Lộ Á Phi nói:
- Chuyện này ta đã nói với người rồi mà! Vào ban ngày không nhìn thấy mười ba tấm bia đá đó được đâu. Bây giờ ngươi đã tin chưa?
Thấy Hoa Lân vẫn còn đang nhìn đông ngó tây, hắn nói tiếp:
- Hay là ngươi đi theo ta thôi! Chỉ có ta mới có thể dẫn ngươi ra khỏi mảnh đất tử vong này.
Hoa Lân đột nhiên nhớ lại một chuyện nói:
- Ai da! Nguy rồi! Lúc nãy ta quên thỉnh giáo Ninh cô nương một vấn đề…
- Chuyện gì? Nói ra xem, có lẽ ta có thể giải quyết giúp ngươi!
Hoa Lân bất đắc dĩ nói:
- Phi kiếm của ta bị đông cứng lại, không biết phải làm sao để có thể sử dụng. Giờ thì hay rồi, hoàn toàn không khác gì thường nhân cả.
Lộ Á Phi nhìn phi kiếm trong tay hắn nói:
- Ân? Ngươi đổi bảo kiếm từ khi ào vậy? Còn nữa, tiểu động vật đáng yêu trên vai ngươi đâu?
Hoa Lân nhún vai nói:
- Ngươi nói Tiểu Bạch à? Nó một mình về nhà rồi!
- Về nhà?
Hoa Lân không muốn giải thích nhiều liền đưa Hà Chiếu trong tay cho hắn nói:
- Được rồi! Ngươi xem giúp ta phi kiếm này đi! Nó vốn là phi kiếm thuộc hỏa hệ. Nhưng ta không cẩn thận làm nó dính một chút Huyền Băng tủy, kết quả là đột nhiên biến thành phi kiếm thủy hệ. Ngươi nói xem có kì quái không?
Lộ Á Phi tiếp nhận Hà Chiếu từ tay hắn nhìn kĩ, bỗng y giật mình nói:
- Oa! Thân kiếm dường như đang tàng ẩn một luồng điện lưu kì lạ. Quả nhiên lợi hại, thảm nào ngươi có thể sống sót ở Phệ Hồn cốc . Mà thanh kiếm này tên là gì vậy?
- Hà Chiếu!
Hoa Lân thuận miệng trả lời, trong lòng y lại suy nghĩ “Ta sống sót là nhờ năng lượng của Phần Tinh luân. Tên gia hỏa này chắc là đoán mò thôi, xem ra không có biện pháp gì giúp ta được rồi.”
Quả nhiên Lộ Á Phi trả kiếm cho hắn nói:
- Không có biện pháp! Muốn dùng thanh kiếm này ngươi phải dùng thuần dương chân khí bức hết hàn khí ra mới được. Đáng tiếc người luyện thuần dương chân khí trên đời này hết thảy đều bị Phần Âm tông giết sạch rồi. Hơn nữa luyện kiếm không phải như đả thông huyết mạch, nếu thực lực không đủ hùng hậu thì đừng mong thành công. Theo ta thấy, có lẽ ngươi nên tu luyện công pháp thủy hệ đi thôi.
Hoa Lân cả giận:
- Sao ngươi không đi chết đi?
Lộ Á Phi cười ha hả nói:
- Ta chỉ nói thật thôi mà. Thôi… Vừa rồi ta có nghe ngươi nói đến Huyền Băng tủy gì đó. Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua rồi sao? Ngươi có thu thập được chút nào không?
Hoa Lân tâm niệm nhất động, y thầm nghĩ “cái thứ đồ chơi Huyền Băng tủy này ta nhiều vô cùng, nhưng nó lại là sản vật chỉ có ở địa lao của Thánh Thanh viện, không thể tùy tiện cho người khác biết được. Vì vậy cố ý cúi đầu giả vờ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi mà nhìn Hà Chiếu trong tay suy ngẫm biện pháp.
Lộ Á Phi chỉ có thể thở dài một hơi. Hắn cũng biết Huyền Băng tủy là thiên địa chí âm chí hàn, nếu mang trên người nhất định sẽ bị hàn khí không ngừng xâm nhập. Mà tên Hoa Lân này võ công thấp kém, chắc hắn chẳng có nổi thứ đồ gì đó như không gian pháp bảo đâu. Vì vậy y chỉ đành bỏ qua không quan tâm đến nữa.
Hoa Lân tuy đang cúi thấp đầu xuống nhưng trong lòng vẫn đang không ngừng suy xét “Ai! … Có lẽ mình có thể dùng thuần dương chân khí bức hàn khí ra khỏi Hà Chiếu. Nhưng mà bây giờ đang bị vây trong địa bàn của Thánh Thanh viện, nếu mạo hiểm sử dụng năng lượng của Phần Tinh luân thì chẳng khác nào đi tìm cái chết… Có phải là mình cũng nên luyện một chút công pháp thủy hệ của Thánh Thanh viện không nhỉ? Nói không chừng có thể ngự kiếm thật.
Vì vậy y lẩm bẩm:
- Được rồi, ta chịu khó nghiên cứu một ít thủy hệ tâm pháp vậy…
Lộ Á Phi đang dẫn đường phía trước nghe hắn nói muốn chuyển sang tu luyện thủy hệ tâm pháp thì chỉ cho rằng y đang nói đùa. Cho nên hắn vừa lắc lắc đầu vừa tiếp tục dẫn Hoa Lân đi qua bảy tám ngã rẽ trong Phệ hồn cốc. Đi được chừng một bữa cơm thời gian, Lộ Á Phi ngẩng đầu nhìn địa hình xung quanh, trên mặt dần lộ ra nụ cười.
Nhưng Hoa Lân thấy lộ tuyến quanh co uốn khúc thì nhịn không được nói:
- Uy! Chiếu theo cách đi của ngươi có lẽ cả đời cũng không thoát khỏi Phệ Hồn cốc này đâu.
Lộ Á Phi phản bác nói:
- Vậy ngươi thử tới dẫn đường xem nào…
Hoa Lân đang định nói “thử thì thử chứ sợ gì” thì đột nhiên Lộ Á Phi kéo hắn theo hướng bên phải mà đi. Chỉ thấy không gian phía trước đột nhiên dao động, trong chốc lát trước mắt trở nên sáng sủa, rốt cục hai người cũng thoát khỏi vùng cây cỏ rậm rạp. Một trái núi nhỏ hiện ra trước mắt, trên đỉnh núi cây cỏ hết sức thanh lệ. Hoa Lân hết sức mừng rỡ nói:
- Oa… chúng ta cuối cùng cũng trốn thoát rồi!
Lộ Á Phi cười khổ:
- Đừng có dùng từ “trốn“ có được không? Bổn thiếu hiệp ra vào Phệ Hồn cốc không đến một ngàn thì cũng tám trăm lần rồi.
Nói xong hắn chậm rãi rút phi kiếm, tay phải bắt quyết, Xích Dương kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ vững vàng xuất hiện trước mặt. Hắn lập tức bay lên cao vẫy vẫy tay về phía Hoa Lân nói:
- Uy! Huynh đệ, mau lên đây. Ta đưa ngươi đến Thiên Hồ thành…
Hoa Lân giật mình nhìn hắn rồi chậm dãi trèo lên Xích Dương kiếm và nói:
- Uy! Ngươi bây giờ tu luyện đến cảnh giới nào rồi?
Lộ Á Phi đỡ lấy thân hình hắn, y khống chế phi kiếm bay lên bầu trời rồi nhẹ nhàng nói:
- Lúc trước ta chỉ tu luyện đến tầng thứ bảy Nguyên Anh kỳ… nhưng nhờ phúc của ngươi bây giờ ta đã đột phá tầng thứ tám “Thanh Hư cảnh giới”.
Hoa Lân giật mình nói:
- Oa! Ngươi đã luyện đến tầng thứ tám rồi ư?… Nhưng tại sao, hình như ta nghe người ta nói muốn từ Nguyên Anh kì muốn đột phá lên Thanh Hư kì cần tu luyện trên trăm năm mới được cơ mà? Không ngờ ngươi lại có thể tu luyện nhanh như vậy, xem ra có thể coi ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ rồi nhỉ?…
Lộ Á Phi thoáng có chút đắc ý, nhưng y cũng phản bác lại:
- Đừng nói đến hai chữ “cao thủ”! Tại Thiên Hồ thành ta cũng chỉ có thể tính là một cao thủ phổ thông mà thôi.
Hoa Lân giật mình nói:
- Thanh Hư cảnh giới mà cũng chỉ là một cao thủ bình thường? không phải vậy chứ?
Lộ Á Phi vừa chế ngự phi kiếm, vừa hướng lên bầu trời cao bay đi, chỉ thấy dưới chân là rừng rậm khôn cùng, ít nhất cũng trải dài mấy ngàn dặm. Thấy Hoa Lân vẫn chưa hiểu y liền giải thích:
- Nguyên lão của các đại môn phái tại Thiên Hồ thành đại đa số đều đạt tới Thanh Hư cảnh giới. Ta lúc này vừa mới bước vào Thanh Hư kì mà thôi, đương nhiên so với bọn họ có khoảng cách nhất định. Bất quá chúng ta may mắn học được Phạm Mật tâm kinh, nói không chừng có thể cùng bọn họ liều mạng một phen cũng nên.
Từ tu chân bí điển của Nhược Uyên biết được, phải đến Thần Hợp kì mới được thên hạ công nhận là tu chân cao thủ, vì vậy y tò mò hỏi:
- Vậy trong Thiên Hồ thành có mấy người đạt đến Thần Hợp kì?
Lộ Á Phi cười khổ nói:
- Ngươi nói Thần Hợp kỳ ư, ta cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi. Nghe nói Thiên Hồ thành từng có bốn người đạt tới cảnh giới này, bất quá bọn họ đã sớm không còn tung tích, cho nên ta lại càng chưa từng thấy qua bọn họ.
Hoa Lân tịnh không để ý lời giải thích của hắn bèn nghi hoặc nói:
- Từ đệ bát cảnh giới đến đệ thập cảnh giới cũng chỉ cách có hai bậc mà thôi, sao có thể khó đến như thế chứ?
Cuối cùng Lộ Á Phi cũng cảm thấy thật sự không có biện pháp nào để giải thích rõ với tên gia hỏa trước mặt này. Xem ra để Hoa Lân hiểu được trình tự của tu chân hắn phải thay đổi cách giảng dạy thôi. Vì vậy bất đắc dĩ hắn nói:
- Tu chân giả càng về sau thì càng khó khăn. Từ tầng thứ bảy Nguyên Anh kì tới tầng thứ tám Thanh Hư kì cần khoảng một hai trăm năm tu luyện. Nhưng nếu ngươi muốn từ tầng thứ tám đột phá lên tầng thứ chín Chứng Ngộ kì thì hắc hắc… không có năm trăm năm tu luyện thì đừng mong là được. Còn nếu ngươi muốn tu luyện đến tầng thứ mười Thần Hợp kì, ít nhất cũng phải tiêu tốn thời gian một nghìn năm. Nói cho ngươi biết, tại Thiên Hồ thành ta chưa từng nhìn thấy qua loại cao thủ này. Ta nghĩ cũng chỉ có người trong thánh môn mới có thể đạt đến cảnh giới này thôi.
Hoa Lân lắc đầu nói:
- Người tu chân thời gian đâu có thiếu, chỉ cần vững tâm, tu luyện đến Thần Hợp kì cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lộ Á Phi cả giận nói:
- Ngươi tỉnh lại đi!… Tu chân giả bọn ta tuy rằng tuổi thọ rất lâu nhưng cũng phải có giới hạn chứ. Thử hỏi ngay cả tiên ma lưỡng đạo cũnh có quá trình “thiên nhân ngũ suy”, bọn họ còn không tránh khỏi lục đạo luân hồi huống chi là chúng ta? Cho nên từ xưa tới nay, Thần Hợp kì là cánh cửa khó khăn của chúng ta.
Hoa Lân cúi đầu xuống nhìn rừng rậm liên miên không dứt dưới chân và tỏ vẻ không phục nói:
- Ta chỉ biết là, Nhược Uyên đã từng nói “tầng thứ mười một Bàn Niết kì mới là then chốt của người tu chân, cho nên Thần Hợp kì cũng bình thường thôi… “
Lộ Á Phi đột nhiên quay lại quát:
- Ngươi thật làm ta tức chết! Ngươi không tin tưởng huynh đệ mà lại đi tin tưởng tên Nhược Uyên kia sao?
- Ách …
Lộ Á Phi quát xong tò mò hỏi:
- Này… cái người tên Nhược Uyên kia là ai?
Hoa Lân gãi gãi sau ót lắp bắp:
- Nhược Uyên? À … hắn chỉ là một người của Thánh Thanh viện thôi.
Nhưng mà, ta cũng tin tưởng những gì ngươi nói!
Lộ Á Phi giật mình, phi kiếm dưới chân tròng trành khiến cho hai người thiếu chút nữa rơi từ trên không trung xuống đất. Hoa Lân sợ tới mức ôm chầm lấy hắn mà hoảng hốt nói:
- Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
Lộ Phi Á kinh ngạc kêu lên:
- Cao thủ tiền bối hàng chữ “Nhược” trong Thánh môn sao? Không … không phải vậy chứ?
Hoa Lân cố tỏ ra bình thản nói:
- Thì sao! Chuyện này có gì đáng đặc biệt à?
Lộ Á Phi sắc mặt không ngừng thay đổi, y vội hỏi:
- Luận về tu chân tối cường giả, thiên hạ tuyệt không qua được liên hợp Hàng Ma tổ của thất đại Thánh môn. Ta nghe nói thủ tọa của Hàng Ma tổ tên là Nhược Phong, Người ngươi vừa nói tên là Nhược Uyên, có phải là có quan hệ đồng môn với hắn không?
Hoa Lân đột nhiên cả giận nói:
- Thôi! Ngươi đừng có nhắc tới cái tên Nhược Phong nữa có được không? Nhất định sẽ có một ngày ta phải lột da hắn.
Lộ Á Phi lắc đầu, y thầm nghĩ rằng tên gia hỏa này thật chẳng biết trời cao đất dày là gì, mà mình cũng biết là hắn không bình thường rồi đấy thôi. Vì vậy y chuyên tâm ngự kiếm hướng về mặt nam của rừng rậm mà bay đi…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK