Đương nhiên, Nhâm vi cũng biết Hoa Lân có năng lực khống thủy, nhưng hắn tuyệt đối tự tin bản thân. Hai bên đối diện nhìn ngay thật lâu, ngay cả Thu Uyển Ly trên mặt đất cũng dần dần cảm giác tử vong đang đến gần...
Nhâm Vi rốt cục cũng ra tay, đột nhiên hắn biến mất dạng, chỉ thấy vô số Thiên Ngoại Lưu Tinh cấp tốc xẹt qua, trực chỉ ngực Hoa Lân. Trong phút chốc, thiên địa như tối sầm, cơ hồ tất cả đường lui của Hoa Lân đều bị phong tỏa.
Chiêu “Thiên Ngoại Lưu Tinh” này Nhâm Vi từng thi triển trước mặt Hoa Lân một lần. Lúc này đây, hắn sở dĩ không có đối chiêu, bởi vì “Tuyệt Sinh Thập Lục Thức” của hắn cho tới giờ không thể dễ dàng thi triển cho người khác thấy. Đồng thời, hắn cũng nghĩ chiêu này đủ để lấy đi tính mạng Hoa Lân.
Hắn không nghĩ tới, Hoa Lân đã biết rõ được cách thức chống đỡ, nhưng hắn xuất chiêu liên tục, từ giữa không trung đột nhiên đánh xuống.
Cùng lúc đó, chỉ nghe Hoa Lân thét lớn một tiếng: “Bài Sơn Đảo Hải...” Trong nháy mắt, đầm nước phía dưới “Oành” một tiếng, vọt lên bốn cột nước cực lớn, nhanh chóng đón lấy Lưu Tinh đầy trời. Mục đích của Hoa Lân rất đơn giản, chỉ cần có thể kéo dài một chút, hắn có thể rút ra Phần Tinh Luân, sau đó xoay người bỏ chạy....
Nhâm Vi không ngờ đối phương đầu tiên lại thi triển “Khống Thủy đại pháp”, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, nghĩ thầm ngươi không phải muốn tìm chết sao? Còn dám ở trước mặt bản đại tiên múa rìu qua mắt thợ!
Vì vậy, hắn từ không trung lao xuống, bám theo lấy thân ảnh Hoa Lân, tả chưởng thành nhận, đập xuống đầu cột nước. Chỉ nghe “hoa” một tiếng, cột nước to lớn bị hắn một chưởng đánh tan, không chỉ có vậy, giọt nước bắn tung tóe đột nhiên kết thành mũi băng sắc bén, hung mãnh quay về hướng Hoa Lân. Hơn nữa, chưởng phong của hắn cuốn theo một luồng nước, nhằm vào giữa bụng Hoa Lân....
Thu Uyển Ly trên bờ thét lên kinh hãi, mặc dù nàng không hiểu tiên thuật, nhưng ai mạnh ai yếu chỉ cần liếc mắt qua cũng hiểu. Chỉ thấy cột nước của Hoa Lân bị đối phương lợi dụng, mũi băng bay chi chít, ngợp cả trời đất bao vây hắn trong phạm vi Băng Tiêm trụ của đối phương.
Hoa Lân thấy “Khống thủy” năng lực của đối phương mạnh hơn mình không chỉ trăm lần, trong lòng cả kinh, đã thấy lưỡi nhọn sắc bén đầy trời lao tới, với loại tình hình này, đừng nói khởi động Tốc Tinh Luân, có lẽ ngay cả ra chiêu cũng không nổi.
Hắn bất đắc dĩ đành phải bay lùi lại ba thước, khó khăn lắm tránh được mũi nước của Nhâm Vi, nhưng Băng Tiêm Trụ đã ập tới. Hắn chỉ có thể hét lớn một tiếng, song chưởng toàn lực ngăn cản, ý niệm theo chiêu bộc phát, chỉ thấy Băng Tiêm trụ đang ngợp trời đột nhiên ngừng lại, một vài Băng trụ dừng trước mắt hắn, chỉ còn nửa thước nữa sẽ đâm vào cơ thể, hình thành một băng nhận đại trận hùng vĩ...
Tình cảnh này thập phần kì lạ, vô số Băng Chủy dừng giữa không trung, mũi băng bén nhọn lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, chỉ cần Hoa Lân ý niệm hơi chùng xuống, lập tức sẽ biến thành một cái tổ ong ngay.
Nhâm Vi nhẹ nhàng dừng giữa không trung, hữu chưởng dừng trước mặt, giơ lên hạ xuống, khiến Băng Chủy phía trước chậm rãi hướng về phía Hoa Lân. Lúc này, hắn lộ ra nét mặt cười nhạo, hữu chưởng lăng không ấn xuống, Băng Chủy trước mặt Hoa Lân lập tức đè xuống ba tấc, Hoa Lân cảm thấy ngực như bị giáng một đòn mạnh, “phác” một tiếng, khóe miệng lập tức rỉ máu tươi... .
Hoa Lân hiện tài không nghĩ tới giằng co “ý niệm” cũng sẽ khiến cho hắn bị thương nặng, Khống Thủy đại pháp của Nhâm Vi hiển nhiên phải cao hơn mình vài bậc, áp lực cường đại kia giống như vô cùng vô tận, khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Vì vậy, Hoa Lân chỉ có thể toàn lực ngăn cản Băng Chủy, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có.
Nhâm Vi lộ ra một nụ cười khinh miệt, lãnh đạm nói:
- ...Ta có thể cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi phải trở thành môn hạ của ta, suốt đời phục tùng ta... Cứ như vậy, ta không chỉ đảm bảo an toàn cho ngươi, thậm chí còn dạy ngươi nửa bản Phạm Mật tâm kinh, ngươi nghĩ sao?
Hoa Lân căn bản không thể làm gì khác, nhưng ánh mắt không có khuất phục, khi nghe tới bốn chữ Phạm Mật tâm kinh, con ngươi đột nhiên hiện lên một tia hàn quang kì dị.
Nhâm Vi lại cười lạnh, với tu vi của hắn bây giờ, chỉ cần liếc mắt là biết Hoa Lân đang nghĩ gì. Vì vậy hắn đột nhiên trầm giọng:
- Ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thu Uyển Ly phía xa lớn tiếng khóc ròng:
- Hoa ca ca! Huynh đáp ứng hắn đi! Đáp ứng hắn đi....
Thanh âm run rẩy, không ngớt liều mạng cầu xin...
Hoa Lân ánh mắt lóe sáng, hắn vốn định giả vờ đồng ý đề nghị của Nhâm Vi, nhưng phát hiện ánh mắt đối phương giống như hiện lên một tia hàn quang mờ mịt, điều này làm cho Hoa Lân toàn thân phát run, nghĩ thầm người này cuối cùng nghĩ gì?... Hắn đột nhiên hiểu được, thủ đoạn của Nhâm Vi không chỉ có từng đó. Vì vậy, hắn chuẩn bị liều chết rút ra Phần Tinh Luân, ngạnh tiếp công kích của Băng Tiêm trụ.
Đương nhiên, Nhâm vi cũng phát hiện chuyển biến của hắn, trên mặt thoáng hiện lên một tia hắc khí, hừ lạnh nói:
- Ngươi chớ có trách ta!
Nói xong, hữu chưởng đột nhiên ấn xuống, Hoa Lân cảm giác áp lực kịch tăng, “Phác” một tiếng phun ra một vòi máu, xem ra rốt cuộc cũng không thể chống chọi.
Vì thế, vô số Băng chủy bén nhọn phá tan trở ngại, điên cuồng bắn nhanh đến...
Hoa Lân nhìn Băng chủy ngợp trời, hết lần này tới từng đợt bao phủ khắp trời dất, nhưng hắn vẫn liều chết lấy ta Phần Tinh Luân, chuẩn bị cho nỗ lực cuối cùng.
Khóe miệng Nhâm Vi cũng lộ ra một nụ cười kì quái, hắn dường như có chút thương xót cho con kiến nhỏ giãy dụa trước mặt hắn. Hắn nghĩ Hoa Lân tất phải chết không nghi ngờ gì nữa, đang ngỡ rằng thời khắc thành công của mình đã đến...
Đột nhiên, sau lưng Hoa Lân hiện lên một bóng trắng nho nhỏ nhanh như thiểm điện, tiếp theo truyền đến tiếng “hống” rất ôn nhu...
Nhâm Vi thoáng sửng sốt, trước mặt đột nhiên sóng lớn ngập trời, mặt hồ dưới chân đột nhiên nổi dậy “Hải Khiếu” kinh thiên động địa. Với công lực của Nhâm Vi, băng chủy phía trước thậm chí đảo ngược quay về, hắn tuyệt không sánh nổi khí thế bài sơn đảo hải kia.
Tất cả đều sửng sốt, Thu Uyển Ly trên bờ thậm chí thiếu chút nữa bị Hải Khiếu cuốn đi.
Chỉ thấy công lực Nhâm Vi quả nhiên hùng hậu vô cùng, đối mặt con sóng cao ngút ngợp trời, hắn vẫn không hề né tránh, trường kiếm mãnh mẽ bổ tới đầu sóng, hồng thủy mãnh liệt bị hắn chẻ ra tạo thành một đường thoát. Đợt sóng qua đi, thân ảnh của hắn vẫn vững vàng giữa không trung. Nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Cái gì?... Huyền Băng thánh long?
Chờ khi hắn kịp phản ứng, đã thấy hồng quang chợt lóe, Hoa Lân và Phần Tinh Luân đã phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu tinh, bắn thẳng lên trời.
Mí mắt Nhâm Vi giật mạnh, tay phải giương lên, một vật thể trong suốt hình thoi đột nhiên xuất hiện, hắn nhanh chóng chui vào, Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, vật thể hình thoi kia nhanh chóng đuổi theo Phần Tinh Luân của Hoa Lân...
Trên mặt đất, chỉ để lại một bãi bùn cát hỗn độn sau cơn sóng và còn có một người trợn mắt há mồm. Thu Uyển Ly đứng bên bờ đầm, nàng ngẩng mặt lên si ngốc nhìn chân trời phía xa xa, một hồi lâu không động đậy...
Lại nói về Hoa Lân lúc ấy căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy Tiểu Bạch đột nhiên từ dưới nước nhảy lên vai mình, sau đó quay về phía Nhâm Vi “hống” một tiếng. Ngay sau đó, hắn hoảng loạn mở Phần Tinh Luân ra, đầu óc căn bản không có thời gian phân tích sự tình phát sinh, chỉ là lo lắng không thôi, trong Phần Tinh Luân bay thẳng lên trời, sợ Nhâm Vi đuổi theo.
Thật bất hạnh, Nhâm vi quả nhiên truy tới.
Mặc dù Hoa Lân chạy sớm hơn, có điều hắn thủy chung không thuần thục cách sử dụng Phần Tinh Luân. Bay không lâu, hắn quay đầu nhìn, đã thấy một vật thể hình thoi màu trắng đã đuổi tới ngoài hai mươi trượng. Đến đây hết lần này tới lần khác, Phần Tinh Luân đột nhiên kịch liệt rung động, không khí phía trước xuất hiện một “vết nứt” màu đỏ, hắn không biết đây là hiện tượng xuyên qua “Đại khí tầng”, còn tưởng rằng Phần Tinh Luân sắp vỡ tan, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
May mắn Nhâm Vi phía sau cũng gặp tình huống y hệt nên thủy chung còn cách xa đến hai mươi trượng. Nhưng Hoa Lân đã sợ tới mức khiếp đảm, quýnh quáng cả lên, liều mạng điều khiển Phần Tinh Luân bay loạn. Lúc này toàn thân hắn đột nhiên chấn động, Phần Tinh Luân bình ổn trở lại, nhưng trước mắt hắn cũng tối sầm lại, chỉ thấy màn đêm mỹ lệ gần trong gang tấc, chỉ có điều phía bên phải mặt trời vẫn đang sáng chói mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào tinh không, đối mặt với bóng tối mênh mông vô tận, đương nhiên tay chân có chút lúng túng. Hắn lại không kịp thích ứng, bởi vì Nhâm Vi phía sau trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn một nửa.
Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân cũng sợ hãi “hống hống” kêu loạn, khẩn trương bò qua bò lại trên vai hắn, hiển nhiên cũng cực kì sợ hãi Nhâm Vi.
Hoa Lân lúc này mới phục hồi tinh thần, liều mạng thúc giục Phần Tinh Luân tăng nhanh tốc độ. Tốc độ bọn họ bất tri bất giác đều nhanh như thiểm điện, tựa như hai vệt sao băng xẹt qua bầu trời đêm, bắn thẳng đến khoảng không rộng lớn.
Hết lần này tới lần khác Hoa Lân cảm thấy mắt mờ đầu váng, bởi vì tốc độ quá nhanh, phía trước dường như đã biến thành một con đường hẹp dài. Quay đầu lại nhìn, đã thấy Tốc Tinh Luân của Nhâm Vi đuổi tới bên trái, một đạo kiếm khí lăng lệ đột nhiên bổ tới, “Phành” một tiếng cắt lên mặt ngoài Phần Tinh Luân.
Cũng may Sư Vương thuẫn đột nhiên phát huy tác dụng, hồng quang lóe lên miễn cưỡng ngăn trở một kích này. Hoa Lân biết tình cảnh hung hiểm, vì vậy liều mạng thúc giục Phần Tinh Luân bay về phía xa xa. Hắn vốn là người thông minh, thấy bay lâu như vậy nhưng “Tinh lộ” phía trước không có phát sinh biến hóa gì, rốt cục hiểu được “tinh tú” nhìn như rất gần kì thực cực kì xa xôi, bởi vì chúng vẫn luôn luôn ở đằng trước, thậm chí không có dấu hiệu gì phóng đại lên. Vì vậy hắn ngắm chuẩn một ngôi sao trong đó, toàn lực thúc giục Phần Tinh Luân gia tốc, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã học xong cách giá ngự Phần Tinh Luân....
Cùng lúc đó, Phần Tinh Luân lại “Phành” một tiếng, chấn động kịch liệt, Nhâm Vi ở bên trái vừa đuổi, vừa ra chiêu, quả nhiên là một tên gia hỏa khủng bố. Nếu không phải Sư Vương thuẫn phòng ngự cao tuyệt, có lẽ Hoa Lân đã sớm thành du hồn dưới kiếm của hắn.
Hoa Lân khẩn trương khống chế Phần Tinh Luân, Tiểu Bạch trên vai đột nhiên hoảng sợ kêu loạn. Quay đầu lại phái sau, thấy Nhâm Vi trên Tốc Tinh Luân trực tiếp đánh xuống, một thanh trường kiếm bén nhọn hung hãn đâm tới, nếu trúng đúng vị trí, có lẽ thật sự mất mạng....
Trán Hoa Lân lấm tấm mồ hôi, đang chuẩn bị nghĩ tới việc cầu nguyện, không ngờ Phần Tinh Luân đột nhiên gia tốc, chiêu thức của Nhâm Vi hụt vào khoảng không. Ánh mắt hắn tối sầm lại, Tinh lộ phía trước hoàn toàn biến thành một đường phóng xạ, loại cảm giác cực nhanh này rất giống như Truyền Tống trận.
Hắn ban đầu cả kinh, sau đó điên cuồng hét lớn:
- Ta thành công rồi, ta thành công rồi...
Trong lúc đánh đấm, hắn rốt cục hiểu được cách sử dụng Tốc Tinh Luân. Với “Mỗi cá tinh thần” vi tham chiếu vật, dùng ý niệm khiến Tốc Tinh luân tự gia tốc, như vậy mới có thể đạt tới tốc độ của Truyền Tống trận. Nếu chỉ dùng ý niệm của mình thôi động, có lẽ vĩnh viễn không thể đạt với quang tốc siêu việt như vậy...
Nhưng Hoa Lân cao hứng hơi quá sớm...
Không ngờ Nhâm Vi phía sau không hề ngơi nghỉ, hắn giương mắt chằm chằm nhìn Phần Tinh Luân của Hoa Lân, tốc độ không hề chậm hơn. Vì vậy bọn họ một trước một sau, biến thành hai đạo thiểm điện truy đuổi giữa tinh không vô tận. Tốc độ cực nhanh, phàm nhân căn bản không nhìn thấy đường đi của họ nữa...
Phần Tinh Luân đúng là thông linh tiên khí, nó kết hợp với ý chí của Hoa Lân, nhắm ngay một ngôi sao xa xôi lao tới cực nhanh, rốt cuộc không cần Hoa Lân tự thân điều khiển nữa. Vì vậy, Hoa Lân khôi phục thần trí, việc đầu tiên là quay đầu nhìn Tiểu Bạch trên vai, nhớ lại những việc vừa trải qua, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là con gì? Mà còn lợi hại hơn cả ta?
Nói xong nắm gáy nó, lật lên lật xuống trong tay, tựa như xem xét một đồ chơi kỳ dị...
Đáng thương cho Tiểu Bạch bị hắn quay cho chóng mặt, nhìn hắn “hống hống....” hai tiếng, tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK