Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại tửu lầu, Hoa Lân lấy bản đồ Phiêu Miễu Hà ra xem xét. Mới biết được đi tới Giải Hồn Trận còn phải hai mươi bảy lần truyền tống nữa. Trong đó, muốn qua tám lần kiểm tra, người thường tuyệt đối không có khả năng. Hoàn hảo, Hoa Lân trong tay có khẩu lệnh cực kỳ tường tận, bên trong không chỉ giải thích các loại ám hiệu, mà còn chỉ rõ những việc chú ý mà Phần Âm Tông không muốn người ngoài biết, cho nên hẳn vượt ải là không có chuyện gì.

Sáng sớm này hôm sau, Hoa Lân ra khỏi Dị Hương tửu lâu, lập tức khởi trình, bước nhanh tới truyền tống Tế Thai ở thành bắc. bởi vì thời gian còn sớm, truyền tống chưa mở, mặt trước truyền tống lãnh tanh, chỉ có tám hắc y thủ trận. Ngoài ra, trên đài cũng không có khách lữ hành. Hoa lân thầm nghĩ, có lẽ hôm qua xuất hiện phản đồ, cho nên nơi này tăng thêm phòng thủ, mà người thường không dám mạo nhiên rời đi. Hoa lân đi ra phía trước, nói:
“Kim Vệ tinh!’

Tám thủ vệ lạnh lùng gật đầu, cũng không đi lên bàn, chỉ dùng ánh mắt lăng lệ dò xét Hoa Lân. Hắn cũng không nói nhiều, lấy ra một tinh thạch, thân thể ngồi xổm xuống, chuẩn bị truyền tống. Lòng bàn tay lại toát ra mồ hôi, bởi vì Hoa Lân biết, người nơi này phải tự mở ra truyền tống trận, hơn nữa mỗi lần phải chỉnh sửa, nếu không chậm tay chân, thủ vệ sẽ hỏi thân phận, điểm này chính là một quy tắc của Phần Âm Tông. Bởi vì có quy tắc này tồn tại, Phần Âm Tông mới có thể cản trở ngoại nhân hữu hiệu. Quả hoàn hảo, thủ sao bổn của Mạc Thức Tùng cực kỳ tường tận, đương nhiên sẽ không bỏ sót tiểu tiết này. Bạch quang chợt lóe, Hoa Lân đã thành công vượt đệ nhất quan.

Đi tới “Kim Vệ tinh”, chỉ cảm thấy một trận gió lốc tới, phát hiện mình đang đứng ở trên một ngọn núi. Hoa lân ngồi xuống, sờ soạng truyền tống trận bên dưới, phát hiện truyền tống trận chỗ này không có chuyển bàn, cho nên chỉ có thể vào, không thể ra.

Không sai, đây là một truyền tống trận đơn hướng, nếu muốn rời đi, chính mình phải tìm một tòa truyền tống trận khác mới được.

“ Ai… phần âm tông thật sự là giảo hoạt! “ Hoa Lân đứng thẳng, ngắm nhìn quần sơn trùng điệp. Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau bạch quang chợt lóe, năm nhân ảnh xuất hiện. Hoa Lân quay đầu nhìn lại, phát hiện phục sức bọn họ có chút quen mắt, ngoại trừ người áo xanh cầm dầu, bốn người phía sau đều một thân lam bào, trên mặt mang theo một tia tà khí, hình như là trang phục của Thần Kham môn. Cũng quả nhiên, người áo xanh cầm đầu quay lại hỏi:
“Các ngươi thật xác định Nho Từ đã chạy về Kim Vệ tinh?”

Một gã lùn lập tức tiến lên trả lời:
“Đúng vậy, hộ pháp đại nhân. Chúng ta tận mắt chứng kiến.”

Người áo xanh cầm đầu nhíu mày nói:
“Ta chỉ hy vọng hắn không đi tới Giải thần trận, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền toái.”

Tên lùn quả thực là một kẻ miệng mồm không biết tự chủ, lãng thanh nói:
“Điều này cũng không sao, nếu hắn thật sự tới Giải Thần trận tầm bảo, vậy hắn nhất định thông qua tám tầng Tiếu Cương của thần tông. Mà chúng ta có thể giữa đường ngăn cản hắn .. . Ai ! Ách ! Ngươi muốn ta làm gi?”

Nguyên lai hai gã đồng bọn đá cho hắn một cước, chỉ khẽ Hoa Lân ở phía xa xa, muốn hắn câm miệng. Hoa Lân gãi gãi đầu, nghĩ thầm người này thảm rồi, trở về nhất định sẽ bị đồng bọn cho ăn đủ.
Ý niệm trong đầu vừa mới hiện lên, lại không nghĩ năm yêu nhân đều hướng ánh mắt về phía mình. Chỉ thấy sát ý đột khởi, thật không biết bọn họ suy nghĩ cái gì. Hoa lân tỏ vẻ mờ mịt, nghĩ thầm điều này cũng không phải cái gì tuyệt đại bí mật, chẳng lẽ bọn họ thật sự định giết người diệt khẩu?

Vẻ mặt Hoa Lân rơi vào mắt người khác, lại trông dạng si ngốc, năm tên yêu nhân Thần Kham môn liếc mắt nhìn nhau, hiểu được vẻ mặt người này mơ hồ, tu vi nhất định không cao. Huống hồ phá kiếm trong tay hắn cơ hồ không có mũi kiếm, liếc mắt là biết nhặt được.

Mấu chốt nhất chính là người này đứng ở vách đá, hiển nhiên sẽ không biết ngự kiếm, bằng không đã sớm rời đi. Vì vậy, năm người chậm rãi bức tới… Hoa Lân lui từng bước, mũi chân lại chạm vào bên bờ vách đá. Một mảnh đá vụn “lộp cộp” rơi xuống vực sâu, phảng phát như bị người ta bức vào tuyệt cảnh. Hắn làm vẻ hoảng sợ hỏi:
“Ngươi… Các ngươi định làm gì?”

Người áo xanh cầm đầu khuyên nhủ :
“Nhân sinh khổ đoản, sao không nhảy ra khổ ải, cho ta sở dụng hắc hắc… “

Nói xong, mặt lộ vẻ dữ tợn, tay phải giơ lên Chiêu Hồn kỳ, từng bước bức lại. Hoa Lân ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy hắc kỳ của đối phương ngưng tụ một đoàn hắc sắc chí khí khó có thể trông rõ. Hướng hắn tiến gần, chung quanh lập tức âm phong trận trận, đúng là tà ác vô cùng. Hoa Lân âm thầm cười lạnh: “ Bổn thiếu gia không có tìm các ngươi phiền toái là tốt lắm rồi, nghĩ không ra các ngươi chính mình lại chạy tới tìm chết ! “

Bất quá, Hoa lân cũng biết “Tỉnh thần chú” của bọn họ thập phần lợi hại, hơn nữa thần bí áo xanh lại toát lên vẻ thâm sâu khó lường, cho nên không dám kinh thường. Vì vậy, Hoa Lân đầu tiên kỳ địch dĩ nhược, âm thầm ngưng tụ ngọn lửa Phần Tinh Luân trong tay phải, chuẩn bị giết hắn lúc không chú ý. Nhưng không nghĩ tới Chiêu Hồn kỳ trong tay yêu nhân áo xanh thật sự hung sát quá mức.

Từng bước bức lại, lại có lực đoạt phách diệt hồn, Sư vương thuẫn trong cơ thể Hoa Lân trong lúc vô ý kích khởi phản kháng, hồng quang chợt lóe, bão hộ nguyên thần của hắn. Biến hóa này, thật sự có chút ngoài dự đoán. Bất đắc dĩ, Hoa Lân ra tay trước, hét lớn một tiếng:
“Liệt Diễm Trảm”

Giơ tay chém xuống, phá kiếm trong tay hắn đột nhiên thành lớn, hình thành một thanh Liệt Diễm Kiếm dài tới bốn trượng. Từ trái sang phải, chém ngang phía trước năm người. Kiếm quang xuất động, Hoa Lân lại bay lên trời quát lớn:
“Phi phong thức…”

Kiếm quang loạn chuyển từ trên trời giáng xuống, chiêu này đúng là Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh. Nếu ngày xưa, chiêu “Phi Phong Thức” này nhất định không cách nào tạo thương tổn đối với người tu chân. Nhưng hiện tại, hỏa kiếm dài bốn trượng có thừa trong tay hoa lân, uy lực thế nào chứ?

Năm tên yêu nhân vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, người này lại hung mãnh như thế, vì vậy vội vàng hoành kiếm ngăn cản.
Thế nhưng kiếm chiêu của Hoa Lân giống như lũ Trường Giang phá đê, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, tựa hồ không biết mệt mỏi. Yêu lam bên trái tránh né không kịp, cánh tay trái không cánh mà bay, miệng vết thương như bị lửa đốt, thoang thoảng truyền đến mùi thơm của da thịt bị nướng lên.

Mặc dù chém đi một cánh tay của yêu nhân, nhưng Hoa Lân lại thầm than. Bởi vì phá kiếm trong tay căn bản không cách nào thừa nhận ngọn lửa của mình, hiểu được không có thuận tay hơn hà chiếu kiếm. Hơn nữa, cũng không thi triển được toàn lực, điểm chết người là, chính mình đang ở không trung, không cách nào ngự kiếm phi hành. Vì vậy Hoa Lân hét lớn một tiếng, phá kiếm thoát thủ phi không, hóa thành đạo lưu tinh, bắn thẳng đến tên áo xanh cầm đầu.

Năm tên yêu nhân lại sửng sốt, không nghĩ tới hắn chủ động quăng kiếm, việc này thật sự là kỳ lạ. Chờ bọn yêu nhân tránh thoát chuôi phi kiếm nóng bỏng, đã thấy Hoa Lân đột nhiên xoay tròn, “tranh” một tiếng, trong tay đột xuất một thanh trường kiếm. Kiếm này vừa ra, ngọn lửa càng bức người, kiếm khí cháy bỏng khiến kẻ khác hơi thở cũng không thông. Bọn họ nhất thời hiểu được Hoa Lân vì sao quăng kiếm… Hoa Lân sử dụng Hà chiếu, công lực phảng phất tăng vọt gấp đôi, trường kiếm lăng không chém xuống, cuồn thanh cười nói :
“ Yêu nhân, nạp mạng!”

Kiếm quang dài đến mười trượng từ trên trời giáng xuống, năm tên yêu nhân hoảng sợ tản ra, đồng thành ngâm:
“ Ấm thần lão tổ, hộ kim thân của ta, huyền âm tá pháp, chân thần phụ thế!... sách sách mật!’

Cùng lúc đó, người áo xanh giờ lên chiêu hồn phiến, trực chỉ Hoa Lân, một màn hắc khí khồng lồ mãnh liệt ập tới, cấp cho bốn gã phía sau tranh thủ thời gian. Hoa Lân với một kiếm xuất ra bức bọn họ thi triển “Thỉnh thần chú”, trong lòng biết không ổn, quát to :
“Phân quang kiếm…” “tranh.. tranh..” hai tiếng, hai thanh phân quang kiếm từ sau lưng bắn ra, trực chỉ trước mặt yêu nhân áo xanh. Hắn mượn cơ hội lướt ngang hai trượng, tránh thoát âm chú của yêu nhân, Hà Chiếu trong tay phóng xuất một mảnh kiếm quang, giống như cuồng phong, liên miên không dứt bổ vè phía năm người phía trước. “Chiêu hồn phiến” của yêu nhân áo lam nhất thời đỡ không nổi, ca sát một tiếng gẫy đoạn.

Ai ngờ yêu nhân nọ ngược lại vui vẻ, lập tức quát:
“Phệ hồn chú” bầu trời đột nhiên tối sầm lại, chỉ thấy vô số hắc ti thét gào mà tới, lao thẳng tới Hoa Lân. Nhưng hắn cao hứng quá sớm, kiếm khí của Hoa Lân bao hàm ngọn lửa Phần Tinh Luân. Mỗi đạo kiếm quang, tựa nhu một lưỡi dao sắc bén nóng cháy, cắt khai hắc vụ, nhanh chóng phản phác trở về. Yêu nhân đại kinh thất sắc, khó khăn lắm mới tránh thoát vài “hỏa nhẫn” phẫn nộ quát :
“Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau ngăn cản?”

Kỳ thật không cần hắn nói, bốn người phia sau đã rút ra trường kiếm ra sức phản kháng nếu người áo xanh chống đỡ không được kiếm khí của Hoa Lân. Giờ khắc này, Hoa Lân phát huy “ Tuyệt trần kiếm pháp ” đến đỉnh cao, cách ba trượng khoảng cách, lăng khong bổ ra một tảng kiếm quang loạng chuyển. Kiếm khí giống như một khỏa lưu tinh, đánh cho năm tên yêu nhân cuống quít lui thoái lui, khiến bọn chúng cảm giác chính mình tựa như đang trong một đại giang hồng lưu nước sông mãnh liệt mà đến, tránh cũng không kịp. Hoa Lân đối mặt năm tên yêu nhân, dĩ nhiên bằng vào một thân lực lượng ép cho bọn họ không thở nổi. Sự thật này là một chuyện kinh thiên động địa. Vì vậy hắn rốt cục hiểu được chính mình đã bước vào hàng ngũ cao thủ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK