền nói: Nhưng ta nghĩ Thánh môn nhất định sẽ coi nàng là kẻ địch. Ta chỉ hi vọng ngươi hạ thủ lưu tình một chút. Dù sao với công lực của nàng hoàn toàn có thể ngạo thị cả tu chân giới. Nàng nói có đúng không? Ha ha ha…
Hoa Lân nét mặt không đổi, cố tỏ ra vẻ đĩnh đạc ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Ninh Niêm Tuyết đối với hắn thật sự cũng không có biện pháp, quay đầu lại nhìn nhìn cảnh vật quen thuộc nhiều năm, buồn bã nói:
- Được rồi! Ta cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này lâu thêm nữa, chúng ta ra ngoài chứ?
Hoa Lân gật đầu, Ninh Niêm Tuyết xoay người nói với Trác Vô Ảnh ở phía sau:
- Tiểu Trác!... mặc dù ngươi không tuân thủ ước hẹn, nhưng hai ngày nay thấy ngươi cũng nghe lời. Vậy chuyện trước kia ta cũng không truy cứu nữa.
Nói xong tay ngọc khẽ chuyển, trong bàn tay xuất hiện một mảnh kí ức tinh phiến trong suốt, nhẹ nhàng bắn ra, kí ức tinh phiến chậm rãi bay tới trước mặt Trác Vô Ảnh, tiếp đó lại nói:
- … Đây là bộ Tu La tâm pháp, ngươi quay về cố mà luyện tập cho tốt, từ nay về sau ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
Trác Vô Ảnh cảm thấy kích động không thôi, hai tay run rẩy cuống quýt tiếp lấy mảnh tinh phiến. Đang định lạy tạ thì Ninh Niêm Tuyết đã xoay người đi không hề để ý đến hắn. Trác Vô Ảnh cũng không lấy đó làm bực mình, trái lại cầm mảnh tinh phiến đến một góc xa bắt đầu nghiên cứu.
Hoa Lân thấy Ninh Niêm Tuyết chuẩn bị ra ngoài, vội vàng nói:
- Được rồi, hiện bên ngoài nhất định rất đông đệ tử Thánh Thanh viện, nàng đừng quên lời hứa của chúng ta vừa rồi đấy.
Ninh Niêm Tuyết liền đáp: Cái gì? Phải không vậy?... Ngươi cũng biết rõ, Phong Thần bia là một món tiên khí chưa dược khai mở, chỉ cần sử dụng đúng cách, trong chiến đấu có thể dễ dàng cầm tù địch nhân. Bản cô nương cũng phải chịu đau khổ vì nó, tiên khí này nhất định ta phải xử lí. Nếu ai muốn ngăn cản ta , ta sẽ tuyệt không hạ thủ lưu tình. Ha ha ha…
Hoa Lân cả giận nói:
Ta thấy là nàng cố ý tìm lí do trút giận mới đúng, nàng đừng có làm loạn nữa!
Ninh Niêm Tuyết giậm chân nói:
- Phiền chết đi được, sau này ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Hoa Lân sửng sờ, rõ ràng sát tâm của nàng vẫn còn quá nặng. Nghĩ thầm chuyện này thật là phiền toái, mình từ đây về sau không thể mỗi ngày đều đi theo quản nàng ta, bởi mình còn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm. Mà tu chân giới lại lớn như vậy, cho dù nàng ta có tiêu diệt đi vài thánh môn sau này cũng rất khó tìm nàng ta để đối chất. Làm thế nào thì tốt đây?
Ninh Niêm Tuyết tự nhiên biết mình lỡ lời, vội vàng nói:
- Công lực của ngươi chưa hồi phục, hay là đứng trong Phong Thần bia! Ta ra ngoài đuổi cái bọn bại hoại này đi chỗ khác là được. hì hì hì…
Hoa Lân cả giận:
- Không được! Ta phải cùng ngươi đi ra ngoài, ai mà biết ngươi có nhân cơ hội mà làm loạn hay không?
- Hừ… ta đã biết là ngươi sẽ nói như vậy mà!
Hoa Lân thấy Ninh Niêm Tuyết đang tỏ vẻ giận dỗi, con ngươi lóng lánh tạo tạo nên sắc thái mê người, hiển nhiên đối với việc tự do thập phần mong chờ. Bởi vậy không đành lòng để nàng phật ý, cho nên chỉ có thể than thầm trong lòng mà thôi.
Bên ngoài Phong Thần bia, Tru Ma viện cầm đầu bởi cầm đầu bởi Nhược Phong vẫn đang gắt gao canh giữ Phệ Hồn Cốc. Mặc dù Cận Vân ma tôn đã đào thoát thành công nhưng Nhược Phong phát hiện tiểu ma đầu Hoa Lân thủy chung chưa xuất cốc, hơn nữa còn có vạn niên ác linh cũng chưa thấy xuất hiện. Vì vậy điều binh khiển tướng bố trí hơn ba trăm đệ tử của Huyền Băng Thiên bao vây chặt Phong Thần Bi đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Lúc này đã đến thiên thứ ba tức chánh ngọ, Thánh Thanh viện cũng đã bố trí xong một đại trận quanh Phong Thần bia, thiếu chút nữa biến Tuyệt Tiên trận thành Thiết Dũng trận. Thậm chí còn bố trí hơn năm mươi cung tiễn thủ tại vòng ngoài, tất cả đều nhắm vào Phong Thần Bi, có thể tùy thời mà phóng tiễn. Trận pháp thế này có thể nói là ngàn năm khó gặp.
Tại mặt trước trận, Nhược Phong, Nhược Uyên, Nhược Minh, Nhược Hạo – tứ đại cao thủ sóng vai mà đứng, không biết là bọn họ đang thương lượng chuỵện gì?
Chỉ nghe Nhược Uyên nói?: Sư huynh, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp! Theo ta thấy Phong Thần bia đã bị phù chú trấn trụ, đã lâu rồi mà bên trong không thấy có động tĩnh gì. Chúng ta có nên động thủ đào nó lên không?
Nguyên lai Phong Thần bi khổng lồ đã bị Nhược Uyên thiếp đầy phù chú, cho nên ban ngày mà vẫn hiện ra nguyên hình. Mà Thánh Thanh viện cuối cùng cũng quyết định đào Phong Thần bia lên, sau đó mang về Tiên Diên tinh hệ để bảo quản, đây cũng coi là một biện pháp trong lúc không có có biện pháp .
Nhược Phong gật đầu nói:
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi!... Nhược Minh sư đệ, ngươi chỉ huy chúng đệ tử đào bới, những người khác tiếp tục giới bị.
Ở bên phải Nhược Minh là một trung niên kiếm khách, y phục toàn màu trắng, hai mắt lộ ra thần thái sáng quắc, pha chút tiên phong đạo cốt. Hắn lập tức tiến lên lĩnh mệnh, xoay người đối mặt với chúng đệ tử phía sau kêu lớn:
- Niệm Trần và Niệm Không các ngươi rời khỏi hàng… dẫn người lập tức bắt đầu đào bới!
Vâng!
Hai gã đệ tử trẻ tuổi lập tức tiến lên, sau đó chỉnh tề đội ngũ chọn lựa trong đó hơn hai mươi người, tiếp theo tất cả đều cầm bảo kiếm trong tay đi vào bên bờ Phong Thần bia. Nhất thời vang lên tiếng đào đá đinh đinh đương đương không ngớt.
Nhược Phong thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Thần bia đề phòng, thì thầm lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Cận Vân ma thần lúc rời đi lại nói sai?
Nhược Uyên gật đầu nói:
- Ta nghĩ điều này cũng có thể hiểu được. Hắn vì muốn thủ hạ của hắn đào thoát mới nói chúng ta đến hồi mạt vận, chính là để khai dẫn chú ý của chúng ta sang hướng khác. Ta còn hoài nghi ở đây tịnh không có cái gì gọi là Vạn niên ác linh, sư huynh rốt cục là ngươi đã tự thân thấy qua chưa?
Nhược Phong nhíu mày lắc đầu nói:
- Ta mặc dù chưa thấy qua nhưng sư tổ từng có nói nên chắc là không giả, nếu không cũng sẽ không phải mấy lần dặn dò như vậy.
- Phải không đó?
Nhược Uyên thủy chung vẫn có điểm hoài nghi, ngay cả Nhược Minh và Nhược Hạo cũng có chút dao động. Bọn họ trong lòng đều nghĩ rằng: đã ba ngàn năm qua, nếu có quỷ quái thì cũng phi thăng lên Tu la giới hết rồi, còn nếu là người thì cũng phi thăng lên tiên giới chứ còn đâu nữa.
Nhưng bọn họ chỉ nghĩ mà không dám nói ra, sợ làm Nhược Phong mất mặt.
Thế nhưng hơn bốn trăm đệ tử Thánh Thanh viện vẫn nghiêm lệnh giữ vững đội hình, khắp nơi chỉ có tiếng đào đá đinh đinh đang đang vang lên không dứt. Không biết từ khi nào sự yên lặng của Phệ Hồn cốc bị gió thổi phá vỡ, có người thấy đồng cỏ dại như sóng vỗ chập chùng, giống như là một biển cỏ đang cuộn sóng vậy.
Gió nhẹ mơn man lên mặt, Nhược Phong đột nhiên tinh mục mở ra quát lớn:
- mọi người cẩn thận… đệ tử đang đào bới lập tức quay lại cho ta!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rốt cục cũng có một người phát hiện chuyện lạ, kinh hô:
- A? … Phệ Hồn Cốc từ khi nào lại bắt đầu có gió vậy?
Lần này mọi người đều bắt đầu khẩn trương, bởi vì bọn họ biết rằng tất cả năng lượng trong Phệ Hồn Cốc đều ở trạng thái tĩnh, từ trước đến này chưa từng có phát sinh chuyện này.
Cũng không biết là ai mở đầu, tất cả đang tử đang đào đất đều “Hô” lên một tiếng cấp tốc lùi lại. Chỉ thấy gió thổi trong Phệ Hồn cốc mạnh dần lên, ngay cả các phù chú trên Phong Thần bia cũng bị thổi làm cho lảo đảo . Ngẩng đầu lên thì thấy mặt trời vẫn đang rực rỡ chiếu lên Phong Thần bia, trong trận còn mờ ảo xuất hiện từng chùm ánh sáng đủ màu.
Phút chốc cả Phong Thần bia trần ngập một tầng sương trắng nhàn nhạt mờ ảo, dưới sự phản chiếu ánh mặt trời ẩn hiện tạo ra thất thải quang sắc (cầu vồng bảy sắc), giống như một tầng phật quang mĩ lệ vậy…
Tất cả đệ tử Thánh Thanh viện đều hiểu chuyện này có chút bất thường, căn bản là không hề giống với hiện tượng ác quỷ xuất thế.
Nhược Uyên cũng hạ thấp giọng, hỏ nhỏ:
- Sư huynh! Đây là hiện tượng ác linh xuất thế sao? Chẳng lẽ ngay cả ban ngày ban mặt nó cũng dám ra đây làm điều ác sao? Nó Không sợ ánh mặt trời ư?
Nhược Phong không trả lời, quay đầu nhìn mọi người quát lớn:
- Mọi người đề phòng…
Tiếng gió đột nhiên dừng lại, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến cho chúng đệ tử Thánh Thanh viện có cảm giác như trên ngực đang bị một khối đã lớn đè lên vậy, bọn họ có cảm giác huet thở không thông.
Sau khi yên lặng trong chốc lát, đột nhiên một tiếng nổ “Oanh” vang lên, tất cả các phù chú trên Phong Thần bia đều “Xoạt xoạt xoạt” bị thổi bay ra xung quanh, không có chút tác dụng nào. Ngay sau đó một cột sáng từ từ phóng lên cao, từ Phong Thần bia xuyên thẳng đến phía chân trời giống như tạo ra một thông đạo với thượng thiên vậy, hơn nữa còn duy trì hồi lâu không tắt….
Mọi người đều nhìn Phong Thần bia không chớp mắt, bàn tay cầm kiếm đã toát mồ hôi. Đột nhiên một vầng sáng chói lóa bừng lên, hai thân ảnh nhoang nhoáng, rồi trước Phong Thần bia chợt xuất hiện hai thiếu niên nam nữ. Chợt nghe Nhược Phong hét to một tiếng ra lệnh:
- Bắn!
“Vút vút vút vút…”
Vô số mũi tiễn phá không bắn thẳng đến chỗ hai người . Không ngờ thiếu nữ kia tay vừa nhấc lên, trong không trung dường như xuất hiện một vầng hào quang nhàn nhạt, tất cả mũi tên đều dừng lại trên không trung. Đệ tử Thánh Thanh viện không khỏi kinh hô, chỉ thấy thiếu nữ kia nhẹ vung tay ngọc tất cả mưa tên lập tức quay ngược trở về…
Một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đệ tử Thánh Thanh Viện nhất thời bị ngã một lượng lớn, trong đó có người kinh hô:”A? Là…Là tiên tử
Điều này cũng khó trách, những kẻ tu chân của Thánh Thanh Viện thường nghe đại ngôn của những nhân vật được coi là đến từ tiên giới. Thấy Ninh Niêm Tuyết giả mạo tiên từ giống như vậy, tự nhiên đều mày loạn mắt hoa…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK