Ánh mắt của Cận Vân Ma tôn hiện lên một tia sát cơ, khí thế cường đại làm cho Hoa Lân không cách nào tiếp tục tiến về phía trước nửa bước, cảm giác mình nhảy trên ghềnh nước, không có cách nào đứng thẳng được.
Cuối cùng trong mắt Hoa Lân cũng có một tia bối rối, thế mới biết ma đầu đã khôi phục lại trạng thái bình thường, liền vội vàng kêu lên : ”Hà Chiếu…. mau quay lại!”
Cận Vân Ma tôn thấy hắn dĩ nhiên còn muốn đoạt lại phi kiếm từ trong tay mình, tự thấy buồn cười, vậy mà phi kiếm trong tay đột nhiên “Ngâm…” chấn động một tiếng , trong nháy mắt thân kiếm chạy qua một dòng điện. Thân thể Cận Vân vừa rung lên, tay trái lập tức nắm không chặt, “sưu” một tiếng phi kiếm bay trở về Hoa Lân nhẹ nhàng cầm lấy.
Song phương đều sửng sốt, Hoa Lân mừng như điên, cầm ngang thanh kiếm, đang định nói mấy câu. Ai ngờ ma đầu kia đã hòan toàn bị chọc giận, trong mắt hiện lên sự giận giữ, thân thể liền thoắng một cái, hữu thụ nhanh như chớ tóm vào cổ Hoa Lân.
Vốn dĩ với công lực của Ma tôn, căn bản Hoa Lân không kịp phản ứng, nhưng Hà Chiếu trong tay Hoa Lân vừa lúc che ở trước người, mũi kiếm tự rung lên, nhanh như chớp vọt về phía cổ tay phải của Ma tôn.
Phản ứng cũng không chậm, tiếp đó, trường kiếm trong tay Hoa Lân thuận thế mang theo hai mươi sáu đạo tinh quang, “Tranh tranh tranh….” Vững vàng chắn trước người.
Nhưng Cận Vân Ma tôn là loại địch thủ kém cỏi vậy sao? Chỉ thấy hữu thụ của hắn vừa chuyển, bàn tay chúc xuống, đột nhiên lăng không hướng về ngực của Hoa Lân ấn xuống. Trong phút chốc, Hoa Lân chỉ cảm thấy một trận “ám kình” xuyên thấu qua kiếm quang của mình, “Phanh” một tiếng đánh vào trên ngực, May mắn thay, Sư Vương thuẫn lập tức bắt đầu có tác dụng, toàn thân lóe hồng quang, cuối cùng cũng làm giảm đi bảy phần kình lực. Nhưng dù là như thế , Hoa Lân vẫn bị “ bịch bịch bịch” lui về phía sau vài bước, Hà Chiếu trong tay “tranh” một tiếng cắm xuống mặt đất, đoạn lết ra phía sau.bởi kình lực thực sự quá sức mạnh mẽ. Sau lưng “Phanh’ một tiếng lại đụng vào kết giới của Phạm Chung, Hoa Lân cảm thấy như một trận khí huyết dâng trào. Vì vậy vội vàng tận lực chế trụ thương thế.
Cận Vân Ma tôn kia thâys hắn trên người mang “ Phần Tinh Luân” cùng” Sư Vương Thuẫn hai loại chí bảo, giật mình lập tức bắt đầu nén lực, lớn tiếng quát lên:” … Luyện…ngục….hỏa!”
Chỉ thấy bên ngoài cơ thể hắn nhất thời được ma hỏa bao quanh. Chiêu thức chưa phát ra ra nhưng luồng khí lưu nóng bỏng đã mãnh liệt bức tới, Hoa Lân có cảm giác thân thể khó có thể di chuyển đến nửa bước. Chân khí của đối phương vững vàng tập trung lao vào mình, cảm thấy tả hữu tuyệt đường, trên dưới không có cửa, lòng thầm nghĩ:” Nguy rồi, chẳng lẽ tên này thi triển toàn lực?”
Bất đắc dĩ liền ngưng tụ chân nguyên toàn thân, lớn tiếng quát:”…Liệt..diễm …trảm!” Chỉ thấy, thân thể Hoa Lân dấy lên liệt hỏa rực rỡ, toàn thân Hà Chiều Kiếm trong tay bỗng chốc trở nên sáng đỏ. Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn thi triển toàn lực của Phần Tinh Luân, chỉ cảm tháy chân khí trong cơ thể kích động không ngừng, hình như khí lực hữu dụng không còn lộ rõ. Nhưng hắn vạn vạn lần không nghĩ đến, lúc khẩn yếu trước mắt này, chân nguyên trong cơ thể xuất hiện dị biến.
Khi hắn đẩy công lực tới cực hạn, hai loại chân nguyên “Thủy””Hỏa” trong cơ thể Hoa Lân nhất thời mất đi cân bình, hỏa diễm phá tan chướng ngại, trong phút chốc dâng trào ra. Vì vậy, Thủy và Hỏa chân khí trong nội thể đột nhiên giao hội. Một khắc này, chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên bạo phát, chân nguyên bành trướng mãnh liệt mất đi sự khống chế. Trong mắt Hoa Lân bắn ra hồn quang làm cho người ta phải sợ hãi, sắc mặt vặn vẹo trong rất khó coi, rồi đột nhiên cuồng hống một tiếng, nâng Hà Chiếu Kiếm nóng bỏng lên, điên cuồng chém tới phía Cận Vân Ma tôn
Hoa Lân đã mất đi lý chí, rõ ràng đã tẩu hỏa nhập ma. Cận Vân Ma tôn nhíu mày, do dự trong chốc lát, cuối cùng thét lớn một tiếng. Bên người hắn lập tức xuất hiện bảy ảo ảnh, đồng thời hướng về Hoa Lân lao tới .
Chỉ nghe nổ “ Phanh “ một tiếng.
Mặc dù công lực Hoa Lân Tăng nhiều, nhưng tu vi thuỷ chung vẫn kém Cận Vân Ma tôn khoản cách quá xa, kiếm chưởng giao nhau. Lập tức Hoa Lân bị chưởng phong chấn lui bảy bước, trong miệng không khỏi phun ra một mảnh huyết vụ.
Đồng thời, Cận Vân Ma tôn cũng bị kiếm khí cường đại của Hoa Lân chấn trúng ,thân thể nhộn nhạo, trong lòng lại thầm nghĩ: Công lực của tên này quả nhiên cũng cao tuyệt, may mà bản thân không dám có ý khinh thường.
Đã thấy Hoa Lân “Phanh “ một tiếng lại đánh từ trên cao xuống, Nếu đổi thành người bình thường, lúc này cũng phải thở trong chốc lát để ngăn chặn thương thế, nhưng Hoa Lân vốn đã tẩu hỏa nhập ma. Hắn nhún chân một cái , mượn lực để quay về đánh trả, tay giơ cao trường kiếm, hung mãnh hướng tới Cận Vân Ma tôn bổ xuống.
Cận Vân Ma tôn thấy Hoa Lân không biết sống chết là gì, nên hừ lạnh nói:” Nếu ngươi đã muốn chết, ta đây cũng sẽ thành toàn cho ngươi,,,” nói xong thân thể nhoáng lên một cái, hãi nhiên biến thành mười ba phân thân, đồng thời giơ tay, đồng loạt hướng Hoa Lân vỗ tới.
Dĩ nhiên chưởng lực của Ma tôn có thể nói là kinh thế hãi tục, mặc dù thương thế trong người đã làm yếu đi vài phần, nhưng trong thiên hạ chỉ sợ không có mấy người có thể ngăn cản. Nhưng đáng tiếc ý thức của Hoa Lân đã hoàn tòan biến mất, lúc này vẫn đang điên cuồng lao tới, hoàn toàn không biết tử thần đang vẫy gọi mình
Chỉ nghe nổ “ Phanh” một tiếng….
Trác Vô Ảnh ở xa phảng phất thấy được Hoa Lân đã bị bạo tạc mà chết. Hắn vốn có thể thỉnh cầu Ninh Niêm Tuyết, để nàng ra tay cứu Hoa Lân một mạng nhưng hắn lại không làm như vậy. Sau khi có tiếng nổ, lúc này Trác Vô Ảnh mới có chút hối hận, nhưng đồng thời lại thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Song ngoài ý muốn của người khác, Hoa Lân lại không bị bạo tạc mà chết, ngược lại là Cận Vân “Bịch bịch bịch” lùi lại hơn ba bước. Nguyên lai… Rốt cục Ninh Niêm Tuyết cũng đã xuất thủ.
Không biết từ lúc nào, trữ Tiêm Tuyết đã đột phá cấm chế, hơn nữa bản thân đầy sức sống đứng ở giữa Cận Vân và Hoa Lân, ngọc thủ của nàng đánh nhẹ, dễ dàng chế ngự sự cuồng loạn của Hoa Lân, đồng thời còn hóa giải ma công của Cận Vân.
Cận Vân Ma tôn bị một phen hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lêm, chỉ ninh Niêm Tuyết xinh đẹp tuyệt luân đang lo lắng đứng ở cách một trượng, quần lụa mỏng nửa trong suốt của nàng làm cho người ta tưởng tượng khôn cùng, nhưng hết lần này đến lần khác lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Cân Vân Ma tôn giọng căm hận nói:” Ngươi…Ngươi chẳng lẽ đã quên ước định lúc đó của đôi bên rồi sao ? “
Ninh Niêm Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Lân ở phía sau, chỉ thấy Hoa Lân cũng nhe răng nhếch miệng với mình phảng phất muốn liều mạng cùng mình, không khỏi cười với hắn một cái, lúc này mới quay đầu nói với Cận Vân Ma tôn: “Ngươi không cần phải nhắc nhân gia!... Ta cũng không quên ước định giữa đôi ta lúc đó, cho nên ta vẫn ở một bên khoanh tay đứng nhìn, nhưng thật không khéo, hắn nhanh hơn ngươi một bước, đã đến cứu ta trước, cho nên ước định của chúng ra chỉ có thể đến đó mà dừng. “
Sắc mặt Cận Vân biến đổi, lúc này mới nhớ đến, khi mình vừa mới tiến vào Phong Thần Bi thì phát hiện trên cấm chết của Phạm Chung có một chút huyết ti. Chắc là thực cốt huyết của Hoa Lân đã có tác dụng rồi, Không nghĩ tới tất cả kế hoạch trong thời khắc cuối cùng lại rơi vào khoảng không, cảm thấy không cam lòng, Vì vậy bất động thanh sắc nói:”hừ… Mặc dù trong lúc đó chúng ta vô pháp… khái khái, nhưng chuyện chúng ta hợp tác vẫn có thể tiến hành. Nếu ngươi muốn đối phó với thánh môn thì chúng ta liên thủ là lựa chọn sáng suốt nhất, Ta tin rằng một khi chúng ta liên thủ , nhất định có thể….”
Ninh Niêm Tuyết gật đầu nói:” Ta biết, ngươi yên tâm , ta sẽ toan tính thận trọng, dù sao việc này đối với ngươi và ta đều có lợi! Chỉ là….”
Ninh Niêm Tuyết quay đầu lại, nhìn một chút về phía Hoa Lân vẫn đang có vẻ điên cuồng, lạnh nhạt nói:” Ngươi cũng nhìn thấy rồi, hắn đã tẩu hỏa nhập ma, tình huống bây giờ phi thường nguy hiểm, hết lần này tới lần khác hắn lại có ơn với ta, ài… chờ sau khi ta chữa lành thương thế cho hắn xong, ta lại tới tìm ngươi thương đàm có được không?”
Cận Vân Ma tôn thấy vẻ mặt nàng mặc dù lạnh lùng, nhưng thanh âm lại cực kỳ mềm nhẹ, hiển nhiên hy vọng hợp tác cũng khá lớn. Vì vậy cảm thấy vui mừng, ha ha cười nói:” Tốt lắm! Không bằng chúng ta cùng nhau liên thủ chữa lành thương thế cho tiểu tử này rồi hãy nói, ngươi xem thế nào?”
Ninh Niêm Tuyết trầm ngâm trong chốc lá, cuối cùng nhũ nhặn cự tuyệt nói:”Ai.. ta xem còn phải tính đã!”
Cân Vân Ma tôn nhất thời mất hứng, hỏi:” Tại sao? Ngươi sợ ta thừa cơ giết hắn ư?
Ninh Niêm Tuyết cũng nghiêm mặt, thái độ biến thành lạnh lùng nói:” Ta không có ý đó ? Chỉ là người này đối với ta có ơn, bây giờ ta còn không biểt hắn có tâm nguyện gì muốn ta hoàn thành, vạn nhất có sự tình gì khó khăn,,, ngươi ở bên cạnh trông chừng, ta có cảm giác phi thường không ổn, ngươi không cảm thấy sao?”
Cận Vân Ma tôn nhìn Hoa Lân một chút, trên mặt nhất thời toát ra vẻ mặt phức tạp. Ninh Niêm Tuyết nhìn thấy trong mắt hắn, vì vậy nói:” Ngươi đi trước đi! Ta phải chữa cho hắn trước rồi sẽ đi ra sau.”
Cận Vân Ma tôn bất đắc dĩ, dùng ánh mắt sáng loáng nhìn Ninh Niêm Tuyết, muốn nói cái gì đó lại thôi, một hồi lâu sau, rốt cuộc ôn nhu nói:”Tốt lắm, ta đợi ngươi,,,” nói xong xoay người ra hướng ra khỏi cửa, đi vài bước nhưng đột nhiên quay đầu lại dặn dò :”…. Được rồi, lúc đi ra ngòai phải cẩn thận, bên ngoài tất cả đều là người trong Thánh môn!”
Ninh Niêm Tuyết gật đầu. Cân Vân Ma tôn rốt cục không hề lưu luyến,” sưu” một tiếng liền đi ra ngoài. Ninh Niêm Tuyết cũng quay đầu lại nhìn Hoa Lân đang cuồng loạn, có chút nghĩ ngợi, không khỏi suy đoán: “ Không biết hắn này sau khi tỉnh lại, muốn ta làm cái gì đây?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK