Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thanh lạnh nhạt nói:
- Tiểu nữ sắp bước trên con đường tìm người mênh mang, nếu “Quái Tượng” (1) của các hạ không đủ tin tưởng, làm sao có thể đi theo?... vì vậy mong rằng các hạ chú ý.

Hàn Trấn Ly gật đầu nói:
- Nguyên lai như thế!... Bất quá, đoán tính doanh không thuộc phạm trù “tướng mệnh”, nhưng nếu cô nương muốn thử đạo hạnh của tại hạ, Hàn mỗ đành phải ra sức mà làm… Như vậy đi? Hàn mỗ cho cô nương nói một chữ, giúp cô làm một quẻ liên hoàn, cô coi xem thế nào?

Diệp Thanh nghi hoặc hỏi:
- Liên hoàn quẻ?... giải thế nào?

Tay trái Hàn Trấn Ly tung ra một nhúm cát, nói:
- Bởi vì sự tình cô nương muốn hỏi, tịnh không phải vận mệnh của chính mình. Hơn nữa Hàn mỗ chưa bao giờ gặp qua tướng mạo công tử gia của cô nương, cho nên không thể nào xuống tay… vậy xin cô nương một ít tuyến tác, tùy ý viết một chữ trên mặt đất. Hàn mỗ sẽ dùng chữ này làm quẻ, giúp cô nương giải đáp tất cả… từ đó, tính ra tính danh của công tử cô nương, ngươi xem thế nào?

Diệp Thanh gật gật đầu, không hề nhiều lời, từ trên mặt đất nhẹ nhàng cầm lên một cây gỗ đào, cúi đầu trầm ngâm một lát, thản nhiên hạ một chữ “Lân”.

Nàng rất muốn đổi chữ, vì chữ “Lân” có thể bại lộ tính danh của công tử. Nhưng nàng chẳng biết vì sao, chữ “Lân” từ trong đầu xuất hiện, sau khi viết, chính mình cũng ngây ngốc nhìn chữ này, tựa hồ nhìn thấy thân ảnh của hắn…

Đương nhiên, bằng một chữ “Lân” không có khả năng đoán ra tên đầy đủ của công tử, cho nên Diệp Thanh cũng không định đổi.

Hàn Trấn Ly kia liếc mắt chữ “Lân” trên mặt đất, nhắm mắt nhẩm tính một lát. Mở mắt ra, nhấc một thanh gỗ đào, bên cạnh nhữ “Lân” vẽ lên rất nhiều phù hào kỳ quái. Sau nửa ngày, hắn rốt cục trầm giọng nói:
- Cô nương xin phép cho ta nói thẳng, với tính toán của ta, quý công tử có lẽ vận mệnh có nhiều long đong, suốt ngày trong cảnh bị vây đuổi trối chết. Ngươi xem chữ “Lân” này, nó có thể thành ba bộ “Lộc + Mễ + Suyễn…”

Hàn Trấn Ly dùng gỗ đào chỉ vào chữ lộc nói:
- … “Lộc” là loại động vật ăn cỏ, tính tình yếu ớt, một khi gặp nguy hiểm, lập tức bỏ chạy. Đương nhiên quý công tử tính cách không nhất định yếu đuối, nhưng hắn nhất định là người có tâm địa thiện lương, nếu không cô nương nhất định không vì hắn bôn ba ngàn dặm!

Tiếp theo hắn lại chỉ vào chữ “Suyễn”, nói:
- …lại nhìn chữ “Suyễn”, nó vốn là ý chỉ vận mệnh, hai giữ ghép lại, tất là tướng chạy trối chết. Mà xét chữ “Mễ”, nói vị trí cùng với chữ “Mê” giống nhau, xem ra quý công tử không biết vì sao mà mình phải chạy trối chết… tốt lắm, đây là vận mệnh của quý công tử, ta bây giờ có thể cho ra kết luận, hắn họ Hoa tên Lân. Chẳng biết tại hạ đoán chính xác không?

Diệp Thanh toàn thân chấn động, thì thào nói:
- Ngươi… ngươi sao lại biết hắn gọi Hoa Lân? Hắn… hắn bây giờ không việc gì chứ?

Hàn Trấn Ly cười nói:
- Thỉnh cô nương không vội!... từ chữ mà nhìn, chữ “Lân” quả thật là chữ chỉ điềm xấu, nhưng cũng từ chữ “Lân” này có một ngụ ý, nó cũng không thuộc phàm vật, mà là thần vật nhân gian khó có. Thường ngôn nói “Nếu muốn đắc đạo thành chính quả, tất kinh qua chín chín tám mươi mốt nạn mới có thể công đức viên mãn” mà công tử gia của ngươi lại tên Hoa Lân, ý âm hài hóa Lân. Cho nên…
Trong mắt Trấn Ly hiện lên một tia sáng kỳ dị, dừng lại nói:
- …kỳ lân không phải là vật phàm ở nhân gian, phong vân phủ xuống thì phi thăng!

Hàn Trấn Ly cầm trong tay thanh gỗ đào dùng sức vẽ trên mặt đất, khuyên nhủ:
- …cô nương! Công tử gia của ngươi không chỉ có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa gặp cường địch, ngược lại còn hiển hiện bản chất của thần long. Thành tựu trong tương lai có lẽ không ai có thể sánh!... Ta khuyên cô nương không cần bước trên con đường gian nan tìm người thân, chỉ cần ở nhà chậm rãi chờ đợi. Bởi vì một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại bên người cô, không ai có thể cản… thỉnh cô nương suy nghĩ.

Con mắt đẹp của Diệp Thanh lập tức lộ ra vẻ hạnh phúc, thấp giọng hỏi:
- Vậy… nếu ta ở nhà chờ, bao lâu hắn mới có thể trở về?

Hàn Trấn Ly hơi bị sửng sốt, bấm tay tính toán, sau nửa ngày buồn bực nói:
- Cái này… cũng không quá lâu, bởi vì đối với người tu chân chúng ta mà nói, tám mươi tám năm thật sự không tính là cái gì!

- Cái gì?
Diệp Thanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội la lên:
- Tính ra, ngươi hãy giúp ta tính toán, nếu ta tự mình đi tìm, có thể mất bao nhiêu thời gian?

Hàn Trấn Ly đang muốn giúp nàng tính quẻ, nhưng đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Cô nương, đây là vấn đề cuối cùng của ngươi sao. Ngươi xác định phải hỏi chuyện này sao?

A? Diệp Thanh đương nhiên không phải vì chuyện này mà đến. Vì vậy ngẩng đầu, sâu kín nhìn một đám mây trắng trên bầu trời, ảm đạm nói:
- Hoặc tính ra, ngươi giúp ta một chút, tính xem hắn bây giờ ở nơi nào? Ta làm sao tìm thấy?

Hàn Trấn Ly thấy nàng u oán nhìn bầu trời, hai gò má đầy đặn mê hồn, cực kỳ động lòng người, hơn nữa nàng cùng với đôi môi đỏ mọng ướt át, đều khiến cho tâm của Hàn Trấn Ly hơi bị rung động, thầm nghĩ “Tiên tử mỹ mạo này đã nhanh chóng đột phá Nguyên Anh cảnh giới, vì sao còn si tình như thế? Ai… xem ra Hoa Lân kia tuyệt đối không thể ngăn cản sự hấp dẫn của nàng, chỉ sợ còn muốn trải qua một hồi tình kiếp mới có thể tu thành chín quả, nếu không tuyệt khó phi thăng thiên đạo.”

Hàn Trấn Ly lại không biết, đường lớn phải có vật cản? Phi thăng vị tất là điểm chung… hắn mặc dù có thể tham thấu thiên đạo, cũng có thể tính ra sinh lão bệnh tử của con người. Nhưng hắn không có gặp qua Trữ Tiêm Tuyết, cho nên còn cố chấp cho răng, “phi thăng” mới là chánh quả!

Thấy Diệp Thanh có chút thương tâm, Hàn Trấn Ly liền hỏi:
- Cô nương!… cô cuối cùng muốn biết hắn ở nơi nào, hay muốn biết làm thế nào để tìm hắn?

Diệp Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần, khong giải thích được khó hiểu hỏi:
- Việc này có sự khác nhau sao?

Hàn Trấn Ly cười khổ nói:
- Đương nhiên có!... công tử gia nhà cô bị người đuổi giết, nói vậy hắn trước mắt ở đâu, cũng không dám dừng lại lâu. Cô nương vừa đi, chỉ sợ hắn đã thay đổi nơi chốn, cho nên rất khó đuổi theo… ta xem cô nương có lẽ đã trải qua rất nhiều khó khăn, Hàn mỗ sẽ tính cho ngươi một quẻ tốt. Hãy đợi một chút!

Diệp Thanh không khỏi có chút cảm động, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn.

Chỉ thấy tay trái hàn Trấn Ly bắt đầu tính toán, tay phải cầm lấy cây gỗ đào trên mặt đất vẽ loạn, khoảng sau thời gian một bữa cơm, hắn đột nhiên động dung nói:
- Cô nương!... theo ta tính toán, công tử gia nhà cô còn có thể đi trước tới ba địa phương nguy hiểm, cô muốn đi trước một bước hay không?

Diệp Thanh nhướng mày, cao hứng nói:
- Xin thỉnh quốc sư chỉ điểm!

Trên mặt Hàn Trấn Ly cũng lộ ra một vẻ kinh hãi, chỉnh sắc nói:
- Hàn mỗ thật sự không nghĩ, chỉ cho cô một quẻ, trong lúc vô tình phát hiện một biến cố kinh thiên… trong vòng ba tháng, hai huyền môn chính phái của tu chân giới sẽ trải qua một hồi kiếp nạn, hơn nữa cùng công tử gia nhà cô có liên quan trọng yếu… nhưng bởi vì trong tay ta không có đầu mối, hơn nữa bản nhân tài sơ học thiền, căn bản không thể tính ra tên hai môn phái… bất quá cô nương cũng không gấp, cô có thể hướng Tiên Lăng cung nghe ngóng, chỉ cần hỏi các nàng hai môn phái huyền môn chính tông. Nói vậy có thể cho ra kết luận.

Diệp Thanh sửng sốt, rồi sau đó lại hưng phấn:
- Ngươi nói là… công tử gia nhà ta sẽ đi tới hai môn phái đó sao?

Hàn Trấn Ly gật đầu khẳng định:
- Hắn nhất định tới.

Diệp Thanh chậm rãi đứng lên, nói:
- Cám ơn quốc sư chỉ điểm! Ta đi Tiên Lăng cung hỏi xem.

Chính lúc Diệp Thanh rời đi, Hàn Trấn Ly đột nhiên lại nói:
- Cô nương xin chờ một chút…

- Còn có chuyện gì?
Diệp Thanh quay lại, vội vàng hỏi.

- Cái này…
Hàn Trấn Ly do dự nói:
- Công tử gia nhà cô còn có thể…

Diệp Thanh thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, khẩn trương hỏi:
- Hắn làm sao?

Không nghĩ tới Hàn Trấn Ly lại đột nhiên nói:
- A? Không có gì… Hàn mỗ chỉ muốn nhắc nhở một câu, cô nương phải chú ý động thái của tu chân giới. Bởi vì, vạn nhất địa phương công tử gia nhà cô muốn đi là phân bộ của “huyền môn chính phái”, mà Tiên Lăng cung lại chỉ cho địa điểm tổng bộ, khi đó mất đi tiên cơ. Cho nên cần chú ý thu thập tin tức.

Diệp Thanh sửng sốt không nghĩ tới hắn có câu trả lời thuyết phục như vậy, nghĩ thầm “Nếu thật như thế, vậy có chút phiền toái. Bất quá, tu chân giới thật sự có đại sự gì phát sinh, chính mình sẽ nghe được”, vì vậy dùng lễ của thục nữ để nói:
- Đã như vậy, tiểu nữ xin cáo lui… cảm ơn quốc sư!

Diệp Thanh lúc này hận không lập tức phi kiếm được, lập tức trở lại “Thần Kiếm sơn trang” đến hỏi Cầm Dĩnh nên không hề lưu luyến vội lăng thân ra khỏi bát quái trận.

Hàn Trấn Ly mắt thấy thân ảnh nàng ra khỏi đám người, lúc này mới lẩm bẩm:
- Ai!... ta vốn muốn nói, công tử gia nhà ngươi còn muốn đi tới một địa phương chí tà, không nghĩ ngươi lại đi nhanh như vậy… bất quá như vậy cũng tốt, cái địa phương này quả thật ngươi không thể đi!

Diệp Thanh đương nhiên không nghe thấy, bởi vì nàng sớm đi ra khỏi đám người.

Chỉ thấy “Thần Vệ binh” bên ngoài vẫn cùng “Huyền Vệ binh” giằng co. Gã “Thất hoàng tử” nhìn thấy Diệp Thanh đi ra, lập tức mặt lộ ra mê sắc. Từ xa đi tới nghênh đón:
- Cô nương ở nơi nào?... bổn vương tự mình đưa nàng về nhà!

Hắn cũng mặc kệ Diệp Thanh đáp ứng hay không, lập tức quay đầu quát “Thần Vệ binh” bốn phía:
- Hồi phủ!

Hắn vừa nói muốn đưa Diệp Thanh về nhà, sau đó lại hét là “hồi phủ”, đến kẻ ngu cũng hiểu dụng ý của hắn. Thần Vệ binh chung quanh quả nhiên hô một tiếng, đoàn đoàn vây lấy Diệp Thanh ở giữa.

Trên mặt Thất hoàng tử lập tức lộ ra ý dâm à, trong mắt lóe ra hàn quang hưng phấn. Hắn tưởng rằng, “tiểu dương cao” đã là vật trong tay rồi.

Lại không nghĩ rằng, Diệp Thanh đột nhiên quay đầu nhìn lại, hướng tới Thất hoàng tử ôn nhu nói:
- Hoàng tử điện hạ!... có chuyện ta muốn nói với ngươi, kỳ thật quốc sư sớm tính ra một quẻ, ngươi sống không quá mười năm. Cho nên cái ngôi vị hoàng đế kia, ngươi đời này có lẽ muốn sờ cũng không sờ tới, vì vậy căn bản hắn không muốn gặp ngươi!... Bổn cô nương thấy ngươi đáng thương, cho nên tặng ngươi một câu “Mau trở về xây dựng lăng mộ, tương lai đỡ phải lộ thây nơi hoang dã!… cẩn thận cẩn thận!”

Thất hoàng tử kia thấy thái độ của Diệp Thanh trở nên ôn nhu như vậy, vốn nghĩ rằng “thiên toàn địa chuyển”, hắn đang ảo tưởng có được một a đầu xinh đẹp ôn nhu, không nghĩ Diệp Thanh lại nói những lời khó nghe như vậy, hắn sửng sốt một chút, rốt cục phẫn nộ quát:
- Người đâu, mang trở về cho ta, bổn hoàng tử muốn…

Nhưng hắn chỉ nói một nửa đột nhiên dừng lại, bởi vì tiên tử trước mắt hắn đã không thấy đâu nữa. Hơn nữa biến mất giữa vòng vây, hắn không có mục tiêu, đương nhiên đành phải câm miệng.

Lúc này “Thần Vệ binh” bên ngoài lập tức có người hô:
- Bẩm thất vương, nữ tử kia có yêu pháp, nàng dường như đã xuống núi. Các ngươi xem…

Thất hoàng tử giận dữ, dùng hết sức đẩy thị vệ phía trước ra, ngưng mắt hướng chân núi nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh xinh đẹp kia nhìn như thong thả, nhưng nháy mắt đã biến mất cuối thai giai. Hắn không khỏi giận dữ, trở lại thưởng cho tên thị vệ bên trái một tát tai, quát lớn:
- Một lũ tốn cơm…

Tên thị vệ kia chưa kịp hiểu gì thì đã trúng một chưởng, lập tức cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hàn quang nghĩ thầm “Vừa rồi tiên tử kia nói không sai, Thất hoàng tử tuyệt không có khả năng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hơn nữa ắt gặp phải họa sát thân. Mình nên lập tức “cao mưu” lánh xa hắn, nếu không nhất định bị chết hồ đồ…”

Lại nói sau khi Diệp Thanh xuống Thiên Sư Thai liền thi triển thân pháp “súc địa độn hình”, trong nháy mắt đã ra khỏi kinh thành. Phút chốc tới ngoại ô, nàng lập tức rút ra “Huyền Thiên bảo kiếm” ngự kiếm mà lên, nhằm hướng “Thần Kiếm sơn trang” bay đi.

Chỉ thấy trên không trung mây mù dày đặc, sông núi rộng lớn bao la. Thân ảnh như tuyết trắng của Diệp Thanh tựa “lăng phong tiên tử”, trên bầu trời vẽ nên một phong cảnh tuyệt đẹp, tạo nên một tia sáng kỳ diệu rồi biến mất trên bầu trời…

--------------
1. Quái = quẻ
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK