Lô Á Phi thì do dự một hồi, còn Hoa Lân mặt mày sợ hãi.
Nhưng một lát sau Hoa Lân chợt nảy ra một suy nghĩ khác. Theo lời Ninh Tiêm Tuyết vừa nói, hơn một ngàn năm sau là nàng ta có đủ thực lực để đột phá cấm chế bên cạnh rồi. Vậy tại sao ta không thừa cơ giúp nàng một tay, để nàng phải nợ ta một ân huệ, nói không chừng tương lai vì thế mà có thể kiềm chế bớt sát nghiệp của nàng ta! Vì vậy hắn ha ha cười nói:
- Quả nhiên lợi hại! Ta tin cô rồi …
Vừa dứt lời, Hoa Lân phát hiện một nguồn chân nguyên cường đại từ trong cấm chế truyền đến, trong nháy mắt tiến nhập vào trong cơ thể khiến hắn sợ tới mức kinh hoảng kêu lên:
- Uy! Cô đang làm cái gì vậy?…
Lúc này Lộ Á Phi hiển nhiên cũng đang gặp tình huống tương tự, y hoảng sợ nói:
- A, Ninh Tiêm Tuyết, rốt cục chuyện này là như thế nào?
Chỉ nghe Ninh Tiêm Tuyết nghiêm mặt đáp:
- Cho các ngươi biết rằng lời mà ta đã hứa ta tuyệt đối có thể thực hiện được, cho nên ta sẽ thi triển Khiên Dẫn đại pháp, trực tiếp giúp các ngươi đề thăng một tầng cảnh giới. Chú ý, ta bắt đầu đây…
Lập tức Hoa Lân cùng Lộ Á Phi hai người đều bị một nguồn chân khí cuồn cuộn ập đến khiến cho không nói ra lời, chân nguyên mờ ảo trong kinh mạch nhanh chóng lưu chuyển. Hai người sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, họ ngàn vạn lần không tưởng được Ninh Tiêm Tuyết có thể tùy ý xâm nhập kinh mạch của mình. Vì vậy hai ngươi cấp tốc ngồi xuống, cố gắng dẫn cỗ chân khí mờ ảo kia nhanh chóng vận hành.
Đến lúc này có thể dễ dàng nhận thấy phương thức tu hành của Hoa Lân và Lộ Á Phi tuyệt không giống nhau.
Lộ Á Phi là truyền nhân duy nhất của Lộ gia, một thân chân khí cực thuần chánh mà cũng rất hùng hậu. Nhưng bởi vì hắn đã tu luyện tới tầng thứ bảy Nguyên Anh cảnh giới, cho nên tiến triển ngược lại kém hơn một chút.
Nhưng Hoa Lân thì lại không giống vậy. Hắn mới bước đầu luyện đến Kim Đan sơ kì, hơn nữa lại song tu hai loại tâm pháp, cho nên tốc độ chuyển hóa năng lượng rất nhanh chóng. Chỉ thấy nội đan của hắn có thể chia làm ba loại màu sắc, một tầng bạch vụ mờ ảo vừa quán nhập vào thân thể hắn và mới vận hành được một vòng kinh mạch thì đã bị luồng bạch sắc quang mang ở tầng ngoài cùng của nội đan hoàn toàn hấp thụ. Hắn cũng phát hiện ra rằng, nội đan của chính mình theo dòng chân khí vừa quán nhập nhanh chóng sinh trưởng. Ba tầng quang sắc hồng, lục, bạch không ngừng hoán chuyển năng lượng, chỉ trong hai canh giờ đã nhanh chóng luyện chế xong chỗ năng lượng vừa hấp thu từ bên ngoài vào thành chân khí của chính mình. Lúc này nội đan của hắn đã to bằng quả trứng gà. Hắn đột nhiên phát hiện nội đan của mình dường như đang sống, giống như bản thân vừa đột nhiên có thêm một nguyên thần khác vậy.
Hoa Lân trong lòng vui mừng như điên, y cố ổn định tâm tính, dùng tinh thần lực quán nhập vào bên trong nội đan. Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của Ninh Tiêm Tuyết:
- Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể giúp ngươi đột phá tầng thứ bảy Nguyên Anh kì, nếu không tất có hung hiểm. Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kĩ, lần này ngươi đột phá quá nhanh, sau này phải thường xuyên tu luyện củng cố nguyên anh mới được. Còn nữa, ta cũng khuyến cáo ngươi, phương pháp tu luyện hiện giờ của ngươi mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng cũng hung hiểm vạn phần, ta khuyên ngươi tốt nhất nên phế bỏ đi, tìm phương pháp khác mà luyện lại.
Hoa Lân lập tức kháng nghị nói:
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì? Tại sao lại khuyên ta tự phế bỏ võ công của mình?
Hoa Lân vừa nói ra, đột nhiên cảm thấy kì quái, bản thân bây giờ rõ ràng đang chìm vào trạng thái không minh, không biết như thế nào mà lại gặp người khác ở đây? Còn đang suy tưởng thì nghe Ninh Tiêm Tuyết cười lạnh nói:
- Hừ, trung ngôn nghịch nhĩ (1)! Đợi đến lúc ngươi nổ tan xác rồi thì sẽ biết lời ta là thật… Mà thôi, khi nào ngươi tỉnh lại ta có vài vấn đề cần hỏi, bây giờ ngươi hãy từ từ mà luyện hóa trước đi…
Nói xong, thanh âm của Ninh Tiêm Tuyết cũng dần đi xa. Trong nháy mắt, tinh thần lực của Hoa Lân cũng tiến nhập thành công vào trong nội đan, bây giờ tựa như mình đang có thêm một linh hồn nữa vậy, cảm giác vừa kỳ lạ vừa đặc biệt này quả thật là thích thú. Vì vậy hắn khống chế nội đan trong cơ thể mình dạo quanh bốn phía, nó thập phần nghe lờikhiến Hoa Lân cực kì hưng phấn. Đương nhiên hắn cũng phát hiện khi bị mình khống chế thì ít nhiều nội đan có chút chậm chạp, nhưng hắn cũng hiểu đấy là do nguyên anh của mình mới hình thành chưa được củng cố, cho nên cũng không để trong lòng.
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, Hoa Lân tỉnh lại sau khi đả tọa, đột nhiên hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Mở to mắt nhìn xuống hai tay mình thì thấy da tay cũng trở nên mượt mà hơn nhiều, y liền vỗ vỗ lên mặt nói:
- Đợi lát nữa nhất định phải kiếm một cái gương xem thử, nói không chừng ta càng trở nên anh tuấn hơn? Ha ha…
Tự hân thưởng mình một phen, Hoa Lân mới quay đầu lại nhìn Lộ Á Phi, thấy hắn vẫn đang liều mạng luyện công, xem ra nếu là hấp thu năng lượng ngoại giới thì công pháp của hắn còn kém mình xa, Hoa Lân không khỏi có suy nghĩ như vậy.
Hoa Lân quay đầu lại chuẩn bị cảm ơn Ninh Tiêm Tuyết mấy câu thì thấy nàng đang nằm ngủ trên thảo địa (2). Xuyên qua tầng cấm chế trong suốt, đôi mắt Hoa Lân bị tư thế ngủ hoàn mĩ của nàng hoàn toàn hấp dẫn.
Mặc dù nàng quay lưng về phía hắn nhưng vòng eo thon nhỏ đằng sau chiếc áo lụa mỏng phập phồng, tư thế ngủ an tĩnh kia có thể xem là thục nữ điển hình a…
Bất luận là kẻ nào cũng không thể kiềm chế bản thân trước vật tối hảo này. Hoa Lân chuyển thân tới trước vòng tròn cấm chế, ngồi xuống ngay trước mặt nàng, tập trung tinh thần hân thưởng sắc đẹp của nàng.
Chỉ thấy sa y nhẹ nhàng bọc lấy thân thể mềm mại. Dưới lớp lụa mỏng, da thịt như ẩn như hiện, tư thế ngủ tuyệt mĩ không mang theo một chút tà khí, hai hàng lông mi dài cao vút khiến cho kẻ khác có cảm giác như nàng là một thiếu nữ luôn ở trong khuê các thâm sâu, cái khó có được nhất chính là toàn thân nàng được bao phủ bởi một tầng bạch vụ như ẩn như hiện khiến người ta có cảm giác nàng như một tiên tử, hoàn toàn khác với bộ dạng lúc tỉnh của nàng.
Hoa Lân giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Hắn quan sát nàng từ đầu đến chân quả nhiên không thể phát hiện bất kì một điểm tì vết nào, liền không khỏi lẩm bẩm: “Nhân gian làm sao có thể tạo ra mĩ nữ tuyệt hảo như thế này chứ, thật khiến người ta cảm thán mãi không thôi.”
Ai ngờ vừa mới dứt lời, Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên mở cặp tú nhãn ra, thong thả xoay động thân thể nói:
- Ngươi vừa rồi nói cái gì vậy? Nói lại ta nghe xem?
Hoa Lân đột nhiên cảm thấy một áp lực khổng lồ đang bao phủ toàn thân khiến cho hắn hít thở cũng khó khăn, nhớ tới nàng có thể xuyên qua cấm chế thi triển áp lực, trong lòng không khỏi có chút úy kị. Nhưng hắn vẫn ngang ngạnh nói:
- Vẻ đẹp mĩ mạo là để người khác hân thưởng, bằng không dung nhan tuyệt thế của nàng cũng đâu có ý nghĩa gì?
Ninh Tiêm Tuyết cả giận nói:
- Đừng tưởng rằng ta bị giam cầm tại trong tiên chung là không làm gì được ngươi, ta lúc nào cũng có thể lấy đi tiểu mạng của ngươi đó, ngươi có tin không?
Hoa Lân nhún vai nói:
- Tùy nàng! Dù sao ta cũng không thẹn với lòng mình, vừa rồi ta không có bất kì tà niệm gì cả!
Ninh Tiêm Tuyết đối với hắn dường như cũng không có biện pháp gì bèn vội nói tránh đi:
- Được rồi! Lúc ngươi đột phá tầng thứ bảy thì đột nhiên ta phát hiện ngươi giống như đang luyện hai loại tâm pháp. Trong đó có Trúc Cơ tâm pháp dường như là bí mật bất truyền của Phần Âm tông, đúng không?
Hoa Lân thấy sắc mặt nàng có chút cổ quái thì trong lòng chấn động, y thầm đoán có lẽ giữa nàng và Phần Âm tông có oán thù chi đây? Y liền cười lạnh nói:
- Hừ!... Phần Âm tông!… Một ngày nào đó nhất định ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại!
Ninh Tiêm Tuyết sắc mặt tĩnh lặng, nhưng đột nhiên hỏi:
- Ngươi có quen biết được người của Thánh Thanh viện không?
Hoa Lân đương nhiên biết nàng hận Thánh Thanh viện tận xương, vì vậy y phát ra một tiếng mắng chửi từ nội tâm:
- Thánh Thanh viện cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì!
Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên nở nụ cười:
- Tốt, tốt, tốt…
Thân thể mềm mại của khẽ run rẩy, nàng lập tức tạo nên một loại áp lực vô hình cơ hồ khiến cho Hoa Lân không thở nổi, chỉ nghe nàng ôn nhu nói:
- Nói vậy, ngươi tịnh không quen biết đệ tử Thánh Thanh viện đâu nhỉ?
Hoa Lân thấy tiếu ý của nàng có chút khác thường, toàn thân không khỏi phát lạnh. Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển,y vội nói:
- Chính vì ta quen biết mấy tên gia hỏa của Thánh Thanh viện cho nên mới nói chúng không phải là thứ tốt lành gì!
Lời vừa nói ra, Hoa Lân lập tức cảm giác được áp lực xung quanh giảm xuống, trong lòng không khỏi kêu lên may mắn.
Ninh Tiêm Tuyết lại ôn nhu hỏi:
- Vậy một thân tu vi của ngươi là từ đâu mà tới?
Hoa Lân bị tâm tình hỉ nộ bất thường của nàng hí lộng đến toàn thân hàn ý trùng trùng. Y thầm nghĩ, quả nhiên trên thế gian không có cái gì là hoàn hảo vô khuyết cả, khuyết điểm duy nhất của nàng ta là tâm tình không ổn định. Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra, chính vầng sáng màu trắng trong nội đan của mình đã dẫn đến sự hoài nghi của nàng. Vì vậy để giải trừ địch ý của nàng y liền lạnh lùng hỏi:
- Nàng có biết một nơi tên là Huyền Băng thiên không?
Ninh Tiêm Tuyết thân thể đột nhiên chấn động, nàngcố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Biết! Làm sao vậy?
Hoa Lân đương nhiên cảm nhận được biến hóa của nàng, vì vậy lộ ra vẻ mặt sầu thảm cười khổ nói:
- Ta vừa mới từ đó đào thoát đến đây!
Ninh Tiêm Tuyết mở to mắt chấn động hoài nghi hỏi:
- Không thể nào …! Không ai có thể từ trong đó thoát ra cả!
Hoa Lân cười lạnh nói:
- Thật sao? Nếu không phải ta tấu xảo học trộm được của họ một chút tâm pháp, chỉ sợ đã không thoát khỏi kết cục bị đông chết rồi. Ngoài ra chỉ riêng mấy con Băng long ở đó đã đủ lấy đi tiểu mệnh của ta rồi!… Sao nào? Hình như có điểm không đúng? Lẽ nào ngươi cũng từng đến đó rồi sao?
Ninh Tiêm Tuyết giật mình hỏi:
- Không…không thể nào như thế được! Có thật là ngươi trốn được khỏi nơi đó không?
Hoa Lân đột nhiên thấy được bộ dạng đáng yêu của nàng, nhất thời có cảm giác khó mà tiếp nhận, liền vội nói:
- Cũng tại ta không cẩn thận luyện một loại nội công có màu đỏ sậm, nên không những bị Phần Âm tông đuổi giết, mà còn phải trốn tránh sự giam cầm của Thánh Thanh viện. Những điều ta vừa nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi…
Thật ngoài tưởng tượng của Hoa Lân, Ninh Tiêm Tuyết tỏ thái độ cực kỳ đồng tình với hắn:
- Ta… ta tin ngươi. Ta cũng từng bị giam hãm ở đó! Chỉ là lúc đó Huyền Băng thiên vừa mới được kiến tạo chỉ bằng một con băng long cùng vài cột Huyền Băng Tủy, căn bản là không thể khống chế ta, chẳng qua mấy tên gia hỏa ti bỉ kia đã lợi dụng thời khắc đó đem sử dụng Phong Thần bia đến giam cầm ta. Hừ… Một ngày nào đó ta nhất định khiến cho bọn chúng máu chảy thành sông!
Hoa Lân nghe thấy ngữ khí tràn ngập oán hận của nàng thìkhông khỏi lạnh run, y vội nói:
- Cũng không phải tất cả mọi người đều đáng chết!
Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên dung ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Lân và cười lạnh nói:
- Ngươi có phải là đã từng tiếp xúc vô cùng thân mật với bọn chúng đúng không? Bằng không, ngươi cũng đừng hòng biết được pháp quyết chánh tông của họ.
Trong óc Hoa Lân nổi lên một ý niệm xoay chuyển, vội nói:
- Về điểm này ta cũng không rõ là tại sao. Quả thật có một người tên là Nhược Uyên, y không dạy ta Thánh Thanh viện tâm pháp nhưng lại đưa cho ta một viên Thanh Thần đan, chẳng lẽ y có âm mưu gì chăng?
Hoa Lân cố làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Ninh Tiêm Tuyết tuy là một tuyệt thế tiên tử nhưng cũng bị hắn dẫn dắt làm cho thay đổi thái độ, nàng ôn nhu nói:
- Ta cũng có tao ngộ giống ngươi, Nhưng vận khí của ta thì lại không bằng ngươi. Ai…
Hoa Lân thầm nghĩ không lẽ có điều xảo hợp vậy sao? Chẳng lẽ Ninh Tiêm Tuyết không chỉ có oán hận với Thánh Thanh viện, mà cả Phần Âm tông cũng có cựu thù? Vì vậy trong lòng y không khỏi thương tiếc nói:
- Ngươi thật sự cũng rất giống ta ư? Cũng bị Phần Âm tông đuổi giết, sau đó Thánh Thanh viện cũng không dung tha, cho nên mới bị họ giam cầm?
Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn, nàng ôn nhu nói:
- Là ta trách lầm người! Mặc dù hoàn cảnh của ta và ngươi không hoàn toàn giống nhau, nhưng trên thực tế cũng không sai khác mấy, vì vậy có thể coi chúng ta là cùng một loại người.
Nàng đột nhiên cười duyên nói:
- Gặp được ngươi ta thật sự rất vui vẻ… Ta chỉ là thấy kì quái, với tu vi yếu kém của ngươi làm sao có thể thoát khỏi Huyền Băng Thiên chứ. Điều này thật sự là quá kì quái!
Hoa Lân cười nói:
- Không kì quái đâu, chờ nàng có thể thoát ra, ta sẽ mang nàng đi xem một mật đạo, khi đó nàng sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa đâu! Ha ha ha…
-----------------
1. Lời thật thì thường khó nghe
2. Mặt cỏ
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK