Giáng Tuyết đi rồi, Hoa Lân lại tiếp tục ngưng tụ Thủy hệ chân nguyên, quyết đưa Hàn Băng châm trong cơ thể bức đến huyệt Kiên Tỉnh. Hắn không ngờ chỉ mới dừng lại một lúc thì Hàn Băng châm đáng chết lại quay trở về ngực, khiến Hoa Lân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thầm nghĩ lại phải làm lại lần nữa, lại phải trải qua đau đớn khôn cùng, thật sự là khốn khổ. Hắn bất đắc dĩ lại vận công, vừa cắn răng chịu đau bức châm, vừa mắng: “Giáng Tuyết…! Chờ khi ta thoát khỏi đây sẽ nhất định lột hết quần áo ngươi!”
Ý nghĩ độc ác này hóa ra lại có tác dụng, nửa canh giờ sau Hoa Lân đã bức Hàn Băng châm tới huyệt Kiên Tỉnh bên trái. Hắn lập tức phong bế huyệt đạo, khiến cho Băng châm không cách nào nhúc nhích. Sau khi thành công, Hoa Lân cảm thấy choáng váng như bị thoát lực, một nửa thân bên trái cứng nhắc, chứng đau nhức vẫn tiếp tục.
Hoa Lân vô lực nằm trên mặt đất, nhìn thạch bản trên đỉnh đầu, lẩm bẩm nói: “Tiên Lăng Cung, các ngươi nhớ kỹ cho ta. Còn Giáng Tuyết nữa… Ta nhất định khiến cho các ngươi đẹp mặt.”
Hít thở mấy lần, rốt cục cảm giác tốt hơn một chút, hắn ngồi dậy, vận khởi chân nguyên, phát hiện quả nhiên có thể vận công. Huyệt Kiên Tỉnh không phải nơi giao nhau của tất cả kinh mạch, cho nên sẽ không chạm đến Hàn Băng châm. Nghĩ đây, Hoa Lân nhìn chín đạo quang hoàn xung quanh, lòng nghĩ làm thế nào mới có thể đột phá cả mấy tầng phòng ngự này?
Đột nhiên linh cơ máy động, Hoa Lân mở Phần Tinh Luân lấy ra Luyện Hồn đỉnh. Chỉ thấy trong đỉnh còn lưu lại một lớp băng Thực Cốt huyết. Lần trước, khi cứu Ninh Tiêm Tuyết thì hắn đã lấy ra một nửa, sau đó lại bị Cận Vân Ma tôn đánh vào Luyện Hồn đỉnh nên Thực Cốt huyết vẫn còn đọng lại. Hoa Lân dùng ngân châm lấy ra một khối Thực Cốt huyết, muốn đem nó đặt lên trên tầng trọng quang thứ nhất, nhưng phát hiện Thực Cốt huyết đã mất đi tác dụng. Chính vì thế, hắn tự cắn ngón trỏ của mình, dùng máu tưới tích trong Luyện Hồn đỉnh, thầm nghĩ chỉ cần hỗn hợp này có chút hiệu quả, hắn có thể thoát khốn.
Rất nhanh, Luyện Hồn đỉnh có tiếng động phát ra, Hoa Lân kinh hãi, cúi đầu nhìn xuống thấy Thực Cốt huyết đọng lại bắt đầu tan ra, phản ứng càng ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng, Thực Cốt huyết rốt cục biến thành trạng thái lỏng. Hoa Lân vội dùng ngân châm lấy một giọt Thực Cốt huyết phết lên quang tường. Cửu Tinh Tuyệt Quang trận mặc dù lợi hại, nhưng sao so với Tiên Chung giam cầm Ninh Niêm Tuyết được? Hoa Lân chỉ dùng một giọt, quang tường lập tức hiện ra một lỗ thủng, hơn nữa càng lúc càng lớn, rốt cục có thể cho một người chui qua.
Hoa Lân động thủ động cước đi ra, lại bắt đầu phá giải đệ nhị trọng quang tường… Một lúc sau Cửu Tinh Tuyệt Quang trận đã bị hắn dễ dàng phá giải. Hắn thầm đắc ý, nghĩ rằng Tiên Lăng cung nho nhỏ sao có thể khốn trụ được ta sao? Bổn thiếu gia chính là thiên hạ đệ nhất thiên tài chạy trốn. Có điều hắn cao hứng quá sớm, khi hắn đi tới của ngục thất, lại phát hiện cánh cửa không phải bằng kim loại cũng không phải đá, cơ quan để mở lại ở bên ngoài. Hắn bắt đầu tìm kiếm nhưng dù một dấu vết nhỏ cũng không thấy.
Hắn thử dùng Phần Tinh Luân thiêu đốt, nhưng cũng không thấy có một phản ứng. Sau gần nửa ngày thử đi thử lại, Hoa Lân thủy chung không cách nào thoát ra khỏi cửa được, hơn nửa người bên trái căn bản không dùng lực được vì vậy đành dừng lại.
Đang lúc buồn bực, đột nhiên linh cơ máy động, quyết định ôm cây đợi thỏ, trốn ở sau cửa, nếu có người tiến đến mở sẽ bất ngờ chế trụ người đó, rồi đào tẩu. Đã có chủ ý, Hoa Lân dùng quần áo bố trí tại trung tâm thạch thất thành bộ dạng mình đang ngủ sau đó lại trốn bên cạnh cửa, chuyên tâm chờ đợi địch nhân xuất hiện. Lúc này hắn chỉ mong đệ tử Tiên Lăng cung nhanh chóng tiến đến, nếu không khi Phần Tinh tông đến thì có làm gì cũng không kịp. Tựa ở cạnh cửa hồi lâu, Hoa Lân vô cùng nhàm chán, lại bắt đầu tu luyện Thiên Cơ Cửu Chuyển tâm pháp và nghĩ thầm rằng nhân cơ hội này có thể đề cao tu vi bản thân một chút.
Chờ đợi tuyệt đối là một loại hành hạ, nhất là khi vừa chờ đợi vừa lo lắng. Một ngày đã trôi qua, nhưng cũng không ai đến xem hắn. Hắn nghĩ thầm thế này là xong rồi, chỉ sợ Phần Âm tông đã tìm tới cửa. Có điều Hoa Lân không biết là, lúc này tu chân giới đã xảy ra biến cố kinh thiên…
Ngay trước khi hắn bị bắt một ngày. Ninh Niêm Tuyết rốt cục đã bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù, thiêu cháy Tinh Tật tông, giết chưởng môn, đoạt Ngự Không kiếm, sát thương vô số đệ tử.
Lục đại thánh môn của Tiên Diên Tinh hệ thậm chí không kịp trợ giúp, Ninh Niêm Tuyết đã dễ dàng thoát đi. Về phần đệ tử Tinh Tật tông căn bản không biết vì sao họa từ trên trời rơi xuống? Kỳ thật mục đích của Ninh Niêm Tuyết rất đơn giản. Nàng tuân thủ ước định với Hoa Lân, chỉ giết chưởng môn Tinh Tật tông, còn Ngự Không kiếm, vì nó được liệt vào hạng sáu trong Thập Đại Tiên kiếm có thể xuyên qua thời không nên Ninh Niêm Tuyết thuận tay thu lấy. Với thực lực của nàng, tay cầm Ngự Không kiếm, muốn đi đâu đều có thể ngay lập tức tới.
Lại nói bên này, tin tức Giáng Tuyết bắt được Hoa Lân đồng thời đưa tới, lợi dụng đặc thù của Truyền Tống trận, nhất nhất bẩm báo cung chủ Tiên Lăng cung. Lúc này, thực lực Tiên Lăng cung đã đạt đến đỉnh cao mà trước đó chưa từng có.
Lúc này, Giáng Tuyết yên lặng ngồi ở đại điện, nghe chúng tỷ muội nghị luận về sự tích của Ninh Niêm Tuyết. Nàng không hay nói chuyện, cho nên tới bây giờ cũng không có mở miệng. Mọi người nói chuyện tới cao hứng thì nàng lại có chút vẻ ưu tư, mặc dù không tin chuyện ma quỷ của Hoa Lân, nhưng chẳng biết vì sao tâm thần có chút dao động. Bát muội bên cạnh thấy nàng có chút bất an, liền hỏi: “Giáng Tuyết tỷ, người làm sao vậy? Chẳng lẽ có gì không thoải mái sao?”
Giáng Tuyết ngẩng mặt, lắc đầu nói: “Ta chỉ đang suy nghĩ… sao Ngũ muội cùng Tam muội đi Phần Tinh tông lâu thế mà sao còn không có tin tức gì. Ta lo có chuyện xảy ra.”
Bát muội phi thường sùng bái Giáng Tuyết, nên rất tin vào dự cảm của nàng, nghe vậy liền chấn động nói: “Tỷ nói Phần Tinh tông đối với các tỷ ấy có gì không ổn sao?”
Giáng Tuyết lắc đầu: “Không phải! Ta lo lắng về kẻ mà chúng ta bắt về kia. Hắn…”
Nói chưa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người hoan hô: “A! Ngũ tỷ đã về rồi! Ngũ tỷ tỷ đã về rồi! Mọi người nhanh ra đón nào…”
Một cô gái lưng đeo trường kiếm từ cửa bước vào. Nữ tử này đúng là một trong hai đệ tử do Giáng Tuyết đã phái ra ngoài liên lạc với Phần Tinh tông. Giáng Tuyết thấy nàng một người trở về, lập tức đứng lên, gấp gáp hỏi: “Tam… Tam muội đâu?”
Ngũ muội cảm động, thấy nàng lo lắng cho an nguy của hai người như thế, ngay cả chuyện Phạm Mật tâm kinh đều cũng tạm thời đặt sang một bên, vì vậy tiến lên nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng. Tam tỷ không có việc gì, tỷ ấy còn đang cùng người Phần Tinh tông đàm phán và muốn ta quay về trước thông báo một tiếng.”
Giáng Tuyết nghe vậy mới yên lòng, hỏi: “Nguyên lai như thế. Vậy… chuyện làm sao rồi? Chẳng lẽ bọn họ không chịu trao đổi?”
Ngũ muội lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải vậy…”
Giáng Tuyết thấy mặt nàng ta tươi cười, không hiểu vì sao lại vui vẻ thế, liền hỏi: “Vậy thì như thế nào? Không phải bọn họ muốn trao đổi người sao?
Con mắt của ngũ muội lóe lên một tia sáng kỳ dị, hưng phấn nói: “A… Chuyện là thế này, nghe nói ba tháng trước, cao thủ của Thất đại thánh môn đi trước tới Phiêu Miễu Hà chống đỡ Ma đạo xâm lấn, ai ngờ bọn họ gặp chuyện, vì thế đột nhiên thay đổi kế hoạch, quyết định thuận đường tới tấn công Phần Âm tông. Khách… khách.. khách… chuyện hấp dẫn đây… Thánh môn sẽ khai chiến với Phần Âm tông.”
Tất cả các cô gái ở đây đều ồ lên, hỏi lại: “Cái gì? Bọn họ khai chiến lúc này sao?”
Tử Linh ít tuổi nhất lập tức vỗ tay nói: “Oa!... lúc này náo nhiệt rồi”
Giáng Tuyết cũng đứng lên, cười nói: “Xem ra lão thiên cũng giúp Tiên Lăng cung chúng ta… Được rồi! Vậy bọn họ có muốn trao đổi người hay không? Chuyện Phạm Mật tâm kinh bọn họ có đồng ý không?”
Ngũ muội gật đầu nói: “Bọn họ đương nhiên là muốn trao đổi! Phần Tinh Luân trong tay chúng ta, bọn họ dám không đổi sao? Trừ phi bọn họ buông bỏ Liệt Không đại trận… Chỉ tiếc chúng ta đi không đúng lúc, thất Đại thủ tọa của thất Đại Thần điện bọn họ đều đi thăm dò binh lực của Thánh Môn, phải đợi Hiên Dĩ Thừa trở về mới có thể chính thức bắt đầu hiệp đàm.”
Giáng Tuyết đột nhiên chấn động thân thể mềm mại, hình như nhớ tới cái gì, thất vọng ngồi xuống. lẩm bẩm nói: “Thế này thì nguy rồi! Mấu chốt là lúc ma đầu không có ở nhà? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây là mệnh của Tiên Lăng Cung?”
Chúng nữ đều đắm chìm trong cười vui, thấy Giáng Tuyết đột nhiên tâm sự trùng trùng, tất cả đều lấy làm kinh hãi, không hiểu tại sao nàng lại như vậy. Phải biết rằng Thất Đại Thánh Môn cùng Phần Tinh tông khai chiến, đối với Tiên Lăng cung là một đại cơ hội để đẩy thực lực lớn mạnh hơn rất nhiều, thế mà sao Giáng Tuyết lại không vui? Chúng nữ đều không rõ. Chỉ thấy Giáng Tuyết đứng lên nói: “Các ngươi lưu ý tin tức từ tổng bộ, xem có chỉ thị gì… ta đi tới địa lao xem tù phạm, cho thêm phần yên tâm.”
Chúng nữ đều sửng sốt, nghĩ thầm đã bị Cửu Tinh Tuyệt Quang trận trấn trụ, phạm nhân há có thể thoát ra? Hơn nữa hậu viện phòng bị sâm nghiêm, địa lao lại sâu xuống đất đến mấy chục trượng, ngoại trừ đại quân vây công, thật sự không có gì phải lo lắng. Giáng Tuyết cũng biết điểm này, nhưng nàng có loại dự cảm bất an, thầm nghĩ rằng Tiên Lăng cung đối với Phạm Mật tâm kinh đã khát cầu đã mấy ngàn năm rồi, mắt thấy sẽ có được bộ thứ hai, ai ngờ hết lần này tới lần khác phát sinh việc ngoài ý muốn, chẳng lẽ đây là thiên ý?
Giáng Tuyết đi tới hậu viện, chỉ thấy bốn phía phi thường tĩnh lặng, chỉ có vài tên trực ban đệ tử ngồi ở lương đình nhàn nhã, cũng không xuất hiện điểm nào bất ổn. Vì vậy nàng đi tới thư phòng bên trái, cùng nữ tử thủ trận nói mấy câu, sau đó mở cơ quan, lộ ra một cái thông đạo, nhẹ vén quần lụa, bước xuống dưới….
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK