Mặt hồ yên lặng, ánh sáng lấp lánh, khiến người yêu thích. Hoa Lân đi tới trước mặt “Thính Thủy Các”, cước bộ dừng lại, ngẩng đầu nhìn lâu thai tinh xảo, do dư một hồi, lúc này mới từ đông trắc chậm rãi đi lên lầu hai. Cửa lâu khép hờ, mơ hồ bay ra một làn hương thơm say đắm lòng người. Hoa Lân đứng trước cửa, đưa tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng động tác đột nhiên dừng lại, cải thành một tiếng ho nhẹ, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bình phong bằng nhiễu tinh mỹ(nhiễu là một loại vãi dùng để che cửa, …, có nhiễu điều che bàn thờ và các công năng nơi khác nhau dùng vãi khác nhau, cái này từ cổ nha, ko có gọi nó là rèm cũng hổng sao), khuê phòng Giáng Tuyết hiện ra trước mắt. vệt ra châu liêm màu phấn hồng, Hoa Lân đánh bạo đi vào. Chỉ thấy trong trướng nội một màu xanh, một kiều ảnh nhu nhược đang nức nở không thôi. Hoa lân đi tới trước giường, ôn nhu nói:
“Ta biết lần này là ta không đúng, vốn là tới tạ tội. thế nhưng trong lòng còn có tâm nguyện, ngày khác nếu có thể còn sống trở về, tất mặc ngươi tùy ý xử trí. Thế nào?”
Giáng Tuyết đang khóc lóc quay đầu nhìn lại, trong mắt lệ ngân chưa thu lại. Hoa lân thấy thế, tâm thần dĩ nhiên cũng hơi bị run lên. Hắn phát hiện, da thịt Giáng Tuyết so với tưởng tượng càng thêm nộn hoạt, phảng phất dung mạo trước kia chỉ là tầm thường. Hơn nữa, một mặt nàng nhu nhược, so với dung nhan lãnh diễm càng động lòng người. Có lẽ, đây mới là phương dung chính thức của nàng.
Hoa Lân đang kinh ngạc, chợt nghe “keng” một tiếng, Giáng Tuyết quả nhiên rút phi kiếm ra, phản thân đâm lại. Biến cố này, Hoa lân sớm đoán trước. Cho nên, hắn ngược lao lao lên đón nhận… tại lúc này thì, kiếm phong của Giáng Tuyết đột nhiên di đi tam thốn, từ ngực trái hoa lân nhập vào cơ thể, chỉ kém nửa thốn nữa có thể chặt đứt tâm mạch của hắn. Mà Giáng Tuyết tự mình lại không thu được, hơn nữa Hoa Lân đột nhiên tiến lên trước một bước, chỉ thấy hắn “ai da” một tiếng, thanh kiếm đã đâm vào ngực hắn, phảng phất như hắn chủ động lao vào. Hết thảy, đương nhiên là Hoa Lân sớm có dự mưu kết quả. Giáng Tuyết giương mắt, nhìn hắn run giọng hỏi:
“Ngươi… ngươi sao không tránh?”
Hắn né tránh, vậy hắn không phải là Hoa Lân rồi! hết thảy phát sinh nơi này, đều bị Ninh Niêm Tuyết ở dưới lầu “xem” nhất thanh nhị sở (rõ ràng từng li từng tí). Nàng không nhịn được than thở trong lòng:
“Khá lắm Hoa Lân, lại một nữ hài tử bị ngươi lừa.”
Về phần mình, trong đầu Ninh Niêm tuyết cũng xuất hiện một màn tình cảnh như vậy Hoa Lân nắm eo nhỏ nhắn của Giáng Tuyết, thâm tình khoản khoản nói:
“Ta cùng đều nói, mặc cho nàng xử trí!”
Có thể tưởng tượng ra, kế tiếp Giáng Tuyết nhất định sẽ ý loạn tình mê, chẳng biết nên làm thế nào thì tốt. Như thế, một đôi si nam oán nữ, chung thành quyến phúc-đuơng nhiên, đây đều là Ninh Niêm Tuyết đoán! Nhưng sự thật thì, Hoa lân lại làm được quá tuyệt. Hắn vừa rồi cũng không xuất hiện cái gì, hẳn là phản ứng, đứng thẳng, khóe miệng chảy ra máu tươi, nói:
“Ngươi.. ngươi tại sao không một kiếm giết ta đi? Khách khách… ta đã có người yêu, nhưng lại có hai vị thê tử quá môn, ta xin lỗi các nàng, càng xin lỗi ngươi. Ngươi hẳn là… khách khách… ngươi hẳn là một kiếm…”
Giáng Tuyết chết lặng, ôm mặt, trong con mắt một mảnh hỗn loạn. Nàng nguyên tưởng rằng Hoa lân vừa rồi sẽ nắm lấy eo nhỏ nhắn của mình, nói một ít lời phụ trách việc mình làm. Ai ngờ người này tất cả đều là một kẻ dị loại(khác người), Giáng Tuyết trong cơn giận giữ, “tranh” một tiếng, từ trên người hắn rút ra trường kiếm, giọn căm hận nói:
‘vậy… tốt lắm, ta sẽ giết ngươi.”
Nói xong nàng lại cầm kiếm đâm tới.
Có lẽ là bởi vì nước mắt che làm tầm mắt mư hồ, một kiếm của nàng dĩ nhiên cũng lại lệch đi.
“Phác!” một tiếng, mặc dù đâm vào cơ thể xuyên ra sau lưng, nhưng vẫn không vào tâm tạng. Kỳ thật, cho dù Giáng Tuyết không đâm lệch, Hoa Lân cũng sẽ lặng lẽ tránh các bộ vị trọng yếu. Bởi vì hắn biết, mặc kệ là ai, ngay cà mình chịu hai kiếm, cái gì oán hận đều cũng tan thành mây khói. Giáng Tuyết cho dù có thống hận mình, kiếm thứ ba nhất định sẽ không còn tâm thái hận nữa. Bởi vì, nàng và hắn đã từng có quan hệ nhục thể.
Thủ đoạn của Hoa Lân người thường làm sao có thể giải thích? Kết quả này cũng là biện pháp bất đắc dĩ hắn bị buộc phải sử dụng. Nếu không, bản thân sẽ chịu trách nhiệm với Giáng Tuyết? Vậy “Tiên Lăng Cung” nói không chừng sẽ bắt mình, đến lúc đố sợ rằng có cưới Thượng Quan Linh cùng Diệp Thanh đều là chuyện không có khả năng. Huống chi, thế lực của Tiên Lăng Cung thật lớn, không muốn mất đi tự do bản thân. Hơn nữa Hoa Lân còn có “định” của bản thân, cho nên vạn vạn không thể phụ trách với Giáng Tuyết.
Như vậy, hoa lân ngay cả trúng hai kiếm, cũng thật sự là ăn không tiêu. Thân thể hoảng hoảng, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển. Ninh Niêm Tuyết dưới lầu cũng sợ đến mặt mày thất sắc, thấy Hoa Lân mất máu quá nhiều, sợ rằng cũng không chống đỡ nổi. Vì vậy nhanh chóng đi lên, cầm máu cho hắn, quay đầu ôn nhu nói với Giáng Tuyết:
“Hắn thật sự sắp chết, Tuyết nhi có chỉ huyết dược hay không? Chậm sẽ không kịp!”
Giáng tuyết một trận bối rối, vội vàng đi đến tủ dược, luống cuống tay chân bắt đầu tìm dược. Kỳ thật thực lực của Ninh Niêm Tuyết, đâu cần cái gì chỉ huyết dược? Nàng chỉ là cố ý để cho Giáng Tuyết có chuỵện để làm thôi, thuận tiện xem tâm ý của nàng đối với Hoa lân. Ai ngờ Giáng Tuyết lại thật sự rối loạn trận cước, chạy quanh, bối rối tìm thuốc.
Ninh Niêm Tuyết thấy thế, âm thầm lắc đầu. Nghĩ thầm nữ nhi dù sao tâm địa quá yếu mềm, một khi nỗ lực, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát số mệnh. Tuyết nhi mặc dù thân là thiếu chủ của Tiên Lăng Cung, nhưng nàng cũng không ngoại lệ. Chờ Giáng Tuyết tìm được chỉ huyết dược, Ninh Niêm Tuyết đã sớm cầm máu cho Hoa Lân. Lúc này hoa lân đã sớm hôn mê, trúng phải hai kiếm, nếu đổi lại là thường nhân, bây giờ sớm đã phún huyết hít thở không thông mà chết. Giáng Tuyết chủ động mang hắn tới trên giường của mình, đứng một bên hỏi:
“Hắn… hắn sẽ không… sẽ không…”
Ninh Niêm Tuyết lắc đầu nói:
“Tạm thời còn không chết được. Nếu ngươi lại cho hắn một kiếm, vậy có thể tống hắn đi đầu thai rồi.”
Dừng lại một chút, lại hỏi:
“Tuyết nhi sau này định làm sao?”
Giáng Tuyết bối rối một lục, mắt lại hống lên, nghẹn ngào nói:
“Muội, muội cũng không biết! Hu hu hu…”
“Muội đừng khóc nữa, kỳ thật cũng không có gì không được. Tiên Lăng cung tất cả đều là nữ đệ tử, đã bao giờ có nam tử gia nhập đâu? Hơn nữa, cung chủ các ngươi vị thế đại tương truyền, tổ mẫu ngươi cùng tổ phụ không giống như lộ thủy uyên ương sao? Vội vã từ biệt, rốt cụng cũng chưa thấy mặt nhau.”
Nói xong, Ninh Niêm Tuyết nhịn không được nở nụ cười. mặt Giáng Tuyết đỏ bừng, dậm chân nói:
”Ngươi… ngươi sao lại có thể giễu cợt tổ mẫu của nhân gia? Ta muốn nói nãi nãi đó!”
Ninh Niêm Tuyết cười nói:
“Cho dù nhìn thấy nãi nãi ngươi, ta cũng nói như vậy.”
“Hứ, Người ta không để ý tới ngươi nữa.”
Giáng Tuyết mắc cỡ hai gò má ửng hồng, dậm chân chạy ra ngoài. Ninh Niêm Tuyết thấy nàng chạy thoát, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hoa Lân trên giường, thì thào nói:
“Ai… ta thật sự muốn giết ngươi.”
Nói tới nói lui, nàng lại vận khởi chân nguyên mờ ảo, chậm rãi rót vào trong cơ thể Hoa Lân, cẩn thận trị thương cho hắn. Đột nhiên, nàng phát hiện trong cơ thể Hoa Lân có chia khỏa chân nguyên dĩ nhiên cũng tự động xoay tròn một vòng, chân nguyên của mình bị phản chấn quay về. Hiển nhiên, nguời này đã luyện “Thiên cực cửu chuyển tâm pháp” tới tầng cảnh giới thứ tư.
Ninh Niêm tuyết không khỏi cả kinh nói:
“Mới không tới ba tháng, hắn sao lại luyện đến đệ tứ trọng tâm pháp? Chẳng lẽ hắn luyện lệch?”
Không dám khinh thường, Ninh Niêm Tuyết một bên chữa thương cho hắn, một bên lại kiểm tra tu vi của hắn. cuối cùng xác định, người này luyện phi thường chính xác. Bởi vì, đế tứ trọng của “cửu chuyển tâm pháp”, chính là hút chân lực của địch nhân vào trong cơ thể, sau đó xoay một vòng tròn, phản chấn lại đối phương. Nếu luyện tới đệ lục trọng, có thể trong cơ thể xoay tròn ba vòng, phản chấn ra ngoài. Cho nên, mỗi một vòng xoay tròn, có thể phản chân một phần thực lực đối phương, xoay tròn ba vòng, có thể phản chấn ba thành chân thực lực. Đương nhiên, nếu xoay một vòng phi thường khó khăn.
Thiết tưởng, cùng địch nhân liều mạng đánh bừa thì chưởng phong giao tiếp, nhanh như thiểm điện, có thời gian xoay tròn một vòng sao? Cho nên, có thể xoay tròn hai vòng đều là cao thủ trong cao thủ rồi. Về phần bản thân Ninh Niêm Tuyết, nàng cũng đã luyện tới đệ cửu trọng là cảnh giới cao nhất. Nàng đã có thể phản chấn một nửa công lực của địch nhân. Đạt tới trình độ này, sớm đã có thể nói là thiên hạ vô địch. Thiết tưởng, cùng nàng so chiêu bị nàng phản chấn một nửa công lực, hơn nữa cộng với công lực bản thân của nàng, thiên hạ có ai có thể cản? Dù là tiên sĩ của thiên giới cùng nàng so chiêu sợ cũng không phải là đối thủ. Thấy Hoa Lân luyện tới đệ tứ trọng, Ninh Niêm Tuyết không khỏi phá lệ vui vẻ. ít nhất, mình không có dạy nhầm người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK