Hoa Lân trong lòng đại chấn, lập tức đọc xuống dưới, chỉ thấy một tờ chủ yếu nói đến lai lịch của Phần Tinh Luân, nhưng trên đó lại ghi hai loại thuyết pháp hoàn toàn bất đồng:
Thứ nhất, nghe đồn Phần Tinh Luân là bảo vật của Ma Đế Xi Di! Bởi vì Phần Tinh Luân có ngọn lửa hắc hỏa, là khắc tinh của tất cả các Ma Vương, cho nên Xi Vuy với sự giúp đỡ của Phần Tinh Luân đã trở thành kẻ nắm giữ sinh sát đại quyền tại Ma giới. Nhưng vạn năm trước trong trận Tiên Ma đại chiến, Phần Tinh Luân không may thất lạc, bị một kẻ lưu lãng là Lạc Phách thu được. Không ngờ, tên gia hỏa Lạc Phách này lại dùng lấy tên Phần Tinh Luân để khai sáng một tông phái cường đại - Đó là Phần Âm tông!
Thứ hai, thuyết pháp khác cho rằng “Nghe nói Phần Tinh Luân là chí bảo của “Hỏa Diễm thiên tôn” Đẳng Tinh Sí. Nhưng vì Đẳng Tinh Sí luyện công tẩu hỏa nhập ma. Sau cùng cấu kết với ma đạo phản bội Thiên giới. Vì vậy, hắn bị chính đạo truy giết suốt mấy trăm năm. Mắt thấy không còn đường để chạy, ai ngờ Đẳng Tinh Sí đột nhiên bỏ lại Phần Tinh Luân đào thoát mất.
Hoa Lân xem đến đây, không khỏi gãi gáy, thầm nghĩ rốt cục lời đồn nào là thật đây? Suy nghĩ nửa ngày, hắn cũng không có tìm ra kết quả. Nhưng ít ra hắn hiểu được một điểm, mặc kệ lời đồn nào là thật, chỉ cần Phần Tinh Luân còn ở trên người mình, vậy chính tà song phương đều xem mình là kẻ địch, cái này kêu là “Thất phu vô tội, hoài bích kì tội” (1) đây... Nội tâm Hoa Lân cũng co thắt không ngừng, nghĩ thầm có nên quăng Phần Tinh Luân này đi hay không?
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, trái tim hắn đột nhiên đau xót. Tịnh không phải vì hắn tham luyến bảo vật, mà là Phần Tinh Luân đã theo hắn mấy chục năm, cùng trải qua bao mưa gió, nó thật sự trở thành một bộ phận trọng yếu nhất của hắn rồi!
Hoa Lân áp trụ tâm tình phân loạn rồi lật tiếp một tờ. Mặt sau đại khái giải thích cách dùng Phần Tinh Luân cùng với con đường tìm kiếm nó.
Thời khắc mấu chốt, đại điện cách vách đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hắn đành phải chậm rãi khép cuốn sách lại. Xa xa chợt nghe Thu Uyển Ly nghẹn ngào:
- Hoa ca ca... Huynh ở đâu? Hu hu hu...
Ngay sau đó lại nghe “đang” một tiếng, lập tức truyền đến tiếng kinh hô của Tiễn Duyệt:
- Ai da? Kiếm của ta...
Nguyên lai Tiễn Duyệt tiến vào trong đại điện, chủy thủ trong tay hắn lập tức bị Hấp Tinh thạch hút mất, dọa hắn sợ hãi kêu lên liên hồi.
Sau đó, nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Hàn Trấn Ly:
- Hấp Tinh thạch thật lợi hại!... Các ngươi ở đây chờ ta!
Nói xong thân ảnh nhoáng lên, Hàn Trấn Ly đột nhiên tiến vào thư phòng.
Hoa Lân chậm rãi xoay người, chỉ thấy trong mắt Hàn Trấn Ly hiện lên một tia thần quang phức tạp, trừng trừng giương mắt nhìn Thiên Cơ đồ trong tay mình. Hoa Lân trong lòng máy động, thản nhiên nói:
- Theo lẽ thường, ai đến trước người đó được! Bộ Thiên Cơ đồ này, từ giờ trở đi là của ta! Hắc hắc...
Sắc mặt Hàn Trấn Ly có chút khó coi, trầm ngâm đến nửa buổi mới cất tiếng:
- Vậy... Được rồi! Nhưng ta muốn xem qua phương pháp bói toán Thiên Cơ đồ, có thể cho ta mượn không?
Hoa Lân khóe miệng hiện ra một nét cười kỳ quái, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể! Bất quá, ta chỉ có thể cho ngươi mượn đọc nửa canh giờ, nếu không ngươi mượn mà không trả, ta đây chịu tổn thất lớn rồi... Thế nào? Ngươi có thể cam đoan sau nửa canh giờ trả cho ta chứ?
Hàn Trấn Ly nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên một tia dị mang, lãnh đạm nói:
- Tốt!... Ta lấy nhân cách ra đảm bảo, sau nửa canh giờ nữa sẽ trả lại cho ngươi!
Hoa Lân gật gật đầu, tiện tay cầm Thiên Cơ đồ ném ra.
Hàn Trấn Ly ngạc nhiên, vội vàng giơ tay tiếp lấy. Hắn không ngờ Hoa Lân làm việc rõ ràng như thế, trong lòng từ từ dấy lên cảm giác dị thường.
Chỉ nghe Hoa Lân lại nói:
- Ngươi bình tĩnh xem, ta đi ra ngoài vì bằng hữu ta vừa gọi!
Nói xong hắn lướt qua bên phải Hàn Trấn Ly đi ra ngoài.
Đứng trước bảo vật như thế, nếu nói không động tâm, cơ hồ không có khả năng. Hai người tựa như âm thầm quá chiêu, lặng lẽ thăm dò đối phương.
Đứng ở góc độ của Hàn Trấn Ly thấy “Nếu Hoa Lân không cho hắn mượn Thiên Cơ đồ, nói không chừng hắn sẽ động thủ cướp đoạt, lúc đó sẽ không thể trách Hàn Trấn Ly tâm ngoan thủ lạt được.”
Cũng như vậy, về phía Hoa Lân, hắn cũng cố ý thử thăm dò Hàn Trấn Ly. Hơn thế nữa, hắn vội vàng lướt qua binh khí của Hàn Trấn Ly, kì thật đã muốn dụ hắn ra tay.
Chỉ cần Hàn Trấn Ly động thủ, kẻ chết là ai? Chuyện này đã không quan trọng nữa. Thu Uyển Ly nhất định vô cùng nguyện ý với kết quả này...
Thật đáng tiếc, Hàn Trấn Ly tịnh không có ra tay đánh lén, điều này làm cho Hoa Lân có chút cảm giác ngoài ý muốn.
Hắn vừa bước ra ngoài thư phòng, Thu Uyển Ly đã bước tới, nức nở nói:
- Hoa ca ca! Hu hu hu... Bọn họ cứ ngăn Uyển nhi lại...
Hoa Lân thấy Thu Uyển Ly nước mắt lưng tròng, hiển nhiên cảm thấy mình là thân nhân duy nhất của nàng, vốn định nhắc nhở nàng kêu mình là sư phụ mới đúng, nhưng rốt cuộc không đành lòng nên đành nói:
- Ài! Tính ra... Ta đi chọn một hảo kiếm cho muội, không có binh khí trong tay, làm sao ngăn cản tà ma yêu đạo được?
Nói xong, hắn nắm Thu Uyển Ly đến “Đại thiết cầu” trong luyện kiếm đường.
Chỉ thấy Tiễn Duyệt đầu vã mồ hôi, có hết sức rút thanh chủy thủ trên Hấp Tinh thạch ra, vừa mới được khoảng một thước, lại nghe “đang” một tiếng, chủy thủ lại bị Hấp Tinh thạch hút về.
Tiễn Duyệt vốn đã bị thương, lôi lôi kéo kéo một hồi rốt cục hết hơi, lớn tiếng mắng: “
- Mi là cái loại tử quỷ gì vậy? Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
Hữu thủ của Thu Uyển Ly đang kéo cánh tay Hoa Lân, thấy tình huống này đột nhiên bật cười hỏi:
- Hoa ca ca... À không, sư phụ! Đây là cái gì vậy? Trông lù lù một đống a.
Hoa Lân giơ tay định gỡ ngọc thủ nàng ra, ai ngờ nàng nhất quyết không chịu buông ra, đành phải buồn bực nói nói:
- Cái này ta cũng không dám xác định là cái gì, có lẽ là Hấp Tinh thạch? Phải tìm chuyên gia hỏi qua một chút mới được.
Đúng lúc đó, Hàn Trấn Ly đang cầm Thiên Cơ đồ từ thư phòng chậm rãi tiến lại, từ sau lưng Hoa Lân nói:
- Nó chính xác là Hấp Tinh thạch đẳng cấp cao nhất! Bằng không làm sao có hấp lực mạnh đến thế?... Ngươi lấy được nó ở đâu? Chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết hay sao?
Hoa Lân đến bên thiết cầu, tiện tay rút ra một thanh Phi Quỷ Kích từ Hấp Tinh thạch, lắc đầu nói:
- Ta tịnh không rõ tảng đá này là cái gì. Ta chỉ biết thiếu chút nữa là nó hút mất bảo kiếm của ta, cho nên ta đào nó lên. Hắc hắc...
Tiễn Duyệt nghi hoặc nói: “
- Tảng đá lớn như vậy, ngươi lấy từ đâu đến? Thật sự là kì quái quá...
Hoa Lân không nói gì...
Đột nhiên Phi Quỷ Kích trong tay hắn giãy dụa vài cái, Hàn Trấn Ly lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Để ý...
Lời còn chưa dứt, đã thấy trong tay Hoa Lân hồng quang chớp động, Phi Quỷ Kích nhất thời toát ra một luồng khói nhẹ, màu sáng xanh trên thân kiếm lập tức tối sầm. Chuyện này khiến cho Hàn Trấn Ly nhảy dựng lên, muốn cất tiếng nhưng rồi lại ngậm miệng rút lời nói trở về.
Hoa Lân trầm tư một lát, đột nhiên nảy ra một quyết định trọng yếu. Quay đầu nói với Hàn Trấn Ly:
- Hàn đại hiệp, ta phát hiện ngươi phi thường trọng thị Thiên Cơ đồ. Không bằng như vậy đi? Chúng ta đem nó chia đôi, ngươi giữ phần “Thiên Cơ đồ” (2), phần còn lại trả cho ta... Ngươi thấy thế nào?
Trong mắt Hàn Trấn Ly lập tức hiện lên thần thái vui sướng, nhưng hắn vẫn bình tĩnh trả lời:
- Tốt thôi!... Chỉ tiếc phải phá hư bản tiên thư này!
Hoa Lân cười cười, tiếp nhận Thiên Cơ đồ trong tay hắn, từ giữa xé ra làm hai, lấy “Chú Kiếm chi pháp” và “Tiên Khí tường giải” để lại cho mình, đương nhiên phần Thiên Cơ đồ thì cho hắn.
Tiễn Duyệt bên cạnh một mực chú ý, trong mắt lộ ra vẻ đố kỵ. Hoa Lân ha ha cười nói:
- Tiễn huynh đệ, bản Thiên Cơ đồ này đối với ngươi cơ bản không có tác dụng gì. Không bằng như vậy đi? – Ta đem tất cả bảo kiếm trên Hấp Tinh thạch đưa cho ngươi, phẩm chất phi kiếm thế này, ít ra cũng có thể bán được trăm vạn... Ngươi thấy thế nào?
Tiễn Duyệt mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng chỗ này căn bản không đến lượt hắn nói chuyện, nên đành phải yên lặng gật gật đầu.
Hoa Lân nhìn trong mắt hắn, âm thầm thở dài. Nghĩ thầm dù sao mình cũng phải luyện cho Thu Uyển Ly một thanh thần binh, tính ra cũng phải thuận tiện cấp cho Tiễn Duyệt một thanh, cho hắn đỡ buồn bực mà quay về.
Vì vậy, hắn tiện tay rút ra một thanh Phi Quỷ Kích, nói với Tiễn Duyệt và Hàn Trấn Ly:
- Thỉnh các ngươi lui lại năm trượng, ta phải giúp Tiễn huynh đệ và Uyển nhi luyện chế một thanh bảo kiếm...
Hàn Trấn Ly giật mình nói: “
- Ngươi cứ như vậy luyện kiếm ư? Chẳng lẽ không cần chú kiếm lô hay sao?
Hoa Lân cười nói:
- Chỉ là bảo kiếm bình thường thôi mà! Ta có thể miễn cưỡng thử một chút, thỉnh các ngươi lui ra sau!
Tiễn Duyệt và Hàn Trấn Ly đều lùi lại năm trượng, Thu Uyển Ly bĩu môi hỏi: “
- Uyển nhi cũng phải lui ra phía sau hả?
Hoa Lân ôn nhu nói:
- Muội là đồ đệ của ta, hôm nay cho muội kiến thức một chút bản sự của sư tôn. Nhưng muội phải tuyệt đối đứng ở bên phải ta, tuyệt đối không được tiến lên, hiểu không?
- A...
Thu Uyển Ly khéo léo đứng sát vào hông phải hắn, chỉ thấy tay phải Hoa Lân đột nhiên hiện lên một ngọn hỏa diễm, Phi Quỷ Kích trong tay lập tức trở nên đỏ bừng, sóng nhiệt nóng cháy mãnh liệt tràn tới.
Hàn Trấn Ly và Tiễn Duyệt hoảng sợ biến sắc, vội vã lùi lại thêm ba trượng nữa.
Nhưng ngược lại Thu Uyển Ly ở ngay bên cạnh Hoa Lân lại chịu ảnh hưởng không lớn, bởi vì Hoa Lân phân ra một phần tầng phòng hộ của mình, bao bọc lấy Thu Uyển Ly.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thử bảo vệ người khác, không thể tưởng tượng đã có hiệu quả, trong lòng cũng là hoan hỉ không thôi...
Phút chốc, bảo kiếm trong tay Hoa Lân đã treo ở giữa không trung, nháy mắt hóa thành sắt nóng chảy, nhiệt độ xung quanh vẫn không ngừng tăng cao, ngay cả Hàn Trấn Ly và Tiễn Duyệt đứng ngoài tám trượng đều có cảm giác ăn không tiêu.
Lần này luyện kiếm, Hoa Lân bất quá chỉ muốn thử nghiệm. Thí nghiệm phẩm đầu tiên này, hắn định đưa cho Tiễn Duyệt, sở dĩ chủ yếu là để an ủi. Nhưng thấy bảo kiếm giữa không trung càng ngày càng ngắn, càng ngày càng hẹp. Ba thước thân kiếm, bị hắn rút lại còn một thước. Hoa Lân vội vàng xuất thêm hai Phi Quỷ Kích vào ngọn lửa luyện kiếm.
Lần này, hỏa quang đột nhiên tăng mạnh, ba đạo sắt nóng chảy nhanh chóng hợp thành một thể, chỉ chốc lát, đã thấy một thanh trường kiếm đã thành hình, nhưng thể tích vẫn nhanh chóng thu nhỏ lại. Rốt cục, thanh kiếm cũng chỉ còn dài có hai thước.
Hoa Lân giận dữ, lại rút ra thêm ba Phi Quỷ Kích ném vào, cuối cùng cũng thành công, trường kiếm thu nhỏ lại còn ba thước, cảm giác rốt cuộc cũng khó có thể rút nhỏ thêm nữa.
Hắn lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thanh kiếm giữa không trung đã thành hình, sau đó tiện tay lăng không tóm lấy, ha ha cười lớn:
- Con mẹ nó, tinh thiết này thật sự là đáng thất vọng, dùng đến bảy thanh trường kiếm mới có thể hợp thành một thanh, thật sự là làm ta buồn chết mất...
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Uyển Ly há cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn hắn chằm chằm. Tiễn Duyệt và Hàn Trấn Ly hai người sớm nói không ra lời, đều trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hoa Lân cười cười, ý niệm vừa động, tay phải đột nhiên thi triển Khống Thủy đại pháp, thân kiếm run lên, bảo kiếm vừa mới thành hình “Xích” một tiếng, bị một dòng hơi nước làm lạnh rất nhanh.
Hắn cầm bảo kiếm trong tay, hướng Đại thiết cầu chém tới. Chỉ nghe “Keng” một tiếng, hơn mười phi kiếm mặt ngoài Hấp Tinh thạch lập tức theo tiếng mà gãy, đúng là chém sắt như chém bùn.
Hoa Lân đưa thanh kiếm cho Tiễn Duyệt ở phía sau nói:
- Đây là kiếm của ngươi, cẩn thận giữ lấy!... Còn nữa, các ngươi đừng đi tới, ta lại luyện thêm một thanh kiếm cho Uyển nhi của ta...
Tiễn Duyệt thấy bảo kiếm lao tới, ngay cả Hấp Tinh thạch cũng không ngăn cản nổi, hắn không dám đón đỡ, sợ hãi né sang bên trái. Chỉ nghe “Keng” một tiếng. Ngày hôm nay, một thanh thần binh tên là Thất Diệp kiếm đã ra đời, “Thất Diệp” nghĩa là bảy kiếm cùng hợp làm một.
Tiễn Duyệt vừa thấy kiếm này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên...
----------
1. Người không có tội nhưng mang ngọc lại là một tội…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK