Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử kia gật đầu nói:
- Không sai!… Thị vệ của Ma giới chia làm ba đẳng cấp. Bốn gã nam tử vừa rồi chỉ là cấp thấp nhất gọi là “Lam Huyết thị vệ”. Trung cấp là “Xích Huyết thị vệ”, ít nhất so với mấy tên vừa rồi cũng lợi hại hơn gấp đôi. Nếu có "Ám Huyết thị vệ” đến đây thì sợ rằng cả ta cũng chẳng thể thắng nổi!… Các ngươi hãy mau đi đi, tiếp đó hãy dùng trận pháp mà che giấu khí tức, ta có thể ở lại đây chống đỡ cho các ngươi một lát… Nhanh lên!

Mặc kệ nữ tử kia khuyên răn như thế nào nhưng mọi người vẫn cứ đứng lại mà “anh nhìn tôi, tôi nhìn anh”, tất cả đều không có ý định rời đi. Thật như nói đùa vậy, kéo theo nhiều hàng hóa như vậy thì làm sao có thể tránh được ma đầu truy tung đâu?… Tuy nếu bỏ lại hàng hóa để đào thoát thì cũng có thể có một chút cơ hội, nhưng mọi người đều là những hảo hán hành tẩu giang hồ, trách nhiệm đặt nặng trên vai không cho phép họ lùi bước. Vì vậy mọi người không nói gì, chỉ nắm chặt binh khí trong tay…

Lão bản họ Bệ kia mặc dù sợ chết nhưng chuyến hàng lần này hắn đã đầu tư vào hơn nửa gia sản, vì vậy hắn càng không dám lên tiếng. Còn Hoa Lân thì lại cúi đầu trầm ngâm tự hỏi “Chẳng lẽ Ám Ảnh môn cùng Phần Âm tông cũng đều những môn phái thuộc Ma giới? Nếu như thế, Ma giới cũng rộng lớn như Tu Chân giới hay sao?”

Nữ tử đó thấy bọn họ chẳng ai chịu động thân thì lập tức đoán được nỗi khó xử của bọn họ, nàng liền dậm chân nói:
- Ai! Thật là bị các ngươi làm cho tức chết. Tất cả hãy tập trung lại để ta bố trí một cái trận pháp phòng ngự!

Nàng hành sự quả nhiên quyết đoán, vừa bắt thủ quyết tay phải đột nhiên hiện lên một cái chén bằng bạc, bên trong chứa toàn bụi phấn màu đen. Chỉ thấy nàng vung tay rải phấn trên mặt đất tạo thành một vòng tròn bao quanh tất cả mọi người, sau đó còn vẽ thêm mấy cái phù chú. Phương pháp bày trận này thập phần phức tạp... Đang khi bận rộn triển khai, nàng quay sang Ấn Tâm nói:
- Các ngươi nhanh đi quan sát chung quanh, sau đó giúp ta chống đỡ một lát, chỉ cần một chút nữa là xong…

Ấn Tâm gật đầu, hướng qua Hoa Lân đang đứng bên cạnh thấp giọng nói: - Ngươi nên ở cạnh Bệ lão bản, phải nhớ chú ý cẩn thận…
Nói xong rút bảo kiếm từ sau lưng ra, ngự kiếm bay lên trời, từ trên cao cẩn mật quan sát, mắt dõi tìm động tĩnh từ bốn phía.

Hoa Lân vốn định không ra tay can thiệp để tránh bị Kiếm Cương tông phát giác. Vì vậy liền cúi đầu đi tới bên cạnh Bệ lão bản, còn chưa kịp đứng vững đã thấy một trận gió núi thổi tới, rừng cây tối đen xung quanh bị gió thổi rung lên, cành lá không ngừng đung đưa theo gió , trong sơn cốc tối om dường như đang có rất nhiều quỷ ảnh đang lắc lư.

Mọi người mới đầu còn chưa phát hiện thấy có gì không ổn, nhưng một lát sau, gió thổi càng ngày càng mạnh, vô số những chiếc lá héo úa bị thổi lên không trung, ngay cả bụi phấn đen trong trận pháp cũng bị thổi bay lên đầy trời. Nữ tử tức giận tức giận mà dậm chân liên tục, nàng không thể làm gì khác hơn là vận khởi chân nguyên, dùng sức khắc thật sâu các đồ án trên mặt đất.

Nhiều lần cơn gió này thổi đến làm hai gò má mọi người ẩn ước có chút đau đớn, sự âm lãnh mang theo vẻ tiêu điều sơ xác khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Nhưng xung quanh lại không hề phát hiện tung tích địch nhân, cái loại tình hình này thật khiến cho người ta phải sợ hãi.

Trung niên dẫn đầu quát to:
- Bày trận! Nghênh địch…

"Keng keng keng…" Mười sáu gã hộ vệ đều đồng thời rút binh khí ra, hàn quang lạnh lẽo từ các thanh kiếm lóe ra trong bóng đêm, ai nhìn vào cũng phải sợ hãi.

Đây là trận pháp mà bọn họ hay dùng khi hành tẩu giang hồ, từ xa nhìn lại thấy bọn họ bố trận rất chặt chẽ, gió cũng khó luồn qua.

Nhưng trung niên đầu lĩnh cũng cảm giác không yên tâm lắm, hắn ngoái đầu lại hướng Ấn Tâm kêu lên:
- Ấn thiếu hiệp, sát khí quá nặng!… Chẳng lẽ ngươi không phát hiện địch nhân sao?

Ấn Tâm đang đứng trên phi kiếm, liều mạng chịu cho gió núi táp vào mặt mà dõi mắt nhìn kỹ động tĩnh bốn phía, hắn lớn tiếng trả lời:
- Qua Nghệ đại ca! Ta hiện tại không phát hiện được gì cả…

Lúc này sắc trời càng ngày càng ảm đạm, gió thổi càng ngày càng mạnh. Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một gã hộ vệ trên cổ đột nhiên phụt ra máu tươi, sau nháy mắt đã ngã xuống chết ngay lập tức. Các hộ vệ đứng cạnh liền tiến đến xem xét, phát hiện trên cổ người chết xuất hiện một lổ hổng. Vài người lập tức quay nhìn bốn phía, nhưng căn bản cũng không phát hiện tung tích của địch nhân, lòng bàn tay họ không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm sát khí của địch nhân chẳng lẽ có thể giết người? Điều này đúng là đáng sợ! Mà sao nữ tử áo xanh vẫn chưa bày xong “Phòng Ngự trận” nhỉ?…

Vậy mà nữ tử áo xanh vậy cũng dường như không để ý, nàng vừa dùng kiếm khắc ra một trận hình trên mặt đất vừa hô lớn:
- Mọi người cẩn thận, những lá cây trên không trung đều là Diệp Nhận (1) đó…

Lời còn chưa dứt, thân hình Ấn Tâm đang đứng trên cao cũng nhoáng lên, trên cánh tay lập tức xuất hiện hai vệt máu, quả nhiên là bị lá cây cắt trúng. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì chỉ sợ đã phải nằm xuống như hộ vệ kia rồi.

Hoa Lân hai mắt đột nhiên mở to, thấp giọng nói:
- Bọn chúng tới rồi…

Nhưng Bệ lão bản đứng bên cạnh thi sợ hãi đến trắng bệch mặt ra mà run cầm cập nói:
- Cái gì, cái gì tới?… Ngươi, ngươi làm sao lại biết? Ngươi… có phải ngươi tư thông với bọn chúng?

Nguyên lai, lão bản thấy Hoa Lân lạnh lùng đứng yên tại chỗ, không chỉ có chút nào có sợ hãi, thậm chí toàn thân còn phát ra hàn ý, so với sát khí bên ngoài còn mạnh hơn. Nhìn thấy tình hình như vậy, hắn tưởng rằng Hoa Lân là nội ứng của địch nhân…

Nhưng Hoa Lân hoàn toàn không để ý đến hắn, chỉ là tay phải làm pháp quyết, lấy từ Phần Tinh Luân ra ba thanh phi kiếm, rồi giương lên. Chỉ thấy "keng keng keng…" mấy tiếng, ba thanh phi kiếm đều chỉnh tề cắm trước mặt hắn. Động tác này làm cho Bệ lão bản sợ đến nhảy dựng lên, lão run giọng nói:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì vậy?

Hoa Lân cười nói:
- Không có gì, ta lấy ra để dùng thôi…

Bệ lão bản đang muốn xoay người chạy trốn, bỗng từ trên cao Ấn Tâm đột ngột cố hết sức mà thét lên:
- Phía dưới cẩn thận!… Có bóng đen trên mặt đất!

Mọi người tất cả đều sửng sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trước mặt xuất hiện một đám bóng đen, thân chúng mỏng như tờ giấy, dọa cho mọi người kinh hãi mà thét ầm lên.

Nhưng các bóng đen cũng không để ý chuyện bọn họ kinh hô, chỉ thấy mấy lưỡi "Ám Ảnh chi nhận" trong tay bọn chúng đột nhiên cắm vào ngay ngực mấy tên hộ vệ, tốc độ cực nhanh, chiêu thế quỷ dị, thật sự làm cho người ta phải run sợ.

Ấn Tâm đang ở trên bầu trời liền nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái vung lên, một mảng lớn kim tiễn bắn thẳng tới ngay bọn “người giấy” này. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, bởi vì chính mình rõ ràng đứng ở trên cao nhưng lại không thể phát hiện được tung tích địch nhân. Đây thực sự là một sử đả kích lớn lao đối với hắn.

Trong phút chốc, "keng keng keng ……" một loạt những tiếng kim loại va vào nhau vang lên, lập tức lại có thêm bốn gã hộ vệ ngã xuống đất bỏ mạng. Nếu không phải Ấn Tâm dùng kim tiễn ngăn trở sáu bóng đen, chỉ sợ số người chết còn nhiều hơn. Nhưng Qua Nghệ tu vi cũng không kém, trường kiếm xuất ra liền đẩy lùi ba bóng đen, động tác thập phần nhanh chóng.

Hoa Lân vẫn chưa hề ra tay, bởi vì hắn cùng Bệ lão bản đều đứng ở trong vòng vây của đám hộ vệ, nguy hiểm cũng chưa đến gần. Hơn nữa, Hoa Lân cũng đang do dự không biết có nên ra tay hay không.

Nhưng phía trước hắn, ba thanh phi kiếm có dấu hiệu dường như không nhẫn nại được nữa, đang không ngừng run rẩy trên mặt đất, phảng phất như lúc nào cũng có thể vụt lên. Trong lúc này, các bóng đen xung quanh lại nhoáng lên, thoáng một cái, mười mấy tên người giấy lại đột nhiên nhào xuống đất, hóa thành những cái bóng trên mặt đất, hỗn loạn tản ra khắp nơi…

Ấn Tâm hoảng sợ kêu lên:
- Mọi người cẩn thận! Cẩn thận dưới chân…

Hơn mười tên hộ vệ đều sợ đến tái mặt, một trận loạn kiếm chém xuống mặt đất, rõ ràng nhìn thấy bổ trúng cái bóng, nhưng… bọn chúng lại không bị ảnh hưởng gì, vẫn đang dán sát vào mặt đất mà di chuyển. Tình hình quái dị như thế làm cho mọi người rợn cả tóc gáy. Ngay cả Hoa Lân cũng nhíu mày, thầm nghĩ bọn chúng thật đúng với tên gọi "Ám Ảnh môn".

Trong khi mọi người đang còn kinh hãi, liền nghe bên trái rừng cây đột nhiên truyền đến một tràng cười "khọt khọt…", tiếp đó bốn thân ảnh u ám liền xuất hiện phía trước.

Chỉ thấy bọn chúng toàn thân hắc y, lại thêm chiếc áo choàng màu đen mặt che kín mít, nhìn rất quỷ dị. Đương nhiên binh khí trong tay chúng cũng không hề giống nhau. Tên hắc y cầm đầu hai tay cầm theo hai thanh kiếm lập lòe lam quang, ba tên đứng phía sau địa vị hiển nhiên kém hơn một bậc. Tên thứ nhất tay cầm lưu tinh chùy, tên thứ hai lại cầm xuyên vân kích dài hơn hai trượng, tên còn lại trong tay cầm một thanh loan nguyệt ngân câu.

Bọn chúng vừa xuất hiện mọi người đều cảm thấy một luồng hàn khí bốc lên, hình như ngay cả sắc trời cũng đột nhiên trở nên ảm đạm, ánh sáng cũng dường như biến mất…

Hắc y nhân cầm đầu tiện tay vung lên, lập tức các bóng đen trên mặt đấu đều đứng lên, liền khôi phục ngay hình người, sắp thành một dãy đứng phía sau, Hoa Lân thử đếm cũng thấy có hơn mười tám người. Hắc y nhân cầm đầu giương giọng nói:
- Hắc hắc!… “Lên trời xuống đất, không gì không làm được”, chính là chúng ta - sứ giả của Ám Ánh môn. Chỉ cần các ngươi đồng ý gia nhập tổ chức, bọn ta sẽ để cho các ngươi sống sót, sau này cũng sẽ vĩnh viễn sẽ không chết. Hơn nữa, các ngươi cũng có thể mãi mãi thoát khỏi lục đạo luân hồi. Thế nào, có… đồng ý gia nhập không?

Ấn Tâm ưỡn ngực tiến lên một bước cười lạnh nói:
- Hừ! Một đám bại hoại chỉ biết ám toán, ta đại biểu cho chính đạo kiên quyết cùng bọn ngươi thề bất lưỡng lập, nhất định sẽ có ngày tận diệt hết hang ổ bọn ngươi, làm cho mọi người thấy được kết quả của lũ tiểu nhân hèn hạ là như thế nào.

Hắc y nhân cầm đầu trong mắt lóe lên một tia hồng quang, hắn ha hả cười nói:
- … Tốt, tốt, được lắm! Ta rất thích tính cách này, bổn tọa hôm không thể không bắt ngươi về dạy dỗ!… Ha ha ha ha, còn vị tiểu cô nương kia! Ngươi bố trí trận pháp cũng được lắm, ngươi có dám đánh cuộc với ta không? Nếu ta trong vòng ba chiêu có thể phá vỡ kỳ môn đại trận của ngươi, ngươi phải gia nhập tổ chức bọn ta, thế nào?

Nữ tử áo xanh nhất thời tức giận đến đôi mi thanh tú trừng lên, bởi vì nàng mất cả nửa ngày bày trận pháp, nhưng vừa rồi các bột phấn đen nàng rắc trên mặt đất đều bị cuồng phong cuốn bay mất, làm hại nàng phải sử dụng chân nguyên để khắc sâu các ấn ký mới xong. Mắt thấy "Phòng Ngự trận" sắp đại công cáo thành mà địch nhân lại đình chỉ tấn công. Như vậy là quá khinh thường mình! Vì vậy nàng làm như không nghe thấy, tiếp tục khắc nốt mấy đường cuối cùng để hoàn tất trận pháp. Cuối cùng cũng đã bố trí xong đại trận, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên mắng:
- Chỉ bằng ngươi?… Hừ! Ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta. Bổn cô nương muốn đi thì đi, cho dù đích thân “Xích Huyết pháp vương” của các ngươi đến cũng không làm gì được ta, ngươi là cái thá gì? Chỉ bất quá là một loại chó giữ nhà cao cấp mà thôi.

Hắc y nhân sắc mặt tái nhợt đi, nhưng hắn cũng không một chút tức giận mà chỉ là mập mờ cười nói:
- Tiểu cô nương ngươi hình như là người của “Thiên Quận tinh” nhỉ?… Vậy ngươi cần phải ngàn vạn lần cẩn thận đấy, cẩn thận “Kiếm Cương tông” lại bắt ngươi về, sau đó lột trần ngươi ra, cho ngươi làm thánh nữ truyền đời, khi đó… hắc hắc! Ta thấy không bằng bây giờ đi theo ta còn tốt hơn.

- Không biết xấu hổ!
Nữ tử áo xanh tức giận quát một tiếng, tay phải vung lên, những chiếc lá cây rụng trên mặt đất bỗng đằng không bay lên, "vút vút vút …" đồng loạt bắn về phía đối phương.

Hắc y nhân tay cầm "Xuyên Vân kích" liền nhắc nhở:
- Thủ tọa, cẩn thận, đó chính là “Phượng Hoàng Hỏa”!

Hắc y nhân cầm đầu nhướng mày, hiển nhiên không thích người bên cạnh chỉ điểm. Vì vậy trường kiếm trong tay trái hắn vung lên, lập tức một màn hắc khí vô hình lăng không phóng tới làm cho các chiếc lá đều đảo hướng bay ngược lại.

Nữ tử áo xanh sợ hãi, ngọc chưởng vội vung lên, lập tức đám lá rụng dừng lại giữa không trung, song phương dĩ nhiên cũng đều đã tận lực, làm cho những chiếc lá trở thành những mũi tên, chầm chậm lao về phía đối phương…

Toàn trường đều vô cùnghoảng sợ. Cái kiểu đối chiêu trên không này nhìn thì có vẻ rất đơn giản nhưng nếu không có công lực thâm hậu thì đừng hòng thi triển, huống chi còn phải tiếp tục duy trì đối kháng?

Chỉ có Hoa Lân phát hiện được nguyên nhân bên trong. Vốn là hai bên đang dùng "ý niệm" cùng "chân nguyên" đối kháng, tịnh không phải hoàn toàn dùng công lực để thi triển. Bởi vì nữ tử áo xanh hoàn toàn dựa vào "Mộc Hệ tâm pháp" cường đại để thôi động lá cây, bằng không với công lực của nàng ta đã không thể duy trì được bao lâu nữa…

------------
1. Diệp là lá cây, nhận là lưỡi kiếm
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK