”Soạt soạt soạt……” các ác linh quả nhiên đã lùi ra tạo thành một lối đi, Hoa Lân quay người lại hỏi tử y nhân (1):
- Còn chưa kịp thỉnh giáo, không biết nên xưng hô với huynh như thế nào?
Tử y nam tử đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hoa Lân, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn đáp:
- Ta là Cận Vân, ngươi là Hoa Lân đúng không?
- Không sai! Huynh gọi ta là Lân thiếu được rồi!
Hoa Lân tuy cảm thấy cái tên Cận Vân đã nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nghĩ ra nên chỉ đành cười trừ. Hắn không biết rằng cái tên “Cận Vân Ma Thần” đã uy chấn thiên hạ, nghe nói số tu chân giả mà hắn đã giết nhiều không đếm xuể, mỗi lần hắn xuất hiện đều mang đến những tai ương cực kỳ to lớn.
Chỉ thấy Cận Vân gật đầu nói:
- Rất tốt, rất tốt! … Ngươi thật sự quyết định gia nhập Ám Ảnh môn?
Trong mắt hắn mang theo một tia tiếu ý.
Hoa Lân không hề lúng túng mà chỉ gật đầu nói:
- Đương nhiên, nhiều lợi ích như vậy tội gì ta không gia nhập? …Bây giờ Cận đại ca cứ làm việc của mình trước đi, để lâu Thánh Thanh viện đến thì lại phiền phức!
Trác Vô Ảnh bên cạnh toát mồ hôi hồi, hắn nghĩ thầm hai kẻ này đều không tin tưởng được, người như Hoa Lân mình không nên hứa hẹn gì mới phải!
Ánh mắt Cận Vân có chút khác thường, hắn nhìn thẳng Hoa Lân nói:
- Ngươi đã gọi ta là huynh đệ, chi bằng hãy cùng vào với ta nhé?
Hoa Lân không còn cách nào đành nói:
- Cái này…, thôi cũng được! … Cận đại ca, mời!
Dứt lời hắn quay đầu lại nói với Trác Vô Ảnh:
- Tiểu Trác muốn vào xem không?
Trác Vô Ảnh gượng cười, hắn biết rõ đi tiếp nhất định sẽ phiền phức nhưng chỉ có thể gật đầu:
Cũng được, chúng ta đi!
- Tất cả các ác linh đều nhìn Trác Vô Ảnh với ánh mắt kỳ quái, dường như chúng đang chờ hiệu lệnh của y. Nhưng trong lòng Trác Vô Ảnh cũng có tính toán của riêng mình, hắn cùng Hoa Lân và Cận Vân ba người sánh vai nhau đi từng bước từng bước đến trước Phong Thần bia...
Đám hắc y nhân của Ám Ảnh môn đương nhiên cũng theo sát phía sau, tay nắm chặt đao kiếm, luôn luôn cảnh giác đề phòng dị biến xảy ra.
……
Lại nói đến phía bắc Phong Thần bia, đệ tử Thánh Thanh viện đúng là đang âm thầm trốn trong cỏ. Nhược Phong không động thủ vì muốn chờ Hoa Lân và Ám Ảnh môn đánh nhau, không ngờ hành tung của mình đã sớm bị Trác Vô Ảnh nắm rõ, lại càng không ngờ Hoa Lân lại đồng ý gia nhập Ám Ảnh môn, điều này khiến cho tất cả các đệ tử Thánh Thanh viện đều kinh ngạc.
Lần này các đệ tử đời thứ hai của Thánh Thanh Viện vào Phệ Hồn cốc ngoài Nhược Phong và Nhược Uyên ra còn có hai cao thủ hàng chữ Nhược, một là trưởng lão Nhược Minh của Tru Ma viện, một người nữa là hộ pháp Nhược Hạo. Tay phải Nhược Minh đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị ra tay, nhưng Nhược Phong kịp thời cản lại, y thấp giọng:
- Đừng động thủ, ta không tin Ám Ảnh môn lại thật sự liên thủ với tiểu ma đầu!
Nhược Uyên cũng cho rằng Hoa Lân không thể nào liên thủ với Ám Ảnh môn nên cố nén sự kích động trong lòng, chờ xem diễn biến tiếp theo.
Mấy người ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thần bia, chỉ thấy Hoa Lân đúng là đang đi cùng Ám Ảnh môn. Đi tới trước bia, hắn đột nhiên quay người hành lễ với Cận Vân:
- Cận Vân đại ca, huynh đích thân mở hay là để tiểu đệ làm thay?
Cận Vân ra vẻ thoải mái nói:
- Đệ mở ra là được rồi…
Hoa Lân nghe vậy liền chầm chậm giơ tay ra, đang chuẩn bị vận công thì Cận Vân ngăn lại nói:
- Trước khi mở bia ra ta muốn hỏi đệ một chuyện… Lần này đệ đến Phệ Hồn cốc là vì cái gì? Có tâm nguyện muốn hoàn thành sao?
Hoa Lân sớm đã có đối sách, hắn không hề do dự đáp:
- Huynh thấy rồi đó, đệ một mình lưu lạc khắp nơi, hiện đang muốn tìm một chỗ dựa. Lại thêm tu vi của đệ còn kém, nghe nói Ninh Tiêm Tuyết có thể nhanh chóng đè thăng cảnh giới tu vi nên mới liều chết thử xem. Đương nhiên đệ còn có hai tâm nguyện khác muốn nhờ Ninh tiên tử giúp, chuyện này đệ không nói ra được, sẽ khiến huynh cười chê mất...
Cận Vận cười vẻ mãn nguyện, trong lòng thầm nghĩ người ta ai cũng tự tư tự lợi, Hoa Lân này chắc cũng không ngoại lệ, hắn bèn gật đầu nói:
- Yên tâm đi, tâm nguyện của đệ ta nhất định sẽ hoàn thành giúp. Chờ lát nữa ta cứu Ninh Tiêm Tuyết ra đệ cứ đứng bên quan sát là được.
Hoa Lân gật gật đầu rồi giơ tay phải lên, một luồng sáng đỏ rời tay hắn bắn vào Phong Thần bia, miệng hét lớn:
- Giới động thiên địa kinh, phong thần mạc bất…
Thật ra trong lòng Hoa Lân đang như có lửa đốt, trong lòng hắn thầm nghĩ tại sao mấy tên gia hỏa của Thánh Thanh viện vẫn chưa ra tay đây? Lẽ nào tình báo của Trác Vô Ảnh đã có sai sót?
Đương nhiên Trác Vô Ảnh không thể nhầm, chỉ là Nhược Phong không thể tin Ám Ảnh môn lại liên thủ với Hoa Lân nên vẫn án binh bất động, còn Nhược Uyên lại cho rằng Hoa Lân không dễ dàng đi vào con đường ma đạo nên chỉ đứng yên quan sát biến động. Cho đến khi thấy Hoa Lân vận công mở Phong Thần bia thì hai người mới chịu thừa nhận là mình đã phán đoán sai, họ đồng thanh hét lớn:
- Lên!
- Keng, keng, keng, keng…
Binh khí của tất cả mọi người đều được rút ra khỏi vỏ và xông về phía Phong Thần bia, đồng thời hai đạo bạch quang chém tới cánh tay Hoa Lân với tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Thực ra bọn họ không ngăn Hoa Lân lại thì hắn cũng không mở nổi Phong Thần bia ra, bởi vì hắn đã thực hiện theo trình tự đảo ngược, liên quan đến điều này thì tại trường chỉ có Trác Vô Ảnh và Cận Vân gần đó là nhìn được rõ.
Đương nhiên sau đó Hoa Lân có thể giải thích, có thể nói là mình quên mất tuần tự khởi động hoặc là không cần giải thích gì cả, bởi vì Thánh Thanh Viện nhất định sẽ ra tay.
Chớp mắt vố số đao kiếm đã xông tới, hầu như toàn bộ đều hướng vào Hoa Lân, đây chính là hậu quả của việc to gan dám mở Phong Thần bia.
Hoa Lân biết rõ điều này, chờ cho đao kiếm đến gần thì hắn nghiêng người né tránh rồi phi xuống dưới và la lớn:
- Nguy hiểm quá, các ngươi từ từ mà chơi đùa, ta không vào nữa!
Đệ tử Thánh Thanh viện không vì thế mà bỏ qua, hai luồng kiếm khí vẫn hung hãn lao tới, một trong đó đương nhiên là của Nhiệm Vi.
Lúc đó Thánh Thanh viện, Ám Ảnh môn và ác linh của Phệ Hồn cốc đã bắt đầu giao tranh, ba bên sức mạnh đều không tầm thường, chỉ thấy đao kiếm lóe lên không ngớt, tất cả cùng lao vào đánh nhau loạn cả lên.
Trong đám hỗn loạn đó, đáng chú ý nhất là trận chiến giữa Cận Vân với Nhược Uyên Nhược Phong. Trong tay họ có lợi khí, miễn cưỡng có thể triển khai một chút chân nguyên trong Phệ Hồn Cốc.
Trong tất cả những người ở đó, chỉ riêng Hoa Lân là có vị trí đặc thù, hắn chỉ đi có một mình, không cần để ý đến sống chết của kẻ khác. Cho nên hắn quay người chạy đi, mau chóng rời xa bãi chiến trường.
Nhưng Nhiệm Vi vẫn không bỏ qua, “keng keng keng” phóng ra ba thanh kiếm truy sát Hoa Lân.
Hoa Lân chạy nhanh hơn bao giờ hết, loáng một cái đã thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của Phong Thần bia, sau nháy mắt hắn đã chui vào một đám cỏ dại.
Nhậm Vi đương nhiên cũng truy theo không rời, dường như hắn và Hoa Lân có mối thù không đội trời chung, đã thề rằng không giết chết được Hoa Lân thì không thôi.
Chạy thêm mấy chục trượng, Hoa Lân chợt quay người lại, “keng” một tiếng rút Hà Chiếu ra và hét to:
- Xem kiếm!
Song phương “đinh đinh đang đang” liên tục chém nhau sáu mươi tư chiêu, Nhiệm Vi đột nhiên trầm giọng nói:
- Gãy!
“Đang” một tiếng vang lên, song phương đồng thời bị chấn lui ba bước, Hoa Lân cười khẩy nói:
- Tự nói mình à?
Nhiệm Vi mắt lóe lên hàn quang, hắn kiêu ngạo nói:
- Vậy sao? Xem lại thanh kiếm trong tay ngươi đi!
Hoa Lân lặng người, giơ Hà Chiếu trong tay lên nhìn, chỉ thấy mũi kiếm đã bị vỡ mấy miếng, trong đó một miếng chút nữa đã khiến thanh kiếm gãy làm đôi. Hoa Lân vô cùng tức giận mà ngẩng đầu nhìn sang, đang chuẩn bị lao vào tái chiến hắn bỗng phá lên cười nói:
- Cẩu tạp chủng, ngươi cũng chẳng ra sao đâu, ha ha ha ha...
Nhiệm Vi cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, mặt bỗng biến sắc nói:
- Trong tay ngươi là thanh kiếm gì?
- Hà… Chiếu...!
Hoa Lân quét mũi kiếm xuống đất, trường kiếm bỗng lóe lên một màng hồng quang, hắn hung hăng nói:
- Cẩu tạp chủng, dám đuổi theo ta cả mấy vạn dặm, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết ở Phệ Hồn cốc này! ... Xem kiếm đây!
“Keng” một tiếng, kiếm của Hoa Lân đã đỏ hồng lên rồi hóa thành một đạo kiếm quang đỏ sậm chém thẳng xuống vai Nhậm Vi.
Khí thế của hắn khiến cho cỏ hoang xung quanh phút chốc bị phân ra làm hai rồi hình thành một áp lực cường liệt bức thẳng về phía đối phương.
Nếu là ngày thường thì Nhiệm Vi đã dễ dàng hoá giải, không chừng còn giết chết được Hoa Lân, nhưng sự khống chế của Phệ Hồn Cốc quá bá đạo, không thể sử dụng chân nguyên, chỉ dựa vào bảo vật trong tay e rằng khó có thể đánh lại. Thấy kiếm quang của Hoa Lân chém tới, hắn chẳng quản thân phận gì nữa mà lập tức lăn người xuống đất tránh khỏi kiếm khí cường đại kia, không đợi Hoa Lân biến chiêu hắn đã xoay người chạy thẳng về phía Phong Thần bia.
Hoa Lân thấy rằng có đuổi cũng không kịp cho nên hắn đành cao giọng nói:
- Hừ …, đến địa bàn của lão tử tìm cái chết, chắc là ngươi không muốn sống nữa không?
Nhiệm Vi mới chạy được hơn mười trượng, hắn đương nhiên nghe rõ tiếng Hoa Lân mắng chửi. Lúc này trong người hắn khí huyết sôi trào, chỉ muốn lập tức quay lại đánh tiếp. Nhưng tự nghĩ mình không thể thắng được bảo kiếm trong tay đối phương, hơn nữa các âm hồn trong cốc đã tụ tập dày đặc, nếu mất đi lý trí thì chỉ sợ kẻ phải chết sẽ chính là mình thôi.
Tất cả những điều này đều được Trác Vô Ảnh nhìn thấy rõ ràng. Y vừa thoát khỏi vòng chiến chạy đến, thấy Hoa Lân và Nhiệm Vi đánh nhau nên nấp trong cỏ quan sát, hy vọng có thể dễ dàng ra tay thu thập cả hai người. Sau khi nhìn thấy kiếm khí của Hoa Lân thì trong lòng y lại kinh hãi, nghĩ thầm may mà mình chưa động thủ với hắn, không thì đã chết chắc rồi!
Thấy Nhiệm Vi đã bỏ chạy, Trác Vô Ảnh mới bước lên gọi:
- Hoa thiếu, kiếm khí lợi hại quá! Có thể triển khai công lực như vậy trong Phệ Hồn cốc, thật khiến người ta kính phục.
Hoa Lân lại không hề có chút vui vẻ vì vừa chiến thằng, hắn hiểu rõ hỏa diễm trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều rồi, lúc này không tiện đánh lâu, nếu không khẳng định Trác Vô Ảnh sẽ đối phó mình đầu tiên. Hắn nâng Hà Chiếu kiếm lên rồi nhẹ xoa vào chỗ sứt ở mũi kiếm thở dài:
- Ai, chỉ sợ phải luyện kiếm lại rồi! ... Đúng rồi, đây là địa bàn của ngươi mới đúng, vừa rồi ta nói bừa, thật ngại quá!
Trác Vô Ảnh thầm nghĩ Trong lòng ngươi mà nghĩ thế thì tốt, nhưng miệng lại nói:
- Không sao, huynh với ta cũng như nhau cả thôi, đây vốn là địa bàn của huynh mà, ha ha ha…
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thần bia, chỉ nghe xa xa vẫn vọng lại những tiếng “keng keng” kịch liệt, hắn bèn cả cười:
- Chúng ta qua đó xem, thời cơ cũng sắp đến rồi!
Trác Vô Ảnh gật đầu rồi lập tức bước nhanh theo...
********
(1): Người áo tím
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK