Vạn vật đều tĩnh lặng, những ngôi sao đang lấp lánh trên trời cao, từng ánh tinh quang yếu ớt đang tỏa xuống khắp nơi trên thảo nguyên hoang dã, cả tinh cầu hoang vu này chìm trong sự yên bình, giống như thế ngoại đào viên vậy.
Lúc này một thiếu niên đang tập trung luyện kiếm, chỉ thấy thân ảnh phiêu dật của y lơ lửng giữa không trung, trường kiếm trong tay hệt như ánh trăng bao trùm quanh thân thể hắn. Nhìn kiếm quang lấp lánh kia thì chỉ thấy bóng mà chẳng thấy hình. Nếu cẩn thận quan sát sẽ nhận ra hắn đang huy động đồng thời ba thanh bảo kiếm. Trong đó, hai thanh phi kiếm đang không ngừng lao đi lao lại bên người hắn, tốc độ nhanh như thiểm điện. Từng đạo từng đạo kiếm quang đan xen vào nhau tạo thành một lưới kiếm lạnh buốt, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Trong lòng Hoa Lân rất kích động, nghĩ đến con đường tương lai còn chưa biết đi thế nào, chuyện sinh tử khó mà đoán định, hắn không khỏi bừng bừng nhiệt huyết mà hét lớn một tiếng:
- Sát!
Hàn quang vụt qua, hai tiếng “keng keng…” vang lên, hai thanh trường kiếm sắc nhọn lập tức cắm sâu xuống đất, nửa thân trên không ngừng rung động, kiếm khí mãnh liệt kia thấp thoáng tỏa ra hàn ý nhè nhẹ.
Hoa Lân tiêu sái hạ xuống mặt đất, tay trái phất nhẹ một cái, hai thanh kiếm đột nhiên vọt lên và tự động quay lại tay hắn. Ánh mắt Hoa Lân không dấu được vẻ hài lòng mà điểm đầu đầu. Tiếp đó hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối mịt rồi bỗng tung Phần Tinh Luân ra, xoay người chui vào, trong nháy mắt đã hoá thành một dải sao băng rồi lao vào tinh không bao la.
Trải qua ba ngày tu luyện, Hoa Lân đã tiến vào cảnh giới Nguyên Anh hậu kì, bên trong cơ thể đã hình thành một vũ trụ nhỏ hỗn độn. Thế nhưng hắn vẫn chẳng nhận ra điều đó mà vẫn theo ý định, tiếp tục lao về phía chân trời.
Hắn không hay rằng Phần Tinh Luân cũng mau chóng trưởng thành, mỗi lần hắn đúc kiếm là ngọn hỏa diễm của Phần Tinh Luân lại hùng hậu hơn một chút. Đương nhiên sự trưởng thành của Phần Tinh Luân cũng là sự trưởng thành của hắn, công lực của Hoa Lân đã bất tri bất giác mà tăng lên mãnh liệt. Ngọn thiên hoả bá đạo trong người cũng nhanh chóng định hình và dần dần rơi vào tình trạng không kiểm soát được. Nhưng đến giờ Hoa Lân vẫn không hề phát giác được, hơn nữa hắn căn bản chẳng biết gì về điều cấm kỵ trong tu chân, thậm chí còn tiến hành “thuỷ hoả đồng luyện”. Hắn cũng quên luôn rằng, Ninh Tiêm Tuyết đã từng cảnh báo rằng “Một khi tiến vào Thanh Hư cảnh giới mà còn đồng thời luyện hai hệ thuỷ hoả thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự sống chết.”
Điều này cũng khó trách Hoa Lân được, bởi vì Ninh Tiêm Tuyết cũng không gắt gao chỉ rõ cái này ra cho hắn. Nàng ta tưởng rằng nếu Hoa Lân muốn đạt tới Thanh Hư cảnh giới thì ít nhất cũng phải mất cả trăm năm nữa, cho dù trong cơ thể hắn có “Trúc Cơ pháp bảo”(1) thì cũng phải tốn năm mươi năm. Đó là theo tính toán thông thường, nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ tới “Trúc Cơ pháp bảo” trong nội thể Hoa Lân lại chính là Phần Tinh Luân, một Phần Tinh Luân thiên hạ vô song.
Cho nên, mới chưa được nửa năm, Hoa Lân đã luyện tới Nguyên Anh hậu kì, việc này thật sự là chẳng ai ngờ được.
o0o
Không biết thực ra cũng là một điều khoái lạc, vì vậy Hoa Lân vẫn tiêu sái mà hưởng thụ cuộc sống.
Trải qua bảy ngày dài ròng rã phi hành, rốt cục hắn cũng thấy một tinh cầu màu lam. Không chút do dự, Hoa Lân tràn ngập niềm hưng phấn mà nhanh chóng hạ xuống đó.
Từ trên không trung, hắn nhận ra tinh cầu này quả thực cực kì phồn hoa, bình nguyên phía tây trải rộng mênh mông, nơi đó toạ lạc mười toà thành thị siêu cấp. Nhưng hắn không dám quá chủ quan, do đó hắn mới chọn một mảng rừng rậm ở phía tây mà hạ xuống nhằm tránh sự theo dõi của Thánh Thanh viện.
Đặt chân xuống đất, Hoa Lân liền thu lại Phần Tinh Luân. Tiếp đó hắn ngự phi kiếm, chậm rãi bay là là sát ngọn cây mà đi. Chỉ thấy tài nguyên nơi này vô cùng phong phú, rừng cây xanh mướt, cành lá um tùm, núi non trùng trùng điệp điệp kéo dài cả ngàn dặm, vách núi, thác nước hiện diện khắp nơi nơi. Mà động vật ở đây cũng hung mãnh dị thường, nếu như đem một con hổ ở quê hương đặt ở nơi này thì e rằng chưa đến nửa canh giờ nó đã trở thành mồi ngon cho các loài khác.
Hoa Lân mỉm như nghĩ đến điều gì thập phần thú vị, hắn nhấc Tiểu Bạch từ Phần Tinh Luân ra ngoài rồi cười hắc hắc nói:
- Tiểu Bạch!… Ngươi nhìn xem con mãnh thú to lớn kia liệu một ngày ăn hết bao nhiêu thịt?
Tiểu Bạch mới mơ màng ngủ dậy, bốn móng vuốt vẫn như thường lệ quặp chặt khối ngọc bội trong suốt, nó mở cặp mắt to tròn hết nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn con mãnh thú. Đột nhiên, nó há rộng miệng nhằm con mãnh thú đang nằm ngủ trên mặt đất kia rống lớn:
- Ngao…
Chỉ cảm thấy một trận sóng âm khó mà phát giác bao trùm xuống phía dưới, con mãnh thú đang ngủ gà ngủ gật bỗng chồm lên, nhìn dáo dác xung quanh với vẻ kinh hoàng tột độ, thiếu chút nữa đã cụp đuôi bỏ chạy.
Tiểu Bạch cảm thấy không bằng lòng, nó “hống…” lên một tiếng lớn nữa, con mãnh thú ở dưới bật dậy, ngoan ngoãn quỳ mọp xuống đất rồi sợ hãi nhìn lên bầu trời.
Hoa Lân bực bội nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi là một ngày nó ăn hết bao nhiêu thịt thôi, ngươi xem ngươi đã doạ cho nó thành ra bộ dạng gì rồi kìa? Thật là chán chết!
Tiểu Bạch hướng về phía hắn “hống hống…” kêu lên hai tiếng rồi thè lưỡi ra liếm liếm mặt hắn. Hoa Lân bất đắc dĩ đành ném nó vào Phần Tinh Luân, hắn thầm nghĩ “Chẳng lẽ Tiểu Bạch thuộc long hệ? Ài…Dù sao đi nữa, mình cũng phải có trách nhiệm nuôi nấng nó thôi!”
Phi hành được chừng nửa canh giờ, Hoa Lân đưa mắt quan sát phía trước, thấy cả vùng núi non trùng điệp, không thấy đâu là bờ bến. Trong lòng hắn thoáng chút hối hận, trước đây đã sớm biết mùi vị lạc trong rừng rậm là thế nào rồi “Ài… Mình đúng là một kẻ nhát gan sợ việc.”
Trong lúc khổ não hắn lại một lần nữa bay qua một đỉnh núi, chỉ thấy giữa bốn mặt núi non trùng điệp lại xuất hiện một thị trấn phồn hoa. Hoa Lân vui vẻ hẳn lên, hắn lập tức đạp phi kiếm lao đến chỗ đó.
Còn chưa đến gần, đã thấy người đi trên đường cũng khá đông. Bất đắc dĩ hắn đành phải hạ phi kiếm xuống rồi đi từng bước một tiến đến cổng thành.
Từ xa nhìn lại đã thấy một thị trấn có chút quy mô, chu vi của nó chừng mười hai dặm và được bao bọc bởi tường gỗ xung quanh, nơi đây tựa như một sơn trại kiên cố vậy. Ngoài thành còn có một con hào sâu hơn hai trượng, cứ hai mươi mét lại có một toà tháp canh, trên đó còn có vài gã cung thủ đi lại tuần tra, nơi đây phòng thủ quả thật cực kỳ kiên cố.
Hoa Lân tiêu sái bước tới cửa thành, sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Điều này cũng không quá khó hiểu, lúc này trang phục hắn tả tơi quá mức, bộ đồ văn sỹ đã rách nát thê thảm, bên trên còn có một vài lỗ thủng lớn, làm cho người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thương hại.
Mọi người tuy nhìn hắn nhưng vẫn không hề cười nhạo hắn, thậm chí quan binh trên lầu canh cũng chẳng xuống tra hỏi nên Hoa Lân điềm nhiên rảo bước đi thẳng vào bên trong.
Vừa vào tới nơi, Hoa Lân lập tức đã hiểu được vì sao lại như thế này rồi.
Chỉ thấy các gian hàng được bày ra đầy đường, đủ loại hàng hoá đến hoa cả mắt. Nào là đao kiếm, áo giáp, thậm chí có cả đồ trang sức dành cho nữ tử. Đương nhiên, nhiều nhất là những gian hàng bày bán động vật quý hiếm, dược liệu và bảo vật.
Hoa Lân trơ trọi đứng giữa ngã tư, những tràng âm thanh rộn rã truyền đến đến tai hắn. Trong không khí thoang thoáng mùi dược liệu thô nào đó, cả khu phố xá này được bao trùm bởi sự náo nhiệt phi thường. Mặc dù hai bên cửa hàng san sát nhau nhưng đường phố lại rộng lớn vô cùng. Lại thấy có một đoàn thương nhân đi lướt sát qua hắn, rất nhiều người trong đó có đeo đao kiếm trên lưng, hiển nhiên đó là các hộ vệ của thương đội. Điều đó chứng tỏ ở nơi này võ học thịnh hành đến như thế nào.
Hoa Lân đột nhiên trào dâng niềm hưng phấn do hắn vừa phát hiện có sáu gã cao thủ “Đan Thành trung kì” đi qua, mà bọn họ thỉnh thoảng cũng ngoái đầu nhòm Hoa Lân, hiển nhiên cũng mang máng cảm giác hắn là một đồng đạo tu chân. Thế nhưng bọn họ tuyệt nhiên chẳng thể ước định được tu vi của Hoa Lân bởi vì thực lực của bọn họ còn kém xa hắn.
Chính vì vậy Hoa Lân không khỏi có chút dương dương tự đắc, dường như tự nhận thấy mình như thiên hạ đệ nhất vậy. Trong nửa năm đào tẩu bên ngoài, hắn toàn gặp những cao thủ cỡ Nguyên Anh hậu kì trở lên, dựa vào tu vi của hắn thì thực chẳng đáng so sánh với họ. Nhưng bây giờ thì hay rồi, cả thế giới trước mắt này đều chỉ thuộc hàng vãn bối của mình, bảo sao hắn không vui cơ chứ?
Vì vậy hắn vừa bước đi vừa ngẫm nghĩ “Số lượng người tu chân đông đến vậy, nơi này nhất định có truyền tống trận. Rốt cục mình nên đến luôn Phiêu Miễu hà hay là về Long Thần tinh cứu Ninh Tiêm Tuyết đây?”
Trong lúc còn đang lưỡng lự thì thấy một gã dáng vẻ lẫm liệt đi ngang qua, trên vai hắn có đeo một thanh bảo kiếm cực kì tinh xảo, hiển nhiên là danh gia đệ tử. Hoa Lân lập tức tiến đến, chắp tay nói:
- Uy! Mong huynh đệ dừng bước giây lát!
- Ân…
Thanh niên đằng trước khẽ quay đầu lại hỏi:
- …Có chuyện gì vậy?
Hoa Lân tiện tay chỉ vào một lỗ thủng trên xiêm y rồi nói:
- Ta đang bị một bọn người xấu truy sát, định hỏi thăm vị trí truyền tống trận để mau chóng chạy trốn!
Thiếu niên kia dò xét một lượt từ đầu tới chân Hoa Lân, thấy cả bộ xiêm y hắn đã nát tươm, quả nhiên giống với một kẻ tội nghiệp đang trốn chạy kẻ thù nên động lòng trắc ẩn mà hỏi:
- A… Kẻ nào truy sát ngươi thế?
Hoa Lân cũng đang đánh giá đối phương, thấy hắn đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kì, hiển nhiên cũng là long phượng giữa nhân gian. Vì vậy hắn nghiêm mặt nói:
- Ai, là thế này…Ta vốn chỉ là một thư sinh chẳng tranh giành gì với đời. Nhưng vô tình biết được một bí ẩn, vì vậy mới bị một đám hắc y nhân điên cuồng truy sát. Huynh đệ có biết nơi nào có truyền tống trận không? Xin hãy chỉ điểm cho một chút!
Thiếu niên kia lập tức nghiêm mặt lại mà truy vấn:
- A? Đám hắc y nhân truy sát huynh có phải trên ngực áo thêu một thanh trường kiếm dựng ngược?
- Ách…Sao ngươi lại biết?
Hoa Lân gãi gãi đầu.
Thiếu niên kia lập tức lộ vẻ nhiệt tình nói:
- Như vậy đi! Huynh cứ đi theo ta, ta sẽ dẫn huynh đến bái kiến thủ toạ của Kiếm Cương tông, bảo đảm huynh sẽ vượt qua được kiếp nạn này. Tiện thể một lưới bắt sạch lũ gia hỏa của Hắc Ảnh môn.
- A?
Toàn thân Hoa Lân chấn động, trong tâm trí nhanh chóng lóe lên hai danh từ “Kiếm Cương tông” cùng “Ám Ảnh môn”, khắp người như cảm thấy lạnh ngắt. Hắn thầm nghĩ “Mình lại chạy đến đâu rồi thế này? Chẳng lẽ đã không cẩn thận chui vào hang hổ rồi sao?”
Thiếu niên kia thấy hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì còn cho rằng hắn đã bị Ám Ảnh môn dọa cho khiếp đảm rồi, vì vậy y nhẹ giọng nói:
- Ta tên là Ấn Tâm, huynh tên là gì?
- Ách… Ta tên là Long Hiểu Hoa.
Ấn Tâm lại nói:
- Vậy huynh đi cùng ta nhé! Lúc này ta đang hộ tống một thương đoàn về Đông Nguyên, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ đích thân đưa huynh lên Tật Phong đỉnh.
“Tật Phong đỉnh?” Trong đầu Hoa Lân liền hiện lên rất nhiều ý niệm, vốn định trực tiếp cự tuyệt nhưng lại nghĩ đến Kiếm Cương tông có phân đàn tại nơi này, nếu mình tuỳ tiện đi hỏi những người khác thì rất có thể sẽ bị bại lộ hành tung. Vì vậy hắn gật đầu nói:
- Điều này… Được rồi! Đa, đa, đa tạ huynh!
Ấn Tâm mỉm cười, hoà nhã nói:
- Đối phó với tà môn đều là trọng trách của mọi người, không cần phải khách khí với ta!
Dứt lời hắn đi trước dẫn đường, dắt theo Hoa Lan bước vào một khách điếm xa xa.
Vừa mới vào trong khách điếm thì một gã trung niên béo mập đã đùng đùng xông tới, hướng về phía Ấn Tâm mà lớn tiếng nhiếc mắng:
- Này! Ngươi đi đâu từ sáng đến giờ? Chúng ta xuất phát được chưa hả?
Tu vi của Ấn Tâm cũng chẳng vừa, hắn không chút phật lòng mà vội vàng cười trừ nói:
- Bệ lão bản à, thật xấu hổ quá, vừa rồi ta cần ra ngoài giải quyết chút việc riêng. Mong lượng thứ cho! Ha ha…
Hoa Lân “thận trọng” đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện Bệ lão bản kia có mười lăm hộ vệ, hiển nhiên bọn họ thập phần kính trọng với Ấn Tâm. Gã hán tử trung niên đội trưởng lập tức bước đến giải thích thêm:
- Là do ta cử Ấn Tâm đi điều tra tình hình Song Long quan, Bệ hội trưởng chớ nên giận dữ! Gần đây Song Long quan rất nguy hiểm, ngay cả Ám Ảnh môn cũng có người chiếm đóng ở đó. Lần này trở về Đông Nguyên sợ rằng sẽ gặp không ít khó khăn.
Bệ hội trưởng xem chừng rất vị nể hán tử trung niên này nên gật gật đầu nói:
- Hoá ra là như vậy ư? Còn nữa, thiếu niên này là ai?
Hơn mười người đương trường lập tức chuyển sự chú ý sang Hoa Lân, Ấn Tâm đang định giải thích thì Hoa Lân đã nhanh hơn một bước, nói:
- Ta nắm được một chút nội tình của Ám Ảnh môn, cũng vừa hay đang định về Đông Nguyên nên muốn cùng đi với các ngươi!
Nhưng Bệ hội trưởng kia lại nhíu mày nói:
- Chỉ có điều, gần đây chúng ta đã tăng cường thêm rất nhiều người rồi. Theo ta…
Ấn Tâm vội ngắt lời:
- Chi phí của hắn do ta lo hết, ngươi cứ khấu trừ vào tiền công của ta là được!
Sắc mặt Bệ hội trưởng lập tức dãn ra, hắn lớn tiếng quát:
- Xuất phát, mọi người đi nào…
Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh mà trở lại hậu viện khiêng hơn hai mươi thùng hàng hoá ra ngoài cửa, mười lăm gã hộ vệ nhanh chóng tản ra, cưỡi ngựa đi hai bên thương hội, bảo vệ hàng hoá ra khỏi thành.
Bệ hội trưởng ngồi trên một xe hàng do trung niên đội trưởng dẫn đầu và Ấn Tâm phụ trách đoạn hậu.
Cả đoàn người chậm rãi ra khỏi thành, Hoa Lân quay lại hỏi Ấn Tâm:
- Song Long quan là nơi nào vậy, có phải rất nguy hiểm không?
Ấn Tâm gật đầu nói:
- Phía tây đều là núi non trùng điệp, mà địa thế của Song Long quan càng vô cùng hiểm trở, nó tựa như hai khe nứt xuyên qua vách núi mà kéo dài hơn sáu mươi dặm, hai thông đại song song nhau, địa hình rất phức tạp. Nó là con đường duy nhất đi Đông Nguyên, trước đây ở đó chỉ có mãnh thú hoành hành, nhưng gần đây rất nhiều đội nhân mã mất tích ở đó. Cho nên chúng ta nghi ngờ có kẻ âm thầm tác quái, không chừng là do bàn tay của Ám Ảnh môn. Chúng ta nhất định phải cẩn thận…
Hoa Lân cúi đầu nghĩ ngợi, miệng lẩm bẩm:
- Rốt cục Ám Ảnh môn định giở trò gì đây? Ngay cả trên địa bàn của Kiếm Cương tông cũng làm loạn ư? Xem ra sắp có màn kịch hay để xem rồi!
Ấn Tâm thấy hắn lẩm bẩm một mình, thấp thoáng nghe thấy bốn chữ “Ám Ảnh môn” nên ngoảnh đầu lại hỏi:
- Ngươi vừa nói gì cơ?
- Ách…không có gì, không có gì!
----------
1. Tức là loại pháp bảo dùng làm nền móng để tu luyện
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK