Bầu trời rộng lớn, tu chân giới vô biên. Chỉ thấy một ngôi sao băng cháy đỏ kêu ‘viu’ một tiếng xẹt qua, lướt về phía đằng xa mênh mang.
Hoa Lân ngồi trong Phần Tinh luân, thoải mái dựa trên một cái ghế thái sư, hai mắt nhìn bầu trời đằng trước, trông giống như một thuyền trưởng đang điều khiển bánh lái. Nhưng thực sự hắn chẳng thể xưng là thuyền trưởng được bởi vì trước giờ hắn không hề động thủ thao tác, chỉ ngồi ngây ngốc nhìn hết khối vẩn thạch này tới khối vẩn thạch khác đập vào mặt, lại nhìn thấy từng luồng tinh vân mênh mang sạt qua bên cạnh…
Trước mặt hắn để một cái bàn bát tiên rộng lớn, trên bàn còn có một cái Phồn Tinh nghi cũ kỹ. Tiểu Bạch đứng bên cạnh Phồn Tinh nghi, thỉnh thoảng đưa móng vuốt nhỏ nhắn của nó gạt một quả cầu thủy tinh của Phồn Tinh nghi, hoàn toàn xem đó như một món đồ chơi.
Nếu lúc này có người tiến vào Phần Tinh luân sẽ kinh ngạc phát hiện trong này là một cái phòng di động: sáu hàng kệ sách rộng lớn hợp thành một cái thư phòng. Hai cái ghế thái sư to nặng, hai mươi cái tủ quần áo và hai cái bàn bát tiên, tạo thành một phòng khách. Kỳ quái nhất chính là phòng ngủ đặt tới hai cái gường đôi bằng gỗ hồng, phía trên có nệm, chăn gấm, gối đầy đủ, thực không biết trong lòng Hoa Lân đang nghĩ gì…
Cũng không biết đã bao lâu rồi, Hoa Lân thủy chung vẫn chưa nhìn thấy Phiêu Miễu hà, thế nên bất lực hỏi: “Tiểu Bạch!... Còn bao xa nữa mới tới? Hình như đã mấy tháng rồi?”
Móng vuốt của Tiểu Bạch lại gạt Phồn Tinh nghi một lượt, dùng thanh âm non nớt ngẩng đầu rống với hắn mấy tiếng phảng phất như trả lời: “… Ngươi gấp cái gì?”
Hoa Lân đành thở dài. Mười ngày trước hắn còn gấp gáp đến loạn cào cào, nhưng hiện tại ngay cả gấp gáp cũng chẳng có sức mà làm nữa.
Đang lúc buồn bực, cuối cùng xem như ‘hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân’ , Tiểu Bạch đột nhiên hưng phấn kêu loạn lên. Hoa Lân ngẩng phắt đầu, chỉ thấy Phần Tinh luân nhanh chóng xuyên qua một mảng tinh vân, trước mắt trở nên sáng sủa, chỉ thấy đằng xa ở phía trước đột nhiên có một dòng sông dài màu trắng vắt ngang qua vô cùng tráng lệ. – Một tinh hệ đầy sương mù vô biên, từ Đông tới Tây vốn chẳng có cách nào nhìn rõ tận cùng. Còn bầu trời khổng lồ đầy sao của nó càng khiến cho nó giống như một dải sương mù, một khi tiến vào chỉ sợ lập tức sẽ bị mê hoặc mất đi phương hướng.
Hoa Lân đứng lên ‘soạt’ một tiếng, lật đật ngừng Phần Tinh luân lại. Bởi vì hắn biết ánh sáng do Phần Tinh luân phát ra rất có khả năng sẽ dẫn tới sự truy sát của Phần Âm tông, như thế là tự tìm đường chết.
Hoa Lân nhìn dòng sông sao liên miên bất tận, cảm thấy tâm tình hết sức dao động. Trước mặc hàng tỷ ngôi sao như thế này thực không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng bất kể thế nào, bây giờ tuyệt không thể hành sự tùy tiện, bởi vì nơi đây là địa bàn của Phần Âm tông, hơn nữa cửa ra của ma giới cũng ở nơi sâu thẳm của Phiêu Miễu hà, có thể nói là vạn phần nguy hiểm.
Vì bất đắc dĩ, để ẩn giấu thân phận của mình, Hoa Lân đi nhanh tới trước tủ quần áo, cởi bộ y phục thư sinh đang mặc trên mình ra, thay bằng một bộ đồ dạ hành sau đó dùng bồ hóng thoa đen mặt mũi, chỉ để lộ ra cặp mắt sáng rực. Vòng tay ra sau, đeo lên lưng một thanh trường kiếm, trông giống như một thích khách… trong lòng thầm nghĩ: đã sớm nghe nói Phiêu Miễu hà là thiên đường của trộm cướp và tội phạm, với cách cải trang của mình bây giờ có chắc là đi lại thoải mái không bị ngăn trở không?
Bất quá trước mặt Hoa Lân lại là một vấn đề khó khăn rất lớn. Đừng thấy Phiêu Miễu hà giống như ở ngay trước mắt, thực tế thì dùng ngự kiếm thuật bay tới cả đời chưa chắc đã đến nơi. Nếu như tiến cưỡi Phần Tinh luân tiến vào, chỉ sợ sẽ bị lộ hành tung.
Binh pháp có câu: Xuất kỳ bất ý mới có thể công kỳ vô bị , muốn cứu được Thượng Quan Linh đành phải âm thầm hành sự.
Hoa Lân nghĩ mãi, ngoảnh đầu nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch ngoan! Ngươi tra trong Phồn Tinh nghi một lượt xem có thế tìm thấy đường truyền tống từ một tinh hệ gần đây không? Chúng ta phải từ nơi khác quang minh chính đại tiến vào Phiêu Miễu hà.”
“?” Tiểu Bạch mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Hoa Lân, cuối cùng cũng đưa móng vuốt ra đặt trên Phồn Tinh nghi. Chưa được một lúc nó đã kêu rống lên, phảng phất như đã tìm được đáp án.
Hoa Lân đưa tay phải đặt lên Phồn Tinh nghi, quả nhiên phát hiện Tiểu Bạch đã vạch nên trong đó một con đường liên thông. Đốm sáng cuối cùng trong đó lại là một hành tinh màu xanh, trên bề mặt có ghi chú: “Cuồng Sa tinh! – Con đường duy nhất đi Phiêu Miễu hà!”
Hoa Lân hết sức vui mừng, lập tức đối chiếu vị trí của bản thân, cưỡi Phần Tinh luân bay về phía bên trái.
Để ẩn giấu tung tích của mình, Hoa Lân đành phải hạ xuống một hành tinh hoang vu, thu Phần Tinh luân lại, quả nhiên phát hiện trên một cỗ truyền tống trận trên đỉnh núi. Sau đó hắn chiếu theo con đường mà Tiểu Bạch đã vạch ra, truyền tống ba lần, cuối cùng cũng tới được Cuồng Sa tinh.
Ánh sáng trắng loé lên, Hoa Lân lại phát hiện bản thân đang đứng trên một đỉnh núi trọc, chung quanh toàn là vách núi cao vút, vốn chẳng nhìn thấy thực vật màu xanh nào, do đó nghi ngờ có phải mình đã đi sai đường?
Hoa Lân thuận tay mở Phần Tinh luân ra, tóm gáy Tiểu Bạch lôi ra hỏi: “Có phải ngươi đã lầm không? Nơi đây hình như đâu có người sinh sống?”
Tiểu Bạch rống lên hai tiếng đầy vô tội, thực sự hận muốn cắn cho hắn mấy miếng. Hoa Lân gãi gáy, thuận tay quẳng nó vào lại Phần Tinh luân.
Lấy Phồn Tinh nghi ra đối chiếu mãi, Hoa Lân phát hiện mình không có đi sai đường. Vì vậy hắn ngồi xuống, cẩn thận điều chỉnh truyền tống trận dưới chân. Hắn đột nhiên phát hiện truyền tống trận này chỉ có thể đi tới một địa phương, đó chính là nơi vừa đi tới. Còn phía trước chẳng có hành tinh nào có thể đi tới, nơi đây đã là điểm cuối cùng.
Do đó Hoa Lân không rõ, nơi này là đường duy nhất đi Phiêu Miễu hà, vậy thì vì sao không có ‘trạm’ nào cả?
Sau khi suy nghĩ mông lung, Hoa Lân cho rằng chỉ có một cách giải thích – đó chính là Cuồng Sa tinh còn có một truyền tống trận khác thông tới Phiêu Miễu hà.
Hoa Lân đứng thẳng lên, vòng tay ‘canh’ một tiếng rút Hà Chiếu kiếm ra, sau đó nhảy lên ngự kiếm bay lên trời.
Chỉ thấy vạn dặm không một gợn mây, gió nhẹ vi vu. Hoa Lân lại phát hiện trong diện tích trăm dặm toàn là sa mạc, nơi nào cũng là nham thạch cứng rắn, đâu có thứ thực vật đáng chết nào?
Đang lo lắng đột nhiên nghe thấy từ đằng xa mơ hồ vọng tới tiếng đao kiếm. Tinh thần của Hoa Lân chấn động, lập tức xoay mũi kiếm nhanh chóng lướt về bên phải. Vừa mới bay qua một ngọn núi cao liền thấy năm bóng người đang chém giết bên vách núi đến trời đất mù mịt, chẳng hề phát hiện ra hắn tới.
Hoa Lân trước giờ thích xem náo nhiệt, vì thế ngự kiếm ngừng lại trên không, lại phát hiện bọn họ đánh nhau đã đến hồi kết thúc. Bốn tu chân giả mặc khôi giáp màu lam liên thủ tấn công một thiếu niên có vẻ yếu ớt. Thiếu niên đó nhìn dáng vẻ như đã không còn cách nào để chống đỡ, giờ đây toàn thân đầy máu. Nhìn quang cảnh chắc chưa đầy một tuần hương nữa là sẽ xuống suối vàng.
Cuối cùng Hoa Lân cũng quát lên: “Uy!... Tất cả ngừng tay cho ta!”
“Đinh đinh đang đang…” bốn tên gia hỏa bên dưới lại gia tăng sức lực, giống như sợ Hoa Lân ra tay ngăn trở, vì thế cố gắng gia tăng thế công.
Nhưng lúc này thiếu niên kia đã bị bức vào tuyệt lộ, phía trái đã bị khoá chặt, phía phải và đằng trước toàn là bóng kiếm loang loáng, rõ ràng là thấy chết trước mắt. Bất đắc dĩ Hoa Lân phải quát lớn, hai thanh phi kiếm sau lưng đồng thời rời vỏ, ‘canh canh…’ hai tiếng, bắn thẳng tới hai bên thiếu niên. Đồng thời bản thân Hoa Lân cũng nhân kiếm hợp nhất, bổ thẳng xuống hai người mặc đồ xanh ở giữa. – Nếu bọn chúng không biến chiêu thì chẳng cách nào thoát khỏi một chiêu trí mạng này của hắn.
Nên biết, tu vi của Hoa Lân đã tới Thanh Hư cảnh giới, còn tốc độ kiếm pháp thì chẳng thèm để ý tới người khác. Chỉ nghe hai tiếng ‘canh, canh’, hai thanh phi kiếm đã cắm xuống đất, vừa may cứu thiếu niên khỏi nguy hiểm. Còn Hoa Lân cũng lập tức kiếm đến người theo, nhất thời doạ cho hai người mặc áo lam tản ra.
Một người trong số đó giận dữ quát: “Là tên gia hỏa nào không có mắt, ngay cả chuyện của Thần Kham môn bọn ta cũng dám xen vào?”
Bóng Hoa Lân loáng một cái chặn trước mặt thiếu niên, hai tay ôm trước ngực, cười ha hả nói: “Thần Kham môn? Chưa từng nghe tới!”
Bốn người mặc áo lam nhìn nhau, miệng lẩm bẩm niệm. Hoa Lân sửng sốt, loáng thoáng nghe được vài câu, hình như là: “…Ảm Thần lão tổ, hộ ngã kim thân, càn khôn tá pháp, chân thần phụ thể!… Sách ách mật!”
Lúc này thiếu niên bị trọng thương sau lưng hoảng sợ nói: “Cẩn thận!... Bọn chúng sắp thi triển thần chú, mau ra tay!”
Nhưng đã muộn rồi, bọn chúng đã niệm xong thần chú. Mắt bốn người đột nhiên biến thành đỏ rực, giống như đã nhập ma. Hoa Lân còn chưa kịp xuất chiêu thì người áo lam bên phải đã giương kiếm bổ tới.
“Đang” một tiếng lớn, một màn sóng khí trong suốt lan ra tứ phía. Người áo lam không cưỡng được lùi lại một bước nhưng Hoa Lân cũng cảm thấy cổ tay phải tê rần. Trong lòng thầm hoảng sợ, nghĩ thầm tu vi của đối phương rõ ràng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng vì sao công lực lại thâm hậu như thế?
Ý nghĩ này vừa mới loé lên, ba người mặc áo lam còn lại đã giương kiếm chém tới, biểu tình trên mặt cực kỳ điên cuồng, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ kinh nhân, hình như không thuộc về nhân loại…
-----------
1. Hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân: Trời cao không phụ người có lòng
2. Xuất kỳ bất ý mới có thể công kỳ vô bị: Ra tay đột ngột mới có thể đánh đúng lúc người ta không đề phòng
3. Ảm Thần lão tổ, hộ ngã kim thân, càn khôn tá pháp, chân thần phụ thể!… 4. Sách ách mật! : Ảm Thần lão tổ, bảo hộ cho tấm thân vàng của ta, mượn phép càn khôn, đưa thần nhập thể! Úm ba la… (Dịch bậy chơi, Halos
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK