Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân mỉm cười nhìn Thượng Quan Linh rồi đi nhanh ra ngoài.

Trên đường người đi tấp nập, bây giờ thanh danh của Hoa Lân thật sự phải khiến người ta chú ý. Hắn đành phải vất vả thông qua những con đường nhỏ để trở về Quan Tinh các.

Quan Tinh các được xây dựng ở phía tây Ẩn Nguyệt hồ, chung quanh đều là hoa viên và cây cối, bên cạnh có lầu các tao nhã với những mái nhà cổ kính, đây là nơi dành cho nhân vật trọng yếu của Thục Sơn ở lại. Khi đêm xuống thì bốn phía u tĩnh vắng vẻ, ở phía xa xa mới miễn cưỡng có thể gặp vài tên đệ tử Thục Sơn đi qua.

Thượng Quan Linh chậm rãi bước tới khiến cho khung cảnh chung quanh tràn đầy sinh khí, vạn vật yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy bên hồ truyền đến vài tiếng ếch kêu mà thôi, tâm tình tự nhiên thư giãn, thoải mái.

Hoa Lân đã sớm dừng bước, chờ Thượng Quan Linh chậm rãi đến gần. Thấy nàng có điểm hơi do dự, trên mặt xuất hiện một tia ngượng ngùng, hiển nhiên hiểu được mình không có hảo ý. Hoa Lân chỉ vào mặt hồ tĩnh lặng xa xa, nói:
- Hồ này tên là Ẩn Nguyệt, do tuyết trên núi tan mà tích tụ thành. “Ẩn Nguyệt” nghĩa là tình yêu đôi lứa, ngay cả ánh trăng kia cũng làm lòng người xao xuyến.

Thượng Quan Linh đi đến bên cạnh hắn, thấy hắn nói vậy liền đưa đôi mắt đẹp hướng đến mặt hồ tĩnh lặng. Chỉ thấy gió nhẹ thổi, một mảnh ánh sáng lấp lánh soi trên mặt hồ, còn tưởng rằng hồ này đúng như hắn nói: "Tâm ẩn Nguyệt chiếu". Trong lòng không khỏi một trận rung động, bất giác không chú ý ma trảo của Hoa Lân đã đặt bên hông……

Hoa Lân nghiêng đầu nhìn nàng, với đường cong tuyệt mỹ, bộ ngực đầy đặn được xiêm y bó chặt, đai lưng buộc vòng quanh bên hông làm mê người, một mùi nhu hương sâu kín bay vào chóp mũi, Hoa Lân một điểm cũng nhịn không được liền muốn mang nàng trở về Quan Tinh Các ân ái. Nhưng nghĩ đến Diệp Thanh cũng ở Quan Tinh các, chỉ sợ Thượng Quan Linh vị tất đã nguyện ý cùng mình, xem ra phải tốn một chút công phu mới được.

Thượng Quan Linh từ từ nghiêng đầu nhìn Hoa Lân, thấy hắn đang giương mắt nhìn chằm chằm vào ngực mình. Vốn tức giận định lập tức tát hắn vài cái, rồi lại không đành lòng, bởi vì ánh mắt của Hoa Lân mặc dù có chút không đứng đắn nhưng cũng là một phương thức tán thưởng dung mạo mình. Vì vậy nghiêm giọng:
- Ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao?

Hoa Lân nhẹ nhàng kéo thân thể mềm mại của nàng vào lòng, ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của nàng, để hai thân thể áp vào nhau, đồng thời nói thâm tình:
- Nói thật…… ta vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nàng, lại không nghĩ rằng nàng cũng sẽ tham gia Thục Sơn Kiếm Điển.… Cho nên ta quyết định, ta sẽ giữ nàng mãi mãi, tuyệt không cho nàng rời khỏi ta nửa bước!

Trong lúc nói, hai mắt hắn hàm chứa nhu tình nhìn chăm chú vào mắt nàng, phảng phất tùy thời có thể làm nàng như tan ra.

Đôi bồng đảo của Thượng Quan Linh phập phồng, con ngươi sáng ngời tìm kiếm trong mắt hắn, phảng phất muốn biết những lời này của hắn là thực hay giả. Không để ý chính mình đã bị hắn ôm trọn vào lòng, hơi thở cũng dần dần bắt đầu trở nên dồn dập.

Đầu ngón tay của Hoa Lân nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của nàng, lẩm bẩm nói:
- Linh nhi! …… Với ta nàng là người xinh đẹp nhất thiên hạ. Ta thề, mặc kệ tương lai phát sinh sự tình gì, ta tuyệt sẽ không để người khác thương tổn đến nàng ……

Nhìn thấy đôi mắt của Thượng Quan Linh dần dần lộ ra thần thái mê mang, Hoa Lân lập tức cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hai mắt của Thượng Quan Linh từ từ khép lại, khẽ rên "Ư" một tiếng, trong đầu lại hiện lên cảnh đêm đó tại Bích Vân Đỉnh phong hoa tuyết nguyệt, hàm răng rốt cục cũng bị Hoa Lân công phá mà mở ra, chiếc lưỡi thơm ngát bị hắn cuốn lấy, toàn thân run lên, thân thể cảm thấy như nhũn ra, dưới tiểu phúc ẩn ẩn truyền đến cảm giác cháy bỏng, một luồng hỏa khí mạnh mẽ truyền đến.

Hoa Lân ôm hôn nàng say đắm, tay trái vuốt ve song nhũ của nàng rồi thuận tay tiến tới chiếc quần mỏng bằng lụa, phát hiện thân thể của nàng đã trở nên mềm nhũn, biết thời cơ đã tới, nhanh chóng ôm lấy nàng đi về Quan Tinh các.

Tới nơi đã là giờ tý, Diệp Thanh đang phơi quần áo ngoài sân, kinh ngạc nhìn Hoa Lân ôm Thượng Quan Linh đi đến, nhìn mình cười cười không nói rồi bước lên lầu. Thượng Quan Linh toàn thân nằm gọn trong lòng hắn, hiển nhiên có chút “ý loạn tình mê”, bộ dạng đó làm cho Diệp Thanh không khỏi cảm thấy khác thường.

Vừa bước lên lầu, Hoa Lân nhẹ nhàng đặt Thượng Quan Linh lên giường, chầm chậm cởi quần lụa mỏng của nàng xuống, đã thấy dưới quần của nàng sớm đã ươn ướt, rốt cuộc không chịu được nữa liền hôn lên thân thể mềm mại của nàng, nhẹ nhàng trút sạch y phục của cả nàng và mình. Sau đó trườn lên thân thể Thượng Quan Linh, cùng nhau đến bến bờ khoái lạc...

o0o

Lúc này Diệp Thanh cũng lên lầu, thấy bọn họ ngay cả cửa phòng cũng quên không đóng, trên mặt thoáng hiện lên sắc đỏ, vội vàng đóng cửa, thầm nói:
- Haiz! Công tử càng ngày càng lộ liễu.

Chợt bạch quang lóe lên, Tôn Yên Nhiên không biết từ nơi nào xông ra, tức giận nói:
- Thanh Thanh! Nàng ta là ai vậy?


Diệp Thanh liếc mắt nhìn nàng, nói:
-Còn ai vào đây? Thượng Quan Linh đó!

Tôn Yên Nhiên lớn tiếng:
- Thượng Quan Linh là ai?

Diệp Thanh dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tôn Yên Nhiên, thấy sắc thái nàng ta không được tự nhiên. Nếu quỷ Hồn cũng đỏ mặt, Tôn Yên Nhiên sẽ bị Diệp Thanh làm cho xấu hổ.

Tôn Yên Nhiên dậm chân nói:
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cảm thấy không công bằng cho ngươi mà thôi!

Diệp Thanh hướng tới nàng cười nói:
- Thật không?

Tôn Yên Nhiên giận dữ nói:
- Ngươi……

Diệp Thanh cười nói:
- Kỳ thật, chuyện này cũng bình thường, nếu ngươi xuất thân từ vương công hậu phủ, ngươi sẽ biết công tử nhà ta phi thường đứng đắn!

Tôn Yên Nhiên bực tức nói nói:
- Cái này cũng tính là đứng đắn sao? Tính ra… Nếu không phải ngươi đã từng một lần cứu ta thì ta cũng chẳng muốn nói với ngươi làm gì.

Diệp Thanh đột nhiên kéo tay nàng nói:
- Hôm nay ta ngủ không được, không bằng hai người chúng ta chơi cờ nhé?

Tôn Yên Nhiên "A" một tiếng, nghĩ thầm: mình hôm nay khó có thể từ chối chuyện này, mặc dù biết kì nghệ của mình so với Diệp Thanh kém xa, nhưng vì nàng nên chỉ có thể vui vẻ đồng ý, cùng nàng đi đến phòng khách.

o0o

Trải qua một canh giờ triền miên đắm chìm xuân phong, trên mặt Thượng Quan Linh bắt đầu lộ ra hồng quang kiều diễm, hai mắt trở nên hờ hững vô lực, bị Hoa Lân ôm vào lòng mà ngay cả khí lực phản kháng cũng không có nữa.

Hoa Lân hôn nhẹ vào đôi môi nóng bỏng của nàng, khẽ nói:
- Linh nhi……

- Ư!

Hoa Lân nói:
- Ngày mai nàng với ta tranh đấu, ta……

Đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại. Hoa Lân vốn định nói ngày mai nhất định sẽ toàn lực cùng nàng giao thủ, nhưng chợt nhớ lại những năm gần đây, Thượng Quan Linh luôn ưu ái mình, thậm chí cái quý giá nhất cũng dâng hiến cho mình. Đối với tình cảm sâu đậm này, mình không những không nghĩ tới báo đáp mà còn hết lần này tới lần khác cùng với nàng giao thủ. Thật là phi lý!

Thượng Quan Linh ngả vào lòng hắn, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn nói:
- Chàng định như thế nào?

Thượng Quan Linh hỏi lời này mà trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn, sợ hắn thỉnh cầu mình nhượng hắn đôi chiêu. Cứ như vậy nàng sẽ phải đối mặt với tình cảnh một bên là sự kỳ vọng của Thiên Sơn và một bên là nhu tình với Hoa Lân.

Hoa Lân nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đầy đặn của nàng, ôn nhu nói:
- Ta tham gia kiếm điển tịnh không phải cố ý cùng nàng tranh đấu, cũng không phải nhằm vào Thiên Sơn! …… Ta biết nàng có trách nhiệm vì Thiên Sơn đoạt kiếm, cho nên ta……

Ngọc thủ của Thượng Quan Linh khẽ chặn môi hắn lại, vì điều hắn nói ra có thể gây khó xử cho mình. Bởi vì nàng biết, một khi Hoa Lân mở miệng sẽ mong mình thiên nhượng, vậy thì mình khó có thể cự tuyệt.
Không nói gì, hai người cùng yên lặng nhìn nhau thật lâu……

Nhìn ánh mắt ôn nhu của đối phương, hai người nhất thời hiểu được đối phương nghĩ gì. Điều Hoa Lân muốn nói, tịnh không phải như Thượng Quan Linh tưởng tượng.

Thượng Quan Linh nhìn Hoa Lân thản nhiên cười, khẽ hỏi:
- Chàng vì cái gì mà đoạt kiếm?

Trong lòng Hoa Lân cảm thấy bối rối, thầm nghĩ chuyện này cũng khó trả lời. Nếu nói là vì Diệp Thanh đoạt kiếm thì không chừng ngày mai Thượng Quan Linh thật sự sẽ cùng mình liều mạng. Nhưng có thể không nói sao? Về sau cũng không thể gạt được nàng. Nghĩ đến đây, rốt cục cũng nói:
- Linh nhi …… nàng nghe nói tới Diệp Thiên Tông chưa?

Thượng Quan Linh đáp:
- Diệp Thiên Tông ư? Huyền Thiên Kiếm đúng là bội kiếm của y, thiên hạ ai chẳng biết?…… Chàng nói việc này để làm gì?

Hoa Lân do dự một lát rồi nói:
- Diệp Thanh là con gái của Diệp Thiên Tông……

Thượng Quan Linh toàn thân chấn động, lập tức đoán được nguyên nhân Hoa Lân đoạt kiếm là vì Diệp Thanh, trong lòng cảm thấy một trận đau đớn……

Hoa Lân thấy nàng u oán nhìn mình, vội nói:
- Linh nhi! Nàng ấy đối với ta rất thâm tình, ta vốn có thể tùy tiện kiếm cớ để dừng lại. Nhưng ta thật sự sợ mất đi nàng, cho nên ……

Thượng Quan Linh có chút đau đớn trong lòng, hơn nữa cũng đã vô cùng mệt mỏi bỗng cảm thấy mắt hoa lên, lấy tay che miệng hắn, nói:
-Ta có trách gì đâu! ……
Nói xong, thu mình chui vào lòng hắn, chậm rãi khép mi.

Hoa Lân cũng không nhiều lời, ôm lấy thân thể trắng nõn tuyệt mỹ của nàng, cùng nhau thiếp đi……

o0o

Giờ mão hôm sau trời còn chưa sáng, Thượng Quan Linh lặng lẽ rời khỏi vòng tay của Hoa Lân đi xuống lầu, thấy Diệp Thanh đang cùng một quỷ hồn chăm chú đánh cờ, điều này làm cho nàng kinh ngạc, vốn định trách nàng ta sao lại có quan hệ cùng quỷ Hồn, nhưng nhận ra mình đang ở tình cảnh có chút khó nói. Vì vậy định đi từ cửa sổ lầu hai, nhưng Diệp Thanh đã ngẩng đầu nhìn nàng cười cười, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu sư thúc tối hôm qua ngủ ngon chứ?

Thượng Quan Linh mặt đỏ lựng lên, liếc mắt nhìn nàng nói:
- Tốt!

Nói xong liền đi xuống.

Tôn Yên Nhiên quay đầu lại, lập tức bị khí chất tuyệt trần của Thượng Quan Linh trấn trụ, tất cả bất mãn trong lòng với nàng đều tan thành mây khói. Chỉ thấy Thượng Quan Linh y phục trắng như tuyết, tựa như một đám mây nhẹ nhàng bay xuống, căn bản không giống nữ tử nhân gian. Cho dù Tôn Yên Nhiên cũng có nhan sắc, cũng không khỏi sinh ra ganh tị, thật không rõ tại sao Thượng Quan Linh tiên tử lại bị Hoa Lân kia chiếm đoạt.

Thượng Quan Linh giương mắt nhìn Tôn Yên Nhiên, thấy nàng dám hiện thân tại nơi ở của Hoa Lân, hiển nhiên đã được Hoa Lân đồng ý mới có thể lớn mật như vậy. Vì vậy lãnh đạm nói:
-Giờ mão đã qua, sao ngươi còn không trở về Diêm phủ?

Tôn Yên Nhiên mặc dù thập phần kính nể Thượng Quan Linh, nhưng cũng nhịn không được, cười trêu:
-Ta không vội. Có người so với ta còn vội trở về hơn! hì hì.

Thượng Quan Linh nhìn nàng tịnh không có địch ý, ngược lại cũng không làm khó nàng. Vì vậy chuyển thân, hướng đại môn bước tới, không để ý đến ánh mắt khác thường của các nàng. Khi mở cửa, Thượng Quan Linh quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thanh, nhưng không phát hiện vẻ mặt Diệp Thanh có gì phẫn nộ, trong lòng sửng sốt, ôn nhu nói:
- Ta đi đây!

Diệp Thanh gật gật đầu nói:
- Hy vọng lần sau khi Tiểu sư thúc tới thì Diệp Thanh có thể chuẩn bị tốt hơn cho sư thúc.

Thượng Quan Linh trên mặt đỏ rần, đương nhiên hiểu được Diệp Thanh ám chỉ chuẩn bị cái gì, đó là nàng sẽ để mình cùng Hoa Lân vào phòng tân hôn. Liếc nhìn Diệp Thanh một cái rồi mới chuyển thân, hướng về Thanh Long biệt uyển.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK