Đào phạm thứ nhất là một nam tử trung niên gầy trơ xương, mũi cao mắt sâu. Hắn nhìn thấy Diệp Thanh thanh tú mỹ miều, cặp mắt ưu nhã trầm tĩnh cực kỳ hấp dẫn người khác. Hắn không khỏi cười dâm nói: “Chậc chậc chậc… tiểu muội muội thật là quốc sắc thiên hương, chẳng bằng bỏ đi với ta? Bản tôn nhất định sẽ làm cho nàng sung sướng như tiên, nàng thấy thế nào?” nói xong rảo bước đi tới.
Diệp Thanh nén giận cười lạnh bảo: “Nếu quả thực ngươi chán sống rồi thì ta có thể tiễn ngươi một đoạn.”
“Thật không?” Nam tử cao gầy đó vẻ mặt tươi cười, tay phải giấu sau lưng, lòng bàn tay bốc lên một luồng lửa màu lam, rảo bước đi về phía Diệp Thanh.
Diệp Thanh phát hiện thấy hắn có ý làm loạn do đó ngọc thủ nhẹ nhàng chuyển động, đưa Tru Ma kiếm ngang trước mặt, thân kiếm lập tức sáng lên một tầng ánh sáng tím. Đúng lúc này một nam tử mặc trường bào màu xanh đứng chắn trước mặt Diệp Thanh, lạnh lùng nói với nam tử cao gầy kia: “… Tuy mệnh vận của bản nhân và ngươi giống như người ngồi cùng thuyền nhưng Vệ Phong ta tuyệt không hùa theo ngươi. Đợi sau khi thoát hiểm rồi sẽ là lúc ta và ngươi quyết chiến. Bất quá hiện tại chưa phải lúc!”
Toàn bộ các đào phạm khác đều sửng sốt, không ngờ trong sáu người lại còn có một kẻ chính nghĩa. Điều này thật sự kỳ quái đến tột cùng. Ngay cả Diệp Thanh cũng trở nên hồ đồ, thầm nghĩ không lẽ Thánh Thanh viện cũng bắt nhầm người?
Da mặt của nam tử dâm tà đó giật giật. Hắn chỉ người áo xanh nói: “Ta thấy ngươi chán sống rồi thì phải?”
Diệp Thanh lại lạnh lùng bảo: “Ta thấy ngươi mới là kẻ chán sống rồi. Thân đang ở trong hiểm cảnh mà còn dám vô lý với ta. Nếu không phải nể mặt Ninh Niêm Tuyết thì bản cô nương đã tống ngươi trở lại Thánh Thanh viện rồi.”
Một nam tử thâm trầm luôn đứng quan sát đằng xa lúc này cũng xen vào: “Mọi người đừng tranh chấp nữa! Nơi này không nên lưu lại lâu, chúng ta mau mau đến chỗ hội họp.”
Lộ Á Phi lại chấn kinh trong lòng, thầm nghĩ Diệp Thanh này quả thật không đơn giản, chẳng những cơ trí hơn người mà còn đoán đúng Ninh Niêm Tuyết sẽ quay lại thu phục những đào phạm này. Chỉ với điểm này đã đủ làm người ta bội phục. Trong lúc hắn đang cảm thán, đột nhiên có người hô nhỏ: “Cẩn thận trên đầu, có người!”
Mọi người đều nhảy dựng lên, phân ra ẩn trốn, quả nhiên thấy trên không có bốn chấm trắng lướt qua, cũng may không phát hiện ra tình huống bên dưới, nếu không sợ rằng tất cả không trốn được.
Nam tử có phần thâm trầm lập tức nói: “Còn chưa đi sẽ không kịp đâu, chúng ta xuất phát!” Nói xong dán người theo sơn đạo, dẫn đầu lướt về phía Tây sơn cốc.
Diệp Thanh và Lộ Á Phi nhìn nhau, đành phải đi theo phía sau bọn họ. Tám người đi vội vàng hơn mười mấy dặm. Diệp Thanh và Lộ Á Phi đột nhiên phát hiện công lực của sáu gã đào phạm này đều trên mình, bản thân phải dựa vào ngự kiếm thuật mới miễn cưỡng theo kịp, trong lòng đồng thời cả kinh. Bất quá bọn họ nghĩ lại ngay, đó là điều tất nhiên, phạm nhân của Thánh Thanh viện đương nhiên đâu thể kém như vậy được.
Chỉ thấy ven núi băng ngàn dặm không thấy điểm kết thúc, tuy vào ban đêm nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Trong băng tuyết ngay cả đá núi ngoài trăm trượng cũng có thể thấy rõ mồn một. Do đó, cả đoàn tám người đành phải lấp ló, dựa vào đá núi mà bay đi, không dám sơ suất. Bất tri bất giác đã tới sáng sớm, tạm xem như đã trốn được hơn năm trăm dặm. Lúc này mây đen từ từ trắng ra, cảnh sắc bốn phía từ tối đen trở nên mờ mờ rồi thành rõ ràng. Cuối cùng trời đã sáng…
Nhưng mọi người không dám dừng lại một chút nào mà cứ thế chạy như điên, chỉ mong càng xa càng tốt. Nhưng bọn họ vừa mới tiến vào một cái khe núi liền nghe trên đầu có người quát: “Vì sao các ngươi bây giờ mới tới?”
“A?” Cả đám người chạy trốn nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên một khối nham thạch nhô lên, có một bóng người yểu điệu tao nhã, phong tư ưu việt đang đứng cười bên vách núi. Sợi dây lưng dài của này phất phơ trong gió, tấm mạng đen trong suốt tôn thêm phần thần bí và cao quý, phối hợp với thân thể lung linh là người ta thèm muốn khôn cùng.
Mọi người thở phào, chỉ cần có cô ta ở đây thì dù Thánh Thanh viện đuổi tới, cái mạng nhỏ của mình vẫn được bảo toàn.
Ninh Niêm Tuyết đột nhiên che miệng cười nói: “Chà! Đây không phải là Lộ công tử sao? Có phải muốn tới đòi nợ không?”
Lộ Á Phi hết sức xấu hổ, ôm quyền nói: “Không ngờ tiên tử còn nhớ được tại hạ, điều này làm ta thật không dám nhận. Từ lúc chia tay ngày đó tới giờ không biết tiên tử có khỏe không?”
Ninh Niêm Tuyết cười gật đầu, sau đó đưa cặp mắt mỹ miều nhìn Diệp Thanh hỏi: “Có phải ta nhìn lầm không? Lại có đệ tử của Thánh Thanh viện tới đây tìm chết?”
Lộ Á Phi liền ôm quyền nói: “Tiên tử hiểu lầm rồi, cô ấy là…”
“Ta là nha hoàn của Hoa Lân! Hi hi… tiên tử quả nhiên phong tư ưu việt, không biết công tử nhà ta có nảy sinh ham muốn với cô không?” Diệp Thanh yêu kiều cười.
Mặt Ninh Niêm Tuyết hiện vẻ lạnh lùng, lãnh đạm nói: “Đúng là thượng bất chính thì hạ tắc loạn. Nói đến công tử nhà cô, hừ! Tuy hắn có máu dê nhưng chưa có can đảm làm dâm tặc, luôn ra vẻ nghiêm trang đạo mạo, lại còn dùng thiên đạo đáng chết kia để trói buộc ta, thật là đê tiện…”
Diệp Thanh sửng sốt, kích động hỏi: “Không… Không được nói bậy về công tử nhà ta như thế. Nếu không phải lòng dạ ngươi bất… Dù sao cũng do cô không đúng, nếu không làm sao huynh ấy lại trói buộc cô?” Diệp Thanh tính nói cô ta lòng dạ bất chính, mê hoặc công tử của mình nhưng lại sợ mang tới họa sát thân nên liền nói trệch đi.
Ninh Niêm Tuyết sửng sốt, cũng phát hiện vừa rồi mình có chút quá đáng, bởi vì dùng bốn chữ ‘nghiêm trang đạo mạo’ cho Hoa Lân quả thật không đáng. Vì thế nàng không để ý tới lời phản bác của Diệp Thanh, ngoảnh đầu nói với Lộ Á Phi: “Ngươi trước hết hãy theo ta một chút…”
Lộ Á Phi gật đầu. Còn Diệp Thanh lại cho rằng Ninh Niêm Tuyết muốn tranh luận với mình, đang chuẩn bị đối kháng, nào ngờ Ninh Niêm Tuyết lại bảo sáu đào phạm: “Được rồi!... Các ngươi chịu ân của ta thì phải báo đáp. Bây giờ các người có hai con đường để lựa chọn, một là nghe lệnh của ta suốt đời, sau này không những có thể tiếp tục cùng tu chân với ta mà còn học được tiên thuật thượng thừa. Còn con đường thứ hai, nếu các ngươi không phục tùng đương nhiên có thể rời đi nhưng phải tự phế công lực của mình… Thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, chỉ có bốn người lập tức đáp ứng: “Nguyện phục vụ cho tiên tử!”
Còn có hai người chưa trả lời. Một là nam tử áo xanh, kẻ còn lại là người áo đen thâm trầm kia.
Ninh Niêm Tuyết tuyệt không nổi giận mà nhìn hai người cười nhẹ hỏi: “Các ngươi còn tính toán cái gì?”
Nam tử áo xanh ôm quyền nói: “Ơn cứu mạng của bà, Vệ Phong không dám quên. Theo lý mà nói, Thánh môn vô cớ cầm tù ta, ta thề nghe lệnh bà đến chết để đả kích Thánh Thanh viện. Nhưng ta lại không muốn ở cùng với đám gian tà, cũng không muốn lạm sát người vô tội, xem ra đành phải chọn con đường thứ hai rồi.”
Ninh Niêm Tuyết gật đầu đáp: “Rất tốt, rất tốt!... Bất quá ta đang cần một người liên lạc, nếu không buộc ngươi lạm sát người vô tội thì ngươi có bằng lòng gia nhập không?”
Nam tử áo xanh hết sức do dự, thầm nghĩ không phải lạm sát người vô tội, lại chỉ làm một người liên lạc, chắc chắn không thẹn với lương tâm, do đó quay đầu lại nhìn năm ma đầu bên cạnh, lại nghĩ tới sự ngang ngược của Thánh môn, đột nhiên gạt hết mọi thứ đáp: “Được! Ta gia nhập, nói thật, ta cũng muốn Thánh môn tàn lụi.”
Ninh Niêm Tuyết hết sức vui mừng vì nàng ta biết chỉ có người trung nghĩa mới nói lời giữ lời, loại người này không nên dễ dàng bỏ qua. Thấy hắn đồng ý, nàng liền quay đầu nhìn người áo đen thâm trầm hỏi: “Còn ngươi thì sao? Có yêu cầu gì?”
Tên gia hỏa thâm trầm kia cũng không đơn giản, đáp rằng: “Ta đương nhiên là bằng lòng theo cô suốt đời nhưng thế lực của Thánh môn lớn như thế, nếu cô không khôi phục công lực trước đây của bọn ta thì chẳng có cách nào đảm bảo cho sự an toàn của bọn ta. Ta thà làm một người bình thường… Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là ta hy vọng có thể tiếp tục tự do tự tại, hy vọng cô không can thiệp tới đời sống riêng tư của bọn ta.”
Ninh Niêm Tuyết cười khanh khách bảo: “Tốt đấy, ta đang…” Nàng đang định nói là ‘ta có thể đáp ứng ngươi’, ai ngờ Diệp Thanh đột nhiên xen vào: “Không được!... Thiên có thiên đạo, môn có môn quy, dù các ngươi là tà giáo cũng phải lập giáo quy. Vạn nhất hắn phạm thượng, chẳng lẽ cô cũng nể mà bỏ qua?”
Ninh Niêm Tuyết giận dữ nói: “Vì sao ngươi giống công tử của ngươi thế, cứ làm phiền người khác? Đây là chuyện của ta, không cần ngươi lắm chuyện!”
“Nhưng mà…” Diệp Thanh còn muốn nói thêm, ai ngờ Ninh Niêm Tuyết đã cướp lời: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Nói rồi cổ tay ngọc khẽ chuyển, trong tay đã có có thêm một cuộn lụa trắng, tiếp tục nói: “…Chuyện của ta không cần ngươi nhắc nhở, ta đã chuẩn bị trước chín điều giới luật, ngươi đứng yên bên cạnh đi!”
Diệp Thanh cười hi hi nói: “Thì ra tỷ tỷ đã có kế hoạch từ trước, xem ra là ta nhiều chuyện rồi…”
Ninh Niêm Tuyết không biết vì sao, nhìn thấy Diệp Thanh có chút chán ghét, do đó không để ý tới Diệp Thanh, nói với Lộ Á Phi: “… Coi như ngươi có một huynh đệ tốt, hắn muốn ta giúp ngươi một chuyện. Được rồi, tất cả các ngươi đi theo ta!” Nói xong ngọc thử vẫy một cái, đem bảy người gom vào trong một quầng sáng trắng, chỉ còn mỗi Diệp Thanh không có phần.
Diệp Thanh sửng sốt, lại thấy bên cạnh ‘viu viu viu…”, ánh sáng trắng lóe lên, tất cả mọi người không còn thấy bóng dáng, ngay cả Lộ Á Phi cũng bị mang đi.
Cũng may Diệp Thanh phản ứng không chậm, lập tức ‘tranh’ một tiếng lôi Tru Ma kiếm ra, nhanh chóng xông lên cao. Chỉ thấy tám luồng sáng trắng bay về một ngọn núi phía tây, nàng không dám do dự, vội vàng ngự kiếm đuổi theo.
Cũng may, con đường này là đường phải đi, vì thế không cách xa ngọn núi kia lắm. Diệp Thanh ngự kiếm tới nơi, chỉ thấy đỉnh núi đã dựng nên một tòa Truyền tống môn, còn bọn Trữ Tiêm Tuyết lúc này còn chưa kịp rời khỏi.
Diệp Thanh búng người nhảy xuống dậm chân mắng Ninh Niêm Tuyết: “Ngươi thật nhỏ mọn!... Hừ!”
Ninh Niêm Tuyết cũng liếc nàng bảo: “Là da mặt cô dày mà thôi…”
Diệp Thanh mặt phấn ửng hồng nói: “… Đáng ghét!”
Các nàng đấu miệng lại làm bảy nam nhân bên cạnh hết sức động lòng. Phát giác bất kể bọn họ giận dữ như thế nào xem ra vẫn dễ coi.
Bất kể ra sao, Diệp Thanh vẫn theo đuôi, bạch quang lóe lên, cả đoàn chín người chẳng còn bóng dáng.
Sau khi tới một nơi xa lạ, Diệp Thanh lại quấy rầy mãi, rốt cuộc biết được Hoa Lân đã đi Phiêu Miễu hà. Vì vậy nàng không chậm trễ, một mình bước lên con đường vạn dặm tìm người thân.
Đồng thời, Lộ Á Phi nhờ Hoa Lân giúp đỡ cũng được Ninh Niêm Tuyết ‘cải tạo’ lại kho nguyên khí trong cơ thể, một bước đạt tới Chứng Ngộ cảnh giới. Với tu vi trước mắt của hắn, tại tu chân giới đã có thể xưng là cao thủ số một số hai rồi…
Hắn vốn còn muốn gắng gượng đột phát đến Thần Hợp cảnh giới, nhưng Ninh Niêm Tuyết nói làm hắn sợ mà đổi chủ ý. Bởi vì sau khi qua Thần Hợp cảnh giới hắn sẽ phải đối diện với cánh cửa sinh tử của tu tiên là Bàn Niết kỳ. Nếu bây giờ gắng gượng gia tăng tu vi, vậy thì ở Bàn Niết kỳ sẽ chết chắc. Bất đắc dĩ Lộ Á Phi đành phải ngừng ở tầng chín của Chứng Ngộ cảnh giới, tuy có chút tiếc nuối nhưng trình độ này tại Long Thần tinh đã là đệ nhất.
Hơn nữa, một mục đích khác của Lộ Á Phi cũng đã đạt được. Cuối cùng hắn cũng có thể to gan đi theo đuổi Bí Oánh tiên tử rồi…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK