Mau chóng cân nhắc nặng nhẹ, Hoa Lân lập tức tiến đến bên cạnh Thượng Quan Linh, tay phải hắn đưa ra ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, trong khi tay trái vẫn đang ôm lấy hông của Diệp Thanh. Lúc này hắn mới cúi đầu quan sát thương thế của Thượng Quan Linh, thấy vạt áo trên vai trái nàng máu đã thấm đó cả một mảng, hiển nhiên miệng vết thương lại bị vỡ ra. Trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, tay trái kéo mạnh đai lưng Diệp Thanh, làm Diệp Thanh "a" một tiếng ép sát vào ngực hắn, hắn cúi đầu nhẹ giọng kề vào tai nàng nói:
- Thương thế của Linh nhi vẫn chưa lành, ta đưa nàng ấy trở về phòng trước…
Nói xong, xoay người ôm lấy thân thể mềm mại của Thượng Quan Linh, chỉ nghe Thượng Quan Linh khẽ nói:
- Ta… ta không sao, không cần quản ta.
Hoa Lân không để ý, ôm lấy nàng rồi "vút" một tiếng bay thẳng về hướng ban công của "Quan Tinh các". Nhẹ nhàng đặt Thượng Quan Linh trên giường, hắn nhanh chóng cởi áo, mở băng cho nàng. Chỉ thấy miệng vết thương mới khép hôm qua giờ lại chảy máu tươi ra. Hoa Lân cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn bối rối chân tay giúp nàng băng bó lại. Hắn thầm nghĩ kim sang dược hôm qua thật quá tầm thường, phải đến chỗ tam ca xin một chút chỉ huyết thánh dược (1) mới được.
Chủ ý đã định, cúi đầu hôn lên trán Thượng Quan Linh, thấy nàng đang đau đớn mà nhìn mình một cách đáng thương, trong lòng hắn lại cảm thấy đau đớn, hắn ôn nhu nói:
- Ta đi lấy một ít thuốc trị thương rồi sẽ trở về, Linh nhi chờ ta nhé?
Nói xong xoay người bước đi, Thượng Quan Linh níu ống tay áo của hắn, nói:
- Không cần, Linh nhi ngày mai sẽ tốt hơn…
Hoa Lân hôn nhẹ lên ngọc thủ của nàng rồi ôn nhu nói:
- Không có việc gì, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi!
Dứt lời bước nhanh ra cửa phòng.
Vừa rời khỏi đã thấy Diệp Thanh tay cầm "Huyền Thiên kiếm" đang sững sờ trong sân. Hoa Lân quả là bị hai người bọn họ làm tay chân luýnh quýnh liền bay đến bên người Diệp Thanh rồi mau chóng bế nàng lên. Diệp Thanh thấp giọng kêu lên:
- Lân ca ca…
Hoa Lân thở dài rồi ôm nàng định bay lên, lại nhớ tới Thượng Quan Linh ở phòng, hắn liền mang Diệp Thanh đặt bên giường Thượng Quan Linh rồi ôn nhu nói:
- Thanh Thanh! Linh nhi bị thương, nàng giúp ta trông coi cô ấy một chút nhé?
Diệp Thanh đang nhớ về song thân, với đề nghị của Hoa Lân đương nhiên không có ý kiến. Chỉ có Thượng Quan Linh liếc mắt nhìn hắn mà nghĩ thầm, tên gia hỏa này thật hiểu biết nhân tình thế thái, vừa có thể chiếu cố cho mình, lại vừa có thể an ủi Diệp Thanh, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Hoa Lân rốt cục cũng đã có thời gian, lúc này mới đi tìm Cốc Thanh Phong xin thuốc.
Sau nửa canh giờ, Hoa Lân cầm hai viên "Tuyết Liên đan" đại bổ cùng với một lọ chỉ huyết thánh dược "Ngọc Linh cao” quay về. Thấy Thượng Quan Linh sớm đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, còn Diệp Thanh đang lẳng lặng ngồi ở mép giường, trong tay vẫn đang cầm Huyền Thiên kiếm, phảng phất như đang suy tư vấn đề gì đó.
Nghe tiếng bước chân của Hoa Lân truyền tới, Diệp Thanh lập tức đứng lên, vui vẻ nói:
- Lân ca ca, chàng xem Huyền Thiên kiếm này!
Chỉ thấy trong tay nàng, Huyền Thiên kiếm lóe lên một tầng tử quang, dường như là một loại sóng năng lượng kỳ lạ đang dao động.
Hoa Lân thấy tâm tình của nàng rốt cục đã bắt đầu tốt lên bèn hướng tới nàng cười nói:
- Có lẽ nó có thể cùng muội sinh ra cảm ứng đấy? Muội thử xem có thể cảm thấy sự tồn tại của nó không, nói không chừng có thể luyện chế nó thành phi kiếm đó.
Diệp Thanh cố tập trung lên Huyền Thiên kiếm, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Hoa Lân cười cười, lúc này mới nhìn về Thượng Quan Linh đang ngủ say. Thấy tư thế ngủ của nàng đoan trang văn nhã, chẳng hề giống mình, ngủ thì cứ lăn lộn khắp nơi. Hắn không khỏi nhớ tới có người nói, từ tư thế ngủ có thể thấy được tính cách của một người, bản thân mình trời sinh ra đã hiếu động, cho nên lúc ngủ thì không thể có tư thế bình thường. Tư thế ngủ của Thượng Quan Linh lúc này nói lên rằng nàng là một nữ tử điềm tĩnh, hiền thục. Không thể tưởng được mình có có duyên cùng nàng đồng sàng cộng tẩm, có lẽ mình đã tu nhiều kiếp lắm mới có thể được hưởng phúc phận này.
Hoa Lân vốn không đành lòng làm nàng tỉnh giấc, nhưng Cốc Thanh Phong nói "Ngọc Linh cao" dùng khi miệng vết thương chưa khép thì liệu hiệu mới được tốt nhất. Chẳng những có thể “sinh cơ hoạt huyết” mà còn có thể “mĩ dung trụ nhan”. Vì thân thể hoàn mỹ của Linh nhi, vì không muốn sau này phải tiếc nuối, Hoa Lân đành phải quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Thượng Quan Linh từ giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại, cũng không trách cứ Hoa Lân đã đánh thức mình, nàng nuốt một viên "Tuyết Liên đan" của hắn, lại mặc hắn băng bó một lượt cho mình, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Do sợ thương thế của Thượng Quan Linh lại tái phát, Hoa Lân đành phải lập tức đánh tan những suy nghĩ xấu xa trong đầu đi.
Ban đêm, vầng trăng sáng đã trèo lên đỉnh ngọn cây, bốn phía đều là những khoảng tĩnh lặng, khiến cho người ta thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng dế mèn kêu.
Hoa Lân để Thượng Quan Linh tiếp tục ngủ, còn hắn bước đến trước cửa sổ, thấy Diệp Thanh lại đứng trong sân, hai mắt đang sững sờ nhìn vào Huyền Thiên kiếm cách đó không xa.
Quả nhiên nàng có thể cảm giác được sự tồn tại của Huyền Thiên kiếm, hơn nữa còn có thể kêu gọi tử quang của Huyền Thiên kiếm xuất hiện. Nhưng vô luận nàng tập trung ý niệm như thế nào, Huyền Thiên kiếm cũng không thể theo cảm ứng mà rung động. Rất lâu sau, rốt cục Diệp Thanh cũng cảm thấy một trận váng đầu mờ mắt, xem ra "Dẫn Đạo Cảm Ứng pháp" này quả nhiên vô cùng khó khăn, không có thời gian mấy tháng luyện tập có lẽ khó có thể thành công.
Dưới ánh trăng, Diệp Thanh đang bất lực nhìn Huyền Thiên kiếm. Một người một kiếm đang khắc sâu vào nơi tâm khảm của Hoa Lân. Điều này làm cho Hoa Lân đột nhiên nhớ tới lời tiên đoán của Quỷ Thần Trắc “Huyền Thiên, Ma Huyết chiến Khung châu!”
Trong lòng không khỏi dao động, Huyền Thiên kiếm đã ở trong tay Diệp Thanh, mà Huyết Ma cũng bắt đầu uy hiếp thiên hạ chúng sinh, chẳng lẽ…
Hoa Lân bị những suy nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng lên, nói không chừng lời tiên đoán của Quỷ Thần Trắc thật sự sẽ trở thành hiện thực.
Mà nghị lực của Diệp Thanh cũng thập phần kinh người, nàng đã nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên kiếm cả một đêm tròn. Xem ra nếu không thể luyện thành linh kiếm, nàng quyết không bỏ qua…
Mặt trời đã mọc lên từ phương đông, ánh dương sáng ngời chiếu tới Quan Tinh các, cảnh vật bên ngoài như cũng bừng lên sức sống.
Hoa Lân dựa vào song cửa mà ngắm nhìn bên ngoài, trong lòng trở nên sáng sủa. Những Huyết Ma, ma đầu Phần Tinh tông, tất cả đều tan thành mây khói, bây giờ hắn chỉ mong có thể trở lại bên cạnh song thân, hưởng thụ tình thân ấm áp.
Thượng Quan Linh lặng lẽ đến bên người hắn, mặc dù bị thương nhưng nàng không thích ngày nào cũng nằm trên giường. Nhìn đám mây hồng phía chân trời, mặt trời đỏ mới mọc khiến nàng cảm thấy tràn ngập hy vọng. Nàng ôn nhu nói:
- Hoa lang! Hình như chàng đang nhớ tới quê hương?
Hoa Lân thong thả gật gật đầu, tay trái quàng lên cái eo thon mềm mại như không xương của Thượng Quan Linh rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực nàng, cũng không biết là đang nhìn đôi gò bồng đảo đầy đặn của Thượng Quan Linh hay là nhìn thương thế của nàng.
Thượng Quan Linh liếc mắt, nhẹ giọng mắng:
- Ngươi nha …… Mãi mà vẫn như vậy!
Hoa Lân hắc hắc cười nói:
- Chẳng còn cách nào cả! Ta vốn muốn nhìn thương thế của nàng, nhưng tầm mắt cứ bị cái nơi đó của nàng hấp dẫn, chuyện này sao có thể trách ta?
Thượng Quan Linh trừng mắt nhìn hắn sau đó mới quay đầu nhìn về phía trong sân.
Chỉ thấy Diệp Thanh đã thu hồi bảo kiếm, thở dài mấy hơi. Nàng ngẩng đầu nhìn hai người ở trên lầu rồi mỉm cười nói:
- Hai người đều đã dậy rồi à?
Hoa Lân gật đầu nói:
- Có tiến triển không ?
Diệp Thanh đáp:
- Tiến triển không lớn, bất quá muội đã có lòng tin. Loại cảm ứng này thật sự mờ ảo, rất khó nắm chắc được tinh túy.
Về phương diện này Hoa Lân cũng chẳng biết gì, bởi vì Hà Chiếu kiếm của hắn là do vô ý mà luyện chế thành, bản thân cũng là do hồ đồ lĩnh hội. Bỗng nghe Thượng Quan Linh lạnh lùng nói:
- Tâm sinh phiêu miểu, ngưng thị nhi vong! (2). Đừng nhìn gắt gao lên thân kiếm, cứ coi như nó không tồn tại. Thanh Thanh đã ngộ tới hai chữ mờ ảo, ngươi đã tiến bộ vô cùng thần tốc rồi, chỉ cần thêm đôi chút thời gian nữa là có thể lĩnh hội được ngự kiếm thuật!
Diệp Thanh sửng sốt, trong lòng nàng đại khái đã ngộ ra được một chút, dường như đã bắt được một cái gì đó, nhưng rốt cuộc lại không rõ là vật gì, vì thế nàng lại đắm chìm vào trong cảm ứng với thiên địa.
Thượng Quan Linh đột nhiên hét to một tiếng, nói:
- Tương do tâm sanh, phúc linh hốt chí! Có một số việc không thể cưỡng cầu, cứ cố mà tiến vào thì không chỉ vô ích, thậm chí còn nguy hiểm nữa.
Diệp Thanh thân thể khẽ chấn động, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Linh, không khỏi sinh ra một tia hảo cảm với nàng.
Thượng Quan Linh mỉm cười với nàng một cái rồi nhìn sang Hoa Lân nói:
- Linh nhi muốn đi ra ngoài, không muốn cứ ở trong nhà mãi nữa. Chi bằng chúng ta cùng khởi trình đến kinh thành được không?
Hoa Lân biết Thượng Quan Linh muốn chiếu cố cho nỗi nhớ quê hương của mình bèn ôn nhu nói:
- Không vội! Chờ thương thế của nàng đỡ rồi đi cũng không muộn!
Thượng Quan Linh nghiêm mặt nói:
- Ngự kiếm cùng hành tẩu là hai việc, sẽ không ảnh hưởng đến thương thế. Không chừng tâm tình thoải mái có thể trợ giúp khôi phục thể lực, bây giờ ta mong được nhìn cảnh đẹp từ trên không. Nguyện vọng như vậy Hoa lang có chấp thuận không?
Hoa Lân còn có thể nói gì chứ, hắn chỉ đành cười nói:
- Được rồi! Buổi chiều chúng ta xuất phát…
Thượng Quan Linh nghi hoặc nói:
- Vì sao phải đợi đến chiều?
Hoa Lân không thể nói vì muốn vết thương của nàng tốt lên một chút rồi mới đi nên chỉ có thể cười nói:
- Ta đi gặp các vị đại ca thông báo một tiếng, còn có vài vị bằng hữu cũng cần chia tay một chút. Đương nhiên, còn có nhạc phụ đại nhân, hắc hắc…
Trong lòng chợt động, y kỳ quái nói:
- Sao? Nàng không muốn đi gặp ông ấy à?
Thượng Quan Linh nhướng mày nói:
- Sao phải đi? Trước nay ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến ta.
Hoa Lân nghĩ thầm, cha con họ xem ra có mâu thuẫn, bây giờ mình ra mặt cũng không ổn. Xem ra cứ đợi ngày thành thân, bái đường rồi sẽ giúp bọn họ hòa giải…
Trong một ngày này, trước tiên Hoa Lân đến Thanh Long biệt uyển tìm Trương Thiên Hóa, cùng hắn bí mật thương lượng một hồi lâu rồi mới rời đi. Sau đó lại cùng Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Cổ Duyên, Tây Môn Phi Tuyết… nhất nhất cáo biệt.
Trở lại Quan Tinh các thì vừa qua chính ngọ, Thượng Quan Linh cùng Diệp Thanh đều đang mỏi mắt đợi hắn trở về.
Hoa Lân sang sảng cười nói:
- Xuất phát! Cuối cùng có thể về nhà rồi ……
----------------
1. Thánh dược để cầm máu
2. Tâm phải bay bổng, tập trung nhìn rồi quên đi
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK