Khi còn ở Hoàng Sơn, Vân Thiên Hoá từng bắt nạt được Hoa Lân. Cho nên hắn nghĩ rằng Hoa Lân chẳng chịu nổi một đòn của mình, cặp mắt dâm đãng vẫn chăm chú nhìn ngắm thân hình của Thượng Quan Linh. Hắn đâu có biết hai người trước mặt hắn đều là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, lần này cái mạng nhỏ của hắn có lẽ đã chẳng thể giữ được.
Hoa Lân cười lạnh nói:
- Vân Thiên Hoá! Hôm nay gặp ta coi như số ngươi đã tận, bây giờ Hoa mỗ phải thanh toán hết nợ nần với người, cả mới lẫn cũ. Ta cũng chẳng giết ngươi đâu, chỉ móc đôi mắt ngươi ra để ngươi biết sự lợi hại của Hoa mỗ. Ta tin là tự khắc sẽ có người đến lấy cái mạng nhỏ của ngươi đi thôi.
Vân Thiên Hoá tỏ vẻ khinh miệt nói:
- Dựa vào ngươi ư?
Nói đoạn hắn đánh mắt với nam tử bên cạnh một cái.
Hoa Lân cười nhạt một tiếng rồi quát lên:
- Xem kiếm!
Cổ tay hắn rung lên, từ Hà Chiếu kiếm loé lên bảy đoá hoa kiếm nhằm thẳng mặt Vân Thiên Hoá điểm tới. Cùng lúc, Vân Thiên Hoá và tên đồng bọn đồng thời xuất thủ. Chúng chuẩn bị trong một chiêu sẽ chế trụ Hoa Lân, sau đó sẽ đối phó với tuyệt sắc nữ tử sau lưng hắn.
Cách nghĩ của chúng thì không sai, nhưng sự thực thì lại khác. Thân hình của Hoa Lân lóe lên, hắn dễ dàng lướt qua màn kiếm quang của gã trung niên, trường kiếm trong tay phát ra một màn tinh quang, đâm thẳng vào hai mắt Vân Thiên Hoá.
Vân Thiên Hoá chỉ thấy trước mắt tràn ngập tinh quang, hắn sợ tới mức lập tức thi triển một thân pháp quỷ dị để tránh ra. Lại thấy Thượng Quan Linh vẫn điềm tĩnh dựa lưng vào cửa, phảng phất như đang xem một trò chơi vậy. Vân Thiên Hoá trong lòng không khỏi mừng rỡ, hắn quay lại đưa tay đâm thẳng vào mặt Hoa Lân, chiêu thức vô cùng quỷ bí.
- Keng keng keng...
Vô số kiếm quang bắn ra tứ phía, Hoa Lân bất ngờ tạo ra một tình huống tưởng chừng như không thể. Hắn đảo bước tránh khỏi ba đường kiếm chí mạng của gã trung niên. Hà Chiếu kiếm chém thẳng vào thanh kiếm trên tay Vân Thiên Hoá, kiếm khí lạnh buốt dọa cho Vân Thiên Hóa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể dùng trường kiếm trong tay ngăn cản.
Chỉ nghe “keng...” một tiếng giòn tan, dưới uy lực của Hà Chiếu kiếm phi thường sắc bén cùng với chân khí hùng hậu của Hoa Lân, bảo kiếm của Vân Thiên Hoa bị tiện đứt làm hai đoạn. Hắn hoảng hồn khiếp vía vội nghiêng người né tránh. Hoa Lân nào để cho hắn kịp trở tay, lập tức một đạo kiếm quang hung hãn ùa theo. Vân Thiên Hoá cũng nhanh không kém thi triển thân pháp tựa quỷ mị thoát đi, thế nhưng trước mắt hắn vẫn chói loà tinh quang, toàn thân bị kiếm ảnh của Hoa Lân vây lấy.
Đến lúc này Vân Thiên Hoá mới thực sự chấn động, kiếm quang của đối phương chẳng những thập phần sắc bén, uy mãnh mà thân thủ cũng cực kì thần tốc, tu vi võ công này thật khiến người khác kinh sợ. Hắn khẩn cấp vung thanh ngân câu bên tay trái, phát ra một đạo lam quang, hòng khoá chặt bảo kiếm của Hoa Lân, ai ngờ “Tranh...” một tiếng ngân câu lại bị chấn gãy. Vân Thiên Hoá kinh hoàng đến tột độ, hắn biến đổi thân pháp, lao khỏi lưới kiếm quang, phi ra ngoài, miệng hô lớn:
- Hoàng huynh mau cứu ta!
Hoa Lân nhớ lại trước đây Vân Thiên Hoá đã từng bức bách mình, lại còn định làm nhục Diệp Thanh nên đối phó với hạng người tà dâm này thì ra tay tàn khốc dị thường. Thân hình lóe lên, hắn lách tránh kiếm chiêu của gã trung niên, Hà Chiếu trong tay nhằm thẳng Vân Thiên Hoá xẹt tới. Thảm thay cho Vân Thiên Hoá, dù nhìn thấy kiếm quang lao tới nhưng cuối cùng vẫn không kịp thoái bộ. Hắn “a” một tiếng đau đớn, cánh tay trái bị kiếm khí rạch một đường dài chừng nửa thước, máu phun ra lênh láng.
Gã nam tử ám muội đứng kề bên trong lòng không khỏi kinh hãi, Hoa Lân căn bản bất chấp tính mạng, hết lần này đến lần khác thoát khỏi công kích của mình, tính toán chuẩn xác phương vị chuyển động của Vân Thiên Hoá rồi thừa cơ một kiếm đưa ra chém trọng thương đối phương, thân thủ như vậy thật sự đáng sợ.
Đáng thương cho Vân Thiên Hoá, không gian trong tháp vô cùng chật hẹp, vừa rồi hắn dựa vào một thân pháp quái dị mới tránh được một chiêu trí mệnh của Hoa Lân, nhưng lần này hàn quang chói mắt lại tiếp tục tràn đến, giờ hắn mới biết được sự lợi hại của Hoa Lân, hắn sợ đến mức mặt vàng như đất, miệng lớn tiếng cầu cứu:
- Hoàng huynh!
Thế nhưng đồng bọn của hắn lúc này đã nhận rõ thực lực của Hoa Lân, y thầm nghĩ nếu Hoa Lân hạ thủ xong Vân Thiên Hoá, sẽ quay lại đối phó với mình, e rằng lúc đó bản thân không tránh khỏi bỏ mạng đương trường, hơn nữa còn một nữ tử ngoài kia đến bây giờ vẫn chưa ra tay, hiển nhiên đối phương đã nắm chắc phần thắng. Cho nên điều đầu tiên hắn tính đến là phải tìm cách chạy trốn, không chút do dự hắn lập tức phi lên lầu hai. Nhưng lại thấy một bóng trắng loé lên, Thượng Quan Linh vẫn với tư thế vừa rồi chặn ngay trước mặt hắn mà cười cười, thân pháp của nàng nhanh đến mức khiến người ta phải nghi ngờ không biết có phải là mình hoa mắt hay không.
Gã nam tử ám muội đó chấn động, hắn vận công lực toàn thân, nhanh chóng bổ ra một chưởng, trong bụng chắc mẩm có thể dễ dàng đánh lui nữ tử trước mặt. Ai ngờ Thượng Quan Linh nhẹ nhàng vung sáo ngọc “đinh đinh đinh...” ung dung đánh bật trường kiếm của hắn trở lại. Gã trung niên trong lòng hoảng hốt đồng thời phản ứng cũng cực kì mau lẹ, lộn ngược lại phía sau, nhằm hướng cổng tháp đào tẩu.
Thế nhưng Thượng Quan Linh còn nhanh hơn hắn một bước, thân ảnh nàng lóe lên, thần thái nhàn nhã tựa đang dạo chơi, đã chặn ngay trước cổng, ôn nhu nói:
- Còn chưa đánh xong mà! Đừng đi vội thế chứ...
Gã nam tử đó hoảng sợ hỏi:
- Ngươi... ngươi rốt cục là cao nhân phương nào?
- Thượng Quan Linh!
- Á!
Hắn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Cùng lúc đó, bên trong vang lên một tiếng thét thảm thiết, cho dù Vân Thiên Hoá thân pháp có ảo diệu đến đâu, tốc độ có nhanh thế nào đi nữa thì khi đứng trước Hoa Lân hắn cũng chỉ có thể chịu đòn. Hai mắt của hắn quả nhiên đã bị Hoa Lân một kiếm chọc mù, hắn đưa tay ôm lấy hai mắt đang không ngừng chảy máu mà kêu thảm lien hồi, rốt cục đã biến thành một phế nhân.
Hoa Lân đã nói là làm, hắn lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi có thể đi được rồi! Ngày mai ta sẽ thông cáo với toàn thể thiên hạ rằng dâm tặc Vân Thiên Hoá đã mù hai mắt, lại còn tàn tật tay trái nữa. Ta tin rằng mọi người liếc mắt qua cũng đủ nhận ra ngươi… Đi đi! Để ta xem ngươi còn sống được bao lâu nữa.
Vân Thiên Hoá dù sao vẫn còn muốn giữ tính mạng, hắn vẫn không ngừng kêu la thảm thiết lảo đảo bước đi, trong lòng hắn quặn lên, vừa đau đớn vừa sợ hãi, hình dung từ đây về sau mình sẽ phải sống trong nỗi phập phồng lo sợ, chưa biết chừng một lúc nào đó sẽ có kẻ tìm đến báo thù. Cái cảm giác có thể vong mệnh bất cứ lúc nào khiến hắn cảm thấy vô cùng hoang mang thất thố….
Gã nam tử ám muội kia đang muốn thừa cơ thoát đi thì Hoa Lân đã đưa kiếm ngăn lại nói:
- Uy! Ta không nói là sẽ để ngươi đi!
Gã kia hoảng sợ, run run nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Hoa Lân cười nói:
- Đừng sợ! Ta muốn hỏi ngươi hai việc. Người là ai? Ngoài ngươi ra, còn có những kẻ nào đã xông vào Trấn Yêu tháp này?
Gã nam tử đó trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt, hắn đáp:
- Tại hạ là “Thanh Châu Nhất Phẩm Đao” Hoàng Nguyên Phong, trong tháp còn có hai người, họ đều là huynh đệ của tại hạ. Thế nào? Ta có thể đi được chưa?
Hoa Lân vốn biết hắn gian trá nên cười cười rồi đột nhiên ra tay điểm vào chín huyệt đạo trên người hắn. Thủ pháp cực nhanh, Hoàng Nguyên Phong căn bản không kịp phản ứng mà ngã lăn ra đất, Hoa Lân lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi! Ta sẽ không giết ngươi, chờ ta bắt được mấy tên đồng bọn của ngươi về rồi nói tiếp.
Hoàng Nguyên Phong lộ ra ánh mắt sợ hãi, dường như hắn nhớ đến điều gì nhưng vô phương nhúc nhích, chỉ có thể nằm im chờ chết.
Hoa Lân cảm thấy kì quái, đã ở lầu một này giao chiến náo động cả một hồi lâu sao lại không hề thấy một ai đến để xem xét? Vì vậy hắn lại thi triển Sưu Thần thuật hướng ra bốn phương tám hướng, đem phạm vi bốn mươi trượng xung quanh nhìn cho rõ ràng. Hắn chợt phát hiện lầu hai có tám gã đệ tử Thục Sơn, không rõ còn sống hay đã chết khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Đang định lên trên điều tra thì lại phát hiện dưới lòng đất có một thông đạo bí mật, ở đó có một đệ tử Thục Sơn đang nằm giữa vũng máu, thân thể không ngừng co giật, dĩ nhiên vừa thọ thương, chuẩn bị hồn lìa khỏi xác.
Hoa Lân vội la lên:
- Linh nhi!....phía dưới còn có thông đạo, có người bị trọng thương, chúng ta mau xuống dưới cứu người. Nàng có thể tìm thấy cơ quan khai mở không?
Thượng Quan Linh ngẩn người ra, nhưng do tình huống cấp bách nàng cũng không trách cứ Hoa Lân gọi mình là “Linh nhi”. Nàng tiến đến bên cạnh hắn, gõ gõ xuống nền đá, quả nhiên phía dưới trống rỗng. Nàng điểm nhẹ mũi chân xuống gờ đá bên cạnh, bỗng nhiên “két” một tiếng, mặt sàn từ từ dịch chuyển, hé lộ khoảng trống phía dưới, hai người giật thót mình, chút nữa nhảy dựng cả lên.
Lúc này phía dưới hiển hiện thấy gã đệ tử Thục Sơn, ngực bị chấn nát, lòi cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, thương tích vô cùng trầm trọng, khó thể sống sót. Hoa Lân không từ bỏ ý định, hắn nhanh chóng nhảy xuống, sờ sờ ngực người kia, phát hiện khí huyết hắn đã cạn kiệt, chỉ còn lưu lại chút ít chân khí mong manh nên khả dĩ vẫn ngấp ngoải, buồn bã than:
- Ài! Không kịp mất rồi!
Thượng Quan Linh đã xuống tới, nàng ôn nhu nói:
- Chúng ta thử đi tiếp xem sao, thực ra sự tình là thế nào nhỉ?
Hoa Lân đứng dậy đang muốn thảo luận thêm bỗng thấy “kít” một tiếng, phiến đá trên đỉnh đầu đang từ từ khép lại, Hoa Lân vội nói:
- Linh nhi! Nàng hãy lập tức về báo với cha nàng cùng đám người Cốc Thanh Phong cùng đến đây, đối thủ lần này có lẽ vô cùng cường đại!
Thượng Quan Linh sẵng giọng:
- Ai là Linh nhi của ngươi? Ta không đi! Muốn đi thì ngươi đi đi...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK