Hoa Lân chuẩn bị luyện thêm một thanh Ngọc Nữ kiếm.
Vì luyện cho Uyển nhi, cho nên hắn chuẩn bị thêm một chút Hấp Tinh thạch vào. Đây là một lần thí nghiệm trọng yếu, cũng là Hoa Lân bắt đầu bước đầu tiên của một “Luyện Khí Tông Sư”.
Đầu tiên, hắn lấy ra một nửa bộ Thiên Cơ đồ bắt đầu giở ra, cẩn thận tìm kiếm phương pháp của đúc kiếm. Vừa mới lật đến tờ đầu tiên, thấy trong đó viết “Người đúc kiếm..."
chọn lọc huyền thiết thích hợp, gia công cẩn thận mà tăng độ tinh thuần, khi định hình thần binh phải giữ lửa vừa phải. Không được mài dũa, không được đập ép, càng không được cắt chặt. Còn viết: Huyền thiết màu trắng thì cứng, màu vàng thì dẻo, vàng trắng lẫn lộn thì vừa cứng lại vừa mềm dẻo, sáng bóng như gương
Đó là thanh kiếm tốt…”
Hoa Lân gãi gãi gáy, thấy phía dưới chi chít còn kéo dài suốt mười lăm trang, nhìn qua cũng thấy choáng váng đầu óc. Nghĩ thầm, Tiên Kiếm bàn đến cuối cùng cũng là tinh khiết và linh tính, không bằng từ hai phương diện này mà suy ra,
dù sao chính mình cũng có thể tiện đây chế tạo, không bằng lớn mật thử một lần. Vì vậy chuẩn bị cắt lấy một ít Hấp Tinh Thạch để thử chế tạo, liền nhấc Hà Chiếu, dùng sức chém tới “Đại thiết cầu.”
“Đang” một tiếng, không ngờ mặt ngoài “vàng liền một khối” của Hấp Tinh Thạch quả thực rất dày, với công lực của Hoa Lân, hơn nữa lại thêm Hà Chiếu sắc bén vô cùng, thế nhưng cũng chỉ tiến vào được khoảng nửa thước.
Hoa Lân buồn bực nói : “Con bà nó, xem ra trước hết phải thanh lý đám Phi Quỷ Kích này trước mới được!”
Nói xong, tay kia đột nhiên phát ra một ám hồng hỏa diễm to lớn, trở tay đặt tại mặt trước Hấp Tinh Thạch. Liệt hỏa rực rỡ lập tức bao bọc lấy “Đại Thiết Cầu”.
Chỉ thấy hơi lửa bốc lên, vô số Phi Quỷ Kích toát ra một làn khói xanh lớn, văng vẳng truyền ra vài tiếng kêu rên...
Thiên sinh hỏa diễm của Hoa Lân đúng là khắc tinh yêu ma, Phi Quỷ Kích này sao có thể chống lại sao?
Chỉ trong chốc lát, tất cả Phi Quỷ kích trên Hấp Tinh Thạch đều trở nên yên tĩnh. Hoa Lân thở dài, vẹt đám kiếm đã mất đi linh tính này sang một bên,
cắt một góc Hấp Tinh Thạch, lấy làm vật liệu luyện kiếm.
Thu Uyển Ly vẫn há miệng đứng một bên quan sát, lúc này mở mắt thật to, làm nũng : “Sư phụ! Người phải luyện kiếm cho Uyển Nhi nha?”
Nàng hoàn toàn biết rõ bộ dạng của một cố vấn.
Hoa Lân gật gật đầu, dặn dò nói : “Muội đứng ở bên phải, ngàn vạn lần không được di động.... Ta phải bắt đầu rồi!” Nói xong rút ra bốn thanh Phi Quỷ Kích ra,
hữu chưởng xuất ra một ngọn hỏa diễm, vận khởi chân nguyên, liệt hỏa rực rỡ lập tức nung đỏ bốn thanh Phi Quỷ Kích.
Lần này luyện kiếm hắn đã quen đường thuộc lối, trực tiếp đem bốn thanh Phi Quỷ Kích cùng lúc nung chảy. Nhiệt độ cao trong nháy mắt đã biến trường kiếm thành sắt nóng chảy,
một dòng chất lỏng màu hồng không ngừng biến ảo hình dáng, thể tích cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.
Hoa Lân ngắm chuẩn thời cơ, dứt khoát ném một khối nhỏ Hấp Tinh Thạch vào. Ai ngờ Hấp Tinh Thạch cứng rắn vô cùng, kháng nóng càng kinh người, màu đen trong sắt nóng chảy có vẻ không hợp.
Luyện đến nửa ngày, Hấp Tinh Thạch cũng chỉ biến thành màu đỏ sậm mà thôi.
Hoa Lân quýnh lên, liều mạng thôi động ngọn lửa trong cơ thể, cả chú kiếm đại sảnh bị phản chiếu một khoảng đỏ bừng, Đại thiết cầu cách đó không xa cũng bất tri bất giác bị nung đỏ một khối lớn.
Rốt cục, mặt ngoài Hấp Tinh Thạch hiện ra nét gợn sóng, chậm rãi hút sắt nóng chảy xung quanh về...
Hoa Lân trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn, liều mạng đem tất cả sắt nóng chảy cho thu vào hết, sau đó đem chúng chế thành một thanh lợi kiếm.
Thu Uyển Ly bên cạnh mắt thấy trường kiếm của mình thành hình, hai tay ôm lấy miệng, mở to đôi mắt sáng ngời, không chớp mắt nhìn thanh trường kiếm đỏ rực, ngay cả ánh mắt cũng không rời ra nổi.
Ở trường kiếm sắp thành hình, thời khắc mấu chốt mũi kiếm sắp “khai phong”. Đột nhiên, trên đỉnh đầu có một tiếng nổ “Oành”, cả chú kiếm đại sảnh bị chấn động mãnh liệt,
tro bụi trên đỉnh đầu lả tả rơi xuống. Tất cả mọi người sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đại điện. Nhưng bọn họ lắng tai nghe, chung quanh đã khôi phục vẻ yên lặng.
Mọi người đang trong lúc nghi hoặc, đột nhiên “Keng keng keng...” Ba đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống, mở ra thiên song, bắn thủng trần, tiến thẳng vào trong điện.
Mọi người còn chưa kịp có phản ứng, ba đạo hàn quang kia đột nhiên chuyển hướng, “Đang đang đang!” đều bị Hấp Tinh Thạch hút tới.
Chúng nhân hiểu ra đều buồn cười, nghĩ thầm Hấp Tinh Thạch này quả nhiên bá đạo, ngay cả phi kiếm bên ngoài cũng bị hút xuống nữa.
Hoa Lân một phen cả kinh, ngọn lửa trong cơ thể nhất thời tắt ngấm, đang trong lúc chế tạo Ngọc Nữ Kiếm thiếu một bước, chưa kịp “Khai Phong”.
Ngọc Nữ Kiếm đã thành hình hoàn hảo, nếu không Hoa Lân thực sự phải nhảy lên mất. Hắn bực dọc thu hồi Ngọc Nữ kiếm, ngưng thần nhìn ba đạo hàn quang vừa rơi xuống xem qua,
lông mày lập tức nhíu lại.
Thu Uyển Ly phía sau cười nói : “Kỳ quái thật, làm sao ba Phi Quỷ kích này lại tự mình chạy về tìm cái chết nhỉ?”
Hàn Trấn Ly và Tiễn Duyệt sau lưng đều xông tới, đều nghĩ có điểm khó giải thích.
Đột nhiên từ thiên song trên đầu lại truyền đến ba tiếng “Vù vù vù”, lại có ba đạo hàn quang từ bên ngoài bắn vào, đương nhiên, chúng nó cũng bị Hấp Tinh Thạch hút tới.
Hàn Trấn Ly phía sau hoảng sợ nói : “Chẳng lẽ bên ngoài còn có Phi Quỷ Kích?”
Hoa Lân liền lắc đầu : “Ngươi sai rồi! ... Đây căn bản không phải là Phi Quỷ Kích, mà là Phi Kiếm chân chính!” Hắn trầm tư một lát, hạ giọng nói :
“Xem ra, lại có tu chân cao thủ đến thăm Thần Kiếm sơn trang rồi.”
“Cái gì?.... Tu chân cao thủ?” Hàn Trấn Ly chấn động.
Hoa Lân khóe miệng nhẹ nhàng cười : “Hơn nữa, bọn họ đều là nữ tử... Ngươi xem, sáu thanh phi kiếm vừa rồi, tất cả đều tiêm tế tinh mĩ, tuyệt không thể là nam nhân sử dụng.”
Nói xong, hắn rút ra một phi kiếm từ Hấp Tinh Thạch, nhìn qua một lượt, phi kiếm quả nhiên tinh xảo đẹp đẽ, thân kiếm khắc toàn hoa văn mĩ lệ.
Thu Uyển Ly liếc mắt nhìn lại, hưng phấn kêu lên : “Oa! Thanh kiếm này nhìn thật đẹp a!.... Sư phụ! Uyển nhi muốn, Uyển nhi muốn thanh phi kiếm này!”
Hoa Lân buồn rầu : “A?Cái này...Ta tận tâm khổ luyện bảo kiếm cho muội kia mà? Muội không cần sao?”
“Ách....” Thu Uyển Ly mở to đôi mắt nhìn hắn, trong lúc nhất thời quên không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, đại điện đột nhiên lại “Oành” một tiếng, mặt đất rung động kịch liệt, tường đá trên đầu lập tức vỡ ra, phần lớn tro bụi bay xuống lả tả.
Hoa Lân biến sắc : “Thật là lợi hại! Bọn người kia rốt cục làm gì?... Hàn đại hiệp, Tiễn Duyệt, các ngươi mau mau lui về thông đạo...”
Chưa dứt lời, trên đỉnh đầu lại “Oành” một tiếng dường như đỉnh đầu bị ai đó dùng đại thiết chùy đập vào, cây cột trong đại điện rốt cục chống đỡ không nổi,
vách tường chung quanh lập tức truyền đến tiếng đổ vỡ “Crắc..”.
Hoa Lân vừa thấy tình hình không ổn, nhanh chóng mở Phần Tinh Luân, nhanh chân nhanh tay thu Hấp Tinh Thạch vào trong, đương nhiên, hắn đồng thời thu tất cả phi kiếm vào hết.
Vừa thu dọn xong, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến tiếng nổ, một đạo thiểm điện cường đại từ trên trời giáng xuống, cả đại điện đột nhiên bị phá nát bấy, lực phá hoại kinh thiên động địa ấy
khiến cho Hoa Lân cảm thấy nổi da gà...
Hoa Lân nhanh chóng quay đầu lại, đã thấy Hàn Trấn Ly từ mặt sau thông đạo nhảy ra đại điện, còn Tiễn Duyệt chậm hơn một bước, một cây cột nhằm đầu hắn mà đổ xuống, nhìn chằm chằm Tiễn Duyệt, trường kiếm trong tay Hoa Lân vội vàng chém ra một mảnh kiếm quang đỏ sậm,
“Oành” một tiếng, cây cột nọ bị một kiếm đánh cho tan nát, Tiễn Duyệt rốt cuộc cũng thoát khỏi hiểm địa.
Nhưng, Hoa Lân và Thu Uyển Ly lại không kịp tránh né. Đá vụn bay đầy trời, cột trụ to lớn, dĩ nhiên ầm ầm ngả xuống đất, đường lui sớm bị phong tỏa. Hoa Lân bất đắc dĩ,
trường kiếm tay phải chỉ lên bầu trời, quát lớn : “Kình Thiên Thuẫn!”
Toàn thân hắn hồng quang chợt lóe, Sư Vương Thuẫn trong cơ thể đột nhiên phát huy đến mức tận cùng, bao bọc cả hắn và Thu Uyển Ly vào trong.
Đồng thời, mũi kiếm của hắn phát ra ánh sáng chói mắt, phóng lên cao, bức đá vụn trên đỉnh đầu dạt sang hai bên. Hai tay không cử động nổi, Hoa Lân cũng là bất đắc dĩ, căn bản không có thời gian lo lắng!
Thu Uyển Ly đang trong lòng hắn sớm sợ tới mức mặt mày thất sắc, như nhìn thấy mười tám tầng địa ngục, không khỏi cuộn mình trong tay hắn lập cập phát run...
Rốt cục, tro bụi tan hết.
Hoa Lân đột nhiên há mồm nhổ ra một ngụm máu tươi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã bị ép thành thỏi thịt, nếu không phải Sư Vương Thuẫn phòng ngự cao tuyệt, có lẽ chính hắn đã sớm xong đời rồi...
Lúc này ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện đang đứng dưới đáy một hố sâu. Trên đỉnh đầu, lộ ra bầu trời đêm quang đãng.
Hắn tập trung nhìn lại! Phát hiện trên bầu trời có hơn hai mươi nữ tử tuyệt sắc. Mỗi người đạp trên phi kiếm, người cầm đầu phong tư càng trác tuyệt. Nàng mặc đồ màu xanh nhạt,
quần lụa mỏng theo gió tung bay, đai lưng bên hông không ngừng uốn lượn theo làn gió, thật sự có thể gọi là tiên tử hạ phàm.
Quan trọng nhất chính là, toàn thân nàng đạm nhã phiêu dật, ẩn chứa tiên khí. Khí chất đó, có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng sinh ra cảm giác bản thân thật là dơ bẩn!
Hoa Lân ở trong lòng hố, từ đây nhìn lên, kín đáo có thể thấy được bên dưới váy nàng. Nếu đổi là ngày thường, hắn nhất định vô cùng hân thưởng.
Nhưng hôm nay, Hoa Lân chỉ cảm giác ngực khó chịu, thiếu chút nữa muốn hộc máu mà chết.
Hoa Lân khiếp sợ mỹ mạo của các nàng, cũng như đối với lực phá hoại của các nàng cảm thấy thập phần khiếp sợ.
Nhưng không ngờ, “tiên nữ” này so với hắn còn khiếp sợ hơn gấp vạn lần. Một nữ tử kinh hô : “A? Ma đầu này thật lợi hại, ngay cả Cửu Thiên Lôi Trận cũng giết hắn không nổi! ...Oản nhi tỷ tỷ, chúng ta có phải làm lại lần nữa không?”
Nữ tử cầm đầu liếc mắt nhìn Hoa Lân, hai người một phen mắt đối mắt...
Hoa Lân đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghe Oản nhi tiên tử kia đột nhiên hạ lệnh : “Tốt! Chúng ta lại phát động thêm lần nữa! .... Cửu Thiên Thần Lôi chuẩn bị....”
Hoa Lân sắc mặt đại biến, nghĩ thầm nữ tử này làm sao có thể tâm ngoan thủ lạt như thế?
- Lại không biết – chính hắn toàn thân phát ra ánh sáng đỏ sậm, hình thái cực kỳ tương tự Ma Vương. Huống hồ trong tay Hoa Lân còn “ôm” một nữ tử yếu ớt,
khác xa với hành vi của người tu chân. Hơn nữa, nơi này còn là Quỷ Trạch, người khác không nghĩ hắn là yêu ma mới lạ!
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chín tiên tử đã đứng ở chín phương vị, mũi kiếm trong tay gợn lên một tia lôi điện, tiên tử cầm đầu lại quát :
“Cửu Thiên Lôi Động... Thiểm!”
“Oành...”
Chín đạo thiểm điện đột nhiên hội tụ thành một, hình thành một cột điện quang chói mắt, hung mãnh bổ về phía Hoa Lân.
Hoa Lân đáng thương thân hãm trong hố, trái phải không đường, trên dưới không cửa, căn bản không thể nào tránh né. Hắn sửng sốt đưa tay xuống, dứt khoát vung Hà Chiếu lên quát :
“Phong, Vân, Ngự, Lôi, Thuật.....”
Một hồi lôi điện giao chiến, dưới tình huống ngẫu nhiên này, vì bọn họ không quen không biết, nến đều muốn dồn đối thủ vào thế cùng...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK