Tháp lâm u ám không thấy đáy, hàn vụ thảm đạm bao phủ tại phương xa, làm cho người ta không rõ cảnh vật phía trước. Hoa Lân hoành kiếm trước mặt, từ từ dịch chuyển vể phía trước, vừa mới đi được hơn mười trượng, đang bước đi, đột nhiên có cảm giác không ổn, đang muốn lùi chân phải về, nhưng đã muộn nửa bước. Chỉ thấy tháp lâm chung quanh lay động, đột nhiên bắt đầu di chuyển, cả thế giới xung quanh người phút chốc xoay tròn rất nhanh, chỉ thấy hết thảy chung quanh đều biến thành một cái điều hư tuyến, nhất thời hình thành một xoáy nước thật lớn!.
Hoa Lân bị vây ở giữa, lập tức có chút chóng mặt hoa mắt, đứng không vững, vội vàng “tranh” một tiếng thanh kiếm cắm trên mặt đất, bám vào Hà Chiếu, lúc này mới miện cưỡng đứng vững. Nhưng, thế giới xoay tròn kia càng lúc càng nhanh, lại nổi lên một trận cuồng phong, gào thét từ trên mặt thổi qua, cảm giác giống như bị dao cắt, ống tay áo của Hoa Lân đột nhiên “xích” một tiếng bị xé nát thành từng mảnh, hoảng sợ, lập tức vận khởi toàn thân công lực chống lại, Sư Vương Thuẫn bên ngoài cơ thể lóe lóe, nhanh chóng dựng lên một tầng quang thuẫn, lúc này mới miễn cưỡng ngăn trở phong nhận xâm nhập.
Đưa mắt nhìn lại, lại thấy một mảnh hỗn độn trong thiên địa, cuồng phong kinh thiên động địa quay quanh bên người gào thét, cát bay đá chạy, phảng phất như đến ngày tận thế, điểm chết người chính là sức gió càng ngày càng mạnh, ngay cả Sư Vương Thuẫn cũng có chút không chịu được, quang thuẫn bị xẻ ra, thay đổi hình dạng. Hoa Lân vội vàng dồn khí đan điền, toàn lực thu lại vòng bảo vệ của bản thân. Nhưng chân khí trong cơ thể lại bành trướng hướng ra phía ngoài, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung mà chết, hết lần này tới lần khác.
Lúc này, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, phảng phất tạo ra một hố băng, Hoa Lân kinh ngạc, mới phát hiện giữa cuồng phong ẩn ẩn mang theo mười hư ảnh, không chỉ có như thế, ngay cả hắc vụ phía xa xa cũng bị “Long toàn phong” hút vào, chung quanh trở nên một mảnh hắc ám. Lúc này, “Long toàn phong” âm lãnh càng ngày càng mãnh liệt.
Hoa Lân dần dần ngăn cản không nổi, rốt cục, quang thuẫn bên ngoài cơ thể lóe lóe, Hoa Lân một trận choáng váng, trong lòng cả kinh, biết rằng một khi vòng bảo hộ vỡ tan, bản thân mình khó mà thoát khỏi. đang lúc nguy cấp, hết lần này tới lần khác lại phát hiện dưới chân bị cuốn đi, trọng tâm không vững, nếu không phải bám vào Hà Chiếu, chỉ sợ sớm bị hút vào lốc xoáy.
Tình thế khẩn cấp, Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân, lớn tiếng mắng: ”shit…, đã không thể lên trời, vậy đành phải chui xuống đất” nói rồi cầm chắc Hà Chiếu Kiếm, hơn nữa thuận tay cầm một thanh trường kiếm, “binh binh bang bang” bắt đầu đào bới trên mặt đất, phút chốc, Hoa Lân đào một hố to ở tại chỗ, ngay lập tức nhảy xuống, chỉ cảm thấy sức gió quả nhiên nhỏ đi một ít…!
Trong Tu Chân Giới, cũng chỉ có Hoa Lân không màng đến thân phận như thế, đào bới này thật sự giống một phần mộ, đứng ở đó, tro bụi táp vào mặt, gió lớn thổi vào khiến hắn chật vật không chịu nổi, Hoa Lân không để ý. Lại sợ sức gió quá lớn, vì vậy Hoa Lân lại đào xuống phía dưới hai thước. Lúc này, sức gió ở mặt đất rốt cục nhỏ đi rất nhiều, chân tay của Hoa Lân như muốn nhũn ra, mới phát hiện mặt đất này cứng rắn như sẳt, lại âm hàn vô cùng, lúc này thật sự như đang tiến vào hố băng!.
Lại tưởng rằng, bản thân có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng gió lốc trên đỉnh đầu càng ngày càng mạnh, khiến hắc vụ phía xa xa tất cả đều cuốn vào lao tới, hơn nữa từ cái cửa hang thốc ngược vào. Hoa Lân chỉ cảm thấy hắc khí này phảng phất hình thành thực thể, tầng tầng quấn quanh, như muốn giam giữ mình ở trong cái hang này.
Điều làm cho người ta sợ hãi chính là, bọn chúng từ miệng chui vào cổ họng, như là muốn xâm chiếm thân thể mình, khiến cho Hoa Lân sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng điệt tọa dưới đất, tụ khởi ngọn lửa toàn thân, liều mạng chống lại hàn khí đang xâm lấn. Phút chốc, toàn thân Hoa Lân đã dấy lên một ngọn lửa, “Hắc ti” này quả nhiên úy kị Phần Tinh Luân, dần lùi bước. Trong nháy mắt cuồng phong gào thét đã bị cuốn trở về, vì vậy, ở đỉnh đầu Hoa Lân, lại hình thành một cái long quyển phong màu đen, hồi lâu không chịu tiêu tán, thật sự muốn giam giữ Hoa Lân ở trong động.
Hoa Lân không dám xem thường, lại không dám triệt công, vì vậy vất vả vận chuyển Phần Tinh Luân chống đỡ, sau nửa canh giờ, phong thế trên đỉnh đầu vẫn không thấy suy nhược, phảng phất như thi gan cùng với mình. Lúc này, Hoa Lân thoáng có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, rốt cục biết có người âm thầm điều khiển trận pháp, vì vậy lớn tiếng mắng: ”Lão tử lại không tin long quyển phong của ngươi có thể đi ngược xuống, hừ!”
Hoa Lân nói xong, trong long cũng âm thầm lo lắng, thầm nghĩ đối phương muốn thắng mình, như vậy làm sao cho tốt đây? đột nhiên linh cơ vừa động, vì vậy lớn tiếng nói: ”…vừa lúc , nhân cơ hội tốt, bổn thiếu gia có thể mở lò đúc kiếm, đợi kiếm của ta thành tựu, đúng là ta quá quan!”
Hoa Lân nghĩ vậy, tiện tay bày một phòng ngự trận đơn giản ở đỉnh đầu, vì hiểu rõ công lực của bản thân có thừa, quả nhiên lấy ra chuôi kiếm hoen rỉ, tay phải nâng lên một ngọn lửa chói mắt, ném thanh trường kiếm vào, quả thật bắt đầu “Đúc” kiếm !.
Phút chốc, trung tâm liệt hỏa phát ra quang mang chói mắt, thanh kiếm quả nhiên bị hòa tan, mà long quyển phong trên đỉnh đầu bị phòng ngự trận ngăn cản, hai cỗ khí lưu một đen một đỏ trên đỉnh đầu bài xích lẫn nhau, rốt cục cũng bình an vô sự!.
Hoa Lân thấy bản thân tạm thời coi như an toàn, vì vậy tinh thần rung lên, toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện kiếm. Lần luyện kiếm này, Hoa Lân vốn tính chỉ là cho có hình dáng, sau đó âm thầm chờ thời cơ đào thoát. Ai ngờ luyện đến một nửa, thế nhưng dần dần không thể thu tay lại, chỉ vì, tâm tính hắn luyện kiếm phi thường bình thản, cho nên trong óc một mảng sang ngời, trong lúc vô ý đã đạt tới trạng thái tột đỉnh, vì vậy Hoa Lân giữ tâm thanh thản, bỏ Hà Chiếu Kiếm vào lò.
Trải qua một phen liệt hỏa tôi luyện, cả Hà Chiếu Kiếm rút nhỏ lại hơn một nửa, mũi kiếm dài ba thước trong tay hắn giờ cô đọng lại thành một thước bảy phân. Hoa Lân lập tức lắp bắp kinh hãi, nhớ rõ lần luyện kiếm trước, bản thân đã thi triển toàn lực, còn tưởng rằng sự thuần khiết của Hà Chiếu Kiếm đã đạt tới cực điểm, nhưng không nghĩ tới, lần này như thế nào nó còn có thể thu nhỏ lại như thế ? chuyện này thật sự là kỳ quái!.
Luyện trong chốc lát, Hoa Lân cảm thấy càm làm càng tốt, lấy ra hai thanh "Phân Quang Kiếm" ra làm mới lại cho vào trong lò. Sau đó lấy ra đại lượng "Phi quỷ kích" chuẩn bị đại triển thân thủ.
Thời gian từ từ trôi qua, long quyển phong trên đỉnh đầu dần dần suy yếu, lúc này nếu Hoa Lân đào tẩu đúng là thời cơ tốt, ai ngờ hắn lại luyện kiếm luyện đến quyên cả bản thân, hai mắt kiên định, chăm chú nhìn vào chính giữa ngọn lửa, trọn một hơi đủ cho Hà Chiếu luyện thành năm thanh “Phân quang kiếm”, kết quả này thật sự là vượt ngoài ý muốn.
Hoa Lân chỉ lo cắm đầu luyện kiếm, tầng phòng hộ trên đỉnh đầu đang ở dưới áp lực của long quyển phong như ẩn như hiện, phảng phất tùy lúc mà vỡ tan. Hoàn hảo là nó được ngọn lửa nóng cháy nâng lên, lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ được áp lực.
Mắt thấy Hoa Lân muốn luyện thành thanh “Phân quang kiếm” thứ sáu, nhưng tại thời khắc mấu chốt, tầng phòng ngự trên đỉnh đầu rốt cục đã vỡ tan, một cỗ cuồng phong âm lãnh đột nhiên ập xuống, hàn khí sắc bén kia gặp ngọn lửa nóng cháy, lập tức ấm lại, tựa như một cỗ xuân phong ập vào trong động, chẳng những sức gió giảm đi, ngay cả nhiệt độ đều phá lệ trở nên ấm áp.
Hoa Lân bị dọa nhảy lên, thanh “Phân quang kiếm” thứ sáu trong tay sắp thành hình lại thất bại, rốt cục không thể một hơi a thành. Dưới sự giận dữ, nhất thời nhảy dựng lên, tóm lấy Hà Chiếu, thiêu khởi một mảnh kiếm quang, không chút do dự bổ về phía long quyển phong trên đỉnh đầu, lớn tiếng mắng: ”***! dám phá đại sự của ta, tiếp kiếm của ta….”
Nói thì chậm, theo tay phải của Hoa Lân chém ra, đã thấy “sưu sưu sưu sưu….” Năm đạo hồng quang hiện lên, “Phân kiếm quang” kia vừa mới hình thành đã bị hà Chiếu chỉ dẫn. Không chờ cho thân kiếm đỏ đậm mất đi, điện xà đồng thời xuất ra. Hoa Lân nhất thời kinh hãi. Mừng nhất chính là linh tinh của năm thanh "phân quang kiếm" cực mạnh, thật sự là từ trước chưa bao giờ thấy. Nhưng chúng vừa mới thành hình, nếu như thân kiếm bị âm khí xâm phệ (xâm nhập thôn phệ) như vậy linh khí sẽ bị tổn thương lớn. Ngay lập tức quát: "Đều trở về đi!"
Nhưng đã muộn, năm bả phi kiếm đã bị "Long quyển phong" hút đi, tựa như hòn đá rơi tiến vào biển rộng, một chút phản ứng cũng không có. Hà Chiếu Kiếm trong tay Hoa Lân phát ra một tiếng ngân vang, kích động, thiếu chút nữa rời tay mà bay. Hoa Lân quýnh lên, vội vàng nắm chặt chuôi Hà Chiếu Kiếm, sợ "nó" cũng bay khỏi lòng bàn tay.
Vừa khi thu hồi Hà Chiếu Kiếm, chỉ thấy "thân kiếm" tản ra một tầng nhàn nhạt kim quang, khó phát hiện ra hồng quang chợt lóe qua, giống như tràn ngập linh lực. Mà thân kiếm so với trước kia thì nhỏ hơn một nửa, dài chừng một thước bảy, cầm trong tay có cảm giác như là đoản kiếm của một nữ tử sử dụng.
Hoa Lân choáng váng, phát hiện kiếm này hàn quang từ gốc mà ra, sắc bén vô cùng, thân kiếm súc tích, bên trong còn ẩn chứa một cỗ kim sắc năng lượng. Nếu như không phải do chính bản thân làm ra thì sẽ còn hoài nghi kiếm này có phải là Hà Chiếu Kiếm của mình không. Một điều tiếc nuối duy nhất chính là vừa mới luyện thành năm cán "Phân quang kiếm", lại bị "Long quyển phong" hút đi. Thân kiếm vẫn như cũ, đỏ rực như lửa, nếu bị hàn khí ăn mòn sẽ bị mất linh tính. Nghĩ như vậy, Hoa Lân cảm thấy thương yêu (tâm đông) vô cùng. Nếu để mình một lần nữa luyện chế, có lẽ không thể một hơi luyện thành năm cán......!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK