Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói lúc này, cha của Phong nhi chuẩn bị xuất phát, cùng với bảy người khác cầm theo đao kiếm, đang muốn lên đường. Đã thấy Phong nhi hoảng hốt chạy vội tới, sau đó hỏi mới biết được thương thể của Hoa Lân đột nhiên phát tác. Đang do dự, Si Chánh Minh ở bên cạnh vừa cười vừa nói:”Chu Hạo huynh đệ, nếu người bệnh chưa khỏi hẳn, ngươi không cần tham gia cuộc thăm dò lần này ‘Thần Binh Trận’ chỉ có vài tên người sắt yếu như khúc gỗ, chúng ta có bảy người liên thủ, không cần sợ hãi thiên quân vạn mã của chúng nó? Ngươi cứ yên tâm, chúng ta có thể ứng phó được.”

Chu Hạo ngẫm lại cũng đúng, võ công của mình không bằng người khác, chỉ là y thuật cao hơn một chút mà thôi. Vì vậy gật đầu nói:”Được rồi, nhưng các ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Bình thuốc này các ngươi nên mang theo…..” Nói xong đưa bình thuốc của mình cho Si Chánh Minh.

Còn lại có bày người, vẫn giữ nguyên kế hoạch đi thăm dò trước bản đồ Thần Binh Trận.

Chu Hạo bị Phong nhi cuống quít thúc giục, không thể làm gì khác hơn là vội vã trở về nhà. Chuẩn bị dược cứu trị Hoa Lân.
Buồn cười chính là Hoa Lân đang nhắm mắt dưỡng thần, chuyên tâm tu luyện “Ích cốc thuật”. Tùy tiện cho Chu Hạo cứu trị, hắn thủy chung một chút hít hở cũng không có.

Chu Hạo dò xét mạch đập của Hoa Lân, thấy hơi thở của hắn không còn, nhịp tim cũng đình chỉ. Bất quá thân thể vẫn ấm, ôm một tia hy vọng, Chu Hạo lấy ra Hồn Thân Giải Số, bắt đầu cấp cứu. Nhưng ông đâu có biết rằng, Hoa Lân đang trêu cợt mình.

Mất rất nhiều công phu, Hoa Lân rốt cục đã bị ông “ làm” tỉnh lại. Mờ mịt nói:”Ta đây bị làm sao vậy?”
Chu Hạo kiên nhẫn giải thích nói:”Ngươi mất máu quá nhiều, nguyên khí khô kiệt, không thể chịu được chuyện quá vui quá buồn, do đó khiến cho việc hít thở không thông. Ngày sau ngươi nên chú ý nhiều hơn, trong lòng không nên có nhiều băn khoăn.” nói xong, xoay người viết một phương thuốc bổ huyết dưỡng thần, đưa cho Phong nhi đứng ở bên cạnh nói: ”Phong nhi ngươi nhanh đi bốc những vị thuốc tốt, đưa cho vị thiếu hiệp này uống. Ta đi tới chỗ Điện chủ phục mệnh, sau nửa canh giờ mới trở về.”

Phong Nhi tiếp nhận phương thuốc, nhưng vẫn hoảng hốt chưa yên. Lúc này thấy Hoa Lân nháy mắt với mình, trong lòng thư thái, vội càng cầm phương thuốc chạy vội đi ra ngoài….
Vì vậy, Hoa Lân an tâm bắt đầu khôi phục vết thương.

Nhưng lần này hắn bị trọng thương, có thể nói là lần bị thương nặng từ trước đến nay. Trước là bị Nhược Phong đánh một chưởng hộc máu, sau lại điều khiển Phần Tinh Luân từ trên không trung rớt xuống, cuối cùng chiến đấu đẫm máu tại ‘thần binh trận’. khiến cho hắn cùng bị nội ngoại thương khắp người, phải nằm đúng nửa tháng mới khôi phục được nguyên khí.

Lúc này, hắn đứng dậy khỏi giường bệnh. Đẩy cửa phòng ra, dùng quải trượng, lửng thửng đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng rực rỡ, lúc này mới phát hiện cảnh sắc xung quanh vô cùng mê người. Có rừng trúc xanh biếc, con đường đá bằng phẳng, một con sông nho nhỏ róc rách chảy qua. Hoa Lân thật sự không dám tin tưởng, nơi này lại là trung tâm của tử vong tiên trận.

Trong viện, Phong nhi và thiếu nữ xấu xí đang sắc thuốc, thấy Hoa Lân ra khỏi nhà, bọn họ đều bỏ thuốc xuống, bước nhanh tới dìu Hoa Lân.

Hoa Lân chậm rãi ngồi xuống ghế đá trong viện. Phong nhi rốt cục không nhịn được, đứng ở bên cạnh hỏi:” Đại ca ca! Hôm nay ngươi không thể không dạy ta kiếm pháp nha? Ta muốn xem ngươi thật sự có thể dùng tờ giấy mỏng chặt đôi cây kiếm sắt không ?

Thiếu nữ xấu xí rõ ràng đã nghe qua Phong nhi đề cập tới việc này rồi. Vì vậy nói:” Đệ đệ ngàn vạn lần không được mắc lừa. Kỳ thật chỉ cần chúng ta dùng một ít pháp thuật, động chân động tay tí cũng có thể dùng tờ giấy chặt đôi kiếm sắt…. Không tin? Ta có thể làm cho ngươi xem.”

Hoa Lân sửng sốt, cả giận nói:”Uy….Ta chỉ là muốn dạy đệ đệ ngươi mấy chiêu kiếm pháp mà thôi, cũng không phải là dạy nó tà môn ngoại đạo gì hết.”

Thiếu nữ xấu xí lớn tiếng nói:”……Được rồi! Ta lấy một cây kiếm sắt tới đây, nhìn xem ngươi có thể chặt đôi hay không?”
Hoa Lân nhún vai nói: ”Được thôi, tùy ý ngươi!”

Thiếu nữ xấu xí nghe vậy, nhảy lên mừng rỡ liền chạy vào sương phòng. Ở xa xa nói: ”Được lắm, ngươi chờ ở đó.” Nói xong đã không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa.

Phong nhi đột nhiện khục khục cười to, nói: ”Đại ca ca, ngươi mắc lừa rồi. Tỷ tỷ ta cố ý tìm một thanh bảo kiếm, muốn làm ngươi xấu mặt đó. Hì hì hì…..”

Hoa Lân giật mình nói: ”Không phải như thế chứ? Ta với nàng không có cừu oán mà.”

Đang nói, thiếu nữ xấu xí ôm một thanh bảo kiếm đi ra, cười nói: ”Đúng vậy, chúng ta không có cừu oán gì. Bất quá ngươi muốn dạy đệ đệ ta kiếm pháp, nếu võ công quá kém, chẳng phải là hại đệ tử ư?” Nói xong, nàng rút bảo kiếm ra “Cong” một tiếng, đưa cho Hoa Lân nhìn xem : ” Nè !... Xem ngươi như thế nào chặt đôi được.”

Hoa Lân lấy làm kinh hãi, thấy bảo kiếm trong tay nàng vừa rút ra khỏi vỏ, hàn quang lập tức bắn ra bốn phía, hiển nhiên không phải vật phàm. Vì vậy cười khổ nói:”Kiếm này là do hàn thiên sa (một loại vật liệu) tạo thành, vốn không phải là huyền thiết kiếm. Ngươi cố ý chơi ta phải không?

Thiếu nữ xấu xí cười khanh khách nói:”Như vậy à? Ta không hiểu kiếm lắm, làm gì biết huyền thiết kiếm như thế nào?......Vậy ngươi còn muốn thử kiếm nữa hay không ?”

Hoa Lân thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của nàng, giận là không đập được một cái, vươn tay lên đoạt lấy kiếm:”Thử thì thử, xem ai sợ ai nào?”

Thiếu nữ xấu xí cả kinh, có chút lo lắng. Nhưng lại suy nghĩ, rồi vô cùng tự tin nói:”Ta cũng không tin ngươi có thể dùng tờ giấy có thể chặt đôi nó……Hừ!” Trong giọng nói, nàng cố ý nhấn mạnh chữ ”giấy”, để chặt đôi cây kiếm này.

Hoa Lân tiếp nhận trường kiếm trong tay nàng, vẻ mặt bắt đầu dần dần trở nên ngưng trọng. Bời vì “ Chú kiếm bí tịch” của Tiêu gia đã từng nói qua, hàn thiên sa là tài liệu thượng đẳng chế tạo bảo kiếm, nghe nói chế tạo xong nó có thể chém sắt như chém bùn, có thể biết được độ cứng kinh người như thế nào rồi.

Bất quá, Hoa Lân không tin không chể chặt được. Hắn đặt kiếm nằm ngang, để ở trước mắt cẩn thận quan sát, đột nhiên con mắt sáng ngời, cười nói:”Lấy tờ giấy tới đây. Hơn nữa, phải lấy tờ giấy bằng phẳng, nếu mà nhăn nhúm thì có thể không làm được…..”

Thiếu nữ xấu xí cả kinh, nói: ”Ngươi thật sự muốn chặt đôi?”

Hoa Lân không đáp mà nói tiếp: ”Đúng rồi…….cây kiếm này là của ai? Nếu bị gẫy sẽ không trách ta chứ?”

Cô gái xấu xí thấy Hoa Lân không nói vào vấn đề chính, nhất thời cười nói: ”Rõ ràng không chặt gẫy được, lại lập tức tìm cớ che dấu. Ngươi cứ yên tâm đi, nếu ngươi có thể chặt gẫy được cây kiếm này, hết thảy hậu quả do ta gánh chịu.”

“Ồ? Có đúng vậy không?" Hoa Lân không nói nhảm nữa, vươn tay quát:”Lấy giấy tới đây……”

Thiếu nữ xấu xí vào nhà lấy ra một tờ giấy trắng thẳng thớm, đưa cho Hoa Lân nói:”Ta càng muốn xem ngươi như thế nào chặt gẫy …….Phong nhi chú ý nha, cẩn thận hắn ăn gian(lừa gạt)

Hoa Lân dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy trang giấy, chậm rãi đứng lên, híp hai mắt, dừng lại bảo kiếm trước mặt. Đột nhiên nói khẽ với Phong nhi:”……Phong nhi, ngươi thấy rõ rồi chứ. Kiếm pháp của ta là Tuyệt Trần bảy mươi hai thức, đặc thù của nó là kiếm theo ý mà hành động, nhanh như thiểm điện. Mỗi đường kiếm chém ra, dùng quỹ tích nhanh nhất để cắt đứt không gian…….. Tỷ như nói tờ giấy này, ngươi tùy tiện thả xuống thì nó sẽ thuận theo gió bay xuống. Nhưng nếu như thuận theo mặt cắt của nó chém xuống, chỉ cần ngươi đủ nhanh, đủ bình hành, nói không chừng tờ giấy cũng có thể tan vàng nát ngọc. Tuyệt Trần bảy mươi hai thức chính là theo đạo lý này !... ...Xem kiếm!”

Nói xong giơ tay chém xuống, ”Coong” một tiếng, tờ giấy mỏng đột nhiên chém xuống, nhanh như một tia chớp, khiến người ta hoa cả mắt. Chỉ thấy hàn thiên kiếm kia đột nhiên gãy làm hai, nửa đoạn kiếm lập tức rơi xuống

Phong nhi và thiếu nữ xấu xí nhất thời cả kinh trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời quai hàm cũng quên không đóng lại.
Hoa Lân thở phào nhẹ nhõm, niết tờ giấy trắng trong tay mình, nhẹ nhàng nói:”Phong nhi, thấy rõ rồi chứ? Ngươi phải nhớ kỹ, vạn vật đều có thể thành kiếm. Tờ giấy cũng vậy, mà khúc gỗ cũng như thế.

Thiếu nữ xấu xí lập tức khom người cầm đoạn kiếm lên, kinh hãi quan sát. Chỉ thấy bề mặt gẫy trên thân kiếm phẳng như gương, giống như do dao cắt bình thường. Quả nhiên là một đao tạo ra, tuyệt không có động tay động chân trước. Vì vậy hoảng sợ hỏi: ”Ngươi… …Ngươi như thế nào làm được?”

Hoa Lân lạnh nhạt trả lời:”Vừa rồi ta đã nói, tất cả là do tốc độ và góc độ tạo nên….” Nói xong, cổ tay vung lên, tờ giấy trắng trong tay “Sưu” một tiếng bay đi ra ngoài, xa xa chỉ truyền đến tiếng”sát sat sát”. Nhất thời trong rừng, những cây trúc ngã thành một mảnh.

Phong nhi kích động kêu lên: ”Ta đã biết rồi, ta đã biết rồi……Mỗi một kiếm phải vung ra ngoài, dùng quỹ tích nhanh nhất cắt đứt không gian. Cho dù trong tay là một tờ giấy trắng, nhưng chỉ cần theo mặt cắt chém ra, nếu như đủ nhanh, là có thể đạt tới hiệu quả như bảo kiếm. Đúng hay không Đại ca ca?”

Hoa Lân gật đầu tán dương: ” Xem ra Phong nhi đã lĩnh ngộ được rồi. Bất quá xuất kiếm và thu kiếm, muốn làm được mấy điểmm này phải vô cùng khó khăn. Cho nên nói luyện kiếm là chuyện rất khổ cực. Một ngày hai ngày tuyệt đối không thể học được. Ta xem như thế này, ta dạy các ngươi một bộ thất tinh kiếm pháp trước, các ngươi có thể luyện tập tốc độ xuất kiếm một chút, cùng với sự chuẩn xác khi rút kiếm.”

Nói xong, Hoa Lân từ trên mặt đất lượm hai khúc gỗ, tiện tay gọt thành hai thanh mộc kiếm, đưa cho Phong nhi và cô gái xấu xí mỗi người một cây. Sau đó hướng bọn họ giải thích kiếm quyết của Thiên Sơn thất tinh kiếm quyết. Chậm rãi dẫn bọn họ vào trời đất của kiếm đạo.

Ba người đang lúc luyện kiếm, cha của Phong nhi lại đột nhiên từ bên ngoài viện đi vào.

Hắn thấy nữ nhân mình đang luyện kiếm, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có hỏi đông hỏi tây. Trái lại đối với Hoa Lân vô cùng lễ phép nói:”Hoa thiếu hiệp, ta có thể lại đi xa một chuyến. Phong nhi và Minh Châu nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”

Hoa Lân sửng sốt, đang ngồi ghế đá bật dậy nói:”Ngươi nói sai rồi, kỳ thật cho tới nay, đều là bọn họ chiếu cố ta mới đúng…..Được rồi, ngươi muốn đi đâu, bao lâu mới có thể quay trở về ?”

Chu Hạo đang thu thập lại túi thuốc, nói: ”Ước chừng khoảng mười ngày ?”

Hoa Lân là loại nhân vật nào, thấy ông sắc mặt trầm trọng, vừa lại không muốn nói đi đâu. Liền hỏi:”Ta hiểu rồi, các ngươi lại muốn đi Thần Binh Trận cứu người phải không?”

Chu Hạo sừng sờ, quay đầu lại hỏi:”Sao ngươi biết?”

Hoa Lân thở dài một hơi, cười khổ nói:”Ai…….Ta đã từng nghe nói qua, nữa tháng trước điện chủ đã từng phái người đi tới Thần Binh Trận. Cho nên ta suy đoán một chút, quả nhiên đoán trúng…Ta xem không bằng như vậy đi, ngươi trước không nên vội vã lên đường. Trước chờ ta đi gặp điện chủ của các ngươi, ta có vài lời muốn nói với nàng. Đương nhiên, còn có Hà Chiếu Kiếm trong tay của nàng, bây giờ cũng nên lấy trở về, ngươi nói đúng không?”

Kỳ thật ! Hoa Lân cũng biết không có khả năng nào ngăn cản hành động của bọn họ. Cho nên dứt khoát quyết định, muốn cùng bọn họ đi vào Thần Binh Trận. Trong trường hợp đó, thời khắc mấu chốt nói không chừng mình cũng có thể cứu bọn họ ra. Ngoài trừ mấy điều trên, Hoa Lân cũng có kế hoạch của mình. Đó là thuận tiện tìm ra lộ tuyến trên “tầm bảo đồ”. Đây mới là chuyện quan trọng nhất… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK