Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hạo suy nghĩ một chút, cảm giác Hoa Lân nói rất có đạo lý. Hà Chiếu Kiếm vẫn còn trong tay điện chủ, mình tiện thể trước khi đi có thể giúp hắn thu hồi kiếm. Vì vậy gật đầu nói:”Được rồi, ta dìu ngươi đi ! Bất quá khi gặp Điện chủ, hy vọng thiếu hiệp có thể cẩn trọng lời nói.”|

Hoa Lân hiểu rõ dụng ý của hắn, cười nói:”Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chú ý mà.”

Phong nhi đột nhiên vọt tới, lôi kéo tay của Hoa Lân nói:”Đại ca ca, ngươi ráng khuyên nhủ điện chủ nha, bảo nàng không nên phái người đi chịu chết nữa. Phong nhi rất sợ, rất sợ mất đi người thân…….”

Hoa Lân vuốt đầu nhỏ của hắn nói:”Ai, chờ ngươi trưởng thành, ngươi sẽ biết cái gì là thân bất do kỷ. Có lẽ trong tương lai, ngươi cũng sẽ đi trên con đường này.”

Hoa Lân theo sau Chu Hạo, đi đến nơi của Điện chủ.
Trong đoạn đi tới, chỉ thấy khắp nơi đều là chim hót hoa nở, cảnh sắc làm ngươi vui vẻ. Dõi mắt nhìn quanh, tụm năm tụm ba lầu các đều ẩn trong núi rừng tĩnh mịch, trong mỗi hộ gia đình đều có hậu viện và hoa viên. Hoa Lân nghĩ thầm, nếu như có thể cùng Diệp Thanh và Thượng Quan Linh cùng nhau ẩn tích ở chỗ này, thì là chuyện vui vẻ đến chừng nào! Nhưng thế sự điên đảo, bản thân muốn ẩn cư, nhưng mọi người ở đây hết lần này tới lần khác lại muốn đi ra ngoài. Quả thật là cực kỳ buồn cười…..

Đang nghĩ ngợi, Chu Hạo đã dừng bước chân. Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tòa lầu các hoa lệ, tấm hoành phi ở trên viết ba chữ lớn –“Khổng tước các”

Chu Hạo tiến lên chỗ hai cô gái thủ vệ ở cạnh cửa nói:”Chu Hạo cùng Hoa thiếp hiệp có việc muốn diện kiến Điện chủ, mong thông báo một tiếng.”

Cô gái kia lại nói:”Điện chủ đã sớm đoán các ngươi sẽ đến, tất cả vào đi thôi!”
“Ô, vậy sao ?”

Hoa Lân cùng Chu Hạo đang đi vào, đi vòng qua bình phong, chỉ thấy đại sảnh rất thanh nhã, một thân ảnh tuyệt mỹ đứng ở phía trước cửa sổ. Trong tay nàng đang niết một chung trà tinh xảo, nhẹ nhàng uống một hớp, lúc này mới khoan thai xoay người lại, cười khanh khách nói: ” Hai vị có muốn uống trà không?”

Hoa Lân ngây người, thấy nàng mặc một bộ quần áo màu tím, lộ ra bên ngoài vóc người mê hồn. Mà trên eo nhỏ nhắn của nàng có móc hai đoản kiếm, dường như muốn đi xa. Hoa Lân ngạc nhiên nói: ”Tại sao ? Nàng cũng muốn đi cứu người sao?”
Chu Hạo ở một bên lập tức cướp lời:”Hoa thiếu hiệp có điều không biết… … Điện chủ thật ra thường thường theo chúng ta ra bên ngoài trải qua nguy hiểm. Lần này hàng động cứu người là do đích thân nàng dẫn đầu.

Hoa Lân gật đầu nói: ”Cô nương quả nhiên là lãnh tụ tốt. Có một Điện chủ vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành như vậy, thực đúng là Hoa mỗ bình sinh hiếm thấy”.

Điện chủ kia thản nhiên cười nói: ”Những người bên ngoài các vị nói không giống như ở đây, làm cho người ta nghe xong nở ruột nở gan à…….”

Hoa Lân cũng cười nói: ”Những lời ta nói đều thật tình. Chẳng lẽ nói, các ngươi ở nơi này ngay cả lời nói thật cũng không dám nói ư?”

Chu Hạo âm thầm xấu hổ. Nghĩ thầm, người này rõ ràng đáp ứng mình tại trước mặt Điện chủ sẽ không nói lung tung, nhưng trong nháy mắt hắn lại quên không còn một mảnh.

May là, Điện chủ chỉ cườt nhạt, đột nhiên chuyển vào chánh đề nói:”Được rồi, Hoa thiếu hiệp lần này đến đây là muốn thu hồi bảo kiếm đúng không?” Nói xong ngọc thủ chỉ xuống đại sảnh.

Hoa Lân theo cánh tay nhỏ của nàng nhìn lại, quả nhiên Hà Chiếu Kiếm của mình đang treo trên tường. Vì vậy gật đầu nói: ”Cứ coi như là vậy đi. Bất quá ngoài trừ vấn đề này ra, ta còn có chuyện muốn nhờ, hi vọng điện chủ nghe xong có thể đồng ý.

Điện chủ nghe vậy, cau đôi lông mi thanh tú, nói: ”Chẳng lẽ ngươi muốn cùng đồng hành với chúng ta?”

Hoa Lân ngây người, nói:” Điện chủ quả nhiên liệu sự như thần, Hoa mỗ thán phục. Nói thật, bản thân đã từng đi qua Thần Binh Trận, cho nên đối với hành động của quí vị có ít nhiều trợ giúp, còn nữa, ta còn thất lạc một món đồ trọng yếu, phải đích thân đi thu hồi trở về”.

Điện chủ lắc đầu nói: ”Nhưng ta cho rằng có chút không ổn. Thương thế của thiếp hiệp chưa khỏi hẳn, thật sự không tiện cùng đi. Theo ta thấy, chờ lần sau chúng ta…….”

Hoa Lân lập tức cắt lời nàng nói:”Điểm này không cần lo lắng. Kỳ thật thương thế của ta sớm đã khỏi hẳn, sở dĩ hành động trì hoãn, bởi vì khí huyết còn chưa thông. Điểm này, Chu thần y có thể làm chứng cho ta.” Nói xong, quay đầu nói với Chu Hạo bên cạnh:”Chu đại ca, ta nói có đúng hay không?”

Điện chủ cũng quay đầu nhìn về phía Chu Hạo, trong mắt mang theo ý tứ muốn hỏi.
Chu Hạo trầm mặc trong chốc lát, nói:”Khải bẩm điện chủ, thương thế của hắn xác thực đã khỏi hẳn. Nhưng nguyên khí vẫn …….”

Hoa Lân lập tức xen vào lời hắn:”Nếu khỏi hẳn, vậy có ra đi rồi. Chỉ có đi vài dặm đường, nói không chừng còn giãn gân giãn cốt. Chờ chúng ta đến Thần Binh Trận, ta đã sớm mạnh như rồng như hổ rồi. Các người nói có đúng không?”
Chu Hạo nghe vậy, nhất thời không có gì để nói thêm.

Điện chủ thấy thế, chỉ có thể gật đầu nói:”Được rồi! Sau sáu canh giờ nữa chúng ta bắt đầu xuất phát.” Nói xong nàng đi đến đại điện, từ trên tường gở Hà Chiếu Kiếm xuống, rảo bước tiến đến, đi tới trước mặt Hoa Lân nói:” Hinh Đình hết sức kỳ quái, cây bảo kiếm của thiếu hiệp linh lực kinh người. Có một ngày kia nó chủ động phóng ra điện, làm hại chúng ta không dám cầm nó. Cho nên mạo muội hỏi một chút, kiếm này do vị danh gia chi thủ nào tạo ra?”

Hoa Lân tiếp nhận Hà Chiếu Kiếm, gãi cái ót lắp bắp :”Cái này… …Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Kiếm này là của người khác đưa cho ta, cho nên không biết nó là của ai”.

Điện chủ có một chút thất vọng, thở dài nói:”Ai…… Hinh Đình làm cho thiếu hiệp chê cười rồi. Thật ra thật lâu về trước, mê tiên trận chúng ta cũng có một chú kiếm danh gia, người cũng từng làm mấy cây điện kiếm uy lực cường đại. Chỉ tiếc sau khi hắn chết, thuật chú tạo kiếm cũng thất truyền theo. Bây giờ thấy được bảo kiếm của thiếu hiệp, Hinh Đình còn nghĩ các ngươi có chút nguồn gốc(quan hệ).

Hoa Lân chợt hiểu ra, nghĩ thầm khó trách nàng “Cầm giữ” bảo kiếm của mình lâu như vậy.
Chu Hạo thấy mọi việc đã xong xuôi, vì vậy tiến lên hành lễ với Điện chủ nói:” Bẩm điện chủ, mọi việc đã thương lượng xong, vậy hai người thuộc hạ cáo lui trước!”

Điện chủ gật đầu, nhìn Hoa Lân nói:”Theo ta thấy thương thế của thiếp hiệp vẫn chưa khỏi hẳn, không bằng sớm trở về nghỉ ngơi. Sáu canh giờ sau, tại Phong Vũ Pha lại gặp nhau. Như thế nào?”

Hoa Lân gật đầu nói, chỉ có thể cùng Chu Hạo lui ra ngoài.
Trở về đến nhà, Phong nhi lập tức chạy vội ra, lôi kéo tay trái của Hoa Lân hỏi:”Đại ca ca, ngươi có khuyên nhủ Điện chủ không? Phụ thân ta có phải đi Thần Binh Trận nữa không?”

Chu Hạo ở bên cạnh đột nhiên quát lớn:” Phong nhi, không cho phép hồ đồ.”

Hoa Lân có chút áy náy, vuốt đầu của Phong nhi, nói:”Ta đã nói với ngươi, có đôi khi chúng ta đều thân bất do kỷ. Chờ ngươi trưởng thành rồi, sẽ hiểu được dụng tâm của mọi người.” Nói xong, Hoa Lân sợ Phong nhi thương tâm, vì vậy vội vàng nói chuyện khác:” Tới đây, chúng ta trở lại luyện kiếm… …nói không chừng trong tương lai ngươi có thể tung hoành tu chân giới đấy.”

Hôm nay, Hoa Lân vô cùng để tâm dạy Phong nhi rất nhiều kiếm pháp, sau đó lại tặng một mảnh “Ký ức tinh phiến” cho hắn. Trên tinh phiến , tất cả đều là kiếm pháp của Thiên Sơn do Hoa Lân ghi chép, cùng với các loại yếu quyết khing công. Dụng ý là muốn cho Phong nhi đắm chìm trong võ học, miễn cho hắn lo lắng nhiều.

Sáu canh giờ thoáng một cái đã trôi qua, trong nháy mắt đã tới thời khắc lên đường. Phong nhi vẫn đang còn luyện võ công, Hoa Lân cầm một cây nến đến, đi tới trước mặt Phong nhi nói:”Phong nhi dừng lại một chút! Hiện tại ta đang suy nghĩ khảo nghiệm ngươi, xem ngươi đạt tới mức gì rồi. Trong thời gian ta đi khỏi đây, ngươi phải luyện kiếm cho tốt, hy vọng ngươi có thể một kiếm chặt đôi cây nến này. Đồng thời, ngươi phải đảm bảo cây nên một li cũng không động, hơn nữa ngọn lửa trên cây nến cũng không cho phép để tắt. Ngươi có thể làm được hay không?”

Phong nhi ngẩn người nhìn cây nến, hồn nhiên nói:”Này không phải quá dễ dàng ư? Bây giờ ta chém thử cho ngươi xem!” Nói xong một kiếm xuất ra, nhưng cây nến lại bị một kiếm của hắn đánh bay, liền sửng sốt, giờ mới biết việc này không dễ chút nào.

Hoa Lân đứng ở bên cạnh nói thêm một câu: ”Nhớ kỹ, phải dụng mộc kiếm chém, không được dụng kiếm sắt…….”
Lúc Hoa Lân và Chu Hạo rời khỏi nhà, Phong nhi vẫn còn đang thử chém cây nến. Đã quên sự việc Hoa Lâm rời khỏi nhà.

Lúc trên đường, Chu Hạo cười to: ”Hoa huynh đệ, ta phát hiện ngươi rất biết cách gạt tiểu hài tử à. Nếu lần này chúng ta còn sống quay trở về, hy vọng ngươi có thể làm nghĩa phụ của Phong nhi, ngươi thấy như thế nào?”

Hoa Lân lại dương dương tự đắc nói: “He he… …Ta đối với trẻ con nào chỉ có một chiêu đó ? Ngươi còn chưa hiểu rõ ta”.
Chu Hạo lắc đầu, phát hiện da mặt của người này cực dày, cái gì cũng dám nói ra miệng. Hết lần này tới lần khác Điện chủ đối với hắn thập phần tán thưởng, chẳng lẻ nói đàn bà đều thích người như thế sao? Thật sư làm cho người ta không hiểu nổi.

Trong khi nói chuyện, hai người bất tri bất giác đã tới địa điểm tập hợp. Chỉ thấy trên “Phong Vũ Pha”, lúc này đã có chín thân ảnh lẳng lặng chờ. Xem ra Điện chủ còn chưa có tới.

Chín người trên sườn dốc, thấy Hoa Lân không ngờ cũng tới, hơn nữa thương thế trên người cũng chưa có khỏi hẳn, tại đáy lòng cũng có ít nhiều kỳ quái.

Một gã nam tử thon gầy tiến lên hỏi:”Chu Hạo, không lẽ ngươi muốn dẫn hắn cùng đi tới Thần Binh Trận sao ?”

Chu Haọ bất đắc dĩ nói:”Không còn biện pháp nào, Hoa thiếu hiệp chủ động muốn đi, lại được Điện chủ đồng ý cho nên…..”
Thon gầy nam tử kia hờn giận nói:”Quả thật quá hồ đồ. Đoạn đường này vô cùng hung hiểm(hiểm ác), nếu dẫn theo hắn theo chỉ sợ phiền toái, chỉ sợ còn chưa tới Thần Binh Trận thì đã bị hắn hại chết rồi. Không được, ta muốn Điện chủ đuổi hắn trở về.”

Hoa Lân lạnh nhạt nói:”Cái gì phiền hay không phiền? Nói thật khó nghe, chờ tới Thần Binh Trận, còn không biết ai liên lụy ai nữa.”

Nam tử thon gầy kia khinh thường nói: ”Hừ! Chỉ được cái to mồm ! Trước không nói ngươi có pháp thuật hay không, từ dọc theo đường đi hành quân, ngươi sẽ làm giảm tốc độ của chúng ta. Chờ lúc ngươi đến được, chỉ sợ chúng ta không phải đi cứu ngươi mà là chạy đi nhặt xác ngươi rồi.”

Hoa Lân cảm giác được cái tên này nói chuyện quá cay nghiệt, vì vậy hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Chu Hạo thấy thế, vội giảng hòa nói: ”Như vậy đi, dọc theo đường đi do ta phụ trách dẫn hắn. Hẳn là sẽ không liên lụy mọi người.”

Nam tử thon gầy vẫn không đồng ý nói: ”Không được! Chờ Điện chủ tới, ta nhất định muốn người lập tức đuổi hắn trở về.”
Lúc này ở chỗ xa xa truyền đến thanh âm kiều mỵ của Điện chủ nói:”Xin Mạc hộ pháp bớt giận. Ta quyết định vẫn cho Hoa thiếu hiệp cùng đi là tốt nhất. Nói như thế nào đi nữa, hắn cũng có tấm lòng thiện ý, hơn nữa hắn cũng quen thuộc hoàn cảnh của Thần Binh Trận. Vạn nhất chúng ta không tìm được người của Si Chánh Minh, hắn cũng có dẫn chúng ta tới tiên trận khác tìm. Các ngươi nói có đúng không?”

Thon gầy nam tử cả giận nói:”Được rồi, đến lúc đó các ngươi không nên hối hận.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK