Nói thì chậm, vô số phi kiếm đột nhiên “Sưu sưu sưu” từ bốn phương tám phướng phóng tới. Ùn ùn kéo đến, dày đặc như mưa, thanh thế cực kỳ kinh người. Điện chủ vội vàng quát:”Bài Vân Trận……”
Mọi người của Mê Tiên trấn vội vàng huy kiếm ngăn cản, Xung quanh nhất thời hình thành từng vòng ánh sáng, phi kiếm xạ lên trên phát ra một tràng âm thanh “Đinh đinh đang đang”.
Nếu không phải Hoa Lân sớm có an bài, bọn họ chỉ sợ sớm đã chết ngổn ngang tại chỗ. Lúc này mới âm thần bội phục khả năng dự đoán của Hoa Lân, trong lòng không còn hoài nghi Hoa Lân nữa.
Song, phi kiếm này tốc độ quá nhanh, lại vừa quá mức dày đặc, đen nghìn nghịt một mảng, bầu trời hoàn toàn bị che kín. Đặt mình vào trong đó, giống như đã vào ban đêm. Làm cho bọn họ kinh sợ nhất thời. Mặc dù “Bài Vân Trận” có thể che kín đến gió cũng không lọt qua, nhưng phi kiếm bên ngoài quá mức bá đạo, số lượng lại nhiều, một lúc sau, đầu tiên Sử Cảnh Chung ở phía tây chống đỡ không được.
Đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, hai thanh phi kiếm đã xuyên thấu phòng ngự trận, đâm vào chân của hắn. hắn nhất thời hoảng hốt, lập tức bị doạ đến toát mồ hôi lạnh. Hắn biết nếu bản thân ngã xuống, trận pháp phía sau lập tức sụp đổ, những người khác tuyệt đối không có may mắn thoát khỏi. Vì vậy cắn răng gắng gượng đứng yên, liều mình chống đỡ.
Thế nhưng phi kiếm cuồn cuộn không ngừng phóng tới, đánh cho cánh tay tê liệt đi một hồi, Sử Cảnh Chung cũng không chống đỡ được nữa, tay chân chậm lại, nhất thời bụng trúng thêm ba kiếm. Trước mắt tối sầm, ngửa mặt lên ngã xuống.
Đỗ Bôn Lôi ở phía phải vội vàng nhích lại gần, giúp hắn cách ly với phi kiếm trước mắt. Nhưng lúc này thế bại đã hiện ra, phía bắc Thượng Chí Dũng cũng trúng liền hai kiếm, thân thể rung lên, cũng không chống cự được nữa.
Mắt thấy “Bài Vân Trận” sắp tan rã, lúc này ở chỗ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô của Hoa Lân: ”Kiên trì chống đỡ, ta đã trở về………”
Mọi người lập tức phấn khởi, mặc dù không biết Hoa Lân như thế nào giải cứu mình, nhưng lúc này nghe được thanh âm của hắn thì vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng, ngay cả kiếm pháp cũng nhanh hơn vài phần.
Đột nhiên, áp lực từ bốn phương tám hương chợt biến mất, một cổ cường đại hấp lực từ bên trái truyền đến. Chỉ nghe tiếng vang “Đinh đinh đang đang” , phi kiếm trên không trung đột nhiên thay đổi phương hướng, tất cả đều bắn tới chỗ âm thanh mà Hoa Lân nói, phi kiếm trên không trung giảm bớt hơn phân nửa, Ánh mặt trời sáng rỡ lại lộ ra trên đỉnh đầu.
Mọi người khoan khoái thở ra một hơi, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy Hoa Lân đứng ở chỗ xa xa. Trước mặt hắn, dĩ nhiên có một quả cầu thật lớn. Mà mặt ngoài của thiết cầu dính toàn phi kiếm, hiển nhiên là “cái thứ” vừa tấn công mình.
“Hấp Tinh Thạch” này quả nhiên bá đạo, tất cả phi kiếm trong phạm vi mười trượng đều bị nó hút lấy mạnh mẽ, chỉ có một số ít chạy thoát. Chúng nó hình như có linh tính, cũng không dám tiến lên nữa. Hoa Lân thu hồi Hấp Tinh Thạch, lớn tiếng hỏi: ”Không ai tử trận chứ?”
Điện chủ nhìn một chút mọi người ở phía sau, buốn bã nói:”Sử Cảnh Chung cùng Thượng Chí Dũng đều bị trọng thương, những người khác không có gì đáng ngại.”
T
hương thê của Thượng Chí Dũng tương đối nhẹ, lúc này lập tức đứng lên, lớn tiếng nói:”Ta không có việc gì, ta còn có thể tiếp tục chiến đấu.”
Hoa Lân thấy vai trái hắn trúng một kiếm, vẫn uy phong lẫm lẫm, quả nhiên là một hảo hán. Vì vậy gật đầu nói: ”Xem ra Thượng đại ca cũng không có gì đáng ngại. Còn không biết Sử huynh đệ ra sao?”
Sử Cảnh Chung kia sớm đã hôn mê, Điện chủ vội vàng bao vết thương bôi thuốc vào. Đột nhiên trách hỏi Hoa Lân: ”Ngươi vì sao phải rời chúng ta đi, đây đều là người sai!”
Hoa Lân cười khổ nói: ” Phi kiếm chỉ là vấn đề đầu tiên thôi. Mà ta lại càng lo lắng bị vô số kim nhân bao vây, cho nên phải tìm kiếm một hồi. Như vậy đi, các người đều đi theo ta xem, biết vì sao ta lại lo lắng như vậy…….”
Mọi người ngây người, nghĩ thầm nơi đây còn có tình cảnh kinh khủng hơn nữa? Hoa Lân đi vài bước, đột nhiên xoay người ra lệnh: ”Thượng đại ca, phiền toái người đi một chuyến, giúp đem Sử huynh đệ trở về Trần Phong Trận. Hắn cần cấp cứu gấp, ngươi cũng thuận tiện nghĩ ngơi chốc lát, an tâm chờ chúng ta trở về. Ở đó trước, không thể vọng động.
Thượng Chí Dũng sửng sốt, buồn bực nói: ”Hoa thiếu hiệp!.....Thương thế của Thượng mỗ không nghiêm trọng lắm, ta còn có thể chiến đấu .”
Điện chủ nghiêm mặt nói:”Thượng huynh đệ, đây là mệnh lệnh của Hoa công tử! Hơn nữa thương thế của Sử địa ca còn phải nhờ vào y thuật của Chu Hạo trị liệu mới được. Nhanh trở về đi thôi.
Thượng Chí Dũng cũng biết bọn họ vì bảo vệ mình, mặc dù vạn phần không muốn, nhưng vì Điện chủ lên tiếng, vì vậy chỉ có thể vâng mệnh. Hắn ôm lấy Sử Cảnh Chung đang hôn mê, lưu luyến nhìn mọi người vài lần rồi dứt khoát quay đầu theo đường cũ trở về…….
Hoa Lân đưa mắt nhìn bóng lưng hắn dần dần rời xa, lúc này mới quay đầu nhìn Điện chủ nói: ”Đi thôi! Ta dẫn mọi người đi xem thế nào là nguy hiểm chân chính.”
Nói xong thi triển thân pháp, dẫn theo mọi người hướng gò cát phía xa xa chạy đến. Vừa mới chạy đến gò cát, Hoa Lân đột nhiên đưa tay ngăn cản mọi người, hạ thấp thân người, chỉ vào bình nguyên rộng lớn ở phía dưới nói:” Các ngươi xem, chúng nó mới là công cụ giết người chân chính.”
Điên chủ cùng ba gã cao thủ lập tức nhìn xuống phía dưới, ló đầu về phía trước nhìn xuống. Chỉ thấy chính giữa bình nguyên, đứng đầy binh lính chỉnh tề, ít nhất cũng có khoảng mười vạn nhân mã. Đen nghịt một khoảng, căn bản không thấy đầu cuối. Mà lúc này bọn chúng vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng cứng ngắc. Mọi người Mê Tiên trấn đều bị cảnh tượng ở phía trước làm kinh hãi trợn mắt há mồm, hoảng sợ hỏi: ”A? Nhiều như vậy sao……. Bọn chúng là ai ?”
Hoa Lân nói: ”Bọn chúng đều là những pho tượng làm từ kim loại. Đừng thấy chúng không có nhúc nhích, nhưng một khi chúng ta đến gần, chúng nó lập tức sống lại. Hơn nữa, chúng nó có thể nhảy cao hơn sáu trượng, trong đó có cung tiễn thủ đợi sẵn. Cho dù thân pháp của các ngươi cao siêu đến bao nhiêu đi nữa, nhưng một khi rơi vào trong đó, tuyệt đối không có cách nào chạy thoát…….”
Mọi người đều biến sắc, Điện chủ cũng cau mày nói: ”Đã như vậy, chúng ta không nên kinh động bọn chúng, lén lút quấy nhiễu bọn chúng là được.”
Hoa Lân lại lắc đầu nói:”Rất bất hạnh, lần trước các ngươi phái đội tìm kiếm chỉ sợ ở ngay phía dưới: ” Nói xong Hoa Lân chỉ vào chỗ xa xa có mấy điểm đen trên mặt đất, nói:”…..Nếu ta đoán không sai, chính là thi thể của bọn họ.”
Điện chủ dõi mắt nhìn theo, hoảng sợ nói: ”Không………Ta không tin!”
Hoa Lân nghiêm mặt nói: ”Truy Tung Thuật của ta mặc dù rất kém, nhưng tất cả dấu vết bây giờ đều hướng xuống bình nguyên……… Không bằng như thế này, ta dụ bọn họ, các ngươi từ hướng khác đi xuống, len lén lấy thi thể bọn họ trở về. Như thế, ngươi có thể minh bạch lời của ta nói là sự thật”.
Điện chủ biến sắc mặt, hoảng sợ nói: ”Không được! Vạn nhất người không trở về, ước định của chúng ta tan thành bọt nước?”
Hoa Lân lắc đầu nói: ”Nếu ta có thể thoát khỏi bọn nó lần đầu, bây giờ cũng có thể thoát khỏi lần thứ hai. Ngươi cứ việc yên tâm.”
Điện chủ không thuận theo nói: ”Không được! Ta tình nguyện bỏ qua hành động giải cứu lần này, cũng không muốn nhìn thấy ngươi đi chịu chết.”
Hoa Lân nghiêm nghị nói: ”Điện chủ!.....Chúng ta vất vã lắm mới đến được nơi này, bây giờ nên kiểm tra mọi chuyện cho rõ ràng đã rồi hãy rời đi. Nếu không hành động cứu viện lần này chẳng phải là hy sinh vô ích nhiều như vậy hay sao ?”
Điện chủ trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: ”Được rồi, lần này là do ta hấp dẫn sự chú ý của bọn nó. Cho dù ta bất hạnh mà chết, nhưng ước định của chúng ta thì vẫn phải tiếp tục. Như thế nào?”
Hoa Lân cả giận nói: ”Ngươi như thế nào còn không hiểu? Nơi này ngoại trừ ta, chỉ sợ không ai có thể thoát khỏi bọn nó. Không nên tranh cãi với ta, nếu không ta sẽ thật sự tức giận.”
Điện chủ sững sờ, quả nhiên không dám tranh cãi tiếp. Hai người bọn họ thương lương như không có ai bên cạnh, nhưng mặt khác làm vài tên cao thủ “Mê Tiên Trấn” lọt vào sương mù. Căn bản là không hiểu được Điện chủ và Hoa Lân có ước định gì. Nghĩ thầm, chẳng lẽ Điện chủ đã lấy thân báo đáp cho Hoa Lân rồi? Thật là làm cho người giật mình.
Hoa Lân ngó đầu ra nhìn địa hình của sơn cốc, chỉ vào hướng tây nói: ”Ta từ phía tây đi xuống, hết sức dẫn dụ tất cả pho tượng đi ra ngoài mười dặm. Các ngươi bốn người đi phía đông ẩn núp đi xuống. Đi thẳng vào trung tâm của sơn cốc. Động tác phải thật nhanh, nếu tìm thấy hài cốt của những người gặp nạn, lập tức rút lui khỏi Thần Binh Trận, ta sẽ theo sát các ngươi trở về. Thời gian gấp gáp, tuyệt đối không thể dừng lại, các vị hiểu chưa?”
Mọi người cùng lên tiếng vâng, điện chủ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: ”Ngươi phải cẩn thận, không nên bị nhốt ở trong đó!”
Hoa Lân có phần cảm động, dùng sức gật đầu. Đột nhiên nằm phục người xuống , nhanh chóng thi triển thân pháp, vượt tới phía tây của sơn cốc.
Mọi người Mê Tiên trấn cũng lập tức lên đường, đi tới phía đông, chuẩn bị tiến hành hành động tìm kiếm. Một lúc sau, Hoa Lân rốt cục đã tới phía tây, hắn đột nhiên ngẩng người lên, chủ động nghêng đón vô số pho tượng đi đến. Cách khoảng năm trượng, lớn tiếng với tụi pho tượng lạnh lùng nói: ”Các người không phải muốn giết ta sao? Lần trước không có thành công, lần này ta chủ động tới trước cửa…. đừng giả bộ nữa, các ngươi đúng là ngu ngốc.”
Cùng quả nhiên, tất cả pho tượng lạnh lẽo đều quay đầu lại, khí thế cường đại lập tức mãnh liệt hướng tới. Hoa Lân đối mặt với mười vạn Thần Binh vẫn trấn tĩnh như thường, ngửa mặt lên trời cười nói: ”Ta thật hy vọng các ngươi có một thống soái chỉ huy. Nếu như vậy, bổn thiếu gia có thể hủy đi gân cốt của nó, nhổ nước miếng vào mặt nó rồi mắng. Nói thật nha, trong lòng ta luôn khinh bỉ các ngươi!”
Mười vạn Thần Binh đột nhiên rối loạn một hồi , từ trong đôi mắt cá chết cũng bắn ra hàn quang của sự phẫn nộ. Hoa Lân cả kinh, thiếu chút nữa cũng bị bọn nó làm sợ đến lui một bước. Thật sự không nghĩ tới, bọn nó cũng có tư duy, không biết có thông minh như loài người không?
Cũng không biết là binh khí của ai đánh xuống mặt đất, vang lên một tiếng “Đương”. Toàn thân Hoa Lân chấn động, nhớ kỹ lần trước bọn nó động thủ cũng nghe được tiếng vang này. Vì vậy xoay đầu nhìn lại hai hướng, hoảng sợ phát hiện, thần binh ở chỗ xa xa đã sớm triển khai hành động, từ hai bên nhanh chóng bao vây. mà bọn ở trước mặt mình cũng không có nhúc nhích, dường như đang trì hoãn thời gian.
Hoa Lân chỉ cảm giác sống lưng lạnh ngắt, rốt cục đã xác định một chút, đó chính là bọn chúng cũng có trí tuệ. Hơn nữa còn hiểu binh pháp của loài người. Vì vậy, Hoa Lân không dám dừng lại, hoảng sợ kêu lên: ”Các người là đám bại hoại, quả nhiên dám ám toán bổn thiếu gia. Xin lỗi không chơi với các ngươi nữa”. Nói rồi quay đầu bỏ chạy, toàn lực thi triển khinh công, liều mạng chạy trốn.
Hoa Lân vừa động, pho tượng mặt trước cũng động theo, chỉ nghe âm thanh của tiếng dây cung truyền đến: ”Sưu sưu sưu…….” vô số mũi tên mãnh liệt bắn đi, bẳn thẳng vào lưng của Hoa Lân. Cùng lúc đó, hai bên tiên phong cũng đánh bọc sườn (vây đánh bên hông), phối hợp không chê vào đâu được.
Hoa Lân hoảng sợ cực kỳ, vội vàng thi triển thâp pháp đến cực điểm. Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng gió “Hô hô”, tốc độ chỉ là không thể nhanh hơn được nữa Nhưng mà Hoa Lân thủy chung vẫn chậm một bước, căn bản không chạy thoát khỏi truy đuổi của cung tên.
Mũi tên này quá mạnh mẽ, quả thực nhanh như tia chớp. Hoa Lân cũng phải bất đắc dĩ quay người lại phía sau ngăn cản mũi tên. Trong lòng thở dài một hơi, lần này đã chuẩn bị tốt lắm, nhưng vẫn bị bọn chúng bao vây. Quay đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bên tiên phong đánh mạn sườn, quả nhiên bản thân đã bị lớp lớp bao vây xung quanh, một cái vọt mình, nhất thời đã tiến vào nơi giao tiếp với đoản binh (binh lính đánh gần).
Song phương vừa tiếp xúc, cung tiễn ở phía xa xa lập tức ngừng lại. Hoa Lân thét lớn lên một tiếng, Hà Chiếu trong tay quét ngang, nhất thời mở ra một khoảng không gian. Đối mặt với Thần Binh như thủy triều xông lên, Hoa Lân chỉ có thể bay lên trời, đạp đầu lâu của pho tượng, nhanh chóng hướng phía tay mà chạy……..
Lại nói, mọi người của “Mê Tiên trấn” ở phía đông, đã thấy vô số pho tượng đột nhiên sống lại, đều cảm thấy toàn thân chấn động. Song càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là tốc độ của những pho tượng này nhanh như tia chớp, hơn nữa còn có thể nhảy cao hơn sáu trượng, quả thực chính là môt đám võ lâm cao thủ. Nghĩ thầm may mắn bản thân không có giao phong chính diện, nếu không chỉ sợ chết rất thảm.
Trong nháy mắt, tất cả bọn chúng đều dũng mãnh thẳng tiến về phía tây. Bụi bặm cuồn cuộn dần dần đi xa, chỉ để lại dấu chân hỗn loạn.
Điện chủ quyết định thật nhanh, quát lớn: ”Xuất phát!.......Động tác phải nhanh, nếu không sợ rằng Hoa công tử kiên trì không được thời gian dài, một khi tìm được hài cốt của Si Chánh Minh, chúng ta lập tức trở về Trần Phong Trận. Nhanh !”
Bốn người nghe vậy, lập tức bay lên trời, thẳng tiến về phía dưới bình nguyên mà đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK