Thượng Quan Linh trở về đến nơi ở thì ánh mặt trời đã dần dần chiếu sáng, nghĩ đến Kiếm Điển sẽ lập tức bắt đầu, sợ đệ tử Thiên Sơn đã rời khỏi giường nên nàng vội vàng trở về sương phòng của mình. Vừa thay xong một cái quần dài sạch sẽ, thì thấy Dương Phong Linh đang toạ thiền đã hồi tỉnh.
Thấy sư tôn mình đã quay về, Dương Phong Linh nhảy cẵng lên cao hứng nói:
- Sư phụ! Phong Linh đã ngồi luyện công cả đêm đó nha!
Thượng Quan Linh trừng mắt nhìn nàng mà nói:
- Mới có được một đêm mà thôi, ngươi tưởng rằng có thể biến thành tuyệt đại cao thủ luôn hay sao?
Dương Phong Linh thấy sư tôn mình lại ngồi xuống trước gương nên cười hi hi đi đến phía sau lưng Thượng Quan Linh giúp nàng chải bộ tóc mềm mại, sau đó lại chia bộ tóc dài rẽ ra làm hai nửa…..
Dương Phong Linh tinh mắt nhìn thấy dưới lớp phấn ở cổ sư tôn mình có hai vết hồng nhạt, dường như bị người ta mút lưu lại dấu vết tại đây. Nhưng Dương Phong Linh nào biết việc kinh nhân này là hảo sự do Hoa Lân làm ra, nên ngơ ngác chỉ vào hai vết hồng đó hỏi:
- Í! Sư phụ! Sao người lại bị thương thế này?
Thượng Quan Linh nghiêng đầu soi gương thấy vậy “A!” một tiếng, vội vàng lấy tay che đi dấu hồng, lập tức mặt đỏ ửng lên.
Dương Phong Linh vốn không hiểu rõ chuyện gì nhưng lại thấy Thượng Quan Linh xấu hổ như vậy thì đến đứa ngốc cũng biết sao lại như thế, mặt đỏ lên, lập tức liên tưởng đến chuyện “Phong hoa tuyết nguyệt” của sư tôn mình. Nhưng lúc này mà nói ra sợ rằng sẽ làm sư tôn cảm thấy khó xử, chỉ có thể cúi đầu nhìn đôi chân ngọc, hai tay nhỏ nhắn vò vò gấu áo.
Thượng Quan Linh quả nhiên “hừ” một tiếng đứng lên, quay đầu lại nhìn Dương Phong Linh, đã thấy “Hảo đồ đệ” của mình trên mặt đã như bay trên mây, cúi đầu không dám nhìn lại mình, hiển nhiên đã nhận ra điều gì đó. Vì vậy hung hăng khẽ trừng mắt với nàng ta một cái rồi vội về phòng ngủ thay y phục.
Nửa ngày sau, Thượng Quan Linh đã mặc vào một bộ cung trang cao cổ dáng vẻ tao nhã đi ra, trang phục của thụ nữ màu xanh biếc khác hẳn với y phục trắng như tuyết ngày xưa, cổ áo vồng cao vừa đủ che khuất vết hồng ở cổ kia, làm cho nàng an tâm không ít.
Vì bọn Thượng Quang Linh vô cùng kiều diễm, vô luận là mặc y phục gì cũng trở nên rực rỡ. Bộ cung trang kia thập phần vừa vặn lại bó sát làm cho toàn bộ đường cong hoàn mỹ trên thân thể nàng càng nổi bật, làm cho bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ, mĩ đồn cùng với đôi chân dài thon thả hiện ra trước mắt mọi người làm tăng thêm cảm giác thanh lệ đáng yêu.
Dương Phong Linh ngắm sư tôn bất giác giật mình, bởi vì nàng từ trước tới giờ đâu có thấy Thượng Quan Linh mặc bộ y phục này bao giờ, cái mỹ cảm tuyệt trần này dù cùng là phụ nữ cũng cảm thấy rung động không thôi, dường như cách ăn mặc này là dành cho người trong mộng của mình, chỉ có điều hai lọn tóc bên cạnh vành tai của Thượng Quan Linh hơi dài, chưa thật phù hợp lắm với bộ y phục này. Dương Phong Linh vui vẻ nói:
- Sư tôn! Để con giúp người chải tóc rồi cài trâm phượng nhé?
Thượng Quan Linh thấy nàng ta có vẻ hứng khởi như vậy bèn nói:
- Hừm!... Được rồi.
Rồi ngồi xuống trước gương.
Dương Phong Linh lập tức đi tới sau lưng nàng, đến bên sư tôn mình nhẹ nhàng chỉnh lại làn tóc dáng vẻ nhu thuận.
Thượng Quan Linh từ gương đồng nhìn Dương Phong Linh nói:
- Hừm!... Phong Linh! Có phải là ngươi đã ngươi phát hiện được điều gì không?
Dương Phong Linh không ngờ lại bị sư tôn tra hỏi mình, chỉ biết ấp úng nói:
- Điều gì cơ ạ...?
Thượng Quan Linh nghiêm mặt, quát lớn:
- Còn giả bộ hả? Nói mau...
Dương Phong Linh hoảng hồn, suýt nữa nhảy dựng cả lên, thầm nghĩ sư tôn sẽ giết người diệt khẩu sao? Dù sao mình cũng là đệ tử của người mà. Xem ra có một số việc nói thẳng ra có khi lại tốt hơn, trong lòng căng thẳng, há mồm cứng lưỡi nói:
- Hôm qua con thấy… thấy sự tôn rời khỏi đây, hảo… giống như còn có Hoa đại ca!
Nói xong, nàng đỏ bừng mặt lên, lại khẩn trương quan sát vẻ mặt Thượng Quan Linh, yên lặng chờ sư tôn trừng phạt.
Ai ngờ Thượng Quan Linh lại không hề tỏ ra tức giận, chỉ nhìn Dương Phong Linh qua chiếc gương nửa ngày mà không nói câu nào. Bởi vì nàng biết việc của mình với Hoa Lân một ngày nào đó sẽ bị mọi người của Thiên Sơn biết được, hơn nữa tối qua trước mặt mọi người Lý Lôi Vân chất vấn mình không thể không hạ quyết tâm đánh bại Hoa Lân, nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó hiển nhiên cũng đã thấu rõ ngọn ngành sự tình. Sở dĩ nàng cố ý dò xét phản ứng của đệ tử mình, quả nhiên chứng thật cho suy đoán.
Thượng Quan Linh thở dài một hơi, chậm rãi nhìn xuống bàn trang điểm mà ôn nhu nói:
- Có đôi khi, người ta gặp những điều không thể tự kìm hãm được sơ xuất. Mà đôi khi cũng là một loại số mệnh! Là một người phụ nữ, ta biết sớm sẽ có một ngày như vậy đến. Chỉ có điều bản thân ta cũng không rõ đây là vì trả ơn chàng đã cứu mạng ta hay là cam tâm tình nguyện theo chàng nữa?
Dương Phong Linh ngây người đứng sau lưng nàng, thấy Thượng Quan Linh mơ màng chìm trong hồi ức, kinh ngạc nói:
- Hoa đại ca từng cứu mạng sư phụ sao?
Thượng Quan Linh sửng sốt vô cùng vì thấy rõ ràng Dương Phong Linh đã ít nhiều bị ảnh hưởng bởi Trương Thiên Hoa, rốt cuộc cũng gọi Hoa Lân là “Hoa đại ca”, nhẹ giọng cười nói:
- Cũng gần như vậy! Thôi không nói chuyện này nữa! Mau giúp ta chải đầu, có lẽ lần này cũng là lần cuối cùng ngươi giúp ta!
Thân thể mềm mại của Dương Phong Linh chấn động, vội hỏi:
- Vì sao vậy? Sư phụ?
Thượng Quan Linh ngắm nhìn thân thể mềm mại của mình trong gương, không giải thích gì thêm nữa.
Từ phương đông, ánh mặt trời xuyên qua song cửa, bên ngoài truyền vào tiếng rửa mặt của các đệ tử Thiên Sơn. Một tiếng gõ cửa vang lên, Lý Lôi Vân bên ngoài cửa cất giọng hỏi:
- Sư muội! Tối hôm qua có ngủ ngon không?
Dương Phong Linh cũng vừa giúp sư tôn cài xong Bình Phượng trâm, tỏ vẻ hài lòng ngắm sư tôn mình qua gương, thấy người toát ra cao quý vô cùng. Yêu cái đẹp thì trong lòng ai cũng có, mặc dù không phải chính bản thân mình, nhưng nàng cũng cảm thấy hưng phấn không thôi.
Thượng Quan Linh đứng dậy, nghiêng người ngắm nghía hình thân ảnh của mình trong gương, thản nhiên cười nói:
- Thực sự tốt lắm!
Nói xong đi ra mở cửa, đã thấy Lý Lôi Vân vẫn đang đứng bên ngoài bèn nói:
- Tối hôm qua ta ngủ rất ngon giấc! Đa tạ sư huynh đã quan tâm!
Lý Lôi Vân bỗng sững người ở đương trường, hắn từ trước đên giờ chưa hề thấy tiểu sư muội trang điểm thế này. Y phục màu xanh biếc đầy nữ tính càng làm cho mọi người như rơi vào mộng cảnh, khuôn mặt thanh lệ hiện ra vẻ hoạt bát, cao quý lại có chút dáng dấp đáng yêu của thiếu nữ.
Thượng Quan Linh cũng đã quen với ánh mắt này của hắn, ra khỏi sương phòng, thấy mặt trời đã dần dần lên cao, có lẽ Thục Sơn kiếm điển sắp bắt đầu rồi. Vì vậy quay đầu lại nói với Dương Phong Linh:
- Đồ nhi! Mau đi dùng bữa, rồi chúng ta lập tức lên núi!
Kỳ thật trong lòng Thượng Quan Linh chỉ nghĩ đến Tiểu Lân, thầm nghĩ hôm nay mình trang điểm thế này có làm chàng chú ý hay không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK