Đỉnh Tật Phong nằm ở phía bắc dãy Thiên Hoàn sơn, là đỉnh cao nhất của cả dãy núi, cách Đông Nguyên thành vừa đủ một ngàn năm trăm dặm, cho dù ngự kiếm phi hành cũng phải mất khoảng chừng nửa ngày mới đến.
Lòng Hoa Lân ngổn ngang dự định nên không thể chờ cho mưa tạnh, bèn giục Yến Thu Thủy và Ấn Tâm vội vã lên đường. Khi ba người đặt chân đến Thiên Hoàn sơn thì mưa đã ngừng, trời cũng bắt đầu tối. Nhìn ra xa chỉ thấy núi non trùng trùng điệp điệp, những vách núi cao chót vót ở khắp mọi nơi, cảnh sắc thật là hoành tráng.
Ấn Tâm dẫn Hoa Lân cùng Yến Thu Thủy đạp phi kiếm bay thẳng lên một ngọn núi lớn phía xa. Ở trên không trung, hắn cảm giác từng cơn gió ở phía bắc thổi tới càng ngày càng mạnh khiến phi kiếm dưới chân không ngớt lắc lư, vạt áo tung bay phần phật, lo lắng rơi lúc nào cũng không biết. Ấn Tâm giới thiệu nói:
- Bốn bề vách núi của Tật Phong đỉnh đều dựng đứng, phía bắc là băng nguyên rét lạnh. Cho nên gió trên đỉnh núi quanh năm đều thổi ngược lại, người bình thường rất khó khăn để lên được đỉnh núi… nhưng Kiếm Cương tông chúng ta hết lần này tới lần khác đều thể hiện lãnh quỷ phủ thần công, tại nơi hiểm trở đó xây dựng lên Thần điện, vì muốn thờ phụng thần tượng Kiếm Thần Lận Si… Long thiếu hiệp! Ta mạo muội hỏi một câu, ngươi có phải là đệ tử của Thánh Thanh viện không?
Hoa Lân sửng sốt, trả lời hàm hồ:
- Cái này… Ngươi, ngươi làm sao đoán ra được?
Ấn Tâm xấu hổ nói:
- Ai!... Ta trước kia âm thầm đi theo sau ngươi, nói đến thật sự xấu hổ… Vừa rồi đã thấy ngươi thi triển Khống Thủy đại pháp, hơn nữa lại đối nghịch với Ám Ảnh môn, cho nên đoán ngươi là sư huynh của Thánh Thanh viện… chẳng biết có đúng như vậy không?
Quả thật da mặt của Hoa Lân rất dày, cố y thở dài nói:
- Ai! Ngươi đoán không sai, nhưng bây giờ ta không tình nguyện muốn làm đệ tử của Thánh Thanh viện… Bởi vì ta vốn lặng lẽ theo dõi một ma đầu xem hắn đi đâu, đang chuẩn bị điều tra xem bọn họ có quỷ kế gì, ai ngờ trên đường mất dấu, bây giờ bọn họ đã đi trước tới Kinh Thần cung. Lúc này, ta thật sự quá mất thể diện, trở về nhất định sẽ bị đồng môn sư huynh cười chê… Ai!
Ấn Tâm kinh hô nói:
- A?... Ta nghe người ta nói, Thánh Thanh viện có Hàng Ma điện, bọn họ thường xuyên phái đệ tử âm thầm tìm kiếm dấu vết ma đầu, chẳng lẽ ngươi chính là một trong những người đó? lúc này tiểu đệ thật sự có mắt như không tròng.
- Ách…
Hoa Lân gãi gãi cái ót, buồn bực nói:
- Cái này ngươi cũng đoán ra?
Yến Thu Thủy ở bên phải đột nhiên “hích” một tiếng cười duyên, Hoa Lân quay đầu nhìn lại, lớn tiếng trách cứ:
- Ngươi cười cái gì?... Rất buồn cười sao?
Yến Thu Thủy cuống quít hé miệng nhỏ nói:
- Không, không có!… Ta là nói,lần này ngươi thật sự đã dọa người, nếu Thánh Thanh viện biết nhất định sẽ không để yên cho ngươi! Hì hì hì…
Hoa Lân thật muốn một cước đạp nàng xuống dưới, bất đắc dĩ quay đầu nói với Ấn Tâm:
- Huynh đệ! Ngươi có thể giúp ta một việc được không?
- Ngươi có cái gì thì cứ nói thẳng!
Hoa Lân cố ý nghiêm mặt nói:
- Cái này…, ngươi vạn lần không nên tiết lộ thân phận của ta, đặc biệt trước mặt của Kiếm Cương tông. À còn nữa, Phồn Tinh Nghi của ta đã bị hư, muốn mượn vài cái Phồn Tinh Nghi của Kiếm Cương tông để tìm Tinh tiêu và lộ tuyến, ngươi có thể giúp ta nghĩ biện pháp không?
Ấn Tâm quả nhiên rất tin tưởng nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi! Loại việc nhỏ nầy gì phiền toái như vậy?... Sư thúc ta nhậm chức tại Không Hỏa đường, để hắn dẫn ngươi đi truyền tống đài là được.
Hoa Lân rất vui vẻ nói:
- Vậy xin đạ tạ. A a…
Nhưng đột nhiên Ấn Tâm nhớ tới một chuyện, kỳ quái hỏi:
- Cái này… Ngươi chẳng không phải từ Truyền Tống trận tới hay sao?
Hoa Lân nhanh lắc đầu nói:
- Không không không!.... Ta là từ Tốc Tinh Luân tới.
Ấn Tâm cùng Yến Thu Thủy đồng thời cả kinh, hỏi:
- Cái gì? Ngươi cũng có Tốc Tinh Luân?
Phải biết rằng cả tu chân giới chỉ có hơn mười vị cao thủ có Tốc Tinh Luân, người bình thường càng khó có thể nhìn thấy nó. Có thể tưởng tượng được, Ấn Tâm và Yến Thu Thủy vì sao mà giật mình.
Nhưng trong lòng Hoa Lân lại không có khái niệm này, hắn gãi gãi cái ót lắp bắp nói:
- Cái này có gì mà kỳ quái? Nếu không có Tốc Tinh Luân, Hàng Ma điện chúng ta làm sao có thể truy tung được ma đầu chứ?... Các ngươi nói có đúng không?
Ấn Tâm cuống quít gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Trong lúc ba người nói chuyện thì đã rốt cục di tới phía nam của Tật Phong đỉnh.
Đúng theo lễ nghĩa, Hoa Lân ba người đứng ở chân núi, thu hồi phi kiếm, bước đi tới sơn môn của Kiếm Cương tông.
Chỉ thấy đỉnh núi cao lớn vô cùng, một cái bậc thềm rộng thùng thình dài vô cùng hướng lên trên đỉnh núi, ngẩng đầu ngó lên, căn bản là không nhìn thấy đỉnh núi. Nhưng khi thấy trên thấy vách núi mơ hồ lộ ra vô số lầu các hoành vĩ, thì có thể biết quy mô của Tật Phong điện khổng lồ như thế nào rồi, phỏng chừng ít nhất có sáu ngàn đệ tử.
Ba người bước lên gần một ngàn bậc thềm, rốt cục đã đi tới trước một cổng trào, Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên, thấy chiếc biển vàng cao ba trượng, trên viết ba chữ to Kiếm Cương tông,nét bút sắc như lợi kiếm khiến người xem thêm kính ý kính ý。
Hai bên cổng trào có bốn gã đệ tử anh tuấn, thấy bọn người Hoa Lân đến đây, một người bên trái tiến lên một bước hỏi:
- Nơi này là Kiếm Cương tông, không biết ba vị tới có chuyện gì?
Ấn Tâm lập tức tiến lên hành lễ nói:
- Ấn Tâm ra mắt hai vị sư huynh! Tại hạ là nhị công tử của Kính Hồ sơn trang, sư thúc ta là Ấn Hiền Ân của Không Hỏa đường. Hôm nay đến đây là muốn…
Thiếu niên bên trái gật đầu nói: Nguyên lai là người nhà!... Bất quá thật không đúng lúc, sư thúc ngươi đã đuổi theo ma đầu của Ám Ảnh môn rồi, chỉ sợ trong thời gian gần không có cách nào trở về.
- A?
Ấn Tâm có chút thất vọng, nhưng vẫn chấp tay nói:
- …Bất quá Ấn Tâm hy vọng có thể đóng góp chút ít sức lực cho sư môn, vì vậy đến đây nhận sai khiến.
Hoa Lân thấy bọn họ càng ngày càng xa chuyện chính, lập tức tiến lên một bước nói:
- Làm phiền vị sư huynh này…Tại hạ có chuyện quan trọng muốn dùng Truyền Tống trận của quý phái, chẳng biết có tiện hay không?
Thiếu niên kia sửng sốt, quay đầu hướng Ấn Tâm hỏi:
- …Bọn họ là?
Ấn Tâm cười nói:
- Bọn họ cũng là người của mình.
- Ồh?
Thiếu niên kia đánh giá Hoa Lân một hồi, sau đó nhìn Yến Thu Thủy ở bên cạnh rồi gật đầu nói:
- Muốn dùng Truyền Tống trận cũng được! Nhưng mấy ngày gần đây Kiếm Cương tông có việc phát sinh, mặc dù người của mình sử dụng Truyền Tống trận, cũng phải thông qua thẩm tra mới có thế sử dụng. Xin hỏi các hạ là đệ tử của môn phái nào, chuẩn bị muốn đi đâu?
Hoa Lân thấy bọn họ cẩn thận hỏi như thế, bất đắc dĩ nói dối:
- Tại hạ là Long Thiếu Hoa của Thần Kiếm sơn trang, mặc dù chúng ta chỉ là một môn phái tu chân nho nhỏ, nhưng ta nghe nói Kinh Thần cung đã bị trộm đi, cho nên lập tức phản hồi sư môn, thông tri các vị trưởng bối tích cực hưởng ứng hiệu triệu của Thánh môn, chuẩn bị cho tốt để ngăn cản ma đạo xâm lấn.
- A…
Miệng lưỡi của Hoa Lân lanh lợi làm cho người nghe dễ chịu vô cùng, thoạt nghe tất cả mọi người cảm giác hắn nói hết sức có lý. Nhưng bọn họ lại quên, Kinh Thần cung bị trộm làm xôn xao của Tu Chân giới, chỉ cần là môn phái trong Tu Chân giới, làm gì cần phải đi thông tri.
Nhưng chính những lời nói hoang đường này làm những người không biết nội tình căn bản là không cách nào nhận ra được. Thiếu niên kia càng không có bản lãnh này, hắn còn tưởng rằng Hoa Lân là tín đồ kiên định của Thánh môn, vì vậy cuống quít gật đầu nói:
- Được rồi!... xin theo ta, ta dẫn mọi người đi tới Truyền Tống trận.
Đi theo tên đệ tử kia, Hoa Lân ba người chậm rãi đi vào sơn môn của Kiếm Cương tông, mới đi vào vài chục trượng, phía trước xuất hiện một cái lộ khẩu. Mọi người chuyển hướng sang con đường đá ở bên phải, ở xa xa là một tòa Bình thai.
Yến Thu Thủy đi ở cuối cùng, mỹ mục không nhịn được lóe ra một tia kinh ngạc, lúc này nàng mới phát hiện rằng bề ngoài Hoa Lân trông rất ngố, nhưng thật ra tâm tư kín đáo. Thầm nghĩ bản thân ngàn vạn lần phải chú ý mỗi câu nói của hắn, nói không chừng một ngày nào đó bị hắn bán đi mà còn phải giúp hắn đếm tiền nữa đó chứ.
Hoa Lân tự nhiên không biết cái nhìn của Yến Thu Thủy đối với mình, hắn chỉ lo quan sát kết cấu của Kiếm Cương tông. Hắn phát hiện, Tật Phong đỉnh chia làm hai bộ phận là nội viện và ngoại viện. Nội viện của Kiếm Cương tông, người ngoài căn bản rất khó tiến vào được. Nhưng ngoại viện lại trông rất lõng lẻo, có thể nói Truyền Tống trận chính là công trình của mọi người, chỉ cần lên tiếng là có thể sử dụng… Đương nhiên hôm nay bảo vệ có chút nghiêm khắc, đó là bởi vì Kiếm Cương tông gặp phiền toái.
Bốn người đi tới Truyền Tống trận, chỉ thấy sân làm bằng nham thạch, tổng cộng có sáu Truyền Tống trận, nơi đây rộng khoảng mấy trăm mét vuông, đúng là phi thường rộng rãi.
Mà lúc này, có tám thiếu niên đeo kiếm đứng thành hai hàng bên trong, canh giữ rất nghiêm ngặt. Ngoài ra phía tây còn kê một chiếc bàn đá lớn, trên bàn có một quả cầu pha lê trong suốt, hiển nhiên là Phồn Tinh Nghi
Nhìn về phía sau cái bàn đá là một tấm bia đá thật lớn, mặt trước chi chít địa danh cùng lộ tuyến, thập phần giống với Truyền Tống trận của Thiên Hồ thành. Bên cạnh tấm bia đá còn có một ghế dựa, một lão già áo xám đang ngồi vắt vẻo, tiêu diêu tự tại, hiển nhiên thân phận rất cao.
Hắn thấy đám người Hoa Lân đến, lúc này mới vêng vang đứng lên nói:
- Bạ vị muốn sử dụng Truyền Tống trận phải không?
Hoa Lân lập tức tiến lên một bước nói:
- Thưa tiền bối, vãn bối đang muốn sử dụng Truyền Tống trận… Ở đây trước hết muốn tuần tra một chút về Phồn Tinh Nghi, xem như thế nào để đi tới Nạp Lan tinh.
Lão già kia gật đầu, hai mắt nhìn kỹ vẻ mặt của Hoa Lân hỏi:
- Tiểu tử là người của môn phái nào?
Hoa Lân bổn cũ soạn lại, nghiêm mặt nói:
- Tại là Long Hiểu Hoa của Thần Kiếm sơn trang, mặc dù chúng ta một môn phái tu chân nho nhỏ, nhưng ta nghe nói Kinh Thần cung đã bị trộm đi, cho nên lập tức phản hồi sư môn, thông tri các vị trưởng bối tích cực hưởng ứng hiệu triệu của Thánh môn, chuẩn bị cho tốt để ngăn cản ma đạo xâm lấn.
Mặc dù lão già kia kinh nghiệm phong phú, hơn nữa thân phận cực cao, nhưng hắn cũng bị Hoa Lân đánh lừa, không khỏi gật đầu tán dương:
- Tốt, rất tốt!......Nếu mỗi người ở tu chân giới đều có giác ngộ như ngươi, ta tin tưởng ma đạo nhất định thất bại mà trở về.
Hoa Lân làm ra vẻ nghĩa khí bừng bừng, lớn tiếng nói:
- Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của mỗi người, cám ơn tiền bối đã tán dương.
Lão già kia vuốt râu nói:
- Tốt lắm, ngươi có thể đi xem lộ tuyến được rồi! Nói xong tránh đường đi, ý bảo Hoa Lân có thể sử dụng Phồn Tinh Nghi.
Đệ tử Kiếm Cương tông đi theo bên cạnh lập tức tiến lên nói:
- Nhưng Chung tiền bối!... hắn chưa trải qua kiểm tra mà? Chẳng lẽ cho hắn trực tiếp thông qua sao?
Lão già kia giương mày, lớn tiếng trách mắng:
- Lão phu nhìn người vô số, người này giữa hai lông mày chính khí lẫm nhiên, tuyệt đối là danh môn chánh phái đệ tử. Ta nói không cần thử thì tuyệt đối không thử.
Hoa Lân chắp tay nói:
- Cám ơn tiền bối tín nhiệm, đệ tử cũng nên đi thăm dò lộ tuyến rồi… Nói xong đi nhanh tới Phồn Tinh Nghi, trong lòng đắc ý, nghĩ thần “Nói đến bản lãnh gạt người, bổn thiếu gia nếu tự nhận thứ hai thì thiên hạ không ai dám tự xưng là thứ nhất.”
Nhưng Hoa Lân lại không biết, kỳ thật ra hắn không phải là người như thế. Tại sâu thẳm trong nội tâm, hắn vốn là một người chánh nghĩa mà vừa lai thiện lương, cho nên trong lúc ngôn hành cử chỉ toát ra một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí, cho nên tại Tu Chân giới, không ai nghĩ hắn chính ma đầu bị Thánh môn liên tục truy nã.
Hoa Lân lững thững đi tới trước mặt Phồn Tinh Nghi, đưa tay phải, nhẹ nhàng đặt mặt ngoài của thủy tinh cầu, âm thầm xuất ra một tia tinh thần lực. Trong phút chốc chỉ còn thấy không gian mênh mông hiện ra ở trước mắt…
Do Kiếm Cương tông đã minh xác vị trí của Thiên Quận tinh nên Hoa Lân không uổng phí sức lực tìm nơi hắn cần. Hắn hoảng sợ phát hiện bản thân đã xuyên qua mười mấy hành tinh, vị trí trước mắt đã vô cùng hẻo lánh, khoảng cách tới Tiêu Diên Tinh hệ ít nhất cũng phải truyền tống tới hai trăm lần. Ngay cả Long Thần tinh, ít nhất cũng khoảng một trăm năm mươi lần.
Hoa Lân cười khổ, lấy ra một quả Ký Ức tinh phiến ghi lộ tuyến vào trong, thì thào lẩm bẩm:
- Ai ya! Không nghĩ đã đi xa như vậy? Ai…
Đang lúc hắn cảm thán, Yến Thu Thủy cũng thông qua khảo nghiệm của lão già áo xám, đi tới phía sau hắn hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
Hoa Lân giật mình, thuận miệng hỏi lại:
- Ta định trở về sư môn một chuyến… Ngươi chuẩn bị đi đâu?
Yến Thu Thủy cười nói:
- Ta nghe nói tại Nạp Lan tinh có Ly Tán chân nhân, cho nên muốn đi tới bái phỏng một chút… vì vậy sẽ đi cùng đường với ngươi!
Hoa Lân kinh ngạc nói:
- Ồh?... Tại sao ngươi biết Ly Tán chân nhân ở tại Nạp Lan tinh?
Yên Thu Thủy tỏ vẻ cao thâm khó lường liền cười nói:
- Hắn là cao thủ ít có tại Tu Chân giới, ta đương nhiên biết rồi.
Lúc này Hoa Lân lại cúi đầu nghĩ thầm phiền toái tới rồi, cố gái nhỏ này muốn gần mình, muốn bỏ cũng không bỏ được nữa. Bất quá ý niệm xoay chuyển nghĩ “Phải nhanh chóng rời đi Thiên Quận tinh đáng chết này, chuyện đó để sau rồi hãy nói, tin rẵng giữa đường mình có thể bỏ lại Yến Thu Thủy.” Vì vậy hắn cẩn thận xem xét Phồn Tinh Nghi một lần nữa, trong lòng vừa động, hắn rốt cục lại lĩnh ngộ tác dụng của Phồn Tinh Nghi.
Kỳ thật, chỉ cần phân biệt đại khái hình dáng của tinh hệ trước mắt, là có thể phán đoán vị trí của bản thân. Ví dụ như “Mỗi hành tinh lớn nhỏ đều không giống nhau, hình dáng cũng không giống. Mặc dù đều là sắp xếp theo hình Loa Toàn Hình nhưng tinh vực phân bố và có hình thể không đồng đều, tại Phồn Tinh Nghi nếu cố gắng tự mình xác định phương vị sẽ không đến nỗi đi vào mê lộ.
Hoa Lân phát hiện được cách đó, vì vậy hưng phấn nói:
- Tốt lắm, chúng ta xuất phát được rồi chứ?
Nhưng Ấn Tâm có chút lưu luyến nói:
- Huynh đệ…… Trên đường phải bảo trọng nhiều hơn.
Hắn đã âm thầm bảo vệ Hoa Lân vài ngày, bây giờ hắn phải rời khỏi tự nhiên có chút quyến luyến không muốn xa.
Hoa Lân cũng trịnh trọng gật đầu nói:
- Cám ơn huynh đệ!... Cám ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố.
Nói xong Hoa Lân liền dứt khoát, hướng về lão già áo xám bên cạnh hành lễ nói:
- Vãn bối muốn sử dụng Truyền Tống trận rời đi, không biết phải làm thủ tục gì nữa không?
Lão già áo xám kia lấy ra một quyển thư làm từ da trâu, trên có một cái bút nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần đăng kí môt chút là được!
Hoa Lân tiếp nhận lấy đương án rồi ghi lên trên đó “Long Hiểu Hoa của Thần Kiếm sơn trang đã đi qua nơi đây, muốn đi đến Nạp Lan tinh.”
Mà Yến Thu Thủy cũng tiếp nhận “Truyền Tống đương án” từ tay Hoa Lân, nàng cũng viết:
- Yến Thu Thủy của Yến Nam thế gia, đi qua nơi đây, muốn đi tới Nạp Lan tinh.
Ẩn Tâm thấy bọn họ hai người đồng hành, trong lòng cũng sinh ra một cảm giác chua xót, hắn không biết vì sao sẽ có loại ý nghĩ này, muốn buông xuôi hết thảy rồi đi theo bọn họ…
Nguyên lai, Yến Thu Thủy kia vẫn cười mỉm, nhìn thẳng vào Hoa Lân, cũng không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Mà Hoa Lân lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, trong lòng thầm mắng:
- Hừ! Nếu trên đường bổn thiếu gia không quăng ngươi đi, ta sẽ mang họ Yến nhà ngươi.
Thật ra Hoa Lân cuối cùng có là người cứu được Niêm Ninh Tuyết hay không…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK