Hắc ảnh đó tới trước mặt Hoa Lân, cười lạnh mấy tiếng rồi khinh miệt nói:
- Ta còn tưởng ngươi thực sự lợi hại, xem ra cũng chỉ có thế….
Lúc này Hoa Lân đang ngủ say, đừng nói là phản kháng mà ngay cả đối phương đứng trước mặt nói chuyện oang oang cũng không biết gì.
Hắc ảnh đó do dự trong giây lát, rốt cuộc cũng tiến lên hai bước, đưa tay đặt lên đỉnh đầu của Hoa Lân. Hồi lâu sau hắn không lập tức động thủ mà ngược lại còn thì thào lẩm bẩm:
- Ai…quả nhiên như ta sở liệu, thủy hỏa đồng tu. Khó trách công lực đột nhiên đại tăng, ngay cả Thanh Long ba của ta suýt chút nữa cũng không trụ được. Tuy vậy vẫn còn may, tên gia hỏa nhà ngươi vẫn tự lượng được bản thân, không thi triển toàn lực. Nếu không cho dù ngươi có thể mạnh hơn ta một chút nhưng chắc chắn ngươi sẽ chết trước tiên tử ta một bước. Hừ hừ…
Hắc ảnh đó dường như đã tìm được đáp án, mặc dù trong mắt vài lần hiện hiện lên ánh hàn quang nhưng rốt cuộc cũng tình tĩnh lại được. Sau một lúc lâu mới lui lại phía sau vài bước, từ xa ngắm khuôn mặt của Hoa Lân, tự nhủ:
- Ai!... Thôi đi thôi đi, ngươi và ta không cùng thuộc về một loại người, đường đi sau này sẽ hoàn toàn trái ngược. Sau này khi ta gặp lại, không biết ngươi đã tu luyện tới bậc nào rồi…
Hắc y nhân kia tự nói cho bản thân thông suốt, khóe miệng còn mang theo một tia tự tin. Lập tức thân ảnh y lóe lên rồi biến mất trong màn đêm đen.
Hoa Lân vô tình vừa dạo qua quỷ môn quan một vòng mà bản thân lại không biết. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng từ từ tỉnh lại. Há mồm thở ra một hơi trọc khí, Hoa Lân phát hiện thấy lồng ngực đau đớn, nên biết rằng mặc dù nội tức đã bình ổn nhưng nội thương cần ít nhất hai ngày mới có khỏi hẳn. Nhưng hiện tại thời gian không đợi người, hắn đành phải đứng lên cất bước rời đi, tiếp tục đi vào sâu trong tháp lâm (rừng tháp).
Hôm nay Hoa Lân đã hiểu sơ qua bố trí của trận pháp, vì biết trận nhãn là vong linh chi tháp ở trung ương nên thẳng tiến hết sức thuận lợi, không hề gặp ngăn trở gì. Có lẽ Minh Suất đã biết thân biết phận nên không dám làm khó hắn nữa.
Trong phút chốc, rốt cuộc Hoa Lân cũng đã tới vào sâu trong tháp lâm, chỉ thấy xa xa lộ ra một cái “Chiêu Hồn kỳ” cắm ở gữa thạch trận trống trải. Hắn còn chưa đến gần thì đã có một cỗ áp lực khó nói cản bước đi, hơn nữa còn khiến cho bản thân nổi lên một cỗ ác tâm. Hoa Lân biết nguyên nhân chính là lá cờ kia nhất định là trận nhãn của “Vong Linh chi trận” nên rất chậm rãi, cẩn thận bước tới rút cái đó ra.
Vốn tưởng sẽ đụng vào cơ quan lợi hại nào đó nhưng thật là khác xa ý nghĩ, khi Hoa Lân rút “Chiêu Hồn kỳ” thì không ngờ chẳng phát sinh tình huống gì. Chỉ là “Chiêu Hồn kỳ” trong tay băng lãnh buốt xương, chân khí trong cơ thể hắn suýt chút nữa bị nó hút sạch. May mà Hoa Lân thể chất dị thường, lòng bàn tay sớm đã ngưng tụ một luồng nhiệt khí nên mới không bị vật này ám toán.
Quay đầu nhìn bốn phía, Hoa Lân không phát hiện ra động tĩnh gì nên cười cười tự giễu mình một phen, hắn lấy lá cờ rồi chiếu theo đường cũ quay lại
Cầm Chiêu Hồn kỳ, xuyên qua hàn vụ mịt mù, đi qua chỗ nào vạn vật chỗ nấy đều bị khô rút lại. Lệ khí của Chiêu Hồn kỳ này quá mãnh liệt, quả là trên đời hiếm thấy. Phải biết rằng vạn vật nơi này đều cứng rắn dị thường, không ngờ đều bị vật trong tay Hoa Lân hạ gục, thực sự là chưa từng nghe thấy.
Mất hơn nửa canh giờ rốt cuộc Hoa Lân cũng về tới bên rìa tháp lâm. Xa xa chỉ thấy Minh Vương, Pháp Vương, Câu Hồn Sử… còn đông đảo Minh Tướng cùng quân sĩ đứng ở bên ngoài trận, đương nhiên cái tên Minh Suất đáng chết kia cũng đứng trong đó.
Hoa Lân giận giữ trừng mắt với Minh Suất, lúc này với đưa Chiêu Hồn kỳ trong tay lên, chắp tay nói với Minh Vương:
- Trận này đã phá, chẳng hay Minh Vương vừa lòng chưa?
Minh Vương tiếp nhận lá cờ, chỉ hơi gật gật đầu nói:
- Mặc dù thời gian hơi dài, nhưng ngươi cũng đã làm được, có thể tính là ngươi đã thành công… Đi theo ta, ta có chuyện quan trọng cần nhờ.
- Có chuyện gì quan trọng ư?
Hoa Lân trong đầu mù mịt , không thể làm gì tốt hơn là đi theo Minh Vương và chúng nhân trở về Minh Vương điện.
Minh Vương chậm rãi ngồi xuống vương tọa trên đại điện, phất tay cho lui tất cả hạ thần chỉ để lại Pháp Vương ở bên. Lúc này mới chậm rãi nói:
- Thiếu hiệp đã lưu lại Minh giới mấy canh giờ rồi, có phát hiện nơi này có điều gì không ổn không?
Trong đầu Hoa Lân mù mịt, lắc đầu nói:
- Thời gian ta tới Minh giới chưa đầy một ngày, nào biết có điều gì không ổn. Ngài cần vì phải vòng vo tam quốc nữa, mời cứ nói thẳng ra. Bằng hữu của ta còn đang ở bên ngoài chịu khổ, nếu cứ mất thời gian như thế này thì e rằng bọn họ sẽ biến thành người băng hết.
Minh Vương và Pháp Vương liếc mắt nhìn nhau một cái… “tên tiểu tử này thật vô lý”, sau đó lập tức quát to:
- Ta nói cho tiểu tử kia, đây là Minh giới, không phải là nhân gian của các ngươi. Ngươi cần phải tôn trọng chúng ta một chút, nếu không…
Hoa Lân lập tức giơ tay đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi, coi là ta không đúng đi. Ta van các ngươi nói nhanh lên một chút đi, muốn ta làm cho các ngươi chuyện gì?
May mà Pháp Vương và Minh Vương đều có việc nhờ hắn, nghe xong chỉ lắc đầu. Pháp Vương bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
- Từ xưa tới nay, âm dương vừa đối lập lại vừa phụ trợ lẫn nhau. Người chết đi phải từ nhân gian trở về Minh giới, như thế mới có thể tiến nhập lục đạo luân hồi. Nhưng…
Hoa Lân trong lòng buồn bực, thêm vào đó là trên người lại có thương tích, không thể nhịn được vì vậy liền nói thẳng:
- Ta xin các ngài đó, có thể nói vào đề chính được không? Bằng hữu của ta thực sự sắp đóng băng chết rồi kìa!
Pháp Vương tựa như chưa từng nghe thấy lời thúc giục của Hoa Lân, chỉ ngẩng đầu nhìn về phương xa, lo lắng nói:
- Không bằng như vậy đi, đầu tiên ta kể cho ngươi nghe về một cố sự! Được không?
Hoa Lân bất đắc dĩ cúi đầu xuống lắc lắc, than thở:
- Được rồi, được rồi, ngài nói mau đi! Lúc trước ta cũng thích nghe cố sự lắm!
Pháp Vương chỉ nhìn về phương xa, trong ánh mắt u ám của hắn bỗng nhiên có một chút ánh sáng. Hắn thấp giọng nhớ lại nói:
- Xưa xưa lắm rồi, nơi này từng là một chốn phồn vinh hoa lệ, bất kể là nhân gian hay Minh giới chúng ta đều có mấy trăm triệu nhân khẩu. Khi đó, chúng ta đã biết tại đây có một tiên trận rất lớn là “Binh Hồn Giải Thần trận”. Nghe nói nó chủ yếu để trấn thủ thông đạo giữa Nhân giới và Ma giới để duy trì bình hành của song phương. Từ xưa tới nay “Binh Hồn Giải Thần trận” chưa từng bị khởi động, do Ma giới không có cách này đột phá được cấm chế của nơi này, do đó dân cư nơi này rất đông đúc an lạc. Chúng ta tuyệt đối chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nó toàn lực khởi động… Một ngàn năm trước Ma giới đột nhiên ồ ạt xâm lấn. Tại trung ương của thần trận chũng đã tìm ra một cái khe rồi dùng trăm ngàn vạn kế đưa Huyết Ma vượt qua, biến nơi này thành địa ngục trần gian.
Nói tới đây, Pháp Vương dừng lại một chút, tựa như trước mặt thực sự hiện ra cảnh huyết quang ngập trời, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Hoa Lân nghe tới đó, không nhịn được hỏi:
- Sau đó thế nào?
Pháp Vương thở dài, chậm rãi nói:
- Lúc ấy mặc dù cả Tu Chân giới ra sức ngăn cản nhưng thủy chung không có cách nào chống lại được. Cuối cùng, không biết ai đã giải khai “Binh Hồn Giải Thần trận” mới có thể ngăn cản sự xâm lấn của Ma giới. Nhưng theo đó cả đại lục này phát sinh một biến hóa nghiêng trời lệch đất… Ngươi từ phía trên xuống hẳn biết rất rõ sự lợi hại của trận pháp.
Pháp Vương chuyển đề, lại đem chuyện hỏi đến Hoa Lân, quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.
Hoa Lân chỉ có thể gật đầu, lúc này ma mới Pháp Vương mới nói tiếp:
- Lúc ấy mặc kệ tiên nhân hay là ma đầu đều bị hãm vào trong đó, nhưng song phương cũng không vì thế mà dừng tay mà vẫn chém giết hơn mười năm. Cuối cùng cũng có một ngày bọn họ rốt cuộc mới phân thắng bại. Nhưng tới lúc này, ai thắng ai thua cũng không quan trọng nữa mà trọng yếu chính là phàm nhân ở phía trên sớm đã chết hết, cả một mảng đại lục cũng chẳng sót lại mấy người còn sống.... Đây chính là lai lịch của Binh Hồn Giải Thần trận…
Hoa Lân chấn động, không nhịn được hỏi:
- Sau đó thế nào?
Pháp Vương cả giận nói:
- Còn sau đó gì nữa?... Đó đã là kết cục rồi, lấy đâu ra sau nữa?
Hoa Lân càng thêm tức giận:
- Sao lại không có sau này? Tại sao ta lại ở nơi này? Chuyện đó có quan hệ gì tới các ngươi? Phải biết rằng các ngươi là Minh giới, hình như chuyện này không liên quan tới các ngươi!
Pháp Vương bực tức nói:
- Tại sao lại không liên quan tới chúng ta!... Minh giới và nhân gian các ngươi vốn là thế giới bình hành, chia sẻ phồn vinh. Tỷ như nói, nhân gian của các ngươi ở phía trên có diện tích hơn một trăm dặm, vậy diện tích của Minh giới chúng ta cũng hơn một trăm dặm. Lại nói, Tu Chân giới các ngươi có vô số tinh cực, vậy Minh giới đương nhiên do vô số Minh giới độc lập kết hợp thành. Như bây giờ, trên đầu chúng ta là “Binh Hồn Giải Thần trận” đã bị khởi động, nơi này và thông đạo tới ngọai giới đều bị thượng cổ kết giới trói buộc. Chúng ta đương nhiên ngăn cách với bên ngoài, không cách nào liên lạc cũng ngoại giới! Hiểu chưa hả!
Hoa Lân sờ sờ gáy, lẩm bẩm nói:
- Hình như cũng hiểu một chút! Nói như vậy, hình như Minh giới là ảnh ngược của nhân gian, trên dưới giống nhau phải không?
Minh Vương vui mừng nói:
- Xem ra rốt cuộc ngươi cũng hiểu nỗi khổ của chúng ta rồi.
Hoa Lân lại lắc đầu nói:
- Nhưng ta vẫn không hiểu, cho dù các ngươi bị cô lập, nhưng thế thì sao nào? Không phải là các ngươi còn muốn du ngoạn các Minh giới khác chứ? Hơ…
Pháp Vương buồn bực nói:
- Ngươi? Cái tên này… Ai! Ngươi vẫn còn chưa biết, Binh Hồn Giải Thần trận ở phía trên đã biến thành một khối tử địa, không có con người ở đó nữa. Kể từ đó, không có đứa trẻ mới nào được sinh ra. Đổi thành cách nói của các ngươi, nghĩa là vong hồn của Minh giới chúng ta cũng không có cách nào đầu thai. Ngươi ngẫm lại xem, suốt một ngàn năm, chúng ta không có cách nào luân hồi, vong hồn tự nhiên càng ngày càng nhiều, không phải là muốn chúng ta vĩnh viễn là vong hồn sao? Thực ra ta thì không sao cả, nhưng chỉ sợ thần dân của Minh giới đều tạo phản, ngươi nói phải không?
- Hơ…
Hoa Lân chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu, thầm nghĩ “Khó trách bọn hắn lại cúi đầu ủ rũ như vậy, “Binh Hồn Giải Thần trận” phía trên thật sự là bá đạo, ngăn cách hết thảy liên hệ với ngoại giới, không chỉ tạo một hồi tai nạn trên nhân gian, mà đồng thời cũng là hạo kiếp của Minh giới”. Nghĩ tới đây liền không khỏi đồng tình nói:
- Vậy được rồi! Các ngài muốn ta làm gì?
Pháp Vương thở dài, quay đầu nhìn về phía trên vương tọa như muốn mời Minh Vương tự mình ra quyết định.
Minh Vương thấy thế, chỉ có thể chậm rãi đứng lên, than thở:
- Ai… năm đó Minh giới nhất mạch chúng ta thực lực cực mạnh, diện tích của chúng ta so với nơi khác lớn hơn gấp mấy chục lần, thần dân đạt tới hơn trăm triệu. Chỉ tại năm đó do tự tin quá mức nên không lập điểm truyền tống tới các Minh giới khác nên số kiếp hôm nay cũng là tự mình gánh chịu. Kế sách bây giờ chỉ là “mất bò mới lo làm chuồng”, phải phái người tới các Minh giới khác đả thông thông đạo. Trách nhiệm này chỉ có truyền nhân của “Phần tinh luân” mới có khả năng làm được. Thiếu hiệp chính là người mà chúng ta muốn tìm, không biết ngươi có nguyện ý đi một chuyến cho chúng ta không?
Hoa Lân đột nhiên hiểu được nỗi khổ của bọn họ “Tới các Minh giới khác chỉ có thể mượn đường nhân gian mới được, nhưng âm hồn bình thường trong Minh giới khi thấy ánh mặt trời sẽ chết mà bên ngoài quanh năm lại luôn là ban ngày. Chính vì vậy chỉ có người tu chân hoặc phàm nhân mới có thể làm thay bọn họ được, mà cao thủ có thể tùy ý thông hành trong Minh giới chỉ có truyền nhân của Phần Tinh luân mới có khả năng.”
Hoa Lân nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy bản thân mình trở nên vĩ đại hơn, không ngờ thân phận như Minh Vương cũng phải cầu giúp, quả là có chút không thể tin nổi, vì vậy nói:
- Minh Vương đã nhờ, tại hạ tất sẽ toàn lực ứng phó, nhưng tu vi của tiểu tử cực kỳ thấp kém, chỉ sợ khó có thể được việc.
Minh Vương nghiêm mặt nói:
- Bổn tọa đã từng nghĩ tới, việc này quả thật tương đối khó khăn. Chưa nói tu vi của thiếu hiệp thế nào, muốn đào xuất khỏi giải thần trận thì đúng là không dễ. Dù vậy, chỉ cần ngươi tận lực thì vẫn có thể!
Minh Vương dừng lại một chút, lại sợ Hoa Lân thấy việc này quá khó liền bổ sung:
- …Người đến tuổi thì chết, thần cũng có lúc suy tàn, chúng ta là người trong Minh giới, mặc dù có thể nương nhờ âm khí mới có thể sống rất lâu nhưng cũng có lúc cuối. Thiếu hiệp nếu không có gì thì mong hãy nhanh chóng hoàn thành việc này. Ai...
Hoa Lân nghĩ thầm: “Theo cách nói của ngươi, ta muốn xong chuyện thì trước tiên phải làm cái việc tốt này đã!... Ai!”
Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng Hoa Lân lại nghĩ tới tình cảnh khó khăn của bọn họ, trách nhiệm này còn quan hệ tới nghìn nghìn vạn vạn sinh linh trong tương lai. Nghĩ tới đây, hắn bèn gật đầu nói:
- Được rồi, việc này không nên chậm trễ, rốt cuộc ngài muốn ta làm như thế nào? Mau nói rõ ra…. bằng hữu bên ngoài của ta, sợ rằng bọn họ thực sự không thể chịu nổi hàn khí nơi này được nữa.
Minh Vương gật đầu, thản nhiên nói:
- Vậy thì tốt rồi, ngươi theo ta tới đây đi…
Nói xong rời khỏi vương tọa, đi vào trong cung điện.
Hoa Lân vừa tiếp bước thì Pháp Vương liền đuổi theo sau, thấp giọng giải thích bên tai:
- Nếu muốn đả thông thông đạo trong không gian Minh giới thì phải ở không gian của đối phương bố trí một cái truyền tống trận. Chính vì vậy Minh Vương muốn đưa cho ngươi một cái Hắc Diệu hoàn, nó dùng để thiết lập song hành thông đạo… Chúng ta là nơi đứng đầu của các Minh giới nên phải đưa cho ngươi một kiện thần khí hiệu lệnh thiên hạ để ngươi đi lại tự nhiên. Mấu chốt nhất chính là, vạn nhất ngươi có xung đột với các minh chủ khác, ngươi có thể dùng Minh Vương lệnh để chế phục đối phương, từ đó có thể thuận lợi…
- A?
Hoa Lân cả kinh, hỏi:
- Phải chế phục đối phương sao? Có chuyện không tốt vậy sao?
Pháp Vương cũng toát mồ hôi nói:
- Đây là… ta đương nhiên không hy vọng phát sinh ra loại việc này, nhưng có vài Minh Vương rất tự kiêu, làm sao có thể dễ dàng tin lời nói của phàm nhân? Huống hồ bọn họ còn thấy ngươi mang theo Phần Tinh luân, nói không chừng sẽ nổi lòng tham rồi gây bất lợi với ngươi. Nên biết rằng, mặc dù toàn thân ngươi là lửa, nhưng nếu thực sự phải đánh nhau thì chưa chắc ngươi đã là đối thủ của Minh giới chi chủ. Ví dụ như nói tới Minh Vương của chúng ta, ngài chỉ cần thi triển ra “Định Hồn chú” hoặc “Vạn vật hư không”, ngươi chắc chắn không đỡ được. Cho nên cái thần khí này rất cần đưa cho ngươi phòng thân.
- Vậy sao?
Hoa Lân có chút không tin, nhưng Pháp Vương đã có an bài như thế thì nhất định là có thâm ý, huống hồ hắn lại có thêm một cái pháp bảo, cớ sao phải lo lắng? Vì vậy hắc hắc cười:
- Ta phải cảm tạ trước, hắc hắc…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK