Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thượng Quan Linh thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn, đã biết người này từ trước đến giờ chưa từng hầu hạ kẻ khác, hôm nay lại tự tay băng bó cho mình, như vậy là đã quá khả năng của hắn rồi. Nghĩ tới đây bất giác trong lòng ngọt ngào không thôi, lại thấy cái bộ dạng xấu hổ của hắn thật khiến cho người ta vừa hận vừa yêu, rốt cuộc nhịn không được “hi hi” cười duyên một tiếng nói:
- Còn không mau đi đóng cửa lại?

Lúc này Hoa Lân mới xoay người đóng cửa phòng lại, rồi đến bên cạnh Thượng Quan Linh, giúp nàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên, hai người không khỏi nhìn nhau mà cười, đều thấy được trong mắt đối phương nồng thắm tình chàng ý thiếp. Nếu không phải Thượng Quan Linh trên người mang thương tích thì nhất định Hoa Lân sẽ cùng nàng một phen ân ái triền miên.

Thượng Quan Linh u oán nói:
- Hoa Lang! Hôm nay Linh nhi quyết định theo chàng, chàng có dự định gì cho sau này không?

Hoa Lân trong lòng rung động, chưa bao giờ nghĩ đến Thượng Quan Linh lại từ bỏ thân phận để đi theo mình, vội vàng thành thật nói:
- Việc khẩn cấp là lấy được Huyền Thiên kiếm, rồi sau đó lập tức trở về kinh thành, xa nhà đã được năm năm, ta chưa từng trở về nhà báo một tin bình an, đúng là bất hiếu…
Nói rồi, chậm rãi ngồi xuống bên đầu giường Thượng Quan Linh, tay phải nhè nhẹ vén mái tóc trên trán nàng ôn nhu nói:
- Sau đó lập tức thành thân với nàng! Ha ha…

Thượng Quan Linh nhợt nhạt liếc hắn nói:
- Hừ! Hoa phủ các ngươi thế lực to lớn, bọn họ liệu có chấp nhận một nữ tử giang hồ như ta không?

Hoa Lân đương nhiên biết hy vọng của gia đình là mình có thể lấy được con gái trong hoàng tộc, như thế có thể củng cố địa vị của Hoa phủ. Mà Thượng Quan Linh đã sớm nhìn thấy điểm này, thật sự làm cho người ta kinh ngạc. Vì vậy hắn nói:
- Tương lai Hoa phủ do ta định đoạt, ta nói phải cưới ai, vậy thì nàng ta khẳng định không thoát khỏi bàn tay của ta…

Thượng Quan Linh không thuận theo nói:
- Hừ!... Nói như vậy, nếu ta không thuận theo, chàng cũng ỷ mạnh ức hiếp dân nữ sao?

Hoa Lân nghiêm sắc nhìn lên khuôn mặt hồng hào thanh tú trong chốc lát rồi nói:
- Đương nhiên rồi, Linh nhi bây giờ đã do ta nắm giữ, ta muốn nàng như thế nào là sẽ được như thế, hì hì…
Hoa Lân đã hiểu rõ luyến ái nam nữ đích thực, trong lúc đó đã để lộ một loại khí phách khiến người đối diện cam tâm theo hắn. Quả nhiên Thượng Quan Linh lập tức làm nũng nói:
- Ô!...Người ta không thuận theo mà.

Hoa Lân thấy nàng trong bộ dạng đau đớn thương cảm, nhịn không được bất giác đặt lên môi nàng một nụ hôn say đắm khiến nàng cuống quýt thở gấp, mặt mày như hoa đào mới bằng lòng dừng tay. Hắn thấy nàng trước mặt mình không còn vẻ thanh cao lãnh ngạo như trước, bất giác trong lòng trỗi dậy một loại cảm giác từ trước đến giờ chưa bao giờ có.

Thượng Quan Linh bị hắn trêu ghẹo bất giác tình ý không tự kiềm hãm được, từ đôi mắt trong veo lộ ra một tia khát vọng, mấy lần trải qua chuyện tình cảm với Hoa Lân khiến nàng rốt cục cũng biến thành một người phụ nữ hiền dịu, tâm tình đối với hắn đúng là vừa yêu vừa hận, hết lần này đến lần khác đều không thể tự kiếm chế hành động của mình, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp nhận ánh mắt của hắn.

Hoa Lân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của nàng mê hồn như vậy bất giác trong lòng rung động thì thào bên tai nàng:
- Bảo bối của ta, dưỡng thương cho tốt, đợi nàng khỏe lại rồi chúng ta sẽ lại một phen vui vẻ…

Thượng Quan Linh trên mặt đỏ ửng thêm phần kiều diễm, không khỏi sẵng giọng:
- Ngươi muốn là được chắc!

- Ha ha….

Hai người đang trêu chọc nhau không thôi, đột nhiên nghe được tiếng bước chân Diệp Thanh lên lầu truyền lại. Hoa Lân lập tức đứng lên mở cửa đi ra ngoài đón, quả nhiên thấy Diệp Thanh cầm một túi đồ tới trước mặt, đẩy gói đồ mềm mại trên tay vào trong ngực hắn hô lên một tiếng:
- Đây là quần áo của nàng ấy.

Hoa Lân đương nhiên hiểu được Diệp Thanh mang được những bộ y phục này về đây khổ cực thế nào, tay phải nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng dịu giọng nói:
- Thanh muội đã vất vả rồi, tới đây ngồi đi.

Diệp Thanh liếc hắn một, giả vờ cái tức giận nói:
- Ta mới không cần phải ở đây, đỡ mất công người khác bắt đi đi ra!

Hoa Lân thật sự không có biện pháp nào với nàng, chỉ có thể nói:
- Nàng ấy bị thương, đêm nay ta sẽ chăm sóc nàng ấy rồi ngày mai sẽ đi lấy kiếm về cho muội, có được không?

Diệp Thanh chợt nhớ tới Hoa Lân vì mình mà nỗ lực hết sức để đoạt kiếm, thâm tình sâu như vậy, rốt cuộc chủ động nói:
- Công tử cứ chăm sóc nàng ta đi, ta sẽ chuẩn bị cơm nước…
Nói xong vui vẻ đi xuống lầu.

Ngày hôm sau, lúc mặt trời đã lên cao ba con sào. Hoa Lân mới cáo biệt hai người Thượng Quan Linh và Diệp Thanh đi thẳng về phía Lăng Vân điện.

Chỉ thấy Lăng Vân điện có bốn gã Thục Sơn đệ tử anh tuấn đứng hai bên, đang định báo danh tánh thì một trong số bốn tên đệ tử chắp tay nói:
- Hoa tiền bối, xin mời…

Hoa Lân vội vàng chắp tay về phía bọn họ trả lễ rồi mới thẳng người đi vào trong đại điện, mọi người đang lắng nghe nghị sự, chỉ có Mạnh Lôi và Thượng Quan Truy Vân đang ngồi vận công, hiển nhiên trong khoảng thời gian diễn ra Thục Sơn Kiếm Điểm lần này bọn họ đều nghỉ ngơi ở chỗ này.

Mặc dù Hoa Lân đã thấy Huyền Thiên kiếm bày trên đài nhưng vẫn đứng qua một bên chờ đợi hai người bọn họ tỉnh lại, hơn nữa không nghĩ rằng bọn họ đã luyện nội công đến mức thu phát tùy tâm đồng loạt mở mắt nhìn lại. Mạnh Lôi “a, a” cười nói:
- Tiểu tử thối, người đem con gái người ta đi cũng không thèm nói một tiếng, để xem lần này ngươi nói thế nào với Nhị đệ… A không đúng, là nhạc phụ của ngươi!

Hoa Lân biết thế nào cũng phải đối mặt với chuyện này, trong lòng đã có chút chuẩn bị, nhưng đến khi lâm trận thì cũng có điểm tay bó tay bó chân.

Cũng không nghĩ tới Thượng Quan Truy Vân lại không đề cập đến chuyện của nhi nữ mình, trách nói:
- Vốn ngày hôm qua định tổ chức nghi lễ thụ kiếm cho ngươi, nhưng thực sự ngươi đi quá nhanh, báo hại Mạnh đại ca phải mang một bụng tu chân bí quyết xuất ra mới ứng phó nổi với những người xem bên dưới, tại sao mà bây giờ ngươi lại nhớ tới chuyện lấy Huyền Thiên kiếm vậy?

Hoa Lân gãi đầu lắp bắp:
- Nhị ca, Huyền Thiên kiếm này vốn là của Diệp Thiên Tông, người xem có thể đem nó trả lại cho Diệp Thanh vĩnh viễn được không?

Thượng Quan Truy Vân hiển nhiên đã biết rõ than phận của Diệp Thanh và cũng đoán trước Hoa Lân sẽ hỏi câu này, nghiêm sắc nói:
- Huyền Thiên kiếm có thể giao cho Diệp Thanh giữ năm năm nhưng sau năm năm phải giao lại cho chúng ta, hơn nữa còn phải để cử hành kiếm điển định đoạt mới được. Nếu không…

Hoa Lân vội la lên:
- Nhưng Huyền Thiên Kiếm này vốn là vật của Diệp gia mà?

Mạnh Lôi thấy Hoa Lân nóng nảy vội vàng giải thích:
- Tứ đệ đừng vội, đây là kết quả của chúng ta sau khi nhất trí thương lượng với nhau, âu cũng là vì các ngươi…

Hoa Lân lập tức ngắt lời nói:
- Đây là vật quy nguyên chủ, căn bản không cần phải…
Hoa Lân không hổ danh là tuyệt đỉnh thông minh, lập tức kiềm lại được lời nói, bởi vì hắn đột nhiên hiểu được đại ca cùng Nhị ca quả thực có ý tốt, vội vàng sửa lời:
- Cám ơn Đại ca và Nhị ca đã quan tâm, nhưng các huynh định thế nào?

Thượng Quan Truy Vân cùng Mạnh Lôi trong lòng chấn động, không nghĩ rằng gã Tứ đệ này phản ứng quá nhanh như thế, trong lòng không khỏi bội phục. Mạnh Lôi gật đầu nói:
- Không sai, nếu các ngươi không đủ thực lực để giữ Huyền Thiên kiếm, lại không có tam Thánh Môn bảo vệ, nói không chừng sẽ đưa tới họa sát thân. Không bằng năm năm sau các ngươi võ công tựu thành, lúc đó Nhị ca mới có thể yên tâm giao trả Huyền Thiên kiếm cho ngươi!... Không ngờ Tứ đệ cũng hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta, thật sự làm cho người ta vui mừng…

Hoa Lân hắc hắc cười nói:
- Đại ca cùng Nhị ca chiếu cố đến ta như vậy, tiểu đệ đương nhiên là hiểu được nỗi khổ tâm của các huynh, vừa rồi kích động như vậy, thật còn kém lắm!

Thượng Quan Truy Vân đứng lên nói:
- Hừ hừ…Vậy bây giờ chúng ta có thể tính toán luôn chuyện trước kia…
Nói xong, không biết vô tình hay cố ý mà trong tay lộ ra một miếng ngọc bội, quả đúng là vật đính ước của Hoa Lân.

Hoa Lân vừa rồi còn xấu hổ, giờ mặt dầy nói:
- A a… Nếu nhạc phụ đã đồng ý, sao còn không thu hồi vật đính ước?

Thượng Quan Truy Vân cả giận nói:
- Hừ hừ, ta đồng ý, nhưng nếu muốn thành thân với nhi nữ ta, ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện mới được!

Hoa Lân tiếp một tràng cười nói:
- A a a… Đừng nói ba điều kiện mà ba trăm điều kiện cũng không thành vấn đề!

Thượng Quan Truy Vân nói:
- Thứ nhất, thành thân thì phải có kiệu tám người khiêng, có người mai mối đàng hoàng; Thứ hai, Linh nhi phải là chính thất; Thứ ba, ngươi không được thành thân thêm với một nữ nhân nào nữa.

Hoa Lân thầm nghĩ, điều thứ hai mặc dù có chút điểm khó, nhưng chuyện đó cũng không phải là không làm được, nhưng Thượng Quan Truy Vân thế nào mà ngay cả chuyện mình thành thân với nữ nhân khác cũng quản, thật là chuyện lạ mà, cũng không phải hắn tự mình thành thân, cười thầm trong lòng, lập tức gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ là ba chuyện nhỏ, hắc hắc…

Thượng Quan Truy Vân cũng thúc thủ vô sách, nhưng gạo đã nấu thành cơm rồi nên chỉ cười khổ nói:
- Ngày nào đó, nếu ta mà nghe được ngươi khi dễ Linh nhi, lúc đó ta sẽ tìm ngươi tính sổ, ngươi hãy tự mà lo cho tốt!

Hoa Lân hắc hắc cười nói:
- Yên tâm đi, yên tâm đi! Phải rồi, còn Huyền Thiên kiếm…
Vừa nói hai mắt dán chặt vào Huyền Thiên kiếm ở phía trên đài.

Bỗng bên trái thông đạo truyền đến một tràng cười sang sảng:
- Tứ đệ sao vậy? Vội vã như muốn ăn tươi nuốt sống cây kiếm này thế?
Cốc Thanh Phong chẳng biết từ lúc nào đã đi ra cười ha ha nhìn Hoa Lân.

Hoa Lân đỏ mặt lên lại cười nói:
- Vật quy nguyên chủ, vật quy nguyên chủ…

Cốc Thanh Phong lăng không hướng về Huyền Thiên kiếm trên đài chộp tới, chỉ thấy “sưu” một tiếng chuôi kiếm đã nằm trong tay y, quả nhiên là nhiếp không chưởng pháp.

Hoa Lân lấy làm kinh hãi, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tam ca, Tam ca, cái này… Cái này có thể dạy cho đệ được không?

Cốc Thanh Phong tiện tay cầm Huyền Thiên kiếm ném tới, khẽ mắng:
- Ngươi nha! Cái gì cũng muốn học, không nghe nói tạp mà không tinh (1) sao? thật là không có tiền đồ mà…

Hoa Lân luống cuống tay chân mới bắt được Huyền Thiên kiếm, thiếu chút nữa cả người đã ngã xuống đất, nhíu mày nói:
- Oa! Nặng như vậy sao? Nhưng sao lại không có vỏ kiếm?
Trong lòng chợt nghĩ “Diệp Thanh thực là một mỹ nhân mỏng manh, nhưng lại cầm một thanh bảo kiếm nặng như thế này, thật là cảnh buồn cười không, giờ nên như thế nào thì tốt?

Cốc Thanh Phong cũng đã đoán được trong lòng hắn nghĩ cái gì, “ha ha” cười nói:
- Sao hả? Nếu không muốn lấy có thể để lại. Thục Sơn nhất định sẽ giúp ngươi bảo quản cho tốt! Ha ha….

Hoa Lân cân nhắc trọng lượng ở trong tay, cẩn thận quan sát Huyền Thiên kiếm, chỉ thấy kiếm này kim quang chói sáng, mũi kiếm thập phần sắc bén, đối với một thanh kiếm to bản như thế này khó mà có được, nhìn kỹ hai mặt của kiếm quả nhiên khắc hai mươi bốn chữ, mặt có trước viết “Luyện hình hóa tinh, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần”, mặt sau lại thấy “Luyện thần hòan hư, hoàn hư hợp đạo, vị chánh thuần dương.”

Hoa Lân trong lòng rung động, hai mươi bốn chữ này quả nhiên cũng là tu “chân bí tịch” các bước trên thập phần hợp nhau, Nhưng chỉ về đại ý và lại không có tâm pháp cụ thể, như thế quả thật đơn giản là hại người. Phải biết rằng có người tự tưởng mình thông minh, nhắm mắt ngồi xuống luyện chơi, không tẩu hỏa nhập ma mới lạ. Thanh kiếm này hại người có thể nhìn thấy được sự nguy hiểm.

Chỉ thấy Thượng Quan Vân nghiêm sắc nói:
- Tứ đệ, trên mặt kiếm quả thực có hai mươi bốn chữ nhưng không tác dụng, ngươi ngàn vạn lần không nên tùy tiện, có biết không?

Hoa Lân cười thầm, bổn thiếu gia đã có đầy đủ “Tu chân bí tịch”, đâu chỉ dựa vào vài cái chữ này. Vì vậy gật đầu nói:
- Yên tâm đi! ta chỉ coi nó là kỷ vật của Diệp gia mà thôi! Hắc hắc…

Mạnh Lôi lấy Huyền Thiên kiếm từ tay hắn, ngón giữa dụng chỉ lực bắn lên thân kiếm “Tranh…” âm thanh vang lên thập phần thanh thúy, quả là làm bằng chất liệu kỳ quái, không giống loại sắt thường. Mạnh Lôi lại thở dài nói:
- Ta nói này Tứ đệ, thanh kiếm này ta cũng đã quan sát qua rất nhiều lần rồi, nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra nó có điểm hữu dụng nào, ngươi không nên truy xét làm gì, tương lai đỡ một mối họa vô cùng…

Hoa Lân lấy kiếm trở về nói:
- Đệ cũng coi nó là vật kỷ niệm thôi.

Mạnh Lôi thừa lúc Hoa Lân không chú ý đoạt lại thanh kiếm nghiêm sắc nói:
- Thật là một khối sắt thường, không biết đã có bao nhiêu người đem nó luyện thành linh kiếm cũng đều thất bại mà bỏ mạng, thậm chí ngay cả nhiệt hóa cũng không được, ta thấy xem ra nên thì cất ở Thục Sơn vẫn tốt hơn…

Hoa Lân đoạt lại kiếm về rồi buồn bực nói:
- Mẹ nó! Ta cầm nó đi đốn củi không được sao?

Cốc Thanh Phong thấy bọn họ đưa đi đưa lại như thế “ha ha” cười nói:
- Đúng rồi… đốn củi là thích hợp nhất! ha ha ha…
--------------
1. Nhiều nhưng không chất

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK