Bước vào cửa lớn của Tập Bảo Hiên, chỉ thấy đại sảnh ở lầu một đang có nhiều người tập trung ồn ào bàn luận, hình như đang nói về cái gì đó gọi là "Càn Khôn quyển"
Dịch đại hiệp nhân duyên quả nhiên tốt vô cùng, y vừa xuất hiện liền lập tức có hai nhân vật võ lâm một già một trẻ bước tới đón. Lão giả tuổi chừng năm mươi râu dài xoắn tít, hai mắt sáng ngời, cước bộ vững vàng. Bên cạnh lão còn có một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt trong sáng của nó cứ nhìn ngó chung quanh, khiến cho người ta cảm thấy nó là một thiếu niên nhút nhát rụt rè.
Chỉ thấy lão giả kia hơi sửng sốt một chút rồi đột nhiên bước nhanh tới hai bước, hai tay nắm lấy tay phải của Dịch đại hiệp hỏi:
- Dịch… Dịch lão đệ, ngươi… sao thế này? Chẳng lẻ bị kẻ nào đó ám toán?
Dịch đại hiệp cố ngăn xúc động đang dâng lên trong lòng và trầm ngâm nói:
- Ai!… Không ngờ lại có thể gặp được Trang lão ca ở nơi này, Dịch mỗ cảm thấy khuây khỏa nhiều lắm.
Sau lưng Dịch đại hiệp, Dịch Minh Tuệ cùng Cao Chánh Phong cũng đều lập tức tiến lên hành lễ nói:
- Bái kiến Trang bá bá …
Lão giả này có lai lịch rất lớn, y tên là Trang Nguyên Bặc, danh xưng là Thiết Đảm Thần Hậu. Ngày trước đã từng cùng Dịch đại hiệp liên thủ, sóng vai đại chiến với hơn ngàn tên cướp tại "Song Long quan". Võ công cũng không hề thua kém Dịch đại hiệp. Lão thấy huynh đệ sinh tử chi giao ngày trước giờ mắc tuyệt chứng, mà cũng không hề thông báo cho mình, vì vậy cả giận nói:
- Dịch Liên Thành, cái này là ngươi không đúng rồi! Bị kẻ khác ám toán sao không báo cho ta một tiếng?
Hoa Lân theo Dịch đại hiệp đi dạo cả ngày, giờ mới biết y tên là Dịch Liên Thành, hắn thầm nghĩ cái tên này cũng rất uy phong, nhắc đến làm mình không khỏi nghĩ đến câu "giang sơn Dịch chủ, Liên hạ sổ Thành".
Lại nghe Dịch Liên Thành cười khổ nói:
- Ai… Lão ca có chỗ không biết, tiểu đệ gần đây mới rảnh rỗi một chút, lần này tới “Tập Bảo Hiên” cũng là vì tranh mua một vật tầm thường mà thôi.
Trang Nguyên Bặc lập tức cũng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy! Khó mà có được một cái “Càn Khôn quyển” lưu lạc vào phàm gian, đây đúng là mục tiêu mà các đại môn phái tranh giành. Ta cũng định lại đây để xem náo nhiệt, hắc hắc…
Dịch Liên Thành sửng sốt, biết Trang Nguyên Bặc hiểu lầm mình, y thầm nghĩ “Ta mặc dù cũng muốn mua được "Càn Khôn quyển", nhưng bây giờ làm gì có tâm tình mà tranh giành bảo vật? Chỉ một Hỏa Thiềm Thừ cũng đủ làm mình khó khăn rồi.”
Hoa Lân cũng bị chuyện này làm cho hồ đồ, y kỳ quái nói:
- A? Càn Khôn quyển là vật gì vậy?… Chúng ta không phải muốn mua Hỏa Thiềm Thừ sao?
Trang Nguyên Bặc thấy hắn tuổi còn trẻ thì cho rằng hắn là đồ đệ của Dịch Liên Thành nên cũng không để ý tới. Y kéo gã thiếu niên rụt rè đến trước mặt Dịch Liên Thành nói:
- …Đây là khuyển tử Lân nhi, mau chào Dịch thúc thúc đi!
Thiếu niên rụt rè đó tiến lên hai bước rồi cúi đầu nói:
- Dịch thúc thúc khỏe ạ …
Dịch Liên Thành nhìn thiếu niên cảm thán:
- A? Đây là Lân nhi ư?… Đã lớn như vậy rồi sao?
Vừa nói vừa lấy ta xoa đầu nó, giọng nói cực kỳ thân thiện. Nhưng thật đáng tiếc, khuôn mặt của Dịch Liên Thành cho dù có làm như thế nào cũng không lộ ra được cái vẻ thân thiện, làm cho thiếu niên này sợ không dám cử động chút nào.
Hoa Lân gãi gãi đầu, hắn thầm nghĩ sao tên gia hỏa này cũng tên là Lân nhi? Nhưng hình như con "ấu long" (1) nhút nhát quá thì phải? Thật làm ta mất mặt quá!
Trang Nguyên Bặc cùng Dịch Liên Thành nào biết đâu Hoa Lân đang nghĩ cái gì, bọn họ chỉ lo hàn huyên những câu chuyện về một thời oanh liệt, vẻ mặt cực kỳ hứng khởi.
Lúc này, đứng trên bậc thềm của "Tập Bảo Hiên" có người lớn tiếng nói:
- Đại hội đấu giá đên này sắp bắt đầu rồi, xin mời các vị quý khách vào chỗ ngồi!
Mọi người lớn tiếng kêu “hảo” rồi đồng loạt tiến về phía cầu thang.
Hoa Lân theo Dịch Liên Thành lần lượt bước lên, lúc này hắn mới biết phòng đấu giá của "Tập Bảo Hiên" đặt ở lầu ba. Khi bọn họ vào đến cửa lớn thì thấy bên trong có một sân khấu hình tròn rất lớn, bên trên lại có bày một cái bục đài nặng nề, tám gã phục vụ oai dũng đứng thành hai hàng, hiển nhiên để duy trì trật tự.
Phòng đấu giá này ít nhất cũng có thể dung nạp hơn ngàn người. Nhưng lúc này phía dưới đài đã ngồi chật kín, chỉ còn hai dãy phía trước là còn thiếu người, hiển nhiên dành cho mấy nhân vật quan trọng. Hoa Lân phát hiện, tại mỗi chỗ ngồi ở phía trước cũng đều có một cái bàn cong cong, bên trên có đặt sáu tấm thẻ bài với sáu màu sắc khác nhau: vàng, lục, đỏ, lam, đen, lục. Hoa Lân lần đầu tiên nhìn cách bày biện kỳ quái như thế này nên cũng không hiểu chúng có tác dụng gì.
Chỗ ngồi của Dịch Liên Thành đương nhiên là ở hàng đầu tiên, cho nên Hoa Lân cũng đi thẳng tới ngồi vào vị trí ngoài cùng bên trái. Nhưng rất không may hắn phát hiện bên cạnh đã có một vị tuyệt sắc giai nhân ngồi sẵn. Lúc này, nàng cũng đăm đăm nhìn hắn bằng cặp mắt trong suốt, chính là mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên Yến Thu Thủy.
Hoa Lân không khỏi rùng mình một trận, liền vội vàng thay đổi chỗ ngồi. Quay đầu lại nhìn hai bên, vừa khéo lại thấy bên phải Dịch đại hiệp có một ghế trống. Vì vậy hắn liền bước tới ngồi xuống.
Nhưng hắn vừa mới ngồi xuống, Dịch Minh Tuệ đã tiến đến, tay chống eo đứng ngay sau hắn bỉu môi nói:
- Ngươi… Ngươi làm gì vậy? Đây là chỗ của ta mà!
Hoa Lân sửng sờ, hắn ngẩng đầu nhìn Dịch Minh Tuệ rồi lại quay đầu qua nhìn Yến Thu Thủy, sau đó làm ra vẻ đáng thương nói:
- Hảo tỷ tỷ! Tỷ cho ta ngồi chỗ này nha? Tỷ nhìn bên trái kìa, đó là một con cọp cái rất hung dữ, ta rất sợ…
Dịch Minh Tuệ nhìn theo ánh mắt Hoa Lân, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có một cô gái đang ngồi, chính là cô gái áo xanh đã gặp lúc sáng. Vì vậy nàng xuống giọng nói:
- Hừ! Được rồi… lần này ta nhường cho ngươi, nhưng không có lần sau đâu đấy!
Hoa Lân vội vàng gật gật, nói:
- Được được… Không có lần sau, không có lần sau!
Phía bên cạnh, Trang Nguyên Bặc lấy tay khẽ huých Dịch đại hiệp nói:
- Thiếu niên đó không phải là đồ đệ ngươi sao? Quả nhiên là có dáng vẻ “nhất biểu nhân tài”…
Dịch đại hiệp lập tức mặt toát mồ hôi nói:
- Ta thật sơ sót quá, vừa rồi ham hàn huyên chuyện cũ với lão ca nên cũng quên giới thiệu. Vị thiếu hiệp này họ Long tên Hiểu Hoa, là bằng hữu của ta.
- A?
Trang Nguyên Bặc quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Dịch đại hiệp lập tức xoay người sang Hoa Lân giới thiệu:
- Vị… vị tiền bối này là Trang Nguyên Bặc, danh xưng là Thiết Đảm Thần Hậu, nếu ngươi đi lại trên giang hồ gặp phiền toái gì có thể nhờ huynh ấy giúp đỡ. Ta dám nói, bây giờ không có ai là không nể mặt huynh ấy đâu.
Hoa Lân thấy Trang Nguyên Bặc có chút coi thường mình nên cũng thuận miệng khách sáo nói:
- Hân hạnh, hân hạnh…
Mọi người khách sáo vài câu rồi mới ổn định chỗ ngồi. Chợt nghe trên đài vang lên một tiếng "bộp", gã chủ trì anh tuấn dùng dùi gõ vào mặt bàn nói:
- Xin mọi người chú ý, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu… Trước tiên, ta xin nói rõ một lần quy tắc đấu giá. Trên chiếc bàn trước mặt mọi người, thẻ bài màu vàng đại biểu cho một ngàn mai tinh tệ, màu xanh đại biểu năm ngàn mai tinh tệ, màu đỏ đại biểu một vạn mai tinh tệ, màu lam đại biểu năm vạn tinh tệ, màu tím đích đại biểu mười vạn tinh tệ. Nếu nhấc thẻ bài màu đen lên là đại biểu muốn tự mình tăng giá… Được rồi, mọi người nếu có chỗ nào không rõ, có thể hỏi các nhân viên đang làm việc bên cạnh!
Nói đến đây gã lại gõ vào mặt bàn một cái rồi nói tiếp:
- Đấu giá chính thức bắt đầu! Món thứ nhất, sừng của Độc Nhãn thú, giá khởi điểm là hai vạn tinh tệ, mời mọi ngưởi ra giá!
Hoa Lân nghi hoặc đạo:
- Độc Nhãn thú?
Dịch đại hiệp thấy bộ dáng nghi hoặc của hắn thì thấp giọng giải thích:
- Đây là một loài động vật cường tráng phi thường, nó chỉ có một mắt, trên đầu cũng chỉ có một cái sừng, cho nên xưng là Độc Nhãn thú. Sừng của nó cực kỳ cứng rắn, có thể chế tạo binh khí hoặc đồ trang sức, hoặc có thể sưu tầm để trang trí… Ngươi phải chú ý, những vật đấu giá đầu tiên thông thường chỉ là đồ bình thường, chỉ giai đoạn sau mới có tinh phẩm. Nếu ngươi muốn mua vật gì, có thể trực tiếp đấu giá, nếu không đủ tiền, ta có thể đưa cho.
- Tốt lắm, thật sự cám ơn đại hiệp!
Hoa Lân quay đầu nhìn về cái bục đài trên sân khấu, chỉ thấy trên đó có một cái khay bằng thủy tinh trong suốt, bên trên có đặt một cái sừng nhọn vô cùng sắc bén, xem ra, chính là sừng của Độc Nhãn thú.
Món đồ này có hơn mười người tham gia đấu giá, cuối cùng được bán ra năm vạn sáu ngàn tinh tệ. Mặc dù mọi người đều biết giai đoạn sau mới là tinh phẩm, nhưng những vật đem đấu giá ở sau phần lớn đều quý hiếm vô cùng, không có tài lực thì cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi. Cho nên những vật được đem ra đấu giá đầu tiên cũng được nhiều người tranh mua.
Quả nhiên, kế tiếp lại có hơn mười loại vật phẩm được đem ra đấu giá, Hoa Lân nghĩ rằng mấy thứ này cũng không có tác dụng gì nên không tham gia. Một lát sau, Hoa Lân phát hiện giá cả các mặt hàng được đem ra đấu giá ngày càng tăng lên, mặc dù người đấu giá ngày càng ít đi nhưng không khí đua tranh lại càng ngày càng nặng nề, hiển nhiên không khí buổi đấu giá đang từ từ lên đến cao trào.
Cuối cùng trên bục đài cũng xuất hiện một vật khiến Hoa Lân rất hứng thú. Đó là một vật có hình trái tim bằng thủy tinh rất tinh xảo, nhân viên đấu giá nhẹ nhàng ấn một cái ngay giữa vật thủy tinh đó, lập tứ bên trong vật thủy tinh đột nhiên lóe một hình ảnh, đó là một vị tiên nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa ở bên trong. Cái "Ảo Ảnh Thủy Tinh" này được đưa ra giá ba mươi vạn.
Hoa Lân con mắt chợt bừng sáng, nghĩ thầm cái này nếu tặng cho Diệp Thanh hoặc Thượng Quan Linh chẳng phải là rất tuyệt ư? Vì vậy, hắn lần đầu tiên giơ lên thẻ bài màu xanh, đồng thời hô lên ba mươi vạn năm ngàn tinh tệ.
Nhưng hắn vừa mới đưa thẻ bài lên, phía sau đã có năm sáu người cũng đều giơ cao thẻ bài màu đỏ, thậm chí có người còn giơ lên thẻ bài màu lam, trực tiếp trả giá tới bốn mươi vạn.
Trên bục đài nhân viên đấu giá lập tức kêu lên:
- Bốn mươi vạn lần đầu tiên, bốn mươi vạn lần thứ hai… không có ai tăng thêm sao?
Hoa Lân rốt cục đã hiểu được phương pháp đấu giá, lập tức giơ lên thẻ bài màu đen rồi hô:
- Ta trả sáu mươi lăm vạn!
Ở phía dưới đài một trận náo động, mọi người kỳ thật cũng muốn mua cái " Ảo Ảnh Thủy Tinh " này, nhưng bây giờ "Càn Khôn quyển" còn chưa xuất hiện, ai dám đưa ra sáu mươi lăm vạn để mua một vật tầm thường?
Cho nên, toàn trường cả một hồi lâu cũng không có người ứng phách. Nhân viên đấu giá la lớn:
- Vị khách số mười bảy đã ra giá sáu mươi lăm vạn, có ai còn đấu thêm không? Sáu mươi lăm vạn lần đầu, sáu mươi lăm vạn lần thứ hai, sáu mươi lăm vạn …
Tựu tại đây thì, một thanh âm trong trẻo uyển chuyển nói:
- Ta trả sáu mươi lăm vạn một ngàn mai tinh tệ…
Thật là muốn ngã, giá của nàng chỉ hơn Hoa Lân chỉ có một ngàn mai tinh tệ mà thôi, thiếu chút nữa làm cho Hoa Lân tức giận đến chết. Vì vậy quay đầu nhìn lại, rõ ràng chính là Yến Thu Thủy đã tăng giá. Hắn cả giận nói:
- Ta trả bảy mươi lăm vạn …
Yến Thu Thủy lại nói:
- Ta trả bảy mươi lăm vạn một ngàn …
- Ta trả tám mươi lăm vạn …
- Tám mươi lăm vạn một ngàn …
Hoa Lân thấy nàng mỗi lần chỉ tăng giá một ngàn tinh tệ, rõ ràng là có ý chơi khó mình, vì vậy hắn lại giơ lên thẻ bài màu đen lên mà cả giận nói:
- Ta trả một trăm vạn chẵn …
Yến Thu Thủy cũng,quả nhiên tiếp theo bồi tiếp:
- Ta trả một trăm vạn lẻ một ngàn …
Ai ngờ Hoa Lân đột nhiên đứng lên, lớn tiếng cười nói:
- Được rồi! Nàng lấy đi thôi, một trăm vặn nhường cho nàng cũng tốt, ha ha ha …
Ở dãy sau lập tức có người nhẹ giọng cười nói:
- Phỏng chừng hai đứa nhỏ này đang cãi nhau cho nên lấy tiền ra mà đùa chơi. Ha ha ha …
Ai ngờ Yến Thu Thủy lại chẳng hề tức giận chút nào, nàng cười một tiếng giòn tan rồi nói:
- Bổn cô nương có rất nhiều tiền, cho dù là giá gấp mười lần ta cũng mua, chỗ này có là cái gì?… Hứ!
- Ách?
Hoa Lân nhún vai, bất đắc dĩ ngồi xuống.
Hắn còn đang tức khí, lại nghe bên phải Thiểu Quân đang thì thầm nói cái gì. Quay đầu nhìn lại Hoa Lân mới phát hiện Cao Chánh Phong cùng Dịch Minh Tuệ sắc mặt đang rất khó coi. Lúc này hắn mới chợt hiểu là bọn họ đang hiểu lầm mình, tưởng rằng mình ỷ vào tiền của Dịch đại hiệp mà tranh mua một thứ vô dụng nên lộ ra vẻ mặt bất bình.
Hoa Lân quay đầu nhìn Dịch đại hiệp, nhưng thấy y không hề tức giận, ngược lại còn nhìn lại Hoa Lân rồi nói:
- Không có gì đâu!
Hoa Lân sửng sờ nói:
- Kỳ thật, ta cũng có chút ít tài sản dự trữ, các ngươi không cần phải lo lắng. Ha ha…
Trong lòng hắn thầm nghĩ “Ngay trong Phần Tinh Luân của bản thiếu gia có hai trăm khối tinh thạch, trong đó loại kém nhất cũng được một vạn. Nếu đem tất cả quy đổi thành tiền, ít nhất cũng có thể đổi được một ngàn vạn tinh tệ! Bây giờ cùng lắm chỉ một trăm vạn tinh tệ thì so vào đâu?”
Nhưng Dịch Minh Tuệ cùng hai vị sư huynh làm sao hiểu được hắn đang suy nghĩ gì? Bọn họ vô cùng nghi ngờ lời nói của Hoa Lân, ánh mắt nhìn hắn cũng có chút biến đổi. Tuy nhiên mâu thuẫn của bọn họ tịnh không ảnh hưởng gì đến cuộc đấu giá, việc đấu giá vẫn tiếp diễn, cuối cùng đã bắt đầu đến giai đoạn trọng yếu nhất. Chỉ nghe người chủ trì buổi đấu giá lớn tiếng nói:
- Bây giờ, chúng ta bắt đầu đấu giá đến kiện vật phẩm thứ hai mươi sáu, cũng là một trong những thứ giá trị nhất hôm nay. Đó là bảo khí hiếm có tại Tu Chân giới, Càn Khôn quyển.
Hoa Lân vận nhãn lực mà cẩn thận nhìn lên trên bục đài, chỉ thấy người chủ trì đang bê một cái khay thủy tinh, trên đó có một cái vòng lấp lánh kim quang, đường kính ước chừng nửa thước, ở mặt ngoài hai bên có khắc một đồ án tinh xảo, mơ hồ có thể thấy được tại đó đồ hình có chút chuyển động. Quả nhiên không giống với vật bình thường.
Người chủ trì lại nói tiếp:
- … Chiếc vòng này có thể tự do thu nhỏ được, mặc dù không rõ nó làm bằng chất gì nhưng lại cứng rắn phi thường, đao kiếm bình thường căn bản không lưu lại được một vết nhỏ. Cho nên, nó có thể dùng làm kim hoàn phòng ngự rất tốt. Hơn nữa, do nó có thể tùy ý co dãn, nếu như gặp phải địch nhân, chủ nhân thậm chí dùng nó để ném tới đối phương... Có thể nói rằng trong việc phòng thủ, nó thật là một thần binh lợi khí vô cùng khó gặp… Được rồi, vật này ra giá một trăm vạn tinh tệ, mỗi lần tăng giá tối thiểu cũng một vạn, bây giờ mời mọi người ra giá!
Toàn trường liền "oanh" lên một tiếng. Đối với người thường mà nói, nếu sở hữu được bảo vật này thì có thể nhanh chóng bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ. Đương nhiên, đối với người tu chân mà nói, bảo vật này cũng xem như là pháp bảo hiếm có, nếu như kết hợp giữa tu vi bản thân với khả năng của nó, thực lực tuyệt đối có thể tăng lên một bậc.
Cho nên mọi người còn chưa bình ổn lại đã lập tức có người đưa ra giá ba trăm vạn. Nhưng cái giá này nhanh chóng bị phá bỏ. Tiếp đó tăng lên bốn trăm vạn…, năm trăm vạn…, sáu trăm vạn…, và vẫn tăng tiếp đến tám trăm năm mươi vạn. Tới giá này, thanh âm ở xung quanh bắt đầu nhỏ dần lại.
Hoa Lân thì hoàn toàn không một chút động tâm, hắn quay đầu nhìn sang Yến Thu Thủy, vừa lúc cũng gặp nàng đang quay sang nhìn mình. Vì vậy hai người lại một trận đối nhãn. Dường như nàng đang hỏi hắn “Tại sao lại không tham gia hả?”
Hoa Lân liền quay đầu lại không để ý tới nàng nữa, tỏ ra mình đối với bảo bối này không có hứng thú.
Lúc này, Hoa Lân phát hiện Trang Nguyên Bặc ngồi gần đó cũng hoàn toàn im lặng, hắn thầm nghĩ y vốn là vì Càn Khôn quyển mà tới, sao lại không tham gia đấu giá nhỉ?
Nguyên lai, Trang Nguyên Bặc tịnh không phải là không muốn mà là do không đủ thực lực. Thậm chí y còn chưa kịp đưa ra giá thì giá đã vượt quá tối đa khả năng cho phép của y rồi, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngồi yên xem náo nhiệt.
Cuối cùng, "Càn Khôn quyển" đã được bán cho một vị phú thương trung niên vô danh, thật sự là làm cho mọi người phải bất ngờ.
Lúc này mọi người đều tưởng rằng buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, đang chuẩn bị bỏ về thì lại nghe trên sân khấu người chủ trì lớn tiếng nói:
- Trước tiên, ta đại diện Tập Bảo Hiên xin chúc mừng quý khách mang số ba trăm hai mươi bảy mua được Càn Khôn quyển. Kế tiếp, chúng ta còn có một kiện thương phẩm cuối cùng được đem ra đấu giá, xin mọi người lưu ý. Nó chính là một con Hỏa Thiềm Thừ!
Toàn trường lại một lần nữa sửng sốt mà nghĩ thầm: Hỏa Thiềm Thừ là vật gì vậy? Chẳng lẽ là linh dược trường sinh bất lão? Sao lại đưa ra cuối cùng?
Đương nhiên họ không biết rằng cái này là do Hàn tổng quản của "Tập Bảo Hiên" đã có ý “an bài” trước. Hắn rất hy vọng Dịch đại hiệp mua được Hỏa Thiềm Thừ, cho nên trước tiên đưa các kiện vật kia ra để nhằm tiêu hao bớt tinh tệ của "địch nhân", như vậy Dịch đại hiệp sẽ có cơ hội thành công rất lớn. Nhưng thực sự có như vậy không?
Người chủ trì nâng lên một chiếc lồng nhỏ, bên trong là một con vật nhỏ đang nhảy lung tung, chính là một con cóc toàn thân đỏ bừng.
Mọi người thấy nó toàn thân đỏ bừng thì tưởng rằng nó mang kịch độc, cho nên đều sợ hãi mà kinh hô lên. Nhưng lại nghe người chủ trì cao giọng nói:
- Hỏa Thiềm Thừ này có thể xua đuổi các loại côn trùng trong nhà, giúp cho gia đình các vị an bình hơn. Giá khởi điểm hai trăm vạn!
"Ầm" một tiếng, mọi người trong trường đều ầm ầm cả lên, có người còn quát lớn:
- Cái con cóc này mà cũng ra giá đến hai trăm vạn à? Có nhầm lẫn không đó?
Lại có người mắng:
- Đúng là thần kinh! tốn hao hai trăm vạn chỉ để rước về một con cóc? Chẳng lẽ chỉ dùng xua đuổi côn trùng mà thôi? Thật là hoang đường!
Nhưng trong tiếng la ó ầm ỹ của mọi người, cuối cùng vẫn có một người ra giá:
- Ta trả hai trăm năm mươi vạn…
Toàn trường lập tức lặng đi, họ đồng loạt nhìn về chỗ phát ra tiếng nói, thì ra là một gã hắc y thiếu niên đang ngồi ở dãy sau vừa ra giá.
Khi Dịch đại hiệp nghe người ra giá như vậy thân thể liền chấn động một cái, sắc mặt càng thêm ảm đạm. Hơn nữa bây giờ đã là ban đêm, không có ánh mặt trời chiếu rọi, trên người hắn hàn độc phát tác, toàn thân bắt đầu có chút run rẩy. Cái loại hàn khí nhập vào xương cốt này, khiến cho nội tạng hắn một trận co giật, đau đớn, phảng phất như bị ngàn đao tùng xẻo. Nhưng hắn cũng cố kiên trì không rên một tiếng, thân thể vẫn ngồi thẳng đứng như cũ.
Hoa Lân đột nhiên giơ lên thẻ bài màu đen, lớn tiếng nói:
- Ta xuất ba trăm năm mươi vạn!
Lần này hắn trực tiếp tăng giá lên một trăm vạn, làm cho toàn trường một lần nữa ngạc nhiên mà kinh hô một trận. Ngay cả Dịch Minh Tuệ cùng hai vị sư huynh ngồi bên cạnh cũng cả kinh trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn Hoa Lân, quả thực họ tưởng mình tai có vấn đề.
Ở hàng ghế sau, hắc y thiếu niên cũng có động tác chuẩn bị tăng giá, không ngờ ở phía trên Yến Thu Thủy đột nhiên giơ thẻ bài màu đỏ lên cười nói:
- Ta trả ba trăm năm mươi mốt vạn …
Lúc này, toàn trường cũng lại thêm một trận sửng sờ, cho dù kẻ ngu cũng biết ngay vị cô nương này và Hoa Lân có thù oán.
Hắc y thiếu niên lại nhíu mày, nghĩ thầm một nam một nữ này nói không chừng đều là đồng bọn của Dịch Liên Thành, cố ý ở chỗ này kẻ tung người hứng, muốn cho chính mình tự rút lui, cho nên hắn liền nhấc thẻ bài màu đen lên định chuẩn bị tăng giá. Không ngờ Hoa Lân cũng đã đứng lên, hắn quay đầu trừng mắt Yến Thu Thủy quát:
- Nàng làm cái gì vậy?... Nàng cho rằng như vậy đáng đùa giỡn sao? Có biết mục đích sử dụng của Hỏa Thiềm Thừ không hả?
Yến Thu Thủy hướng về phía Hoa Lân cười trào một cái, đang chuẩn bị phản bác thì đột nhiên phát hiện Dịch đại hiệp bên cạnh Hoa Lân toàn thân tỏa ra hàn khí, hiển nhiên đã trúng hàn độc rất nặng. Nàng liền liên tưởng đến công dụng của "Hỏa Thiềm Thừ” và lập tức tỉnh ngộ, vội vàng xuống giọng nói:
- Hừ! Hoá ra có kẻ định giả danh lương thiện… Theo ta thấy ngươi đúng là rỗi hơi. Mà thôi đi, ta cũng không đùa với ngươi nữa…
Dứt lời nàng khẽ nâng quần sa lên rồi yêu kiều bước ra khỏi phòng đấu giá.
Hoa Lân đưa mắt nhìn theo Yến Thu Thủy dần dần khuất xa, hắn lập tức quay đầu lại tăng giá nói:
- Ta trả ba trăm sáu mươi vạn để mua con Hỏa Thiềm Thừ này…
Lúc này, gã hắc y thiếu niên ngồi ở ghế sau lập tức giơ thẻ bài màu đen lên nói:
- Ta trả ba trăm tám mươi vạn tinh tệ …
-----------------
1. Hoa Lân coi mình là rồng lớn nên coi “thằng kia” là ấu long - rồng con
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK