Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Hoa Lân còn đang mơ mơ màng màng thì chợt thấy sắc mặt Ninh Niêm Tuyết nghiêm lại, nàng đột nhiên lạnh lùng nói với Trác Vô Ảnh ở phía sau:
- Tiểu Trác! ... Lần này sao ngươi lại có thời gian mà xuống đây?

Hoa Lân ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt của Ninh Niêm Tuyết rất là băng lạnh, giống như con người nàng đột nhiên hoàn toàn biến đối vậy. Nghe nàng nói thế Trác Vô Ảnh toàn thân run lên, căng thẳng đi đến trước Phạm chung, cúi đầu nói:
- Sư … sư tôn….
Âm thanh nhỏ đến khó có thể nghe thấy, đoạn sau thì càng chẳng thể nghe nổi.

Hoa Lân cũng vô cũng kinh ngạc, chỉ nghe Ninh Niêm Tuyết lạnh lùng nói:
- Ta đúng là sư tôn của ngươi, bất quá hình như ngươi đã quên lời hứa của mình rồi thì phải…

Trác Vô Ảnh mặt mày tái nhợt, thận hình không giữ được bình tĩnh run rẩy nói:
- Con… con. Kì thật lần này con đến là…

Hoa Lân mặc dù đối với Trác Vô Ảnh cũng không có hảo cảm gì nhưng lần này là nhờ có hắn mình mới tới được, vì vậy hạ giọng nói:
- Lần này nhờ có tiểu Trác mang ta đến, nếu không ta cũng không tìm được tấm Phong Thần bia này.

Trác Vô Ảnh lập tức nhìn Hoa Lân với vẻ đầy cảm kích, nhưng Hoa Lân lại không hề để ý. Bởi vì hắn đang lo lắng đám đệ tử Ám Ảnh môn bên ngoài có thể tiến vào bất cứ lúc nào, cho nên cứ nhìn vào cửa ra của Phong Thần bia với vẻ bất an, tiếp đó hắn quay sang nhìn Ninh Niêm Tuyết hỏi:
- Này, hảo tỷ tỷ… Ta đổ trực tiếp Thực Cốt huyết lên cấm chế của phạm chung có được không?

Lần này Ninh Niêm Tuyết lại lộ vẻ đặc biệt bình tĩnh mà lạnh lùng nói:
- Không sai!

Hoa Lân thấy nàng lạnh nhạt như thế thì trong lòng sững sờ, hắn nghĩ thầm nữ nhân thật là hay thay đổi, sao đột nhiên lại lạnh lùng với ta như vậy chứ? Tiếp đó hắn vận công khai mở Luyện Hồn đỉnh ra, đang định lấy Thực Cốt huyết rađổ lên cấm chế của phạm chung thì đột nhiên Ninh Niêm Tuyết ngăn lại nói:
- Từ từ đã!... Ngươi có tâm niệm gì cần ta hoàn thành không, chẳng lẽ cứ như vậy mà cứu ta sao?

Khi Hoa Lân ngẩng đầu thì thấy thái độ của nàng đột nhiên lại biến chuyển. Lúc này nàng lại dùng ánh mắt tràn đầy tiếu ý nhìn mình, đôi mỹ mục cứ lưu chuyển liên tục, tất cả sự kiều mỵ của nàng dường như đã được tập trung hết vào đáy mắt. Tâm thần Hoa Lân không khỏi run lên, nhớ tới việc nàng đã từng nói, chỉ cần cứu nàng ra ngoài thì thậm chí nàng có thể cho mình tùy ý xắp xếp trong vòng mười hai canh giờ , vừa nghĩ đến đây huyết mạch trong người hắn đã như sôi lên, hai bàn tay không khỏi run lên nhè nhẹ. Còn may là Hoa Lân đã phát hiện tình hình lúc này không thích hợp để hắn lãng phí thời gian, vì vậy vội vàng ổn định lại tinh thần, nhưng hắn lại không thể khống chế được ánh mắt của mình. Chỉ thấy dưới chiếc quần sa là một thân thể vô cùng dụ nhân, một đôi song nhu phong mãn khiến người ta phải mê hồn lạc phách, thiếu chút nữa thì Hoa Lân đã mất đi lý trí. Vì vậy hắn đành thè lưỡi ra liếm liếm đôi môi đang khô lại của mình và nói:
- Đúng vậy, ta có hai tâm nguyện nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, cứu nàng trước rồi nói sau. Sau này có đồng ý giúp hay không hoàn toàn tùy nàng quyết định!

Những lời này của Hoa Lân kỳ thực đã được hắn suy nghĩ vô cùng kỹ càng rồi mới nói. Bởi hắn biết rõ một khi Ninh Niêm Tuyết được mình cứu ra thì tuyệt sẽ không vì ân tình này mà hạn chế việc giết người. Cho nên hắn đã chuẩn bị dùng tình cảm chân thực để nói với nàng, sau này còn có thể khuyên nàng đi vào chính đạo. Sau đó không nói thêm lời nào nữa, hắn lấy ra một cây ngân châm khều ra mấy giọt Thực Cốt huyết giỏ lên cấm chế của Phạm chung.

Phía sau Trác Vô Ảnh vội vàng nhắc nhở:
- Này… cẩn thận! Thực Cốt huyết có độc, ngươi đừng để dính lên người đấy!

Hoa Lân vừa hóa giải cấm chế vừa nói:
- Ngươi yên tâm, Thực Cốt huyết chỉ có hữu hiệu với Phạm chú, còn với những vật khác thì độc tính không lớn!

Hoa Lân hành động đã nhanh chóng phi thường nhưng không ngờ đám Ám Ảnh môn vẫn khiến hắn trở tay không kịp. Chỉ thấy ở ngoài xa bạch quang chợt lóe lên, một tử y nhân đột nhiên xuất hiện tại lối vào, Hoa Lân thầm kêu khổ trong lòng “hỏng rồi”, trong lòng hối hận không thôi. Nếu vừa rồi để Trác Vô Ảnh thủ tại lối vào, khi có người xâm nhập lập tức giết chết không tha. Có trách thì cũng chỉ trách mình vừa rồi đã ý loạn tình mê, đến đại sự như vậy cũng quên mất được.

Cũng may là hắn lập tức nghĩ ra phương pháp bổ cứu, tay trái lặt xuống một cái, lập tức một nửa chỗ Thực Cốt huyết đã được đổ lên Phạm chung, nghĩ thầm như vậy chắc cũng đủ để hóa giải cấm chế trên phạm chung rồi chứ nhỉ?

Tử Y nhân ở ngoài xa cũng không chậm, chỉ nghe tiếng dây cung giật “tưng” một tiếng, một đạo bạch quang như thiểm điện bắn thẳng đến ngực Hoa Lân, hắn hoảng sợ nhận ra đó chính là mũi tên do Kinh Thần cung phát ra. Chiếu theo lẽ thường mà nói, với uy lực của Kinh Thần cung, Hoa Lân căn bản không thể kịp phản ứng, lại càng không thể ngăn cản. Nhưng Hoa Lân đã đoán được đối phương sẽ sử dụng Kinh Thần cung để đối phó mình cho nên hắn đột nhiên nghiêng người Hà Chiếu trong tay phải nhanh chóng chém ra. “Đang” một tiếng vang lên, cả cánh tay lập tức mất đi cảm giác, nửa người chết lặng. Nhưng cũng may là mũi tên kia cũng bị chấn văng đi.

Kết quả này khiến cho tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng không ai biết rằng khi tử y nhân tiến vào Phong Thần bia thì đã bị Nhược Phong và Nhược Uyên đam trúng hai kiếm, lúc này thân thể đang bị trọng thương, lại thêm đang trong lúc vội vàng nên không tụ lực mà coi Kinh Thần cung như cũng tiễn bình thường để sư dụng, nếu không làm sao Hoa Lân còn mạng mà đứng đó?

Mặc dù là vậy nhưng uy thế của Kinh Thần cung cũng thật kinh người, Hoa Lân chỉ cảm thấy phần thân bên phải như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé, không thể động đậy, tay phải lại càng mềm yếu vô lực.

Tử y nhân ở ngoài xa cũng cả kinh nói:
- Hảo thân thủ! Ta nhìn nhầm ngươi rồi… Hừ!

Kẻ này chính là giáo chủ của Ám Ảnh môn, Cận Vân ma tôn.

Hoa Lân lúc này toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vạn phần lo lắng, nghĩ thầm nếu đối phương bắn thêm một mũi tên nữa thì cho dù mình có chết một vạn lần cũng chả đủ.

Nhưng Cận Vân ma tôn thấy Hoa Lân có thể đánh bay mũi tên đầu tiên thì cho rằng mũi tên thứ hai hắn cũng có thể dễ dàng ngăn cản. Do đó hắn liền thu hồi Kinh Thần cung, “keng” một tiếng rút ra Xích Huyết kiếm ra rồi từ xa lao tới.

Hoa Lân lập tức cảm nhận được uy thế cường đại của đối phương đang lao thẳng tới, một luồng sát khí ép thẳng đến khiến Hoa Lân cảm thấy vô cùng khó chịu, thân thể hắn không khỏi bị bắn tung về phía sau. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, lưng hắn đã va vào Phạm chung. Lúc này Hoa Lân mới cảm thấy sợ hãi, biết rằng mình chẳng thể chống nổi hắn.

Bởi vì “Ma Tôn Cận Vân” thống hận Hoa Lân giả ý kết giao với mình cho nên xuất kiếm không chút lưu tình. Huyết kiếm rung lên, chỉ thấy hồng quang ào ra, huyết sắc lập tức nhuộm đỏ cả không gian, Cận Vân mắt đỏ ngầu lao thẳng tới chỗ Hoa Lân.

Trác Vô Ảnh thấy kiếm thế mạnh mẽ như vậy thì vội hóa thành một luồng khói trắng, “vút” một tiếng bay ra ngoài mười trượng.

Hoa Lân đáng thương nửa người không thể nhúc nhích. Còn may là ý chí của hắn không bị ảnh hưởng, hắn biết nếu để Cận Vân ma tôn tới gần thì mình chỉ còn con đường chết. Tay trái hắn lập tức bắt thủ quyết, trước mặt đột nhiên xuất ra hai thanh phi kiếm cực sắc bén, khẽ chỉ tay hai thanh phi kiếm lập tức bắn thẳng đến ngực Cận Vân nhanh như thiểm điện.

Nào ngờ thực lực hai bên thật quá cách biệt, phi kiếm của Hoa Lân mới bay được nửa đường đã nghe “đang đang” hai tiếng bị ma tôn đánh bay đến nơi nào không biết. Hoa Lân còn chưa kịp gọi lại thì đã thấy hồng quang đầy trời đang phủ xuống, căn bản là không thể ngăn cản. Đến lúc này thì Hoa Lân cũng biết cho dù mình sở hữu Phần Tinh luân hộ thể thì cũng chẳng thể vô sự được, may mà hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo cho nên đột nhiên quát to:
- Có giỏi thì chém qua đây!

Nói đoạn hắn vận khởi toàn thân công lực, trường kiếm trong tay hàn quang bạo trướng nhằm Cận Vân ma tôn bổ tới. Cái chiêu liều mạng này phảng phất như muốn cũng Cận Vân ma tôn một chiêu phân cao thấp. Ninh Niêm Tuyết và Trác Vô Ảnh thấy vậy thì không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm làm thế không phải tự đi tìm chết hay sao? Trong đầu thậm chí đã nghĩ đến cảnh Hoa Lân kiếm hủy nhân vong.

Cận Vân ma tôn tự thị công lực cao tuyệt, tay phải lập tức hình thành một thanh huyết kiếm (kiếm bằng máu) cự đại đón lấy chiêu của Hoa Lân đang chém thẳng vảo đỉnh đầu như muốn chẻ hắn làm hai nửa vậy.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc khi hai thanh kiếm sắp giao nhau, Hoa Lân đột nhiên triệt chiêu, hơn nữa lại còn lăn ra xa ngoài hai trượng. Chỉ nghe “đang” một tiếng, Cận Vân ma tôn đột nhiên mất mục tiêu, huyết kiếm bổ thẳng lên Phạm chung…

Thấy thế Ninh Niêm Tuyết không khỏi nở ra một nụ cười yêu kiều, nàng lập tức hiểu được dụng ý của Hoa Lân. Chỉ thấy Cận Vân ma tôn mặt cũng biến sắc, mặt ngoài Phạm chung lập tức xuất hiện từng lớp chú văn, sau đó là một tầng bạch quang chói mắt lóe lên, một cỗ lực phản chấn khổng lồ theo kiếm mà đến. Cận Vân chỉ cảm thấy tay phải tê dại, Xích Huyết kiếm cũng rời tay bay đi, thân thể cũng bị phản lực cường đại chấn bay về sau, kình khí còn bắn ra xung quanh, uy lực thật sự kinh nhân.

Nhưng đúng vào lúc này, Hoa Lân đang tả tơi rệu rã trên mặt đất đột nhiên chống kiếm đứng dậy, trường kiếm trong tay “keng” một tiếng ngân vang rồi hóa thành một đạo kiếm quang lăng lệ lao thẳng đến bụng của Cận Vân ma tôn.

Vài biến hóa xảy ra chỉ trong chớp mắt khiến Cận Vân ma tôn luống cuống chân tay. Lần này hắn cảm thấy nửa thân bên phải chết lặng, vì vậy hắn vội vàng đưa tả chưởng lên, cách không đánh về hướng Hoa Lân một chưởng.

Cận Vân ma tôn công lực thật khiến người ta kinh sợ không thôi, mặc dù thân thể đã trọng thương nhưng chưởng phong lăng lệ của hắn vẫn có thể bức Hoa Lân không thể lại gần. Hoa Lân thấy hắn muốn đào thoát khỏi phạm vi công kích của mình thì trong lòng nổi lên một trận lo lắng, biết nếu lần này mà không thể giết được hắn, đợi đến khi hắn đổi được một hơi kình khí thì khẳng định mình sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn. Vì vậy tay phải hắn vung ra, Hà Chiếu trong tay lập tức bay đi, hắn quát lớn:
- Đi!

Một đạo bạch quang lóe lên, tốc độ của Hà Chiếu nhanh đến kinh người, Cận Vân ma tôn đang bán thân bất động đương nhiên không thể tránh né. Chợt nghe “phụp” một tiếng vang lên, Hà Chiếu đã cắm vào bụng của ma đầu này. Nhưng hắn thật sự là một cao thủ hiếm thấy trên đời, tay trái liều chết chụp lấy Hà Chiếu không cho nó xuyên thêm vào cơ thể mình. Nhất thời Hoa Lân cũng không thể thu hồi được phi kiếm.

Hoa Lân cả kinh, lại thấy ma đầu kia chậm rãi ngẩng đầu lên và cười lạnh nói:
- Ngươi quên rằng ta có bất tử chi thân sao? Bằng vào khả năng của ngươi tuyệt không thể giết được ta! ... Lần nay để ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK