Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên địa rộng lớn, thời gian trôi đi.

Thế gian vẫn lưu truyền thuyết Lục đạo luân hồi. Nhưng tại sao lại là Lục đạo? Phật gia giải thích: Lục đạo gồm Thiên đạo; Nhân đạo; Atula đạo; Ngạ Quỷ đạo; Súc Sanh đạo và Địa Ngục đạo.

Bởi vì có người không hiểu biết nên cho rằng Ngạ Quỷ đạo chính là Địa Ngục đạo, kì thực lại không phải. Theo tu chân giả giải thích, Địa ngục đạo là chỉ yêu vật, cùng Quỷ giới mười tám tầng địa ngục không hoàn toàn tương đồng.

Mà Lục đạo luân hồi đúng là đường luân chuyển của sinh mệnh, cho nên trong đó còn có ngàn vạn dây tơ liên kết với nhau.

Cuốn Phàm Mật Kinh ghi chép: “đạo giả tức vi lộ đồ” (1). Có ý chỉ đường đi cho con người. Trong Lục đạo thì Thiên - Nhân - Atula tam đạo là thuộc về thiện nghiệp chi quả (2), thế nên vui nhiều mà khổ ít, thậm chí thuần vui không khổ, được xưng là “tam thiện đạo”; Quỷ - Súc - Địa Ngục là ba đạo thuộc ác nghiệp chi quả (3), thế nên vui ít khổ nhiều, thậm chí chỉ khổ không vui, gọi là “tam ác đạo”. Tức là nói “Chúng sinh trong Lục đạo thì tử rồi sinh, không buồn không vui, cũng là hiện tượng luân chuyển không ngừng tựa như bánh xa quay tròn không thôi”.

Trong lục đạo có quan hệ liên kết như sau: Trong Nhân đạo, sau trăm ngàn năm tu luyện liền có cơ hội phi thăng lên Thiên đạo, đây là mộng tưởng của hầu hết phàm nhân.

Trong Ngạ Quỷ đạo, sau trăm ngàn năm tu luyện lại có cơ hội phi thăng lên Atula đạo, đây cũng là ước nguyện cùa hết thảy các quỷ hồn.

Vô cùng tệ chính là Súc Sinh đạo, bất quá nếu trải qua trăm ngàn năm tu luyện cũng có cơ hội phi thăng đến Địa Ngục đạo (yêu đạo). Thành ra súc sinh không có biện pháp gì khác.

Thế nên, được sinh ra là một con người thì nên hiểu đó là một may mắn lớn. Bởi vì loài người chẳng những độc chiếm Nhân đạo thiện quả mà mỗi khi có cơ hội là có thể tu luyện Thiên đạo, đây là thứ mà tất cả quỷ quái đều không có biện pháp gì vào được Tiên cảnh.

Vì vậy mà, trong chúng nhân có một số người sở hữu lực lượng cường đại, thậm chí còn có được pháp môn tu luyện để thông Thiên đạo, bọn họ đã hoàn thiện nó qua từng thế hệ. Bọn họ được Nhân giới rất hâm mộ, đó là Tu chân giả!

Tu chân là một thế giới phi thường rộng lớn, nó vượt xa rất xa so với tưởng tượng của chúng ta, nó không đơn thuần chỉ là những khu vực chúng ta biết. Trong tu chân giới, tại một nơi rất xa xôi, trong một góc phi thường, phi thường hoang vu của vũ trụ có một dải nói tên gọi Huyền Băng thiên.

Trải dài ngàn dặm, cao ba ngàn trượng, đỉnh núi quanh năm băng phủ, hàn khí thấu phát tận xương. Nhưng ngay tại đây phàm nhân cũng vô pháp sống trên mặt băng, kiến trúc thống nhất là một quần thể cung điện khổng lồ.

Toàn bộ đều là do hàn băng ngàn năm tạo thành, liếc mắt nhìn lại thì ngay cả hơn mười tòa lầu trên đỉnh núi cũng cấu trúc bằng băng. Hết thảy đều là những phiến tinh oánh trong suốt, phát tán ánh sáng chói mắt.

Uy danh của Huyền Băng thiên là không phải bàn cãi, bản thân nó đã là một thần thoại, đã trở thành một thánh địa vĩnh viễn trong lòng người. Tu chân giả vẫn thường đồn rằng ẩn cư dưới chân Huyền Băng thiên chính là Thánh Thanh viện danh chấn thiên hạ. Vì trấn thủ nơi trọng yếu của trời đất mà lập viện. Nhắc tới Thánh Thanh viện, tu chân giả tỏ ra vô cùng tôn kính, bởi với họ Thánh Thanh viện là đại diện cho Tiên giới cùng chính nghĩa, đó cũng là đại danh từ chỉ việc Trừ ma vệ đạo.

Đúng là tại nơi đây tồn tại Huyền Băng thiên, nó cũng ẩn tàng bí mật tuyệt đại mà không ai biết. Tại đây có một phần ba tu chân giả của Thánh Thanh viện ngày đêm canh giữ.

Trên đỉnh núi là ba mươi sáu tòa chủ tháp to lớn, bảy mươi hai tòa cao lâu, hai trăm năm sáu tòa cung điện phồn hoa. Tất cả kết thành Huyền Binh Thiên Tiên trận.

Có đệ tử Thánh Thanh viện từng đắc ý nói rằng « Thân ở tại Huyền Băng thiên, cho dù có mười vạn quân ma giới đến đây, Huyền Băng thiên cũng có thể làm cho chúng chỉ có thể đứng ngoài cửa mà nhìn thôi”. Cho nên có thể thấy được Huyên Băng thiên này thực sự là địa vị có một địa không hai trong thiên hạ. Với địa vị của nó, không ai lay chuyển được!

Không sai! Huyền Băng thiên đúng là có ẩn chứa bí mật trọng đại, đi sâu vào phía trong chính là Huyền Băng thành, hàn quang thấu phát liên miên bất tận chính là từ Vạn Niên Huyền băng, so với Kim Thiết thì chỉ có hơn chứ không kém.

Huyền Băng thành, ít người có thể thấy được, đại đa số Thánh Thanh viện đệ tử đều nghiêm cẩn thủ giữ vị trí, tưởng rằng họ chỉ rời bỏ vị trí của mình khi đã chết mà thôi.

Sâu bên trong Huyền Băng thiên có một vực lớn vô hạn, từ mặt đất nhìn xuống chỉ thấy một khoảng không gian màu xanh thẫm, không những là vực sâu không đáy mà xung quanh cũng trống trải phi thường. Nếu ném cả một tảng đá bằng nửa người xuống thì cũng chẳng có chút hồi âm nào, từ đó có thể thấy vực này sâu kinh khủng như thế nào!

Nhưng tại vào lúc này, có hai gã đệ tử Thánh Thanh viện hết lần này đến lần khác vượt qua trùng trùng canh gác, tiến về đại môn rồi mở ra. Chỉ thấy dưới chân họ chính là vực sâu không đáy, cuối cùng bọ họ cũng xuất ra phi kiếm nhẹ nhàng đứng lên trên, rồi từ từ bay xuống vực sâu.

Vào bên trong vực sâu, mới phát hiện kì thật không gian vực sâu này là do vô số trụ băng khổng lồ chống đỡ. Liếc mắt nhìn qua thật khó để phát hiện, chúng ẩn hiện thành một chỉnh thể vô cùng thống nhất, có thể nói cả tòa Huyền Băng thiên là nhờ các trụ băng này đỡ lên, lúc này chỉ có thể biết ca ngợi thôi.

Hai đệ tử Thánh Thanh viện ngự phi kiếm, trên tay đều cầm theo một cái đèn lồng phát ra ánh sáng lục sắc, chậm rãi theo một băng trụ đi xuống hơn mười trượng, sau đó vòng qua mặt phải của băng trụ bay đi. Xem tình hình thì, bọn họ chỉ kiểm tra độ an oàn của khu vực này một chút mà thôi.

Người bên trái có vẻ thong thả từ tốn còn người bên phải dường như có chút sợ hãi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trùng trùng các băng trụ đang vây quanh, vô luận là dùng mắt nhìn về hướng nào, hắn cũng cảm thấy địa phương này vô cùng khủng bố. Huống chi, ở vực sâu này còn có một loại sinh vật cực kì lợi hại. Bọn chúng có động tác nhanh như thiểm điện, lực công kích phi thường khủng bố, lại có thể tùy thời ngự không đằng vân giá vũ, đúng là ác mộng trong mắt người thường…

Gã trung niên đệ tử Thánh Thanh viện bên trái thấy sư đệ hắn có chút khẩn trương không khỏi ha hả cười lớn:
- Niệm Ngộ sư đệ, sợ rồi sao!… Có biết vì cái gì mà hai người chúng ta phải xuống đây dò xét không? Đây đều là do thủ tọa an bài, người biết lần trước ngươi được Thần Long chiếu cố nên hết lần này đến lần khác có ý muốn khảo nghiệm ngươi mà thôi. Ha ha ha…

Tên sư đệ Niệm Ngộ mặt toát mồ hôi nói:
- Niệm Khôn sư huynh! chuyện này không thể trách ta được. Lần trước cái tên Thần Long kia không hề để ý đến huynh mà chỉ nhằm ta hết lần này đến lần khác công kích, huynh bảo ta làm sao mà không khẩn trương chứ?

Sư huynh Niệm Khôn nghe thế cười lớn:
- Ta đã nói qua rồi, chẳng qua là vì ngươi lần đầu xuống đây nên nó có ý khảo nghiệm ngươi đó thôi. Chúng ta là đệ tử trấn giữ Huyền Băng thiên, sao phải khiếp sợ chứ?

Niệm Ngộ buồn bực nói:
- Các huynh không nói sớm cho đệ biết điểm này có phải là mong đệ chịu khổ không?

Niệm Khôn nghiêm nghị bảo:
- Sư đệ, ngươi sai rồi!... Đây là quy củ bất thành văn của Huyền Băng thiên. Bất luận là người nào tới đây đều phải trải qua khảo nghiệm như thế!

Niệm Ngộ thở ra một hơi nói:
- Không nói chuyện này nữa!… Đúng rồi, nơi này có phải giam giữ ai không a?

Niệm Khôn cũng nghiêm trang trả lời:
- Đây cũng là quy củ của Huyền Băng thiên - Không được hỏi, cũng không được bàn luận!

Niêm Ngộ buồn bực nói:
- Hừm... quy củ... ! Cho dù huynh không chịu nói thì đệ cũng phải nhìn qua một chút đã!

Nói rồi, giơ đèn lồng trong tay bay đến trụ băng trước mặt tìm kiếm. Sau nửa ngày tìm tòi hắn hoảng sợ phát hiện trong trụ băng có một gã « tử nhân » đang bị phong trụ.

Niệm Ngộ hiển nhiên tịnh không sợ hãi tử thi này, chỉ là hắn lấy làm kinh hãi không hiểu làm sao mà « thi thể » đó có thần sắc vô cùng an tường, không giống người bị vây khốn chút nào, trong lòng thầm kêu kì lạ. Sau nửa ngày xem xét hắn quay đầu nhìn bốn phía nói:
- Ta đi đây! Phải coi nơi này rốt cục là có bao nhiêu người bị phong trụ đây?

Niệm Không cũng không ngăn cản hắn quan sát « thi thể », qui củ của Huyền Băng thiên tịnh không có ước thúc đệ tử quan sát tù nhân. Vì vậy nghiêm mặt nói:
- Cái này cơ từ vạn năm trở lại, đây là chiến tích của những kẻ kiêu ngạo của thất đại môn phái. Nếu không có Thánh Thanh viện đệ tử chúng ta tọa trấn Luyện Tâm điện, có lẽ thế gian đã có thêm hơn chục vạn ma đầu rồi…

Niệm Ngộ gật gật đầu, không hề phát hiện sư huynh hắn đột ngột ngừng nói, hắn lại hỏi tiếp:
- Người này như là còn sống hay sao?

Đột nhiên, hắn bỗng nghe một trận hơi thở cường đại từ sau người truyền đến, toàn thân không khỏi lạnh run, mà trên mặt Niệm Khôn cũng lộ ra một nụ cười kì quái.

Niệm Ngộ lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thân thể run rẩy chậm rãi quay lại.
Chỉ thấy một con « mãng xà » khổng lồ màu trắng, con vật quấn mình xoay quanh một trụ băng, cái đầu to lớn không ngừng lúc lắc tập trung khứu giác ngửi ngửi trên người hắn. Nhìn lại thấy con “đại xà » này dài hơn chín trượng, bề ngang lớn hơn một trượng, trên đầu là hai chiếc sừng lớn chia làm hai bên trái phải, trên người lân giáp lập lòe ánh sáng bạch quang, phía dưới bụng là bốn long trảo cự đại, hãi nhiên đây chính thực là Thần Long trong truyền thuyết.

Niệm Ngộ sợ tới toàn thân cứng đờ, tựa lưng vào một trụ băng, một chút cũng không dám dộng đậy, chỉ sợ Băng long này một phát há miệng nuốt luôn mình.

Đứng một bên xem kịch, Niệm Khôn hoàn toàn bất đồng, tại Huyền Băng thiên danh tiếng của hắn to lớn, đột nhiên đưa tay vuốt ve lân giáp của Băng long từ nội tâm phát ra tiếng thở dài:
- Niệm Ngộ sư đệ! Ngươi cũng biết mà? …. …. lần trước Nhược Uyên sư tổ còn muốn gặp nó một lần mà không có cơ hội. Sao ngươi không nhanh lại đây thử xem?

Niêm Ngộ toàn thân cảnh giác, đến đầu ngón tay cũng không dám động một chút chứ đừng nói đến vuốt ve. Nơi này thuộc chí âm chí hàn mà hắn mồ hôi ròng ròng ướt cả lưng áo…

Con Băng long kia cũng phi thường ôn hòa, nó không ngừng ngửi ngửi khí tức trên người Niệm Ngộ và để mặc cho Niệm Khôn vuốt ve lân giáp. Băng long tò mò một hồi rồi đột nhiên xoay người vặn mình một cái khiến cả hai người hoa mắt, chớp mắt đã không thấy nó đâu nữa.

Niệm Ngộ thở ra một hơi lạnh, lắp bắp nói:
- Đệ… đệ đã thông qua khảo nghiệm rồi sao?

Niệm Khôn cười bảo:
- Đệ nói gì?... Nếu là chưa thông qua thì nó đã sớm biến ngươi thành đống giẻ rách rồi. Ha ha ha…

Niệm Ngộ thở ra thật sâu, tự diễu mình:
- Ai! Xem ra chịu một chút khuất nhục cũng có ích phi thường. Nếu không nó nhất định biến ta thành đống giẻ rách. Hắc hắc…

Niệm Khôn thấy hắn như thế trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Ngươi cũng không cần phải thế đâu, đừng vội, còn đến tám con Thần Long khác sẽ lần lượt kiểm nghiệm ngươi. Hắc hắc…

Niệm Ngộ lập cười khổ nói:
- Cái gì? Còn có tám con nữa? Trời ạ…

Niệm Khôn đắc ý cười:
- Ngươi thì biết gì chứ? Mỗi con Thần Long đều có biết qua, khi chúng có tâm tình tốt, ta có thể cảm thấy rõ ràng được thiện ý của bọn chúng. Bọn chúng đều là thần thú, có linh tính phi thường cường đại, nếu chúng có thể nói chuyện thì thật là tốt. Ta nghĩ ta nhất định sẽ có mối quan hệ tốt với chúng!

Niệm Ngộ mặt đầy mồ hôi nói:
- Chẳng trách thủ tọa bảo huynh đi cùng đệ xuống đây tuần tra, nguyên lai là còn vì việc này?… Đúng rồi, mà vừa rồi huynh nói Nhược Uyên sư tổ từng đến đây? Việc đó xảy ra khi nào thế?

Niệm Khôn nhớ lại, nói:
- Cũng đã được một năm rồi? Khi đó người cùng Nhược Phong sư tổ mang theo một gã thiếu niên ma đạo đến đây phong trụ. Xem tình hình, chỉ là một gã thiếu niên mà phải dùng đến mười sáu đỉnh cấp cao thủ hộ tống, đây là sự tình ta gặp lần đầu tiên trong suốt hơn tám mươi năm qua!

Trong mắt Niệm Ngộ hiện ra muôn vàn tia hoài niệm,lẩm nhẩm nói:
- Nhược Uyên sư tổ ngày đó tại tổng bộ đã chỉ giáo cho ta mấy câu khẩu quyết. Nếu không được lão nhân gia chỉ điểm ta làm sao có khả năng tới được Huyền Băng thiên tu luyện?

Lần này đến phiên Niệm Khôn hâm mộ hắn, cảm thán đạo:
- Thật à? Vận khí huynh thật là quá tốt!… nghe nói đệ tử nào được Nhược Uyên sư tổ chỉ điểm, sau này đều trở thành cao thủ, không thể tưởng được vận khí của huynh cũng thật là tốt quá đi mà!

Trong mắt Niệm Ngộ lộ ra tia quyến luyến thật sâu:
- Đúng thế! Trong các sư thúc tổ ta chỉ thích Nhược Uyên sư tổ, người hòa ái hơn Nhược Phong sư tổ nhiều!

Niệm Khôn thấy hắn hoài niệm không thôi liền ngắt lời nói:
- Ai, nghĩ nhiều làm gì!... Nhược Uyên sư tổ giờ mang trọng trách ngăn cản Phần Âm tông mang ma đầu này đi, không rảnh để chỉ điểm cho ngươi?... Đúng rồi, mà ngươi có thấy là tên thiếu niên mà Nhược Uyên sư tổ mang đến có điểm nào tà môn không ? Mấy tháng trước, tại băng trụ của hắn có tán phát hồng quang đỏ sậm. không biết là có phải hắn muốn nhờ quang mang đó để đào thoát khỏi đây không ? Thật là buồn cười!

Niệm Ngộ hỏi:
- Chuyện này thì có gì mà buồn cười? Từ xưa đến nay, những người này không phải có hình dáng như xác chết vậy sao?

Niệm Khôn thu hồi nụ cười châm biếm, nghiêm mặt nói:
- Người này không giống như thế! Lúc hắn đến đây mấy tháng chỗ băng trụ của hắn bỗng nhiên thay đổi diện mạo, tỏa ra bạch quang nhàn nhạt cùng với chân khí của chúng ta rất giống nhau Hiện tại, thậm chí còn thu hút được Băng long mỗi ngày đều đến tại băng trụ của hắn giống như là trò chuyện với hắn vậy…

Niệm Ngộ cười khổ:
- Cái gì? Còn có cả Băng long? Không đi, đánh chết đệ cũng không đi!

Niệm Khôn mắng:
- Xú tiểu tử, coi cái bộ dạng của ngươi kìa!… Ngươi mà còn như vậy thì thủ tọa không mỗi ngày đều kêu ngươi giúp ta dò xét Luyện Tâm điện mới là lạ đó. Đi thôi! Ngươi muốn tự nguyện để Băng long tới tìm ngươi kiểm chứng thân phận? Hay là ngươi lại chủ động chạy tới cửa kiểm tra? Ngu ngốc…

Niệm Ngộ cũng nghĩ được sư huynh nói phi thường có đạo lí! Tựa như hôm nay, Băng long có thể đến sát sau mình không tiếng động, cảm giác khủng bố này làm người ta ngạt thở. Cũng nên chủ động thân thiện với nó một chút, chuẩn bị tâm lí là vừa. Vì vậy gật đầu đáp:
- Được rồi! Chúng ta cùng đi xem thử Băng long kia…

Niệm Khôn buồn bực bảo:
- Ai kêu ngươi đi coi Băng long!… ta chỉ bảo ngươi đi coi xem có chuyện lạ gì không thôi. Thật là không cái gì cả!

- A! Nguyên lai là đi coi hiện tượng?…. Tốt thôi!

---------
1. Đạo đức tức là đường đi vậy.
2. Kết quả của việc thiện
3. Kết quả của việc làm ác
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK