Hoa Lân âm thầm kêu khổ. Vừa rồi hắn còn hy vọng ma đầu có thể cản đường, nhưng hắn vừa thoát khỏi ma chưởng của Huyết Ma thì lại phải tìm cách trốn khỏi tay ma đầu.
Trong lòng vừa suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn về hướng Huyết Ma bị rơi xuống phía xa xa, quả nhiên phát hiện y tịnh không bị một chưởng đó đánh chết, thân thể trên không trung lảo đảo, đột nhiên vang lên một tiếng “bá” đã chia làm bốn đạo nhân ảnh, bỏ chạy ra bốn hướng. Hoa Lân vội la lên:
- Uy uy uy…! Hắn lại từ tay ngươi chạy trốn kìa!
Hoa Lân sử dụng từ “lại” ở đây ý nghĩa phi thường gian xảo, gián tiếp chỉ rằng Huyết Ma đã lần thứ hai trốn thoát từ trong tay ma đầu.
Ma đầu Phần Âm tông quả nhiên bị hắn nói khích, lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn lại hướng Huyết Ma. Nhưng tu vi của hắn cũng không thể từ bốn phân thân của Huyết Ma để nhìn ra ai là chủ thể. Vì vậy, một tay nắm lấy Hoa Lân nhanh chóng hướng đến một phân thân đánh tới. “Bang” một tiếng, một phân thân của Huyết Ma lập tức bị một chưởng của hắn đánh nát. Công lực thật thâm hậu, thực sự có một không hai trong thiên hạ.
Hoa Lân lại tiếp tục:
- Còn có ba phân thân nữa cơ! Đuổi nhanh lên a….
Hắn vừa nói vừa sử dụng ý niệm triệu hồi Hà Chiếu kiếm trở về.
Dù Hà Chiếu kiếm đang ở xa nhưng cũng cảm ứng được, “sưu” một tiếng bay thẳng trở lại, giống như một tia chớp lại hướng hậu tâm của ma đầu Phần Âm tông phóng tới. Chỉ cần chiêu đánh lén này thành công, nói không chừng có thể thu hồi lại cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng ma đầu Phần Âm tông tinh minh vô cùng, tay phải nhẹ nhàng phất về phía sau một chiêu đã tóm lấy Hà Chiếu kiếm trong tay, hắn hắc hắc cười nói:
- Tiểu hóa tử! Phi kiếm của ngươi đã trở lại, trả cho ngươi này!
Hoa Lân tiếp lấy kiếm, trong lòng không khỏi “ân cần thăm hỏi” mười tám đại tổ tông nhà hắn, nhưng khuân mặt vẫn ánh lên nét cười nói:
- Ha ha ha! Ngươi đã hai lần cứu ta, thật sự cám ơn ngươi!... Ngươi cũng nên nhanh đi đuổi giết yêu ma, ta tự có thể ngự phi kiếm được rồi!
Hoa Lân vốn định làm hắn phân tâm, chờ khi hắn suy tính thì lặng lẽ đến bên tặng hắn một đao. Nhưng không nghĩ tới thân thể đột nhiên chấn động, muốn động cũng không thể động rồi, không biết bị ma đầu Phần Âm tông giở trò gì trên người? Chỉ thấy ma đầu Phần Âm tông cười hắc hắc nói:
- Huyết Ma thì tính làm gì? Ngươi mới là kẻ ta muốn tìm, chúng ta đi nào!
Hoa Lân thấy hắn có vẻ như đang muốn lấy ra cái gì đó từ trong ngực, sắc mặt biến đổi vội vàng nói:
- Không hay rồi! Không hay rồi! Nhược Phong đã đuổi tới đây rồi….
Nói xong, ánh mắt nhìn thẳng về phía đông.
Ma đầu Phần Âm tông sắc mặt biến đổi, nhìn vội về phương đông, quả nhiên một bóng trắng nhanh chóng bay tới cản đường, thấp giọng cười nói:
- Yên tâm đi! Là Nhược Uyên đây…
Hoa Lân thật sự không nghĩ sẽ có người đuổi tới nhưng tự mình biết được chính là Nhược Uyên. Trong lòng mừng rỡ, hô lớn:
- Nhược đại ca! Rốt cục huynh cũng tới rồi à? Nhanh lên…
Vốn định kêu “Nhanh lên cứu ta” nhưng sự tình phát sinh sau đó khiến hắn triệt đệ ngây ngốc.
Chỉ nghe Nhược Uyên từ xa reo lên:
- Hiên Dĩ Thừa! Ngươi cũng ở đây à? Ngươi hại ta thảm quá đấy!
Ma đầu Phần Âm tông ngạo nghễ nói:
- Nhược Uyên! Không phải ta không tin ngươi, mà là Phần Âm tông chúng ta rất coi trọng việc này. Lần này đặc biệt chúng ta đã tăng hơn hai mươi nhân thủ, tuyệt đối không để sai lầm.
Hoa Lân thấy hai người phi thường quen thuộc, thì trong đầu hỗn loạn một hồi. Thật không rõ Nhược Uyên lại cùng ma đầu Phần Âm tông có quan hệ như thế nào? Hơn nữa có vẻ như Nhược Uyên và hắn đang tiến hành giao dịch nào đó. Thật sự là lòng người khó dò a!
Đột nhiên, Hiên Dĩ Thừa toàn thân chấn động, quay đầu về phía đông hừ lạnh:
- Hừ! Người của các ngươi đã đến đông đủ, ta cũng phải đi rồi, việc đáp ứng sự tình cả ngươi về sau hãy nói! Xem chiêu…
”Phanh” một tiếng, Hiên Dĩ Thừa và Nhược Uyên cùng sử một chiêu “tượng trưng” rồi song song tách ra, xem ra đã sớm có sự ăn ý.
Hoa Lân mờ mịt nhìn về phía đông, quả nhiên thấy hơn mười bóng người áo trắng đang nhanh chóng đuổi tới, người dẫn đầu là cao thủ toàn thân bao phủ một lớp sương trắng mờ mịt, chính là Nhược Phong.
Bọn Nhược Phong phát hiện Hiên Dĩ Thừa và Hoa Lân đều ở đây liền lập tức đánh tới.
Lúc này, Hoa Lân tựa như con gà con bị người cầm trong tay, mặc dù trong tay có kiếm nhưng cũng không thể thể động đậy được chút nào, trong lòng vô cùng ảm đạm. Đối với việc Nhược Uyên thấy chết mà không cứu, sự kiên cường của hắn cũng đã giảm đi nhiều. Một chánh đạo cao thủ luôn mồm cao giọng trừ ma vệ đạo đột nhiên cùng với Phần Âm tông tiến hành giao dịch bí mật, việc này còn không làm hắn lạnh cả lòng sao?
Hiên Dĩ Thừa nắm Hoa Lân nhanh chóng chạy về phía tây, chỉ thẩy bên kia bầu trời cũng đồng thời xuất hiện hơn hai mươi kẻ che mặt áo đen. Quần áo bọn chúng quả nhiên cùng Hiên Dĩ Thừa giống nhau như đúc, tất cả đều là trang phục Phần Âm tông.
Nhược Uyên một mặt giả dạng đuổi theo Hiên Dĩ Thừa, một mặt quay đầu lại hướng về Nhược Phong hô lớn:
- Sư huynh! Thiếu niên trong tay Hiên Dĩ Thừa đúng là người bọn ta muốn tìm, mọi người nhanh đi cứu hắn về a!
- Sưu sưu sưu …
Mười mấy Bạch y nhân nhanh chóng gia tăng tốc độ, bọn họ cũng phát hiện ở xa xa có một đám Hắc y nhân đang đến, muốn cùng bọn họ phố hợp bắt Hiên Dĩ Thừa, nhưng không tưởng rằng Hiên Dĩ Thừa dù nắm theo Hoa Lân trong tay, tốc độ phi hành không hề bị ảnh hưởng chút nào, trong sát na đã tiến vào giữa đội hình Phần Âm tông.
Hai bên nhanh chóng tiếp cận, còn khoảng mười trượng thì gặp nhau, bỗng nhiên tất cả đều ngừng lại, hiển nhiên có điều gì đó cố kị.
Lúc này, bầu trời một mảnh trong xanh, dưới chân là Đại Ba sơn hiện ra một vẻ mĩ lệ rõ ràng. Trên bầu trời, hai đám người này ngự kiếm phi hành, chia làm đông tây hai đội đối lập nhau.
Mặt đông có hơn ba mươi người toàn trang phục trắng, còn phía tây thì có hơn hai mươi người tất cả đều trang phục đen, quả nhiên là hắc bạch phân minh.
Bên bạch y nhân, kẻ toàn thân tỏa ra sương trắng mờ ảo chính là Nhược Phong, hắn hiển nhiên là cao thủ dẫn đầu của chánh đạo. Ngoại trừ Lý Trần Ai không đến, Hoa Lân đã gặp ba người là Độ Không, Vô Tâm đạo trưởng cùng với Minh Kính tản nhân ở trong đám người đó. Chỉ thấy bọn họ toàn thân đều tỏa ra Hạo Nhiên Chính Khí, chỉ nhìn qua, cũng làm cho người ta phát sinh cảm giác tôn trọng từ trong nội tâm.
Còn đám hắc y nhân đương nhiên là do Hiên Dĩ Thừa cầm đầu. Ngoại trừ hắn ra, hơn mười người còn lại cũng không ngoại lệ đều có khăn che mặt, chỉ lộ ánh mắt lấp lánh tinh quang, làm người ta không thể hiểu được điều gì.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là trong đám người đó lại có vài yểu điệu thục nữ. Thấy thân hình hoàn mỹ của các nàng thật sự khiến huyết mạch người ta phải sôi lên.
Hoa Lân mặc dù mất máu quá nhiều, cảm thấy đã có điểm choáng váng trong đầu nhưng một đôi tặc nhãn cũng đảo loạn khắp nơi.
Chỉ thấy bên cạnh hắn có một nữ tử xinh đẹp đang ngó mình. Thấy hắn bị Hiên Dĩ Thừa cầm như cầm gà con liền yêu kiều cười nói:
- Ồ? Đây đúng là tiểu oa nhi khiến chúng ta phải huy động chúng nhân đi tìm sao? Tuổi có vẻ như còn quá nhỏ? Hi hi hi…
Hoa Lân thấy tiếng cười của nàng rất vui vẻ êm tai, thanh âm thật sự kiều mị đáng yêu giống như người nàng vậy. Nhưng khẩu khí của nàng có vẻ hơi “to lớn” một chút, đột nhiên gọi mình là “tiểu oa nhi”? Thật sự làm cho người ta buồn bực!
Hiên Dĩ Thừa lớn giọng:
- Mọi người chuẩn bị rút đi, toàn bộ chuẩn bị tăng tốc lực, chúng ta đột phá vòng vây!
Phần đông hắc y nhân đều gật đầu, vào lúc bọn họ chuẩn bị rút đi, hắc bạch lưỡng đạo chuẩn bị liều mạng thì một gã hắc y nam tử gầy nhỏ kinh hô:
- Mọi người xem! Phía sau có một hắc y nữ tử đang bay đến đây, có vẻ như nàng không phải nhân ma như chúng ta?
Vài hắc y nhân quay đầu nhìn lại, ồn ào đáp:
- Nàng đương nhiên không phải, không có khăn bịt mặt!... A? Nữ tử này thiên sinh thanh lệ thoát tục, thật sự là thế gian khó gặp?
Phần Âm tông vốn không kiêng kị việc nam hoan nữ ái cho nên có người cảm thán thở dài:
- Đúng thế! Nếu nàng đó luyện tới Nguyên Anh Kỳ thì nhất định sẽ trở thành tiên tử!
Hoa Lân thật vất vả mới quay được đầu lại cũng sững sờ đương trường.
Chỉ thấy Thượng Quan Linh ngự phi kiếm bay tới, dừng lại ở cách Hoa Lân ngoài hai trượng, mở to đôi mắt tò mò nhìn Hoa Lân, hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng ít nhất có thể khẳng định hai điểm: Thứ nhất, Hoa Lân tịnh không chết trên tay Huyết Ma, điểm này thật sự khiến nàng cao hứng. Thứ hai, chỉ sợ tình cảnh hiện tại của Hoa Lân không được tốt cho lắm, hiển nhiên đã trở thành tù nhân của kẻ khác.
Thượng Quan Linh thấy rõ tình thế liền hướng về phía Hiên Dĩ Thừa lớn tiếng chất vấn:
- Uy! Rốt cục các ngươi là ai? Sao lại bắt Hoa… phu quân của ta?
Nói xong, chậm rãi rút ra sáo ngọc, chuẩn bị tùy thời ra tay giải cứu tù binh.
Nhưng Hoa Lân cả giận nói:
- Linh nhi! Sao nàng lại không nghe lời thế?.... Thanh Thanh đâu?
Thượng Quan Linh buồn bã nói:
- Nàng… Nàng đã một mình đến Thần Nữ phong! Muội thấy nơi này lôi điện lóe sáng, cho nên muốn đến coi xem…
Hoa Lân đột nhiên lớn tiếng trách:
- Ta không cần nàng tới cứu ta, ta bây giờ chỉ quan tâm tới an nguy của Thanh Thanh thôi! Nếu nàng ấy bị Huyết Ma làm thương tổn, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng.
Sau khi nơi những lời này, Hoa Lân cũng có phần không nỡ. Thật ra tất cả hắn đều vì muốn tốt cho Thượng Quan Linh, hắn biết bằng võ công của Thượng Quan Linh, không phải là đối thủ Phần Âm tông, nên cố ý đuổi nàng đi.
Không nghĩ tới Hiên Dĩ Thừa ha ha cười to nói:
- Tiểu tử ngươi diễm phúc không nhỏ a? Lần trước người đi cũng ngươi không phải là vị tiên tử này, sao ngươi lại thay đổi người yêu nhanh thế? Ha ha ha!
Hoa Lân buồn bực đáp:
- Đây là chuyện của ta, ngươi quản làm gì?
Hiên Dĩ Thừa hừ lạnh:
- Ngươi cứ yên tâm theo ta đi! Theo như lời ngươi vừa nói, Huyết Ma đã bị ta dùng Liệt Không chưởng đả thương, không thể hồi phục được trong năm năm đâu. Trước mắt, hắn tuyệt đối không có khả năng động thủ với người khác! Cho nên phu nhân của ngươi...
Đột nhiên Hiên Dĩ Thừa nghiêm sắc mặt hướng về Thượng Quan Linh thành khẩn mời:
- Ngươi có hứng thú gia nhập Phần Âm tông không?
Hoa Lân hoảng sợ nói:
- Nàng sẽ không gia nhập các ngươi đâu! Đừng có nằm mơ…
Đúng vào lúc này, cuối cùng Thượng Quan Linh đã ra tay, một chiêu Thiên Ảo kiếm bất ngờ hướng tới Hiên Dĩ Thừa, tự hồ không để ý đến an nguy của chính mình. Đồng thời ngay lúc đó, đại biểu của chính nghĩa - Nhược Phong cũng đột nhiên động thủ, hơn bốn mươi bạch y cao thủ đồng loạt phân tán ra hướng về Phần Âm tông truy sát.
Hiên Dĩ Thừa tùy tiện phá giải Thiên Ảo kiếm của Thượng Quan Linh, hướng về mọi người lớn tiếng nói:
- Động thủ!...
Trong phút chốc, hắc bạch song phương đều rút ra pháp bảo, một đấu trường tráng liệt chính thức bắt đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK