Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người đi qua áp môn, hai bên thông đạo có những ngọn đèn đã được thắp lên sẵn, nhưng kì quái là vách tường lại có màu lam nhạt tạo cảnh sắc nhìn rất đẹp mắt.

Theo thông đạo, bọn họ đã đi được vài chục trượng. Phía trước trở nên sáng sủa có vẻ là nơi nghị sự dưới lòng đất. Nhìn quy mô, ít ra cũng có thể chứa hơn một ngàn người.

Hoa Lân dẫn hai người xuyên qua con đường, tất cả hai bên đều là nội thất chỉnh tề, có thể thấy được ngày trước huy hoàng ra sao.

Đi đến cuối Nghị Sự Thính, trước mắt xuất hiện ba thông đạo, Tiễn Duyệt buồn bã nói:
- Nguy rồi, rốt cục chúng ta phải theo thông đạo nào đây?

Ai ngờ Hoa Lân trức tiếp tiến thẳng về phía thông đạo bên phải, hạ giọng nói:
- Chúng ta mau đi, bằng không thời gian quá dài, ta sẽ không thể tìm được khí tức của hắn!

Thông đạo bên phải dài đến vô tận, qua vài ngã rẽ, phía trước thông đạo quả nhiên có vài ngọn đèn nhỏ, điều này nói lên đây đúng là lộ tuyến của Hàn Trấn Ly đi. Sau khi đẩy một phiến cửa đá nặng nề, phía trước lại xuất hiện một không gian rộng lớn.

Nhờ một ngọn đèn treo ở phía xa xa, có thể thấy chỗ này là một kho binh khí phi thường lớn. Một loạt các loại binh khí bày đầy cả phòng .

Chỉ có điều, tại nơi này ngoài những binh khí bị hỏng rơi vãi trên mặt đất thì lẫn trong đó còn có rất hiều xương người, hiển nhiên nơi này từng phát sinh tử chiến rất kịch liệt, quả thật đã giết chết rất nhiều người.

Tiễn Duyệt hai mắt sáng bừng, đem toàn bộ tinh thần chăm chú tìm tòi trên những binh khí trên mặt đất, nghĩ rằng có thể tìm thấy vài “Tuyệt Thế thần binh” trong cái đống hỗn tạp đó. Nhưng lại nghe Hoa Lân nói:
- Ngươi khỏi phải tìm, thần binh thật sự sẽ không cất trên giá đâu. Ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?

Tiễn Duyệt xấu hổ cười trừ…

Vừa nói chuyện, ba người vừa bước qua vài giá sắt, rốt cuộc đã đi đến cuối kho binh khí. Lúc này đột nhiên phát hiện phía trước có một gã nam tử áo xanh ngồi xổm trên mặt đất.

Vô cùng chăm chú nhìn bức vẽ đồ án kì quái. Trên tường sau lưng hắn, có một mảng kết giới màu lam, chỗ đó dường như là một không gian khác trông cực kỳ giống Phong Ma giới của Thục Sơn.

Thu Uyển Ly nhất thời kinh hô:
- Sư phụ! Chúng ta tìm được hắn rồi…

Hoa Lân gật gật đầu, hai mắt chằm chằm nhìn vào kết giới trên tường đến sững sờ. Nghĩ thầm rốt cuộc mặt sau kết giới này là nơi nào đây? Chẳng lẽ mặt sau lại có cái gì nguy hiểm hay sao?

Người áo xanh trên mặt đất đúng là Hàn Trấn Ly, hắn giống như đang tính toán trọng yếu đại sự gì đó, ngay cả khi có ba người đi đến trước mặt mình cũng không thèm lý đến, miệng thì thào niệm:
- Hợi thì ba khắc, sinh huyền nhất tuyến, dần mão quái ly, thiên hàng thần minh… Chẳng lẽ giờ hợi ba khắc, ta thực sự gặp phải kiếp nạn gì đó? Mà giờ dần thì lại có tiên nhân hạ phàm? Quẻ tượng này, tại sao tà môn như thế?

Hoa Lân nhìn thoáng qua bức đồ họa của hắn, phát hiện nó quá mức huyền ảo, có lẽ là loại kì môn quái thuật nào đó.

Lúc này, Thu Uyển Ly dậm chân nói:
- Sư phụ…

Hoa Lân quay đầu lại xem thì thấy nàng đang dẩu cái miệng nhỏ nhắn, liền hỏi:
- Làm sao vậy?

Thu Uyển Ly thấy hắn còn giả bộ liền lớn tiếng làm nũng nói:
- Người mau giết hắn đi!... Hắn chính là cừu nhân sát phụ của Uyển nhi!

Người ta thường nói “Cừu nhân tương kiến, phân ngoại nhãn hồng.” Thu Uyển Ly đương nhiên vô cùng nôn nóng.

Nhưng Hoa Lân lại gãi gáy lắp bắp:
- Hắn… Để ta quan sát hắn một chút xem hắn rốt cuộc luyện loại tà môn yêu đạo gì.

Mấy câu nói đó khiến cho Thu Uyển Ly tức giận đến nỗi dậm chân liên hồi.

Chỉ chốc lát, Hàn Trấn Ly rốt cục cũng tính quẻ trên mặt đất xong, lúc này mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói:
- ... Không thể tưởng được ba vị có thể còn sống đến được chỗ này, thực sự làm ta ngạc nhiên!

Hoa Lân liếc mắt nhìn hắn, phát giác người này đôi mắt sáng ngời hữu thần, hiển nhiên là tu chân cao thủ, hình dung vô cùng cao lớn anh tuấn, bên người còn đeo một thanh trường kiếm hàn lãnh làm cho người khác chỉ nhìn cũng thấy phát run.

Hoa Lân cẩn thận dò xét hắn một lượt, phát hiện người này chỉ mới tu đến “Đan Thành kỳ” mà thôi, so với mình còn kém đến một cảnh giới nữa. Đương nhiên, hắn nhìn ra điều này là nhờ xem khí chất bên ngoài cơ thể đối phương.

Bởi vì Hoa Lân cũng vừa mới vượt qua giai đoạn này.

Lúc này Hoa Lân đột nhiên hiểu được, chẳng trách Lộ Á Phi từng nói qua: “Chỉ cần tu vi của mình cao hơn đối phương, thì nhất định có thể thấy được cảnh giới của hắn.” Nguyên lai ra là vậy!

Đương nhiên, Hàn Trấn Ly căn bản nhìn không ra cảnh giới của Hoa Lân, hắn còn tưởng rằng Hoa Lân chỉ là phàm nhân phổ thông, cho nên trong lời nói có chút ý vị giáo huấn, trầm giọng nói:
- Ta khuyên ba vị hãy quay trở lại. Nếu vẫn muốn đi tiếp, e rằng thần tiên cũng không cứu được mấy người đâu!

Hoa Lân thấy cánh tay trái Hàn Trấn Ly có một dải băng, hiển nhiên vừa rồi đã dính một vết thương nhẹ, vì vậy trêu trọc cười nói:
- Nguyên lai Hàn đại hiệp đã nếm mùi đau khổ, khó trách muốn khuyên chúng ta quay trở lại…

Trong ngôn ngữ của hắn mang theo ý khiêu khích, dụng ý sâu xa…
Vốn dĩ Hoa Lân định đánh giá xem y là loại người nào, muốn nhìn thấu tính cách của Hàn Trấn Ly có tàn bạo hay không. Nếu quả thực y tàn bạo thì đương nhiên Hoa Lân ra tay sát thủ, lập tức vì Thu Uyển Ly trừ khử cừu nhân giết cha.

Nhưng lúc này, Tiễn Duyệt đứng bên cạnh đột nhiên kỳ quái nói:
- Hả? Sao cánh cửa này lại trong suốt thế nhỉ?
Nói xong giơ tay định sờ vào kết giới dò xét…

Hoa Lân và Hàn Trấn Ly gần như đồng thời lớn tiếng quát ra lệnh:
- Đừng động vào…

Tiễn Duyệt cả kinh, lập tức rụt tay trở về, chỉ nghe Trấn Ly lạnh lùng nói:
- Kết giới này do ta vừa bày ra, chính là Trở Ma Chi thuẫn. Phía sau nó,
Có một phiến cửa đá bị hỏng đi thông tới đại sảnh luyện kiếm của Tiêu gia. Nhưng chỗ đó thập phần hung hiểm, ta khuyên các ngươi lập tức quay lên mặt đất, bằng không sẽ chết chẳng có chỗ chôn!

Tiễn Duyệt lập tức hỏi lại:
- A? Ở chỗ này chẳng lẽ có cái gì đó không rõ ràng sao?

Hàn Trấn Ly tịnh không có trả lời, y hoàn toàn không biết vừa rồi bản thân đã đến bên bờ tử vong một chuyến, nếu không có sự xen vào của Tiễn Duyệt, nói không chừng Hoa Lân đã thật sự lấy mạng hắn…

Lúc này, vừa đúng là lúc “Hợi thì ba khắc”. Quẻ bói vừa rồi của Hàn Trấn Ly có đoạn “Hợi thời tam khắc, sinh huyền nhất tuyến, không thể tưởng tượng được là quả nhiên đã bị hắn đoán trước!”

Bói toán.

Thu Uyển Ly vẫn đang giữ chặt ống tay áo Hoa Lân, nhưng thấy hắn chẳng thèm để tới mình, nhịn không được nữa, rốt cuộc lớn tiếng kêu:
- Sư phụ…

Hoa Lân sững sờ, đương nhiên hiểu được dụng ý của nàng. Vì vậy thở dài nói:
- Này… Ta xem ra không bằng như vậy đi? Ta dạy muội võ công, bảo đảm hai mươi năm sau muội tuyệt đối có thể tự tay giết hắn, muội nghĩ sao?

Thu Uyển Ly dùng sức xé rách tay áo của hắn, xoay chuyển thân thể mềm mại rồi đột nhiên hướng về phía kết giới màu lam vọt đi.

Hoa Lân thân thể nhoáng lên, lập tức ôm lấy nàng trở về rồi trầm giọng nói:
- Muội không muốn sống nữa sao?

Thu Uyển Ly ngẩng đầu khóc lớn:
- Ta hận ngươi… Buông ta ra! Hu hu hu…
Hai tay đánh lên ngực hắn như đánh trống trận, báo hại Hoa Lân chút nữa đến nghẹn thở.

Hoa Lân cũng không có cách nào, hắn đã nhìn ra Hàn Trấn Ly cũng luyện Tu Chân chi pháp, mặt mày mặc dù lãnh ngạo nhưng cũng chẳng phải là dạng hung thần ác sát. Hơn nữa mình luyện Túy Tâm kiếm pháp nên khả năng nhìn người rất chính xác, tự nhiên sẽ không nhìn sai. Lúc này, nếu hắn muốn hạ độc thủ, thật sự khiến cả hai bên đều khó xử.

Chuyện báo cừu, rất ít nghe nói đến việc kêu người khác làm giùm, Thu Uyển Ly đáng thương là một nữ tử nhỏ, căn bản không hiểu được quy tắc giang hồ.

Thấy Thu Uyển Ly thương tâm dục tuyệt, Hoa Lân cũng rất đau lòng. Vì vậy ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói nhỏ bên tai:
- Uyển nhi! Nếu ta giết hắn, người khác sẽ nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ… Còn nữa, muội thật sự không muốn tự tay giết chết hung thủ hay sao?

Hàn Trấn Ly vẫn lạnh lùng bàng quan, lúc này “Keng” một tiếng rút ra thành trường kiếm, lãnh đạm nói:
- Khó trách ta cứ cảm thấy nàng nhìn khá quen, nguyên lai là thất công chúa giá lâm…

Vị huynh đệ này, ngươi đã là sư phụ của nàng, vì nàng báo cừu cũng phải thôi!... Nhưng phải xem ngươi có làm được bổn sự này hay không!

Hoa Lân quay đầu nhìn lại, cười lạnh nói:
- Ta không tới tìm ngươi gây phiền toái đã là tiện nghi cho ngươi rồi, không ngờ ngươi lại chủ động tìm đến cái chết… Tính ra, bản thiếu gia hôm nay không muốn cùng ngươi đánh nhau, ta trước hãy đi xem xem có tìm được bảo bối nào không! Hắc hắc…

Hoa Lân cũng biết nếu một khi cùng Hàn Trấn Ly động thủ, chắc chắn phải giết hắn mới xong. Nhưng Hoa Lân thấy người này kỳ thực cũng không quá xấu xa, thậm chí còn từng ngăn cản Tiễn Duyệt tiếp cận kết giới nguy hiểm.

Cho nên Hoa Lân không để ý tới hắn, ngược lại còn cúi đầu lấy lòng Thu Uyển Ly:
- Uyển nhi!… Sư phụ muội bây giờ đang là dạng cùng đinh, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có. Muội nói xem, sau kết giới rốt cục có cái gì đáng tiền hay không? Không bằng chúng ta cùng đi vào, nói không chừng có thể tìm được một hai kiện bảo bối rồi đi ra ngoài đổi lấy ít tiền. Hắc hắc… Muội thấy thế nào?

Thu Uyển Ly nghèn nghẹn nói:
- Uyển nhi… Uyển nhi không thèm!

Hoa Lân thấy nàng còn đang tức giận, vì vậy quay đầu nói với Tiễn Duyệt:
- Tiễn huynh đệ! Ngươi không cần phải vào, trước tiên hãy ở bên ngoài chờ. Nếu ta có thể tìm được bảo vật chắc chắn sẽ chia cho ngươi một nửa. Bằng không, ta khó có thể chiếu cố cho ngươi…
Nói xong, hắn nắm tay Thu Uyển Ly, giữ trường kiếm tiến vào lam sắc kết giới, ngay cả Hàn Trấn Ly cũng không kịp ngăn cản.

Tiến vào phía sau kết giới, chỉ thấy trong thông đạo còn có một phiến cửa đá nhưng đã hư hỏng. Nhìn qua khe hắn phát hiện không gian phía sau đều là mảng màu lam ảo não.

Lúc này đầu óc của Thu Uyển Ly quả nhiên không hề phân tán vì tất cả sự chú ý của nàng đều tập trung vào những nguy cơ đang rình rập xung quanh, đương nhiên Hoa Lân đúng là mong chờ hiệu quả này!

Nhưng không ngờ, bỗng phía sau kết giới lại nhúc nhích. Hàn Trấn Ly đột nhiên từ phía sau tiến lại, nói qua hơi thở:
- Úy! Ngươi không muốn sống nữa sao?
Thanh âm cực thấp, dường như sợ đánh thức một cái gì đó!

Tiễn Duyệt cũng theo sát tiến vào…

Hoa Lân quay đầu nhìn lại, nghĩ thầm “Được rồi! Lúc này mọi người chỉ có thể bướng bỉnh xông vào. Dù sao cũng đã đến đây rồi, chi bằng cứ lớn mật xông vào.” Vì vậy Hoa Lân nhấc chân đạp tới cửa đá, chỉ nghe oành một tiếng, bột đá bay khắp nơi, cảnh vật liền hiện ra rõ mồn một.

Hoa Lân vừa nhìn thấy liền không khỏi hớp một hơi thanh khí. Chỉ thấy phía dưới có một hang động to lớn cực kỳ rộng rãi. Tại phía xa có một tòa Chú Kiếm Lô thật lớn, phía trên là một cái cửa đang mở hướng lên trời thu ánh sáng thanh khiết của mặt trăng chiếu xuống. Nhưng điều làm cho hắn kinh hãi là vô số thanh trường kiếm phía dưới đột nhiên bắt đầu đứng thẳng dậy tựa như thi thể đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh đồng loạt treo giữa không trung, đáng sợ là tất cả đều có ma tính như “Phi Quỷ kích”…

Hàn Trấn Ly lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi điên à? Tại sao lại đánh thức tất cả chúng nó!... Chúng ta mau chạy đi!

Hoa Lân nhớ tới tốc độ kinh khủng của “Phi Quỷ kích”, lại thấy phía dưới có vô số phi kiếm giữa không trung, hắn cười khổ:
- Làm sao có thể?... Làm sao lại có chuyện bao nhiêu người luyện kiếm cùng tự sát?

Hàn Trấn Ly phía sau run giọng nói:
- Ngươi sai rồi!... Trong đó có một thanh chí tôn phi hồn kiếm, nó có thể đúng là do hồn phách Tiêu Viễn Lâu nhập vào. Theo như quẻ bói của ta thì số lượng của chúng nó còn có thể nhiều hơn. Bây giờ có lẽ là lúc thiên họa giáng xuống… Nhưng kì quái chính là, quẻ bói của ta còn nói “Tối nay giờ Dần có một đám tiên nhân đến nơi này, sự kiện “phi hồn kiếm” cuối cùng vẫn là tà bất thắng chính. Về điểm này, ta thật sự không rõ lắm! Trên đời này thật sự có tiên nhân không?

Hoa Lân lập tức hỏi lại:
- Là một đám tiên nhân, hay một tiên nhân? Ngươi có lẽ đoán sai rồi? Ngôn ngoại chi ý, đương nhiên là nói ta chính là tiên nhân đây…

Hàn Trấn Ly đang muốn trả lời, chỉ nghe Thu Uyển Ly thét lên một tiếng, nguyên lai “Phi Quỷ Kích” đột nhiên “Vù vù vù….” bắn tới. Lớp lớp dày đặc, làm cho người ta hoa cả mắt…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK