Hoa Lân vội buông Tiểu Bạch, quay đầu nhìn thì phát hiện Nhâm Vi thủy chung vẫn ở phía sau, điều này làm cho hắn có cảm giác mũi nhọn đang kề lưng. Vì vậy cẩn thận giương mắt nhìn phía trước, hy vọng có thể tìm được chỗ để cắt cái đuôi đằng sau.
Dần dần, tốc độ của hai người bất tri bất giác đạt đến cực hạn..
Xuyên qua muôn vàn tinh vân, lướt qua vô số ngôi sao chết, tinh lộ phía trước dường như vô cùng vô tận. Cùng lúc đó, phía trước Hoa Lân xuất hiện một hắc ám không gian, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên thấu. Nhưng Hoa Lân tịnh không ý thức được nguy hiểm đến gần, hắn còn thỉnh thoảng quay đầu lại xem, thấy Nhâm Vi đáng chết kia vẫn một mực đuổi theo. Đến đây, Phần Tinh Luân đột nhiên kịch chấn, tốc độ đột nhiên tăng nhanh. Hoa Lân mừng như điên, còn tưởng rằng tiềm lực của Phần Tinh Luân bắt đầu bộc phát, quay đầu nhìn, quả nhiên Nhâm Vi đã bị mình bỏ xa, nhưng kì quái chính là, Nhâm Vi phía sau đột nhiên đổi hướng, nhanh chóng tránh sang bên trái. Hoa Lân lúc này mới cả kinh, nghĩ thầm phía trước chẳng lẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắc ám càng ngày càng gần, đáng sợ là hắc động vô cùng vô tận. Nhưng Hoa Lân chẳng biết hắc động là vật gì, theo hắn thấy, hắc động căn bản không có chướng ngại vật gì, không biết nó thông đến địa phương nào đây? Hoa Lân nghĩ thế....
Cho nên hắn ngược lại toàn lực thúc giục Phần Tinh Luân, tiến vào hắc động...
Giờ khắc này, Hoa Lân đột nhiên phát hiện một hiện tượng kì lạ, hắn thấy thân thể bị kéo dài ra như hư ảnh, một cỗ hấp dẫn lực không gì sánh nổi, điên cuồng hút mình đi xa. Trong chớp mắt, hắn đã tiến vào hắc động, bề ngoài Phần Tinh Luân lập tức hiện lên một trận hồng quang choi mắt. Hoa Lân hai mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, cả thế giới dường như ngừng lại.
Phần Tinh Luân nhất thiết, đương nhiên trong nháy mắt cũng ngừng lại tại đó...
...Chỉ qua mấy giây, nhưng tưởng như qua một thế kỷ, trước mắt Hoa Lân đột nhiên sáng ngời, cảnh sắc chung quanh đều hiện lên rõ ràng, nguyên lại hắn đi qua hắc động, không hiểu kỳ diệu sao lại tới một tinh không.
Nhưng buồn cười chính là, hình dáng trợn mắt há hốc mồm của Hoa Lân, còn có Tiểu Bạch bộ dạng kinh hoảng còn chưa khôi phục, khóe miệng Hoa Lân chảy xuống một dòng nhớt dãi dài dài, hắn lúc này mới dùng sức hút một chút nước miếng, mắng : “Bà mẹ ta! Chuyện gì thế này, cảm giác quá sảng khoái!”
Hắn không biết, hắn vừa rồi thật sự là thoát khỏi tay thần chết, đổi lại là người khác, có lẽ đã bị dọa đến chết mất rồi. Cho dù thuộc lại tuyệt đỉnh cao thủ mạnh như Nhâm vi, trước hắc động tuyệt không dám sính cường... Chỉ vì, hắc động có thể đập nát bất cứ vật chất phàm gian nào, kể cả vàng đá, hay chất lỏng, thậm chí ánh sáng đều không thoát khỏi hấp dẫn lực của hắc động.
Nhưng không ngờ, Phần Tinh Luân lại không phải là vật chất phàm gian gì đó. Cho nên, Hoa Lân thật sự quá may mắn....
Mà hắc động lại là một trong số ít cấm địa của Tu Chân Giới, không có thực lực trên tiên nhân, tuyệt đối không thể lỗ mãng tiến vào. Thực chất, nó là một loại bóp méo không gian, nối liền tinh hệ. - - Nó tựa như một siêu cấp Truyện Tống Trận.
Cho nên, trong khi Hoa Lân mở to mắt, hắn phát hiện mình đang ở một tinh hệ xa lạ, cách đó không xa có vài khối vẩn thạch trôi nổi. Hắn gãi gáy tự nhủ : “Đây là đâu?... Ai! Lần này phiền toái thật, không biết khi nào mới có thể trở lại nhân gian.”
Tiễn Duyệt dường như hiểu được mấy câu lẩm bẩm của hắn, lúc lắc đầu, giống như đang tự hỏi cái gì.
Hoa Lân nhìn quanh bốn phía, hiểu được lúc này nghĩ nhiều vô ích, chạy trốn là tuyệt nhất. Nếu không tên Nhâm Vi kia lại đuổi theo, có thể tiếp tục phiền toái nữa, vì vậy điều khiển Phần Tinh Luân hướng về tinh không bên phải bỏ chạy....
Bay không bao lâu, Hoa Lân phát hiện Nhâm vi tịnh không có đuổi theo, tâm tình rốt cục bình tĩnh trở lại. Nhưng hắn vừa thư giãn, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, chân càng đứng không xong. Hắn biết đây là hiện tượng tinh thần không ổn, vì vậy nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, ở trong Phần Tinh Luân bắt đầu tu luyện.
Khi hắn lại chìm vào Nguyên Anh, hắn phát hiện ngọn lửa hạch tân tối đi rất nhiều, ngược lại chân nguyên màu trắng bên ngoài đột nhiên tăng mạnh. Lúc này dưới ngắn so dài, hiện tượng lạ mười phần rõ ràng. Hắn mặc dù có điểm kì quái, nhưng tưởng dụng công quá độ, cho nên tịnh không có để tâm.
Bởi vì hắn cảm giác ám hồng hỏa diễm thực sự quá yếu, không khỏi sinh ra ý nghĩ phù trì nhược tiểu. Cho nên chuyên tâp điều động tất cả ám hồng hỏa diễm, cẩn thận tưtuwf thúc giục chúng, chậm rãi vận hành trong cơ thể. Hắn luyện công lần này, vừa lúc phù hợp nguyên tắc “Âm dương điều hòa”, nếu không hỏa diễm bị “Thủy nguyên” tiêu diệt, rất có thể chân nguyên nghịch chuyển, đến lúc đó không chết cũng bị thương, rất có thể biến thành một phế nhân.
Từ khi tu chân đến nay, Hoa Lân chưa có được danh sư chỉ dạy, con đường toàn do hắn tự mình lục lọi.Vì thế cho nên hắn không rõ “Thủy hỏa đồng luyện” có cái gì nguy hiểm, càng không rõ vì sao hỏa diễm đột nhiêt tối đi. Chỉ vì, hắn căn bản không biết ngọn lửa trong cơ thể tất cả đều là dựa vào trụ cột Phần Tinh Luân, thân mình hắn từ trước tới giờ không có tu luyện qua Hỏa Hệ Chân nguyên, cho nên một khi Phần Tinh Luân ly khai nguyên anh của hắn, hỏa diễm cơ hồ hoàn toàn bị tước khỏi bản thể. Loại nguy hiểm không cân bằng này, chỉ có tự thân không ngừng củng cố Hỏa Hệ Chân Nguyên mới có thể hóa giải được.
Rất may mắn, Hoa Lân có tâm thiện lương, hắn thấy ngọn lửa quá yếu, lại chủ động bắt đầu giúp nó vận hành, trong khi không hay không biết, ngọn lửa mỏng manh sắp tàn, lại bắt đầu tăng trưởng....
Cũng không biết hắn luyện cong đã bao lâu...
Phần Tinh Luân tự mình mang theo chủ nhân, nhanh chóng lướt qua mặt trời nóng cháy, xẹt qua một tinh cầu màu xám.
Mà Tiểu Bạch nằm trên góc có tinh thạch sáng sủa, gác đầu lên chân, thỉnh thoảng mở to mắt nhìn tinh lộ phía trước. Tới lúc này, Phần Tinh Luân đột nhiên xẹt qua một tinh cầu màu xanh biếc, Tiểu Bạch đứng phắt dậy, “Hống hống” kêu lên hai tiếng, nhanh chóng đến bên cạnh Hoa Lân, dùng răng nanh cắn vào quần hắn, liều mạng kéo về phía sau.
Nhưng Hoa Lân đang trong lúc đả tọa, chân nguyên không dám lập tức thu hồi, bởi vì hắn phát hiện thủy hỏa đồng luyện có điểm khiến cho chính mình thúc thủ thúc cước. Cho nên, khi hắn thu công xong, sau khi phục hồi tinh thần lại, Tiểu Bạch sớm đã đình chỉ động tác.
Hoa Lân sau khi tỉnh lại đầu tiên liền hỏi : “Làm sao vậy?”
Tiểu Bạch mặc dù sớm thông linh, hơn nữa biết chủ nhân muốn trở lại nhân gian. Nhưng, nó vẫn không biết nói chuyện, cho nên chỉ có thể ngây ngốc nhìn Hoa Lân. Bây giờ, sớm đã đi quá cái tinh cầu màu xanh biếc kia quá xa, cho dù nó có thông minh thế nào, cũng không có biện pháp dẫn Hoa Lân trở lại.
Vì vậy, Hoa Lân thấy nó sững sờ, đưa tay bế nó lên, đi đến cạnh tường Phần Tinh Luân, nhìn tinh không rộng lớn cảm thán vạn phần.Đột nhiên, phía bên phải lại xẹt qua một tinh cầu màu nâu, Hoa Lân mơ hồ nhìn thấy một tia bạch quang thoáng qua, vì vậy tự nhủ : “Kỳ quái thật!... Đạo bạch quang loang loáng vừa rồi rất đặc biệt, chẳng lẽ mặt trước có bảo bối gì? Không cần nghĩ nhiều như vậy, trước hết hãy đi xuống nhìn một cái rồi nói sau!”
Vì thế điểu chỉnh phương hướng, lập tức quay lại đường cũ. Phía xa xa, còn chưa kịp tiếp cận tinh cầu màu nâu, đột nhiên phát hiện mặt ngoài tinh cầu kia lại hiện lên một đạo bạch quang, luồng sáng đó phóng thẳng lên bầu trời, nhanh chóng hướng tinh tú pương xa bắn tới. Tốc độ ấy so với Phần Tinh Luân còn nhanh hơn vài lần. – Hắn đột nhiên hiểu được, nó có thể đúng là bạch quang đặc hữu của Truyện Tống Trận, không thể nghĩ chính mình có thể ở cao không chính mắt nhìn thấy truyện tống quỹ tích, điều này thật sự làm cho hắn hưng phấn không thôi. Đồng thời, hắn rốt cục cũng hiểu được Nhâm Vi làm thế nào đuổi được mình.
Ngự trên Phần Tinh Luân, hắn nhanh chóng tiếp cận tinh cầu màu nâu. Từ trên tkhoong trung nhìn xuống, phát hiện tinh cầu này tuyệt đối có thể dùng hai chữ “hoang vu” để hình dung. Chỉ vì, trên mặt đất rộng lớn xa tít vãn bằng phẳng vô cùng, làm cho người ta có một loại cảm giác căng cứng toàn thân. Đồng thời, từ trên không trung hắn phát hiện vị trí Truyện Tống Trận, trong lòng mừng như điên, lập tức hạ xuống.
Rơi đến mặt đất, Hoa Lân phát hiện cảm giác “Chân đạp thực địa” vô cùng chân thực. Vì vậy đi tới bên cạnh tòa Truyện Tống Trận, chuẩn bị nhờ Truyện Tống Trận trở lại nhân gian. Mặc dù trong tay hắn không có sự định vị của Phồn Tinh Nghi, nhưng Truyện Tống Trận này rõ ràng đã bị người ta dùng qua , trên mặt đất còn có vài dấu chân rõ ràng! Vì vậy hắc hắc cười nói : “Không biết phía trước là những ai đây...?”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một mảnh năng lượng tinh thạch, đang chuẩn bị tiến vào trong “Ao tào” khởi động trận pháp, ai ngờ Truyện Tống Trận bạch quang chợt lóe, làm cho hắn sợ tới mức ngã bệt xuống đất, xoay tay với Hà Chiếu bạt ra.
Định thần nhìn lại, chỉ thấy “Xoạt”, ba thân ảnh thanh niên đột nhiên xuất hiện, trong đó còn có một nữ tử.
Hoa Lân ngây ngốc ngồi trên mặt đất, đột nhiên giật mình đại ngộ, nghĩ thầm ba người này có lẽ vừa sử dụng Truyện Tống Trận tới đây à?
Đang trong lúc kinh dị, ba người đối phương cũng chấn động. Nhưng bọn họ dù sao cũng thấy qua trường hợp này, cho nên lập tức khôi phục thần thái. Nam nhân bên trái vẻ ngoài anh tuấn, nhưng khuôn mặt khinh thị thiếu niên nhíu mày hỏi : “Sao thế này? Mới tu đến Nguyên Anh sơ kì đã đi tìm cái chết? Tu Chân Giới thật là loạn quá rồi...”
Co gái đứng giữa cười duyên, thấy Hoa Lân bị mình dọa cho ngã ngồi trên mặt đất, thậm chí còn nắm Hà Chiếu Kiếm, rõ ràng là thiếu niên Nguyên Anh kỳ mới xuất đạo. Vì vậy thản nhiên đi ra khỏi truyện Tống trận, đứng bên cạnh hắn ôn nhu hỏi : “Tiểu đệ đệ, ngươi không có sợ hãi quá đó chứ?.... Sao ngươi lại một mình du lịch đến đây? Sư phụ và sư huynh của ngươi đâu?”
“Ách?”
Hoa Lân bực mình....
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK