Hoa Lân đã chính thức bước trên con đường đi tìm bảo vật, hắn dẫn theo mọi người trở lại “Thần Binh trận” một lần nữa. May mà mười vạn thần binh trong trận đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng mà ngoan ngoãn đứng yên trên bình nguyên phía xa. Hoa Lân dẫn theo mọi người, cúi rạp người xuống, lặng lẽ men theo những gò cát mà đi về hướng bắc.
Dọc đường đi mọi người đều cảnh giác cao độ, sợ những pho tượng phía xa chợt bừng tỉnh. Nếu như lúc này mà bị bao vây lại thìchỉ sợ sau khoảnh khắc toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Vì vậy mọi người đều đi lại nhẹ nhàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể nghe thấy ngực mình đang đập “thình thịch thình thịch…”
Đi được hơn một canh giờ, rốt cuộc đã đến được kết giới phía bắc. Không gian chợt lóe lên, Hoa Lân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mọi người đã đi tới một thế giới khác.
Chúng nhân còn đang muốn thở ra một hơi, ai ngờ phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng sét đánh “oanh…”, lồng ngực mọi người đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời trên đầu bị mây đen che kín, cả thế giới giống như một mảng hỗn độn. Trong bóng đêm, những tiếng sấm, những tia chớp ngoằn ngèo thỉnh thoảng bổ xuống mặt đất, phảng phất giống như một cái rễ cây sáng chói, nối liền đất trời ….
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, ngây ngốc nhìn con đường tối tăm phía trước, sau hồi lâu mà vẫn nói không đươc một câu nào.
Hoa Lân lại không hề động đậy, hắn chỉ cúi đầu nhìn vào bản đồ trong tay rồi khẽ nói:
- Xem ra đây là “Lôi Quang trận”, coi như các ngươi đã gặp may, bản thiếu vừa khéo gia lại có duyên với lôi điện, xuyên qua trận này không có vấn đề gì!
Tính cách của điện chủ mặc dù cứng cỏi, nhưng dù sao nàng vẫn là một cô gái, lúc này đã bị dọa đến mặt mày thất sắc, sợ chết khiếp nói:
- Như vậy, như vậy mà còn nói không có vấn đề gì hả? Nếu chúng ta từ giữa xuyên qua, chỉ sợ tất cả đều bị sấm sét đánh chết.
Hoa Lân vẫn cười cười, hắn đột nhiên thu hồi bản đồ rồi giơ Hà Chiếu kiếm trong tay lên, tiếp đó ngửa mặt lên trời quát:
- Phong Vân Ngự Lôi thuật….
Trong phút chốc, trên đầu Hoa Lân mây đen mù mịt, năm đạo thiểm điện chiếu sáng cả bầu trời đen tối sau đó “oanh”một tiếng lao thẳng xuống mũi kiếm của Hoa Lân, chung quanh mọi người đều hoảng sợ tản ra mà kinh hô lên:
- Mau tránh ra, ngươi không muốn sống nữa àh?
Ai ngờ thân ảnh của Hoa Lân vẫn đứng sừng sững không ngã, hắn hét lớn một tiếng và dẫn năm đạo thiểm điện “oanh”một tiếng đánh thẳng về phía xa. Một khối cự thạch cách đó mười trượng đã bị đánh vỡ tan thành bốn năm mảnh. Thấy Hoa Lân lợi hại như vậy ánh mắt mọi người lập tức trở lên cũng kính, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào người này là tiên nhân.
Hoa Lân cảm thấy tay phải một trận tê rần, hắn phát hiện mấy đạo thiểm điện này thật sự quá mạnh, nếu không phải gần đây tu vi đột nhiên tăng mạnh thì chỉ sợ năm đạo thiểm điện này đã khiến bản thân chết ngay đương trường.
Vì trấn an mọi người ở Mê Tiên trấn nên Hoa Lân nhẹ nhàng nói:
- Thấy rồi chứ? Các ngươi cứ đi theo ta là bảo đảm không có việc gì…. Bất quá, các ngươi không được đến gần quá, nếu không để ý sẽ bị sét đánh chết, đương nhiên cũng không thể rời quá xa, bằng không ta không cứu được các ngươi!
Dứt lời Hoa Lân liền cất bước đi nhanh vào “Lôi Quang trận”
Mọi người đều run rẩy đi theo sau hắn, quả nhiên những tia sét trên đỉnh đầu đều bị Hoa Lân dẫn ra ngoài.
Có lẽ vận khí của Hoa lân quá tốt, hay là do ông trời cố ý an bài, Hoa Lân đồng thời có đủ Thủy, Hỏa hai loại chân nguyên, cho dù là trận pháp ngũ hành gì cũng đều không khắc chế được Hoa Lân. Còn bây giờ hắn lại gặp “Lôi Quang trận”, mà trận pháp này lại đúng là sở trường của hắn, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ không qua nổi một trận.
Đi được hồi lâu, Hoa Lân cuối cũng đã dẫn được mọi người xuyên qua mảnh đất chết chóc này. Khi tiếp nhập vào tiên trận tiếp theo, Hoa Lân lại nhìn bản đồ trong tay và cười vang nói:
- Trận pháp kế tiếp tên là “Bách Hoa trận”, không biết có phải là trăm hoa đua nở, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ không nhỉ? Chúng ta đi xem nào….
Không gian lóe lên một trận, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, nắng sáng rực rỡ chiếu lên trên thân khiến mọi người cảm thấy thập phần ầm áp, cảnh sắc nơi này và thế giới lôi điện vừa rồi đúng là hai nơi đối ngược.
Mọi người đi được vài bước, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy “Bách Hoa trận” nơi nào cũng là những đóa hoa tươi, đúng là một biển hoa muôn màu muôn vẻ. Trong đó có màu đỏ của Mẫu Đơn, mày trắng của Bách Hợp, còn có các loại Thủy Tiên, Úc Kim Hương, Phong Tín Tử….vô số các loại hoa cỏ. Còn có vô số các loài hoa không biết tên gọi là gì, nơi đây quả thật là hoa gì cũng có, thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Điện chủ nhịn không được mà đưa ngọc thủ ra và nhẹ nhàng hái một đóa mẫu đơn, đưa lên chóp mũi hít nhẹ, nàng yêu kiều cười nói:
- Không ngờ “Giải Thần trận”cũng có địa phương mĩ lệ như thế này, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng Hoa Lân đột nhiên quát lên:
- Mọi người im lặng một chút, hãy nghe đi….
Mọi người tất cả đều sửng sốt, ngưng thần mà nghe. Quả nhiên họ đều nghe thấy từ phía xa truyền đến tiếng kiếm ngân vang. Hoa Lân nghiêm mặt nói:
- Xem ra nơi này ngoài chúng ta ra còn có những người khác đang tồn tại
Đỗ Bôn Lôi nhìn quanh bốn phía và nghi hoặc nói:
- Nhưng phía trước rõ ràng trống trải vô cùng, nào có bóng người nào? Có lẽ đây chỉ là ảo giác của chúng ta thôi!
Hoa Lân lắc lắc đầu nói:
- Có một loại trận pháp, có thể chiết xạ ánh sáng, mê hoặc thị giác của mọi người, không tin ngươi xem….
Dứt lời hắn nhặt một hòn đá lên rồi “vút” một tiếng ném nó về phía xa, quả nhiên hòn đá kia đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng giữa không trung, ở dưới mọi người giương mắt nhìn viên đá biến mất mà không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng chỉ sau chốc lát, xa xa lúc này mới truyền đến “bịch”một tiếng vọng lại, cũng không biết hòn đá kia đã rơi xuống nơi nào?
Hoa Lân nói:
- …Trận này khó giải phi thường, lại rất dễ dàng bị lạc phương hướng, mọi người có ý kiến hay nào không?
Điện chủ lập tức trả lời nói:
- Ta thấy có một biện pháp, nhưng không biết có thể dùng được không?
Hoa Lân nói:
- Cứ nói!
Điện chủ đang định nói thì phía trước lại truyền đến tiếng bước chân, một nam tử vận bạch y lưng đeo song kiếm, đột nhiên xuất hiện trên khoảng không phía xa xa, mọi người vô cùng mừng rỡ mà hưng phấn kêu lên:
- A! Thật sự có người….
Hoa Lân “keng”một tiếng rút trường kiếm ra và lạnh lùng nói:
- …Mọi người lưu ý, người này không thể có ý tốt đâu!
Thân ảnh của Nhậm Vi dần dần rõ ràng, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú Hoa Lân và lạnh lùng nói:
- Hừ! …Tiểu ma đầu, lâu rồi không gặp?
Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ phía trước bức lại, ngẩng đầu nhìn thì, chỉ thấy trên người Nhậm Vi bọc một tầng hàn vụ, từ xa nhìn lại, thân ảnh cao ngất, tựa như một thanh bảo kiếm vừa mới tuốt ra khỏi vỏ.
Nhậm Vi đi tới gần, một cỗ sát khí cường đại khiến mọi người hô hấp trở nên khó khăn, từ khí thế trên người hắn có thể nhìn ra hắn đã luyện tới thần hợp cảnh giới, điều này khiến đám người ở Mê Tiên trấnvô cùng chấn động.
Phải biết rằng, trong ba ngàn năm, cả Mê Tiên trấnchỉ có một người luyện đến cảnh giới này, tương truyền chỉ cần đạt đến cảnh giới này thì có thể tùy ý ngưng khí thành kiếm, ý phát thân động, kiếm pháp và thân pháp đều đạt tới cảnh giới vô hình, cho nên luyện đến cảnh giới này thì được mọi người công nhận là tuyệt thế cao thủ
Thật bất hạnh bản thân lại gặp cao thủ như vậy, hơn nữa hắn và Hoa Lân lại đối địch nhau, nếu phải động thủ thật không biết có nên đứng về bên Hoa Lân không?
Hoa Lân cũng lập tức đề phòng, trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm!
Tình cảnh trước mắt, bản thân không thể dùng Phần Tinh Luân chạy trốn, xem ra ngoài một trận chiến ra, thật sự không còn đường nào khác, nhưng làm thế nào mới có thể chiến thắng Nhậm Vi đây? Trong lòng Hoa Lân vừa động, đột nhiên nhớ tới “Lôi Quang trận”phía sau, chỉ cần bản thân dẫn Nhậm Vi tiến vào “Lôi Quang trận”kia thì mới có thể thắng hắn một lần nữa.
Vì vậy, Hoa Lân lặng lẽ lui về phía sau, hy vọng có khả năng lui về giữa “Lôi Quang trận”.
Nhưng Nhậm Vi lại giương mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Lân, thấy hắn di chuyển một bước nhỏ liền lập tức cười lạnh nói:
- Thế nào? Lại muốn chạy đi đâu vậy hả?
Nói xong, Nhậm Vi chậm rãi rút trường kiếm phía sau lưng ra, trong phút chốc, một cỗ sát khí cường đại bao phủ toàn thân Hoa Lân
- Keng keng keng keng….
Mọi người ở Mê Tiên trấn lập tức rút binh khí ra, chuẩn bị hợp lực ngăn cản.
Trong lòng Hoa Lân run rẩy, trong lòng hắn thầm nghĩ: nếu bản thân mạo hiểm lui lại Nhậm Vi nhất định sẽ lập tức ra tay. Có thể tưởng tượng được khi đó mọi người ở Mê Tiên trấn sẽ lập tức liên thủ chống cự, khi đó cho dù bản thân có thể đào thoát, nhưng mọi người ở Mê Tiên trấn thì chỉ sợ đào thoát không được.
Hoa Lân nghĩ vậy, đôi mắt chuyển động liên tục, hắn đột nhiên cười vang nói:
- Ai nói ta muốn chạy trốn?....Không nói dối ngươi, gần đây ta mới học được một tuyệt chiêu, vừa khéo lại gặp ngươi để thử uy lực, xem ngươi có dám tiếp chiêu không nào!
Nhậm Vi bước lại từng bước một, lạnh lùng nói:
- Vậy sao? Để ta thử xem nó thế nào….”
Điện chủ quát lớn:
- …..Bố trận!
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người lập tức giơ trường kiếm lên, nhanh chóng bày thành một tứ tượng trận.
Song phương vừa mới tiếp xúc, cước bộ của Nhậm Vi đã hơi dừng lại, hắn thầm do dự, có nên giết hết đám người này không nhỉ?
Lúc này, Hoa Lân đột nhiên đưa mắt nhìn sang điện chủ nói:
- Đây là ân oán giữa ta và Nhậm Vi, chuyện này không liên quan đến các ngươi, hãy lui về “Lôi Quang trận” trước đi! Ta sẽ quay lại sau.
Điện chủ ẩn ước đã hiểu dụng ý của Hoa Lân nên mới không yên tâm nói:
- Không được! Chúng ta tuyệt sẽ không bỏ mặc ngươi, muốn đi thì tất cả cùng đi!
Hoa Lân cả giận nói:
- Kêu ngươi lui lại thì cứ lui, nói vớ vẩn nhiều như vậy để làm gì?
Điện chủ là lần đầu tiên bị người khác gạt ra thì cảm thấy có chút mất mặt. Đang muốn nói tiếp thì Nhậm Vi phía đối diện đã cười lạnh nói:
- Sao hả? Muốn chạy trốn ư?.....Không có cửa đâu!
Hoa Lân vô cùng kinh ngạc, không biết vô tình hay cố ý hắn đã chắt trước mặt điện chủ mà lớn tiếng cười nói:
- Đúng vậy, đúng là ta muốn chạy trốn, nhưng ta có thể an nhàn chạy trốn?.... Đám gia hỏa này vướng tay vướng chân quá, vừa lúc lại ngăn trở đường lui của ta, nếu không phải vì bọn họ ta đã sớm chạy thoát rồi.
Nhậm Vi khinh bỉ nói:
- Thật chẳng biết liêm sỉ, ngay cả chuyện chạy trốn mà cũng nói ra vẻ đàng hoàng lắm, chẳng có chút khí khái nào của nam nhân!
Hoa Lân cũng phản bác nói:
- Ngươi mới là không biết liêm sỉ, đã sống đến mấy trăm tuổi rồi lại đi bắt nạt ta một hậu bối mới hai mươi tuổi. Nếu ngươi thật sự có đảm lượng thì hãy đợi ta ba năm nữa. Ngươi có tin lúc đó ta đánh cho ngươi bò lăn dưới đất không?
Một tiếng cười duyên “hi hi” vang lên, điện chú phía sau nhất thời nhịn không được, chỉ cảm thấy Hoa Lân thật là linh động nhanh nhẹn, không chỉ có mồm miệng lanh lợi, hơn nữa còn nhiều quái chiêu. Ai ngờ tiếng cười chưa dứt thì Hoa Lân lại đột nhiên quát:
- Cười cái gì mà cười? Bảo các ngươi đi đi cơ mà, đừng ở đây làm vướng tay vướng chân ta, sao ngươi lại không nghe?
Điện chủ oán hận nói:
- Ngươi?.....Được, chúng ta đi!
Mọi người ở Mê Tiên trấn quả nhiên chậm rãi thối lui, thế nhưng Nhậm Vi không có ngăn trở, mục tiêu của hắn chỉ có một mình Hoa Lân, đối với những người khác hắn không có hứng thú, hơn nữa hắn cũng không có lý do động thủ với mấy người đó.
Hoa Lân lặng lẽ thở ra mộ hơi và cười nói:
- Nhậm Vi à Nhậm Vi, ngươi quá tự tin rồi đó, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không thoát được sao?
Nhậm Vi dồn toàn bộ tinh thần chú ý nhìn Hoa Lân, một cố tinh thần lực cường đại trùm lấy toàn thân Hoa Lân. Chỉ cần Hoa Lân có chút khác thường là lập tức bảo kiếm của Nhậm Vi sẽ xuất ra, đến lúc đó, hắn tuyệt đối nắm chắc một kiếm bổ trúng Hoa Lân….
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện khóe miệng của Hoa Lân đang có một nụ cười kỳ quái, phảng phất đã nắm chắc mười phần có thể chạy trốn được.
Nhậm Vi thấy thế, càng không dám lơ là, trường kiếm trong tay từ từ đưa lên, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
Thế nhưng nụ cười ở khóe miệng của Hoa Lân càng thêm quỷ dị, hắn thầm cười lạnh nghĩ: Nhậm Vi à Nhậm Vi, cuối cùng ngươi cũng bị mắc lừa rồi…Bản thiếu gia sẽ lấy ngươi khai đao, thử xem uy lực của Phân Thân trảm thế nào. Đợi đến lúc ngươi khinh địch, ta sẽ cho ngươi thưởng thức thủ đoạn của bản thiếu gia!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK