Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân cùng Hác Văn Chân khách sáo chào nhau một hồi, sau đó mới bắt đầu thi triển Ngự Kiếm thuật bay lên bầu trời.

Hai người giằng co nhau trên không trung hồi lâu, đều đang cố gắng nghĩ cách để kích bại đối thủ.

Một trận gió nhẹ thổi qua mang theo một đám mây khói mờ ảo, nhẹ nhàng lướt qua Lăng Vân đỉnh. Vạt áo bọn họ cũng bay lên phần phật, từ mặt đất nhìn lên, bọn họ giống như đang ở trong tiên cảnh, thật khiến người ta phải mê hoặc, phải thèm muốn.

Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân cùng Cốc Thanh Phong cũng đã bay theo lên không trung vì bọn họ nắm rất rõ thực lực của Hoa Lân và Hác Văn Chân. Với võ công của hai người thì chỉ sợ có đánh mãi cũng chẳng phân được thắng bại, mà kiếm pháp Hoa Lân thì lại quá lăng lệ, không cẩn thận một chút là có thể dẫn đến lưỡng bại câu thương, cho nên bọn họ chỉ đành lên trên mà quan sát rồi còn bảo vệ cho hai người.

Người xem dưới đài cảm thấy như ngừng thở, im lặng chờ hai người ra tay.

Hác Văn Chân lại một lần nữa hành lễ nói:
- Người lên trước đi...

Hoa Lân gật gật đầu, ra tay cũng có ý khách sáo, hắn nhẹ nhàng xuất ra một chiêu “Nghênh Phong Nhận” chém tới đối phương. Đây mặc dù chỉ là chiêu mở đầu của Tuyệt Trần kiếm pháp nhưng thanh thế cũng khá kinh nhân, nó mang theo tiếng gió vù vù chém tới Hác Văn Chân.

Hác Văn Chân cũng không vội vàng xông lên, y khẽ nghiêng người lách đi, vận lực điểm ra một chỉ hướng thẳng tới Thiên Trung huyệt của Hoa Lân. Hai người “kẻ tới người lui” đã mười hai chiêu, xuất chiêu cũng thập phần bình hòa, không hề mang theo chút nỏng nảy, hiển nhiên hai bên đều tôn trọng thân phận đối phương.

Hoa Lân cũng thay đổi tác phong thường ngày, kiếm pháp quang minh lỗi lạc, biểu hiện phong phạm của tuyệt đỉnh cao thủ.

Nhưng hai người bọn họ giao đấu càng khách khí thì những người đứng xem bên dưới lại càng cảm thấy có một cỗ áp lực vô cùng lớn ép xuống, tâm can họ như một cánh cung bị biểu tình ngưng trọng trên mặt hai người kéo căng ra, phảng phất như bất cứ lúc nào hai người cũng có thể xuất ra một chiêu kinh thiên động địa.

Quả nhiên tiếng gió trên không trung cũng dẫn dần trở nên dữ dội, kình khí từ Hoa Lân và Hác Văn Chân tỏa ra càng ngày càng mạnh mẽ.

Một mảng mây mù từ xa xa bay tới, vừa tiếp cận vào phạm vi giao chiến đã tan đi một cách vô hình. Trên mặt đất, người xem cũng dần dẫn cảm thấy một cỗ áp lực trầm trọng phủ lên đầu họ, toàn trường trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Đột nhiên “ầm” một tiếng nổ vang lên. Cuối cùng Hoa Lân và Hác Văn Chân cũng đối nhau một chưởng, không khí chấn động một trận. Mọi người cảm thấy mắt mình hoa lên, thân pháp hai người kia đồng thời tăng lên vùn vụt, một màn tinh quang sáng lạn bùng lên giữa hai người, rồi bao phủ lấy hai người vào giữa. Ngay sau đó, từ bên trái thiểm qua ba đạo ánh sáng chói mắt, “keng keng keng” mà lao thẳng vào màn tinh quang dày đặc.

Phía dưới tất cả mọi người cảm thấy tâm thần như bị ngưng trệ, quả nhiên trên bầu trời đã phát ra một chuỗi tiếng nổ lớn “Phanh phanh phanh phanh...”. Tinh quang còn chưa tan hết, hai người đã đồng thời hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay đâm ra như thiểm điện, Hác Văn Chân vung kiếm đan thành hình một ngôi sao chụp xuống đầu Hoa Lân, phạm vi công kích cực rộng, khiến cho người ta có cảm giác không thể tránh khỏi.

Cùng lúc đó, Hoa Lân cũng thần tốc đánh ra liên tục mười ba kiếm, một trận mưa kiếm quang bổ tới tinh cầu kia. “Keng keng keng...” mười ba tiếng kêu lần lượt vang lên phảng phất như đã tạo thành một chuỗi liên tục, tinh cầu to lớn kia lập tức bị kiếm khí của Hoa Lân chém vỡ. Nhưng võ công Hác Văn Chân đâu chỉ có vậy? Trường kiếm trong tay y rung lên, từng vệt kiếm quang ngang dọc đan xen vào nhau đột nhiên sáng chói đến mức những người đứng xem chẳng thể nào mở mắt ra nổi, họ căn bản chẳng thể nhìn rõ vệt kiếm nào sẽ chém vào Hoa Lân. Trong đám kiếm quang tạp loạn đó vẫn còn ẩn tàng một ngôi sao đang bành trướng vô cùng nhanh chóng chụp lên toàn thân Hoa Lân. Những chiêu thức liên hoàn này chính là “Liên Tinh quyết” khiến thiên hạ phải chấn kinh.

Cũng may, Hoa Lân cũng đã từng cùng Mạnh Lôi giao thủ, hắn đã biết những vệt sáng đan xen ngang dọc kia thực ra chỉ có mục đích làm rối mắt đối phương, dùng để phụ trợ cho tuyệt chiêu phía sau. Cho nên Hoa Lân đã kịp thời phát hiện ra “Liên Tinh quyết”ẩn tàng, đó là một ngôi sao to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, phảng phất như khiến hắn chẳng còn chỗ nào để trốn.

Hoa Lân đương nhiên chẳng thể ngăn cản nổi chiêu này, hắn chỉ đành lật người một cái nhanh như thiểm điện mà lùi lại phía sau. “Vụt...” một tiếng, tinh quang xẹt qua ngay dưới mũi chân hắn, khiến cho ông quần hắn bay lên phần phật.

Hoa Lân nắm lấy thời cơ, trường kiếm trong tay liên tiếp đâm ra mười sáu kiếm nhanh như thiểm điện, một màn kiếm khí liên miên bất tuyệt đánh tới Hác Văn Chân. Tất cả người xem dưới đài bật đều bật lên những tiếng kinh hô, họ phát hiện kiếm khí mà Hoa Lân phát động thực quá nhanh, có thể sánh ngang với Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh. Nhưng họ không biết, cái Hoa Lân đang dùng chính Tuyệt Trần kiếm pháp, tốc độ của hắn tuy có chậm hơn Thượng Quan Linh nửa nhịp nhưng lực công kích thì vô cùng phi thường.

Hác Văn Chân không hổ là tuyệt đại cao thủ, trường kiếm vung lên, “Đinh...đinh...đinh...” nhanh chóng chặn đứng màn kiếm khí liên miên kia. Nhưng đúng vào lúc này Hoa Lân đã nhân kiếm hợp nhất, tựa như một mũi tên mà bắn thẳng vào ngực đối phương, mũi kiếm lóe lên một tia quang mang chói mắt, sau là một trận rung động kịch liệt mang theo một màn kiếm quang hãi nhân phủ xuống đầu Hác Văn Chân. Đây chính là chiêu thức do Thượng Quan Linh sáng tạo ra, không ai có thể kháng cự “Thiên Ảo kiếm”

Hác Văn Chân sớm đã nghiên cứu qua kiếm pháp của Hoa Lân, nhưng lúc này cũng sợ đến mặt vàng như đất, không thể tưởng tượng được đối phương lại có thể thi triển được liên hoàn tuyệt học này ngay giữa không trung, hơn nữa còn dùng tuyệt chiêu “Thiên Ảo Kiếm”. Vì vậy chẳng quản gì tới thân phận nữa, y đạp kiếm lao đi như thiểm điện để lẩn tránh. Đồng thời, dựa vào công lực thâm hậu của mình, Hác Văn Chân lập tức phản kích, trường kiếm trong tay ngưng tụ thành một đạo kiếm quang nhanh như thiểm điện bắn thẳng về phía Hoa Lân.

Theo lý mà nói thì Hoa Lân sẽ không kịp biến chiêu, “Thiên Ảo Kiếm” thực chất tiềm ẩn một ngàn kiểu biến hoá, vốn là tuyệt chiêu dùng để liều mạng, nhưng khi lọt vào tay Hoa Lân nó lại hoàn toàn biến đổi. Chỉ thấy kiếm quang chợt loé, trường kiếm trong tay Hoa Lân đột nhiên được chém lên trên, “đang” một tiếng, không chỉ đánh tan kiếm khí của Hác Văn Chân mà còn kéo theo một màn kiếm quang khổng lồ chém thẳng lên không trung - nơi Hác Văn Chân đang đứng, kiếm khí cường đại phảng phất như đã chia không gian làm hai nửa.

Hác Văn Chân thấy chiêu kiếm uy lực như vậy thì nào dám trực tiếp nghênh đón, y vội nghiêng người né sang một bên, lập tức cảm thấy một trận hàn phong sắn bén lướt qua chóp mũi khiến cho da thịt toàn thân đau buốt tới tận tâm can. Vừa tránh khỏi chiêu “Ảo Thiên Kiếm” kia, tay phải y lập tức chém ra hai đạo kiếm quang chói mắt bắn thẳng về Hoa Lân, nhằm không để đối phương thừa thắng truy kích.

Hoa Lân đánh trượt mất một chiêu vừa rồi, thầm tính không thể để Hác Văn Chân chiếm mất tiên cơ, nếu không giai đoạn sau mình chỉ có thể chống đỡ, kiếm quang rung lên, hắn vẽ ra mười bốn đoá kiếm hoa rực rỡ, “đinh đinh...” hai tiếng, chẳng những đánh tan hai đạo kiếm quang của Hác Văn Chân mà mười hai đoá kiếm hoa còn lại tiếp tục nhằm đối phương phản kích.

Hác Văn Chân đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc chiếm lấy tiên cơ, nhưng y đã chậm hơn đối phương một bước nên chỉ còn cách dĩ dật đãi lao, ngưng tụ một ngôi sao sáng chói nghênh tiếp kiếm hoa lấp lóe hàn quang của Hoa Lân.

“Binh binh bang bang...” một loạt âm thanh hỗn độn vang lên. “Thất Tinh quyết” của Hoa Lân và “Liên Tinh quyết” của Hác Văn Chân lại một lần nữa lao vào nhau. Đánh đến đây, hai người chẳng còn quan tâm gì tới khách sáo nữa. Hác Văn Chân rốt cục cũng có được thời cơ thi triển tuyệt học giữ nhà, y hét lớn một tiếng:
- Tinh Mang Trích Nhật…

Trường kiếm rung rung một trận liên tiếp chém ra chín mươi năm đường kiếm trên không trung, một ngôi sao chói mắt xuất ra, trời đất dường như ảm đạm đi, phảng phất như ánh sáng mà ngôi sao này tỏa ra còn sáng hơn cả mặt trời.

Do Hoa Lân đang đứng ở phía dưới nên bị đối phương chiếm mất “thiên thời” và “địa lợi”, tình thế lúc này vô cùng bất lợi với hắn. chỉ thấy một phiến tinh quang phô thiên cái địa ngăn chặn hết tất cả đường lui. Vô luận Hoa Lân có tránh đến đâu thì kiếm quang liên miên bất tuyệt của đối phương cũng vẫn truy theo hắn.

Nếu là bất kỳ một vị chưởng môn nhân nào khác thì khẳng định sẽ không chịu mất mặt mà đưa người ra ngạnh tiếp lấy chiêu “Tinh Mang Trích Nhật” này của Hác Văn Chân.

Nhưng Hoa Lân lại đã từng nghe Mạnh Lôi nói qua “Đánh không lại thì nhất định phải chạy, chỉ cần giành được thắng lợi cuối cùng thì chẳng ai để ý tới việc ngươi đã từng chạy cả.”

Cho nên Hoa Lân chẳng quản thân phận mà nhanh chóng lao đi như thiểm điện, nhưng tinh mang sau lưng vẫn không ngừng truy kích khiến hắn không thể đỡ nổi, đúng là có cái cảm giác đã lâm vào đường cùng. Nhưng cái việc hắn khổ luyện Ngự Kiếm thuật đến lúc này đã phát huy giá trị của nó, chỉ thấy Hoa Lân bay đi bay lại trong làn kiếm quang của Hác Văn Chân giống như một con hồ điệp đang nhảy múa trong vườn hoa vậy, thân pháp nhanh tới mức khiến cho người ta phải hoa cả mắt, căn bản không thể nhìn ra quỹ đạo bay của hắn.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK