Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc đã tới Kỳ Long Thành…

Hoa Lân đi ở trên đường, thấy người đi đường vẫn đi lại tấp nập không ngừng như trước. Nhưng nếu quan sát một cách tinh tế thì sẽ thấy cước bộ của bọn họ quá mức vội vàng. Lúc này hắn mới phát hiện ra thành thị này đã thiếu đi cảnh huyên náo như xưa, giờ lại thay bằng một cỗ hào khí khẩn trương.

Vốn biến cố của tu chân giới không có quan hệ gì với dân chúng nhưng vì ảnh hưởng của Thánh Thanh viện phi thường kinh nhân, mấy ngày nay đột nhiên bọn họ thường tra hỏi những người tu chân lui tới khiến cho đệ tử của các đại môn phái câm như hến. Vì vậy, dân gian cũng bắt đầu lưu truyền các loại tin đồn là "Ma giới chuẩn bị tấn công Huyền Băng Thiên," khiến cho nhân tâm trong thành hoảng loạn.

Vì Hoa Lân không làm cho người khác chú ý, hắn sớm đã thay một bộ quần áo thư sinh, trong tay cầm một cái chiết phiến (1). Dáng vẻ phong độ đi thẳng tới Thanh Phong hành quán ở thành nam.

Lúc này, sinh ý ở Thanh Phong hành quán lại bộc phát dị thường, ba lầu khách phòng trên dưới tất cả đều đã chật ních, ngay cả chỗ uống trà ở đại đường cũng đầy người ngồi. Hoa Lân mới bước vào đại đường liền phát hiện đại đa số khách nhân lưng đều đeo trường kiếm. Hiển nhiên tất cả đều là cao thủ tu chân. Mà lúc này, ba gã nam tử ngồi bên trái gần cửa sổ đang lớn tiếng bàn về cái gì đó, chỉ nghe một vị thiếu niên kích động nói:
- Đại sư huynh!...Tại sao chúng ta không đi trợ giúp Huyền Băng Thiên? Chẳng nhẽ chúng ta cứ ngồi ở nơi này trơ mắt Liệt Thiên kiếm bị người ta đánh cắp! Phải biết rằng Ma giới đã đánh cắp Kinh Thần cung của Kiếm Cương tông, với thực lực của chúng, rất có thể còn cướp đi Liệt Thiên kiếm của Thánh môn… Đêm qua huynh đã nhìn rồi chứ, bầu trời phương bắc một màn đỏ rực, hẳn là Ma giới bắt đầu tuyên chiến với Huyền Băng cung rồi, chúng ta phải lập tức tới trước trợ giúp!

Ngồi ở phía bắc là một trung niên nam tử, hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Sư đệ, ngươi phải bình tĩnh chớ có nóng nảy!... Kỳ thật Thánh môn sớm đã truyền xuống hiệu lệnh, muốn chúng ta ở Kỳ Long thành tùy thời đợi lệnh. Về chuyện hồng quang đêm qua hẳn là đại trận ở Phệ Hồn cốc bị người khác khởi động. Trận này là phòng ngự đại trận dưới chân núi Huyền Băng Thiên, nếu ma đầu không cẩn thận xông vào, tất nhiên sẽ bị thương vong trầm trọng…

Hoa Lân nghe vậy, cước bộ hơi bị chậm lại, thầm nghĩ "Quả nhiên Ám Ảnh môn vì Ninh Tiêm Tuyết mà đến, nhưng Thánh môn lai cố ý ẩn giấu chân tướng, Còn nói cái gì mà dẫn ma đầu vào trận, lời này chỉ có thể lừa ngoại nhân thôi."

Hắn lại nghĩ "Nếu như thế thì mình phải lập tức đi trước tới Phệ Hồn cốc mới đúng, không thì sẽ bị Ám Ảnh môn nhanh chân giành trước thì nguy. Nhưng lúc này vẫn còn phải liên lạc một chút với Lộ Á Phi, nếu có hắn bên người thì có thể thuận lợi xông vào Tử Vong cấm khu của Phệ Hồn cốc."

Hoa Lân bước vào đại đường rồi quay đầu nhìn lại quầy liền thấy một nữ tử xinh đẹp yểu điệu đang ưu nhã tựa ở tiên nhân, một đôi mắt đẹp mỉm cười uyển chuyển, đúng là lão bản nương – Cầm Phong.

Hoa Lân thu hồi chiết phiến rồi lững thững đi tới chỗ nàng, một tên tiểu nhị lập tức chào đón nói:
- Xin lỗi khách quan! Ngài định ở trọ hay là dùng cơm ạ?

Nhưng Hoa lân lại không trả lời mà trực tiếp đi tới trước mặt Cầm Phong. Ánh mắt của mỹ nhân này quả nhiên cũng dừng lại trên người hắn, con ngươi lóe lên một tia hưng phấn và chút mê mẩn. Nhưng tiếp đó là một loại thất vọng nhàn nhạt…

Từ chuyển biến trong ánh mắt nàng, Hoa Lân đoán rằng đến hôm nay Lộ Ấ Phi vẫn chưa quay trở về, nếu không nàng đâu có vẻ mặt thất vọng như vậy.
Do dự trong chốc lát, Câm Phong thấp giọng hỏi:
- Hắn đâu rồi?
Trong mắt lộ vẻ lo lắng vội vàng.

Hoa Lân Nhún vai, cười nói:
- Ta còn chuẩn bị tới hỏi nàng mà, xem ra ta phải thất vọng rồi. A a…
Hoa Lân sợ nàng lo lắng. vì vậy ha ha cười nói:
- Ta và hắn đã bị thất lạc rồi, vốn tưởng rằng hắn trở về trước một bước, nhưng nhìn tình hình này có thể hắn lại tới Thần Cật tinh vực tu luyện rồi!... Thật không có biện pháp, ta không thể làm gì khác hơn là lại đi tới Thần Cật Tinh vực một chuyến, nàng đừng lo lắng!...Lần tới gặp lại!

Hắn nói xong xoay người đi, lại nghe Cầm Phong vội kêu lên:
- Uy! Rốt cuộc các ngươi…

Hoa Lân dừng lại, quay đầu nói:
- Được rồi, ta đoán chừng nhiều nhất nửa năm hắn sẽ quay lại. Nếu hắn trở về sớm hơn ta một bước, nàng hãy nói cho hắn là ta đã từng tới, hơn nữa còn sống rất tốt, bảo hắn không cần lo lắng cho ta….
Nói xong, Hoa Lân rốt cuộc cũng đi không quay đầu lại.

Cầm Phong rất muốn truy hỏi một câu nhưng lại không biết hỏi cái gì nên chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn biến mất ngoài của lớn…

Lại nói Hoa Lân ra khỏi Thanh Phong hành quán, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không khỏi thở dài một hơi thật sâu. Hắn nghĩ thầm "Chỉ có thể một mình đi tới Phệ Hồn cốc rồi, vừa nghĩ đến không có Lộ Á Phi dẫn đường. Trận pháp của Phệ Hồn cốc thật sự làm cho trong lòng hắn sợ hãi, còn không biết có thể tìm được thạch bia thứ mười ba không. Vì vậy cười khổ một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài thành.

Còn chưa đến gần cửa thành, đã thấy ba tên đệ tử của Thánh Thanh viện lao đến, phía sau bọn họ còn có vài tên thủ vệ Kỳ Long thành, người ở giữa là một người quen, đó là thống lĩnh vệ đội Kỳ Long thành - Phục Cảnh Hiên.

Hoa Lân thầm kêu không ổn, nhưng lúc này đã không kịp né tránh, cho nên chỉ có thể liều lĩnh xông lên phía trước, trong lòng cầu khấn không yên, hy vọng Phục Cảnh Hiên không nhận ra mình.

Song phương càng ngày càng gần, đệ tử của Thánh Thanh viện quét mắt về phía Hoa Lân, hình như cảm giác hắn có chút quen mặt. Mà Hoa Lân rõ ràng cũng có cảm giác ánh mắt của bọn họ tập trung trên người mình, bối rối không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt lại làm bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu đi về phía trước.

Những mỗi lần bước chân, hắn lại có cảm giác có một áp lực vô hình càng ngày càng đè nặng, phảng phất như mình đã "trần truồng" đứng ở trước mặt họ. Bất hạnh là Phục Cảnh Hiên đã nhận ra hắn, liền chào hỏi:
- Uy!Huynh đệ chuẩn bị đi đâu vậy?

Hoa Lân sững sờ vội vàng khom người nó:
- A? Hóa… hóa ra là Phục đại ca à? Vừa rồi không nhận ra, thật là thất lễ!

Mà đệ tử của Thánh Thanh viện đã tới gần hai trượng, hơn nữa lại nhìn như đang đánh giá Hoa Lân mấy lần. Hoa Lân chỉ cảm thấy tay phải đã bị ướt đẫm mồ hôi, chuẩn bị tùy thời phản kháng mà chạy. Vậy mà Phục Cảnh Hiên lại nói:
- Ta nói cho huynh đệ nghe! Gần đây tình hình rất không yên ổn, nên ít đi ra ngoài là hơn. Không bằng chờ một lát tới nhà ta ăn chút gì, bây giờ ta phải đưa ba vị thánh tiên tới truyền tống nhai phục mệnh, hồi sau sẽ gặp!

Hoa Lân vội vàng gật đầu nói:
- Hảo… hảo, ta nhất định sẽ tới!

Hai người hàn huyên vài câu, đệ tử Thánh Thanh viện rốt cuộc cũng đi qua người Hoa Lân mà không tiến hành truy hỏi hắn. Phục Thanh Hiên cũng không quay đầu lại, đi thẳng theo đệ tử của Thánh Thanh viện hướng về Truyền Tống nhai ở thành nam. Trán Hoa Lân lúc này mới toát ra một trận mồ hôi lạnh, vì vậy cũng không dám dừng lại nữa, lập tức từ cửa bắc Kỳ Long thành đi ra, trực tiếp chạy vội về hướng Hắc Sắc sâm lâm.

Vừa đi trong trong lòng hắn không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ vừa rồi là Phục Cảnh Hiên cố ý trợ giúp mình sao, bằng không tại sao giọng nói lại nhanh như vậy? Hoa Lân suy tư, rốt cuộc đi vào Hắc Sắc sâm lâm rồi. Hắn không nghĩ ngợi nữa, triển khai thân pháp trực tiếp chạy về hướng Phệ Hồn cốc.

Hắn vốn cũng không định thi triển ngự kiếm thuật, bởi vì hắn sợ Thánh Thanh viện phát hiện ra hành tung của mình… Nhưng từ Kỳ Long thành tới Phệ Cốc chừng hai ngàn dặm, cây cối xanh cả vùng trời, mãnh thú liên tục hoành hành, cho dù là là tu chân giả bước vào sâm lâm, cũng phải tự lượng tu vi của mình mới được.

Hơn nữa hôm nay Ám Ảnh môn đã tới Phệ Hồn cốc, Hoa Lân đã không còn thời gian để tiêu tốn nữa nếu không khẳng định sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên cuối cùng hắn đành lấy phi kiếm ra, lướt trên ngọn cây, hướng về Phệ Hồn cốc ở phương xa cấp tốc bay vút đi.

Lần này vận khí của hắn thật sự rất tốt, vốn Thánh Thanh viện đã bố trí thiên la địa võng tại Hắc Sắc sâm lâm, một khi có người bay về phía Phệ Hồn cốc, bọn họ sẽ tiến hành chặn lại. Nhưng Ám Ảnh môn đã đi sớm hơn Hoa Lân một bước, đêm qua đã trà trộn vào Phệ Hồn cốc, cho nên tất cả lực lượng của Thánh Thanh việm đều tập trung ứng phó với địch, vì vậy Hoa Lân đi trên đường không bị ngăn trở gì.

Nhanh chóng đã chạy được ba canh giờ, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, Hoa Lân không khỏi bối rối. Bởi vì hắn biết, một khi ban đêm phủ xuống, thạch bia thứ mười ba của Phệ Hồn cốc sẽ lập tức hiện ra, khi đó Ám Ảnh môn nhất định sẽ dùng cường thế để tiến vào. Chính vì vậy Hoa Lân cũng bất chấp, không ẩn thân nữa, phi kiếm dưới chân đột nhiên gia tốc “Sưu” một tiếng lao nhanh về khoảng không phía trước giống như một mũi tên bắn về phía phương bắc.

Do tốc độ của hắn quá nhanh, trên đỉnh của rừng rậm bị kình khí xé ra làm hai phần, động vật càng thêm kinh hoàng thất thố, vắt chân mà chạy
Nhưng dù tốc độ của Hoa Lân có nhanh tới bao nhiêu, nhưng cuối cùng mặt trời cũng xuống núi rồi. "Bóng ma" của bầu trời tối đen nhanh chóng từ phía tây bao trùm lại, nháy mắt của vùng đất lớn đã bị bao phủ một mày đen nhánh. Hắn căn bản là không biết là rốt cuộc Phệ Hồn cốc còn xa lắm không.

o0o

Lại nói, Ám Ảnh môn quả nhiên đã xâm nhập vào Phệ Hồn cốc!

Mặc dù tại phương viên trên trăm dặm của Thánh Thanh viện đã bố trí tuyến phong tỏa, nhưng diện tích của Phệ Hồn cốc lại trải dài hơn mấy trăm dặm, nếu phải phong tỏa hoàn toàn thì khó khăn phi thường. Hơn nữa Ám Ảnh môn bàn mưu tính kế, đầu tiên phái người đánh lạc hướng chú ý của Thánh Thanh viện... Sáng nay có vài tên thần bí ẩn nấp ở trong trận, hơn nữa còn mang theo Kinh Thần cung tìm kiếm chung quanh thạch bia thứ mười ba đã bị biến mất, âm mưu của chúng chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi…

Lúc này tại Phệ Hồn cốc, các thế lực bên trong đã chia làm tam đại bộ phận. Một bảo vệ Phong Thần bia của Thánh Thanh viện, một là Ám Ảnh môn cường thế xâm nhập, ngoài ra còn có chủ nhân của Phệ Hồn cốc là vô số ác linh.

Bên ngoài cốc, thế lực của Thánh Thanh viện đương nhiên vẫn là lớn nhất, nhưng vì công lực của đại đa số đệ tử không đủ tiến vào Phệ Hồn cốc, hơn nữa bọn họ lại không có tiên bảo hộ thân nên chỉ có thể phòng ngự vây quanh bên ngoài Phệ Hồn cốc mà thôi.

Khi đó, ở trên đỉnh núi phía tây đang có một nhóm bốn mươi sáu đệ tử của Thánh Thanh viện xếp hàng chỉnh tề. Lúc này họ đang tập trung chú ý xuống chân núi Phệ Hồn cốc. Thân ảnh bọn họ cao phi thường, ngay cả phi kiếm sau lưng cũng có cùng độ cao. Từ xa nhìn lại, tựa như những pho tượng lớn, kẻ khác nhình vào không khỏi dấy nên ý kính trọng.

Lại nghe một người bên trái mở miệng đầu tiên nói:
- Nhậm Trắc sư huynh?... Chúng ta có đi vào trợ giúp không? Đệ lo rằng Ám Ảnh môn và Ác Linh ở bên trong liên thủ, hai vị sư bá sẽ vô pháp ứng phó!

Một tên đệ tử đứng ở giữa lắc đầu nói:
- Ngươi biết thế nào là trận pháp không?... Mười hai lại trận pháp của Tuyệt Tiên trận đều đã được mở ra, bây giờ bên trong hung hiểm dị thường, nếu chúng ra mạo hiểm tiến vào, tuyệt đối là chịu chết mà thôi. Hơn nữa Quỷ linh với Ma đầu thủy hỏa bất dung, bọn chúng không thể nào hợp tác được!

Mọi người nghe vậy đều gật đầu, cũng thấy hết sức có lý. Vì vậy đồng loạt ngưng mắt nhìn xuống dưới chân núi... chỉ thấy trong bóng đêm, cỏ dại của Phệ Hồn cốc cao hai trượng, thường thường không gió cũng tự lay như những cơn sóng cuồn cuộn, nhìn qua quỉ dị khác thường. Ngoài ra, trong cốc bao phủ lớp lớp sương trắng dày đặc, làm cho lòng người lạnh lẽo không thôi.

Chính lúc này, đột nhiên một tên đệ tử của Thánh Thanh viện kinh hô:
- Các ngươi mau nhìn? Ở giữa, thạch bia thứ mười ba đã xuất hiện rồi…

Mọi người đồng loạt ngưng mắt nhìn lại quả nhiên thấy giữa sơn cốc mơ hồ có một tòa thạch bia rất lớn, nhưng vì khoảng cách quá xa nên hơn bốn mươi người ở đâu dĩ nhiên tất cả đều không nhìn rõ.

Ngay khi mọi người cẩn thận dõi nhìn, xa xa một tên tuần tra đột nhiên chạy vội tới, lớn tiếng bẩm báo nói:
- Trắc sư huynh… theo cảnh vệ trên không trung báo lại, phía nam có một đạo thân ảnh màu trắng nhanh chóng bay tới nơi này, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta sợ hãi phi thường. Chúng ta có tiến hành chặn lại không?

Cầm đầu là Nhậm Trắc quyết định rất nhanh, lập tức rút nảo kiếm nói:
- Nhậm Canh, Nhậm Nhiếp, Nhậm Không… một tổ nhỏ các đệ đi với ta chặn lại, những người khác thủ ở chỗ này… xuất phát!

Hơn bốn mươi người chia ra làm hai, động tác chỉnh tề nhanh chóng, không hổ là cao thủ đã được huấn luyện.

Nhậm Trắc dẫn theo mười lăm tên đệ tử bay lên trời, ngự kiếm về phía sau của Hắc Sắc sâm lâm bay đi. Bọn họ vừa mới bay lên không đã thấy xa xa có một bóng người phóng tới bên này cực nhanh, tốc độ nhanh hơn phi tiễn, những nơi nó bay qua, rừng rậm hai bên dưới chân đều quay cuồng, làm cho lòng người bị đè ép.

Nhậm Trắc thấy tốc độ ngự kiếm của người này đạt tới như thế nên hoảng sợ nói:
- Mọi người chú ý? Người đang tới công lực cao tuyệt, chuẩn bị bày trận đợi địch!

Hơn mười tên đệ tử phía sau lập tức “Keng keng keng” rút kiếm ra, trên không trung bày ra một đạo phòng tuyến chắc chắn. Nhậm Trắc rất yên tâm, giương giọng hô tới:
- Người đến là người phương nào?

Người tới đương nhiên là Hoa Lân…

Nếu người khác nhìn thấy phía trước bố trí thiên la địa võng, nhất định sẽ lập tức dừng lại hoặc là quay đầu bỏ chạy. Nhưng Hoa Lân là ngoại lệ, hắn từ xa trả lời tới:
- Chính là ta, chính là ta!... Mau tránh ra, ta có việc gấp bẩm báo!

Nói thì chậm, ngược lại tốc độ của Hoa Lân đột nhiên gia tốc, trực tiếp lao vào trận doanh của Thánh Thanh viện. Đồng thời tay phải giương lên, một phiến lớn Băng Phong trụy chắn trước mặt hắn, đây chính là chánh tông tâm pháp của Thánh Thanh viện. Chính vì hắn nghe người ta nói qua "Băng Phong trụy chính là chiêu bài pháp thuật của Thánh Thanh viện", cho nên không chút do dự lôi ra dùng.

Mục đích của hắn đương nhiên là mê hoặc địch nhân, bởi vì hắn biết rõ, đối phương nhất định không dám ngộ thương người của mình, chỉ cần tranh thủ một chút thời gian, có thể nhanh chóng vượt qua trận doanh của Thánh Thanh viện, cho nên hắn mới lớn mật dùng ra kế hoãn binh này…

Phán đoán của Hoa Luân phi thường chính xác, phía sau quả nhiên là Phệ Hồn cốc, hơn nửa đệ tử của Thánh Thanh viện cũng không dám ra tay đả thương người. Cho nên "sưu" một tiếng, với tốc độ này của Hoa Lân, đương nhiên nhoáng lên một cái mà qua.

Lúc này đệ tử của Thánh Thanh viện mới có phản ứng lại, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là người của phân điện nào?

Hoa Lân cũng không quay đầu lại, vẫn đang bắn thẳng đến phía trước, xa xa nói:
- …Ta…là... người của…Tru Ma điện!

- A?... Bị lừa rồi, mau đuổi theo!
Nhậm Trắc tức giận quát lên một tiếng, lập tức ngự kiếm đuổi theo hướng Hoa Lân, mười sáu người nhanh chón đuổi theo. Hóa ra Nhậm Trắc chính là đại đệ tử của Nhược Uyên, hắn là Tân Duệ đường Đường chủ của Tru Ma điện, hắn đương nhiên biết rõ ràng Tru Ma điện căn bản không có nhân vật nào như Hoa Lân. Lúc có phản ứng trở lại, Hoa Lân đã ở cách xa trên ba mươi trượng rồi. Vì vậy quát về phía các sư đệ đang phòng thủ ở Phệ Hồn cốc:
- Nhanh ngăn cản người phía trước…

Nhưng Hoa Lân so với hắn càng cao hơn một bậc, thấy trên núi có hơn ba mươi tên đệ tử Thánh Thanh viện đang đứng, nên quát trước một bước:
- Các vị sư huynh! Phía sau trụ không nổi rồi, nhanh đi trợ giúp…

Các đệ tử trên đỉnh núi đồng thời sửng sốt, mà Hoa Lân cũng bay qua đầu bọn họ đi rồi. Lúc này Nhậm Trắc mới chậm chạp bay tới, tức giận nói:
- Tại sao các ngươi không ngăn cản hắn lại?… Mau đuổi theo, có thể hắn là phạm nhân chúng ta đang truy nã!

Mọi người lại sửng sốt, sau lưng là biên giới của Phệ Hồn cốc. Đuổi theo ư? Chẳng phải là trái lại sư lệnh sao?

Trong lòng Hoa Lân càng dương dương đắc ý, đạp phi kiếm từ trên cao bắn thẳng vào trong trận của Phệ Hồn cốc, hắn cẳm giác đột nhiên trước mặt tối sầm, Phệ Hồn cốc đáng sợ đang ở dưới chân mình. Lúc này hắn mới nhớ tới ở Phệ Hồn cốc không thể thi triển ngự kiếm thuật, vì vậy hú lên quái dị:
- Oa nha…

Tiếng kêu cảu hắn thảm thiết quanh quẩn không dứt, thân thể cũng đã thẳng tắp lao xuống Phệ Hồn cốc đen nhánh, thật lâu sau mới truyền đến "Phanh!” một tiếng.

Lần hạ cánh này của hắn không chỉ đè lên một đống cỏ dại, thậm chí còn làm một lớp đất dày bị bật tung, ngay cả Hắc linh hoành hành trong cốc cũng bị hắn làm sợ đến chạy trốn, còn tưởng rằng bị thiên ngoại lưu tinh đánh xuống, một lúc sau cũng không dám tiến tới dòm ngó.

Đây là lần thứ hai Hoa Lân rơi xuống Phệ Hồn cốc, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.

------------
1. Quạt
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK