Diệp Thanh rốt cục đã về tới “Thần Kiếm sơn trang”.
Từ xa, nàng ngự kiếm nhằm hướng của nam của thai giai rồi hạ xuống. Chỉ thấy ánh mặt trời chiếu đến, từ xa nhìn lại thấy mấy dặm dài toàn là lâu vũ cùng cung điện tráng lệ bị sương trắng bao phủ làm cho người ta cảm giác phảng phất như đi vào nhân gian tiên cảnh… Rất khó tưởng tượng, kiến trúc này chỉ xây dựng trong một tháng là hoàn thành.
Vừa mới đặt chân xuống, lập tức có hai nữ tử Tiên Lăng cung bay đến. Bên trái một thiếu nữ cao, thanh mảnh tiến lên hỏi:
- Vị cô nương này! Chẳng biết giá lâm Tiên Lăng cung có chuyện gì quan trọng?
Diệp Thanh liền thu hồi “Huyền Thiên bảo kiếm”, ưu nhã cúi mình hành lễ nói:
- Hai vị tỷ tỷ, xin thông báo một tiếng, ta tới tìm Cầm Dĩnh cô nương.
- A? Cô nương xưng hô như thế nào? Ta sẽ thông tri cho tứ tỷ!
- Ta gọi là Diệp Thanh…
- Thỉnh chờ một chút! Nữ tử kia lập tức xoay người, bước vào Thần Kiếm sơn trang…
Lại nói lúc này, họa trục Diệp Thanh đưa cho Cầm Dĩnh đã tạo ra một hồi tao động không hề không nhỏ.
Cầm Dĩnh vốn định đưa bức họa trục cho thất muội. Nhưng nàng vừa trở về nhà đã mở ra xem, phát hiện người trong họa đúng là sư tôn của Thu Uyển Ly thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Nàng căn bản chẳng biết Hoa Lân là đào phạm của Thánh Thanh viện, không hiểu bèn lẩm nhẩm “Kỳ quái… sư tôn Thu Uyển Ly rõ ràng gọi là cái gì Long Tại Trần, mà Diệp cô nương lại nói công tử của nàng tên là Hoa Lân. Chẳng lẽ bọn họ không phải một người?... Ta cũng hỏi Uyển Nhi muội muội xem, không chừng nàng biết nội tình.
Cầm Dĩnh đang cầm bức họa, bước tới ngoài sương phòng của Thu Uyển Ly. Đã thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng giống như không có ai. Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, Uyển nhi muội muội khẳng định còn đang ở “Thần điện” nhận "Trúc Cơ pháp bảo" của đại tỷ, vì vậy nàng lập tức đi tới đó.
Từ xa, Cầm Dĩnh hướng tới hai vị muội muội đang đứng để hỏi:
- Uyển nhi muội muội ở trong điện chứ?
Nữ tử bên trái gật đầu nói:
- Có!... Bất quá nàng vừa mới hấp thu Tử Lôi châu, có thể hơn nửa canh giờ nữa mới có thể tỉnh lại.
Cầm Dĩnh gật gật đầu, nói:
- Tốt lắm, ta vào xem sao…
Nữ tử ngoài cửa cũng không ngăn cản, ngược lại giúp nàng mở cửa điện, để cho Cầm Dĩnh trực tiếp tiến vào.
Bất quá Cầm Dĩnh ngừng lại ở ngoài bình phong, cao giọng hỏi:
- Oản nhi tỷ! Cầm Dĩnh có chút việc muốn tìm Uyển nhi muội muội, chẳng biết có thể tiến đến không?
Cầm Oản Vận vừa lúc mới thu công, lúc này đang quan sát sắc mặt Thu Uyển Ly. Thấy mặt Thu Uyển Ly đã giãn ra, hiển nhiên đã hoàn toàn hấp thu tử lôi châu, vì vậy cao giọng nói: “Tứ muội đến đây đi!”
Nhưng, Giáng Tuyết nãy giờ không nói gì lại khuyên nhủ:
- Tỷ vừa mới thu công, nên nghỉ ngơi một lát…
Cầm Oản Vận lại lắc lắc đầu.
Nàng thấy Cầm Dĩnh đã đi tới, hơn nữa trong tay còn đang cầm một quyển họa trục, liền hỏi:
- Tứ muội trong tay cầm cái gì vậy? Chẳng lẽ là đưa danh họa cho Uyển nhi?
Cầm Dĩnh đáp:
- Không phải vậy!... Tối hôm qua có vị cô nương đến đây tìm người. Muội thấy nàng đáng thương, vì vậy định giúp nàng đi hỏi thất muội, ai ngờ nàng ta lại đưa cho muội bức họa vẽ hình sư phụ của Uyển nhi. Nhưng điểm lạ là nàng ta lại nói là công tử đó tên là Hoa Lân... Chính vì vậy nên muội mới tìm đến Uyển nhi hỏi xem sự tình…
- Cái gì?... Hoa Lân?
Cầm Oản Vận cùng Giáng Tuyết bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới quay đầu lại nói:
- Muội đưa họa trục cho tỷ xem…
Cầm Dĩnh bước qua chỗ Thu Uyển Ly, cầm bức họa trong tay giao cho Cầm Oản Vận xem qua.
Chỉ thấy Cầm Oản Vận mở ra quyển họa lên ngắm nghía, rồi đầu nhìn Giáng Tuyết nói:
- Kỳ thật ta vẫn hoài nghi Long Tại Trần có phải là Hoa Lân hay không, nhưng đáng tiếc lúc ấy tịnh không nắm chắc. Đúng rồi, bên kia Phiêu Miễu hà có truyền đến tin tức gì không?
Giáng Tuyết lắc đầu nói:
- Gần một tháng nay “Vệ Nữ điện” ở bên kia tịnh không có phát hiện bóng dáng của Hoa Lân, chẳng lẽ trên đường hắn gặp xảy ra biến cố gì?
Đôi mi Cầm Oản Vận hơi bị nhíu lại, gật đầu nói:
- Rất có thể như vậy.
Chẳng lẽ các nàng chẳng biết hạ lạc của Hoa Lân…
Bởi vì khi Thu Uyển Ly gia nhập Tiên Lăng cung thì cũng không có nói cho các nàng biết sư phụ mình bị người khác đánh cho bỏ chạy. Bởi vì trong lòng nàng, thanh danh của sư phụ còn quan trọng hơn tính mạng của nàng. Vì vậy Cầm Oản Vận đương nhiên không hiểu rõ huyền cơ…
Mà Cầm Dĩnh lại càng không hiểu rõ nguồn cơn trong đó, liền hỏi:
- Oản nhi tỷ! Hoa Lân cuối cùng là ai? Vì sao các người giống như là giật mình vậy?
Cầm Oản Vận thở dài nói:
- Ai!... việc này rất phức tạp, nó không chỉ quan hệ tới Tiên Lăng cung chúng ta, hơn nữa Thánh Thanh viện cùng Phần Âm tông cũng có liên quan! Mà Hoa Lân này đang là đối tượng truy bắt hàng đầu của Tu Chân giới. Thật không nghĩ tới hắn đi qua bên người chúng ta… Xem ra lần này cơ hội của Phần Âm tông rốt cục cũng đến.
Cầm Dĩnh không hổ là tuyệt đỉnh thông minh, giật mình đại ngộ nói:
- Chẳng lẽ Phần Tinh Luân trong truyền thuyết ở trên người Hoa Lân sao?
Nàng cuối cùng cũng nói được hai chữ “Hoa Lân” cực kỳ lớn, khiến cho Thu Uyển Ly đang ngồi chợt tỉnh lại.
Ở chỗ này, cũng chỉ có Thu Uyển Ly biết tên thật của sư phụ. Cho nên khi nàng nghe thấy tính danh mà nàng đã từng thầm gọi vô số lần trong mộng, nàng lập tức bừng tỉnh. Hoảng hốt hỏi:
- A? sư phụ ta đã trở lại sao?... Người ở nơi nào, người ở nơi nào?
Cầm Oản Vận, Giáng Tuyết cùng Cầm Dĩnh không khỏi nhìn nhau, nghĩ thầm “muội muội” tương lai nhất định là không bảo được, người tu chân lại có đạo lý mê luyến như thế sao?
Thu Uyển Ly nhìn thấy vẻ mặt của ba người các nàng, lập tức hiểu được mình vừa rồi có chút thất thố. Nghiêm mặt nói:
- Cám… cám ơn tỷ tỷ đả thông huyền quan cho Uyển nhi, hì hì hì…
Cầm Oản Vận thấy nàng cười giả dối như thế, liền cầm bức họa trong tay đưa cho nàng nói:
- Uyển nhi muội muội!… không phải ta nói muội, nhưng xem sư phụ của muội kìa, một người như thế có gì để lưu luyến chứ? Muội nghĩ xem, hắn tại tu chân giới nơi nơi lưu tình, bây giờ thì tốt rồi, người ta đã ngàn dặm tìm được tới đây.
Thu Uyển Ly sửng sốt, vừa tiếp nhận bức họa của Hoa Lân, ánh mắt bừng sáng, kinh hô:
- Oa! Họa thật giống như thật!... Uyển Nhi muốn! hì hì hì!
Nàng lập tức cuộn họa quyển lại, muốn lập tức giữ lấy làm của riêng.
- Muội
Cầm Oản Vận cả giận nói:
- … Ta thấy muội không có cứu được nữa.
Đang khi Cầm Oản Vận, Giáng Tuyết, Cầm Dĩnh ca thán, chỉ nghe ngoài cửa có người kêu:
- Oản nhi tỷ!… ngoài cửa có một vị cô nương họ Diệp, nói là muốn tìm Cầm Dĩnh tỷ tỷ!
Cầm Oản Vận cười nói:
- A!… xảo diệu như vậy sao? Vừa mới nhắc tới nàng ta, nàng ta đã tìm tới trước cửa. Đi thôi, chúng ta đi xem thử.
Thu Uyển Ly thấy sự chú ý của các nàng đều ở bên ngoài, vì vậy lặng lẽ giấu bức tranh Hoa Lân sau lưng, dùng đôi mắt to long lanh nhìn các nàng, dịu dàng nói:
- Đi đi đi… muội cũng muốn đi xem! Hì hì hì!
Bốn người cùng nhau bước ra đại điện, Thu Uyển Ly cố ý đi ở cuối, đang chuẩn bị giấu bức tranh Hoa Lân ở một góc tường, nhưng lại nghe thanh âm của Cầm Oản Vận từ xa truyền đến:
- Uyển nhi, mau mang bức họa sư phụ ngươi ra đây, đây là vật của người khác, còn phải trả cho người ta.
- A?
Thu Uyển Ly thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, buồn bực cầm họa trục, chạy đuổi theo các nàng…
Diệp Thanh ở bên ngoài khá lâu, rốt cục thấy từ trong đi ra bốn nữ tử.
Nữ tử cầm đầu quả là quốc sắc thiên hương, ẩn ẩn có linh khí thoát trần, ngay cả Diệp Thanh cũng có chút tự ty. Đương nhiên, ngoài nàng ta ra, nữ tử ở phía sau cùng cũng có vẻ thập phần đáng yêu, quả đúng là thiếu nữ nàng đã gặp tại tháp cao tối qua.
Lúc Cầm Oản Vận nhìn thấy Diệp Thanh, nàng vô cùng sửng sốt, trong lòng cũng có một cảm giác giống hệt Diệp Thanh.
Song phương nhìn nhau một lát, không nghĩ tới Thu Uyển Ly lại đi trước một bước, nũng nịu nói:
- Cáp!… nguyên lai cô tìm tới sư phụ ta? Hì hì hì...
Diệp Thanh mê hoặc hỏi:
- Sư phụ? Ai là sư phụ của cô?
Thu Uyển Ly bĩu môi nói:
- Đương nhiên là sư phụ ta…
Diệp Thanh nghĩ thầm, đây là quan hệ gì vậy? vì vậy hỏi:
- Cô nương, có lẽ nhầm rồi!... sư phụ cô là ai, ta căn bản không biết! Ta tới nơi này tìm công tử gia nhà ta!
Thu Uyển Ly cũng sửng sốt, nói:
- A? công tử gia nhà cô sao?... chẳng lẽ cô là nha hoàn?
Trong ngôn từ, đột nhiên lộ ra vẻ vui sướng.
Bọn người Cầm Oản Vận lắc đầu, tất cả đều hừ một tiếng, cũng muốn nhìn xem các nàng tiếp tục thế nào.
Chỉ nghe Diệp Thanh buồn bực nói:
- Ta tìm Hoa Lân, sư phụ cô là ai?
Thu Uyển Ly ngọt ngào nói:
- Sư phụ ta đương nhiên cũng là Hoa Lân!… y còn nói, ta là khai sơn đệ tử của Kiếm Tiên phái! Hì hì hì…
Ngực Diệp Thanh đau nhói, tay phải nhanh chóng giữ lấy tim mình, ngẩng đầu nhìn Thu Uyển Ly, trong mắt lóe ra vẻ kích động.
Biến hóa này thật sự quá đột ngột, nàng vạn vạn không nghĩ công tử thật sự từng lưu lại chỗ này, lại còn nhận một nữ đệ tử.
Đương nhiên, Diệp Thanh hoàn toàn tin Thu Uyển Ly. Bởi vì “Kiếm Tiên phái” trước mắt còn chưa chánh thức thành lập, nói là "khai sơn đại đệ tử" thì tuyệt không phải là không đúng…
Thu Uyển Ly thấy Diệp Thanh có chút thất thố, còn tưởng rằng địa vị mình so với nàng cao hơn một phần, nhất thời hân hỉ nói:
- Hì hì hì… cô đừng khó chịu như thế, ta cũng chỉ là đồ đệ của y thôi!
Diệp Thanh thấy nàng có chút đắc ý, nhất thời quên thân phận của chính mình, giọng căm hận nói:
- Cô đắc ý cái gì?... hắn chẳng lẽ không nhắc tới ta trước mặt cô sao?
- Ách?
Thu Uyển Ly sửng sốt nhớ lại một hồi lâu mới nói:
- Cái này… sư phụ tịnh không có nhắc tới người có một nha hoàn a? Bất quá, y thật ra từng nhắc tới hắn có hai vị phu nhân. Ta vốn muốn hỏi y…
Diệp Thanh chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên tia sáng kì dị, ngay lập tức truy vấn:
- Hắn thật sự nói hắn có hai vị phu nhân sao?
Đã từng… Diệp Thanh tưởng rằng bản thân không quan tâm đến thân phận của mình. Nàng từng tưởng rằng, chỉ cần chính mình ở bên người công tử là hài lòng rồi. Nhưng nàng hôm nay trong lúc vô ý biết được, công tử đã sớm coi mình là thê tử của hắn. Vì vậy, nàng mới phát hiện nguyên lai vẫn muốn làm thê tử của hắn.
Mà bây giờ, hạnh phúc đột nhiên tới, thật là mãnh liệt…
Diệp Thanh thầm nghĩ, trong tâm công tử có hai vị thê tử, vậy một thê tử đương nhiên là vị “tiểu sư thúc” kia. Mặc dù trong lòng Diệp Thanh đã thừa nhận địa vị của Thượng Quan Linh, nhưng chẳng biết vì sao, nhớ đến việc mất đi bóng dáng bọn họ, trong lòng lại dường như đau đớn…
Thu Uyển Ly thấy Diệp Thanh truy vấn mình, lập tức hiểu đuợc hết thảy, nghĩ thầm "Nguyên lại “nha đầu” trước mặt này là sư mẫu của mình, xem ra lúc này phiền toái rồi. Nàng lại nhớ Hoa Lân từng cảnh cáo "Vạn vạn lần không thể quá trớn, càng không thể để sư mẫu biết, nếu không có lẽ mình khó giữ được cái mạng nhỏ này". Nghĩ vậy, Thu Uyển Ly không khỏi hốt hoảng nói:
- …Cái này, cái này… ta cũng nhớ sư phụ nói tới... sư phụ nhắc tới cô, nhưng lại không chỉ nhắc tới một lần… Uyển nhi, Uyển nhi chỉ là đồ đệ của người, cùng người trong lúc đó thật sự không có gì.
Diệp Thanh sửng sốt, không nghĩ tới nữ tử đáng yêu kia lại liều mạng giải thích. Cái này không phải là “vô ngân ba trăm lượng" (1) sao? ... vì vậy lắc đầu, nghĩ thầm "Công tử a công tử! Cái tật xấu kia của người lại phát rồi!"
Cầm Oản Vận thật sự nhìn không nổi nữa, vội nói:
- Diệp cô nương! Cô tới tìm công tử gia nhà cô phải không?... thật không tốt, một tháng trước người đã ly khai rồi, chúng ta cũng không biết hành tung trước mắt của người.
Diệp Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn tỷ tỷ nhắc nhở!... Ai nha! Còn chưa biết tỷ tỷ họ gì? Diệp Thanh thật sự thất lễ. Thật không tưởng, ta ở chỗ này lại gặp được người mỹ mạo tiên anh như thế.
Không biết từ khi nào Diệp Thanh đã học được cái cách nói "sáo" của Tiểu Lân, Cầm Oản Vận nghe thật vui vẻ, cười duyên nói:
- Tại hạ Cầm Oản Vận!... Ta cũng thật cao hứng quen biết cô, chẳng biết cô định làm gì sau này?
Diệp Thanh thấy thời cơ đã đến, liền hỏi:
- Cám ơn Cầm tỷ tỷ quan tâm!... Thanh Thanh biết được, công tử gia muốn tới hai địa phương được xưng là “Huyền môn chính tông”… Nhưng Thanh Thanh lại không biết hai môn phái trong thiên hạ có thể phù hợp với danh xưng này, nên mạo muội hỏi một chút.
Trong mắt Cầm Oản Vận lập tức hiện lên một tia sáng kỳ dị khó thấy, nàng vội truy vấn:
- Ngươi sao lại biết hắn nhất định tới “Huyền môn chính tông”?
Diệp Thanh vì vậy nói lại những lời trong quẻ của “Hàn Trấn Ly” một lần.
Nhưng Cầm Oản Vận nghe vậy có chút thất vọng, nghĩ thầm "giang hồ thuật sĩ đều gạt người, ngươi làm sao lại tin?"
Nhưng nàng ngoài miệng lại không có nói ra, ngược lại ôn nhu chỉ điểm:
- Trong mắt thế nhân, huyền môn tức là nói về môn phái tu chân… nhưng mà tại Tu chân giới chúng ta, lại có thất đại Thánh môn… Trong thất đại Thánh môn chỉ có Thánh Thanh viện và Kiếm Cương tông là cường thịnh nhất, chẳng biết muội muội hỏi là hai môn phái này sao?
Diệp Thanh mừng rỡ nói:
- Đúng là chúng, cám ơn tỷ tỷ!… Đúng rồi, ta còn muốn hỏi một chút, hai môn phái này cuối cùng là ở nơi nào? Ta muốn tới xem…
--------------
1. Không có bạc mà lại có những ba trăm lượng – ý nói chối mà lòi đuôi cáo
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK