Trong thời khắc nguy cấp đó, Hoa Lân đột nhiên từ trên phi kiếm lao xuống, rồi rơi thẳng xuống mặt đất. Nhưng dù tránh rất nhanh nhưng ma trảo của Huyết Ma với năm ngón tay sắc nhọn vẫn để lại ba vệt dài trên lưng hắn, một màn huyết vụ phun ra không trung.
Huyết Ma bị máu tươi kích thích, trong mắt lộ ra thần thái hung dữ tham lam, đang định thi triển “Phệ Huyết đại pháp” thì đột nhiên nghe thấy xung quanh truyền đến một chuỗi những tiếng gào thét thảm thiết, rất nhiều yêu vật trốn ra từ Trấn Yêu tháp đều bị một đạo bạch quang từ trên không trung liên tiếp bắn rơi.
Huyết Ma hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy một nhân ảnh màu trắng từ phía chân trời bay tới, người đó đột nhiên người lại trên không trung rồi hét lớn :
- Thánh, Kiếm, Tru, Yêu, trận…
Chỉ thấy người đó đột nhiên tán phát ra một vầng ánh sáng chói loà, y giơ thanh bảo kiếm lên, tay trái bắt quyết, ngón tay giữa dán vào thanh kiếm mà vuốt qua một cái, vô số đạo bạch quang lập tức từ mũi kiếm bắn ra rồi hoá thành vô số phi kiếm trắng xóa, chúng lần lượt lao đi lấy mạng yêu ma.
Mấy thanh kiếm màu trắng đó giống như có mắt vậy, chúng liên tục rẽ ngoặt mà đuổi theo lấy mạng bao yêu vật đang muốn chạy trốn. Cuối cùng đột nhiên một thanh bạch kiếm lao thẳng tới Huyết Ma. “Xoẹt” một tiếng, Huyết Ma rõ ràng đưa tay cản phi kiếm lại, không ngờ thanh phi kiếm đó lại xuyên qua bàn tay rồi bắn thẳng vào thân thể hắn. Huyết Ma lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy, hắn phát hiện thanh bạch kiếm này là là do dùng chân khí ngưng kết lại, lại mang theo một luồng năng lượng kỳ dị, chính là để đối phó với lệ quỷ.
Còn may Huyết Ma hắn vốn không thuộc Quỷ giới, hắn có thân thể của nhân loại, hơn nữa lại gần như đã luyện thành bất tử chi thân nên thanh phi kiếm này đương nhiên không diệt được hắn. Nhưng dù vậy Huyết Ma cũng bị doạ cho vô cùng khiếp đảm, lại thấy người áo trắng kia dường như rất giống Lý Trần Ai cho nên hắn lập tức đoán ra thân phận đối phương. Vì vậy hắn liền xoay người tháo chạy, nào còn dám làm tổn thương Hoa Lân nữa.
Lúc này trên bầu trời vô số các yêu vật đang bị dọa cho sợ hãi mà chạy trốn, bọn chúng giống như loạn tiễn bị bắn về bốn phương tám hướng. Bởi vì số lượng bọn chúng quá đông nên mọi người cơ bản không thể nào ngăn chặn kịp, chỉ còn biết trơ mắt mà nhìn mấy ngàn yêu vật thoát khỏi Thục Sơn bay xuống nhân gian, đương nhiên Huyết Ma cũng lẫn trong đám đó, chỉ sau nháy mắt hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.
Hoa Lân ngây ngốc đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người áo trắng đó đúng là Nhược Uyên. Người này chỉ cần một chiêu “Thánh Kiếm Tru Yêu trận” là đã giết cho yêu ma quỷ quái phải sợ hãi mà chạy tung bốn phía, công lực cỡ này khiến cho mọi người ở đó phải ngây ngốc.
Cốc Thanh Phong ngự kiếm bay đến gần Nhược Uyên, đang định hành lễ bái kiến thì bất ngờ Nhược Uyên lại tung người lướt đi, hiển nhiên là không muốn dây dưa với bọn họ.
Hoa Lân trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì thế y lớn tiếng gọi:
- Nhược Uyên! Chờ ta với!
Nói đoạn đuổi theo như thiểm điện.
Nhược Uyên sững sờ một chút, quay đầu lại nhìn thấy Hoa Lân nên đi hơi chậm lại và dẫn theo hắn bay về phía xa.
Bám sát Nhược Uyên ra khỏi phạm vi Thục Sơn, Hoa Lân mới phát hiện kết giới cũng đã bị người ta phá huỷ rồi, xem ra lần này Huyết Ma có chuẩn bị mà tới.
Đã bay rất lâu, cuối cùng Nhược Uyên cũng dừng lại giữa không trung, chờ Hoa Lân tới gần, rồi tươi cười nói:
- Ngươi nhanh như vậy, đã học được Ngự Kiếm thuật rồi ư? Thật sự làm ta ngạc nhiên đấy nhé!
Hoa Lân không rõ vì nguyên nhân gì cũng cảm thấy Nhược Uyên thập phần thân thiết, không muốn xa rời, hắn cất giọng hỏi:
- Nhược đại ca! Gần đây huynh đi đâu vậy?… Mấy người đi cùng huynh đâu?
Nhược Uyên thấy hắn vẫn còn đôi chút tâm tính trẻ con, liền ôn nhu đáp:
- Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, Phần Tinh Tông đột nhiên phái ra rất đông cao thủ tiến nhập nhân gian, chính đạo chúng ta đã hi sinh mất khá nhiều người rồi.
Hoa Lân “a” lên một tiếng.
Sắc mặt của Nhược Uyên đột nhiên trầm xuống, tiếp đó ông trách hỏi:
- Đạo hồng quang vừa rồi có phải do ngươi phát ra không?
Hoa Lân cả kinh, hắn vội nghiêm sắc mặt nói:
- Hì hì hì! Huynh đã thu hồi Hoả Vân Thạch rồi thì ở đây ta sao có thể huy động hồng quang gì nữa?
Nhược Uyên muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi mà nhẹ nhàng căn dặn:
- Nơi này lại xuất hiện hồng quang, có thể Phần Âm Tông sẽ lại phái người đến điều tra, ngươi nhất định phải cẩn thận mà ứng phó nhé!
Hoa Lân vô cùng hoảng sợ, Nhược Uyên đã cảnh cáo như vậy, hiển nhiên có ý ám chỉ đạo hồng quang vừa rồi có liên quan đến mình. Do vậy tâm niệm y chợt xoay chuyển, muốn giáng họa cho kẻ khác:
- Vừa rồi Huyết Ma thi triển “Phệ Huyết đại pháp” cho nên mới xuất hiện đạo hồng quang kia... Nhược đại ca, huynh nói xem đúng không?
Nhược Uyên sắc mặt hòa hoãn lại, ông phát hiện tên tiểu tử này cũng rất cơ trí bèn gật đầu nói:
- Không sai! “Phệ Huyết đại pháp” của Huyết Ma cũng phát ra một loại hồng quang tương tự. Hiện tượng vừa rồi cũng có thể do nguyên nhân này gây ra.
Hoa Lân khẳng định Nhược Uyên đang che dấu điều gì, hắn bèn quyết định liều dò hỏi một phen:
- Nhược đại ca! Huynh không thể tiết lộ cho đệ một chút tin tức gì hay sao, đừng để đệ chết một cách không rõ ràng, được không?
Nhược Uyên thấy bộ dạng đáng thương của hắn thì lòng mềm lại, ông cảnh giác nhìn ra bốn phía, thấy chỉ có hai người bọn họ đang ngự kiếm trên trời cao, bốn phía hoang vắng, căn bản không thể có một kẻ nào có thể ẩn tàng mà nghe lén, vì vậy ông điểm đầu nói:
- Được rồi! Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé?
Hoa Lân kinh ngạc nói:
- Câu chuyện ư?
Nhược Uyên cười khổ đáp:
- Đúng, là một câu chuyện. Ngươi có muốn nghe không?
Nhược Uyên nhìn lên bầu trời đêm xa thẳm, trong mắt lộ ra niềm cảm khái vô hạn, nói:
- Trước kia, từ rất lâu, rất lâu rồi... không biết được bắt đầu từ lúc nào, có một môn phái gọi là “Phần Tinh Tông”, vô ý có được một quyển bí tịch, vì vậy tất cả đệ tử trong môn phái đó đều dựa theo quyển bí tịch này mà tu luyện ma công. Vì thế chính đạo trong thiên hạ đều đứng lên tấn công bọn chúng, thề phải tiêu diệt mầm mống tai hoạ cho nhân gian này. Thế nhưng từ khi bọn chúng bắt đầu tu luyện ma công, pháp thuật và công lực của bọn chúng đều tăng nhanh vùn vụt. Cả vạn năm trời, bị toàn bộ thiên hạ chính đạo cùng nhau chinh phạt, vậy mà bọn chúng vẫn bình an vô sự. Nghe nói đầu tiên bọn chúng dựa vào Ma giới, tại cửa ra vào Ma giới đã kiến lập lên một thế lực khác. Nhưng tuế nguyệt vô tình, mặc cho bọn chúng cường mạnh thế nào nhưng vẫn không địch nổi sự truy sát của toàn thiên hạ. Vì vậy chúng mới định mượn “Huyết Ma đại trận” để xoay chuyển càn khôn, nhưng muốn thiết lập “Huyết Ma đại trận” cần phải tụ tập tám kiện thần khí, và phải có tám tuyệt đỉnh cao thủ đồng thời phát công mới được. Ngoài ra ta nghe nói còn cần lượng lớn máu tươi để phụ trợ cho trận pháp vận chuyển…
Nói đến đây Nhược Uyên liếc nhìn Hoa Lân một chút, sắc mặt có điểm kỳ quái.
Hoa Lân cho rằng ông ta muốn ám chỉ đó chính là máu của mình thì không khỏi rùng mình một cái, chỉ nghe Nhược Uyên nói tiếp:
- Vì những nguyên nhân trên, Phần Tinh Tông bắt đầu tiến hành bắt cóc người trong giới tu chân. Mà những người bị bắt đi thì chưa một ai có thể trở về, vì vậy mọi người coi Phần Tinh Tông là một thành phần của Ma đạo và đã đổi tên nó thành “Phần Âm Tông”....
Nói đến đây, đột nhiên Nhược Uyên dừng lại, quay đầu quan sát bốn phía, thấy xung quanh có thể nói là an toàn ông bèn nói tiếp:
- Một ngàn năm trước, bọn chúng đột nhiên huy động rất đông cao thủ tìm kiếm tiên khí “Phần Tinh luân” nhằm mượn sức mạnh của “Phần Tinh luân” để tạo ra một cục diện mới. Đương nhiên chính đạo trong thiên hạ phải dốc toàn lực ngăn chặn, hơn nữa họ nhất trí với nhau rằng phải lập tức phá huỷ bằng được “Phần Tinh luân”, lúc này thiên hạ bắt đầu trở nên đại loạn. Không lâu trước đây, đột nhiên nghe nói bọn chúng đã tìm được một ít manh mối và đã tập hợp một số đông cao thủ đi điều tra. Vì thế mấy ngày trước, các nhân sĩ chính đạo đã hỏa tốc đi đến Phiêu Miễu hà để ngăn cản, hai bên giao tranh tử thương vô số. Mà sư huynh ta, Nhược Phong cũng đã vội vã đến đó tham chiến, tin rằng sau mấy hôm nữa, chỉ sợ sẽ có một số lượng lớn cao thủ tiến đến nơi này trước!... Tốt lắm! Câu chuyện của ta đã kể xong rồi. Ngươi nghe có hiểu không?
Hoa Lân nghe xong thì dường như lọt giữa đám mây mù, thầm nghĩ sự tình của Phần Âm Tông sao lại có liên quan đến mình nhỉ? Thực sự là không hiểu nổi!… Hơn nữa nghe giọng điệu của Nhược Uyên, hình như có liên quan đến ngọn hỏa diệm trong cơ thể mình, cho nên ông ta đã từng ngầm ám thị rằng thiên hạ chính đạo rất có thể sẽ lấy mình ra khai đao. Cái này đúng là có chút không rõ ràng…. Hoa Lân đột nhiên toàn thân chấn động, bởi vì hắn chợt nghĩ đến một sự tình vô cùng nghiêm trọng. Vừa rồi khi Nhược Uyên nhắc đến “Phần Tinh luân”, dáng vẻ tỏ ra vô cùng cẩn trọng, lẽ nào...?
Nhược Uyên thấy thân thể hắn khẽ chấn động một chút thì hiểu được hắn đã tỉnh ngộ. Ông liền lại gàn trìu mến xoa đầu hắn nói:
- Tiểu Lân! Con đường sau này của ngươi, ta cũng chẳng giúp được nữa. Ta nhớ ngươi từng nói một câu “mỗi người trong chúng ta đều có trách nhiệm trừ ma vệ đạo, dẫu chết cũng phải chết vì chính nghĩa!” Câu nói này khiến ta luôn thấy cảm động vô cùng.
Hoa Lân “a” lên một tiếng, lại thấy Nhược Uyên từ trong ngực áo lấy ra một viên dược hoàn trong suốt nhét vào tay hắn, ông nhẹ nhàng nói:
- Cho nên ta quyết định giúp ngươi một phen. Nếu một ngày nào đó mà ngươi bị chính đạo bắt giữ thì hãy nhanh chóng nuốt viên hoàn dược này, không chừng có thể giữ được tính mạng.
Hoa Lân nhận lấy dược hoàn đang định hỏi thêm thì đã thấy Nhược Uyên bay đi xa, chỉ còn nghe thấy giọng ngâm trầm thấp của ông:
“Trừ ma lãng tích thiên nhai lộ
Thế nhân khiếp chỉ vệ đạo nan!”
Thì ra trước đây trong lúc vô ý Hoa Lân đã thốt lên lời thề trừ ma vệ đạo khiến cho Nhược Uyên cảm thấy tâm đắc vô cùng, cho nên mới được ông chiếu cố. Lần kỳ ngộ này liệu sẽ dẫn đến cho Hoa Lân những chuyện gì?
Cẩn thận cất kĩ viên dược hoàn của Nhược Uyên, Hoa Lân chán nản từ từ quay lại Thục Sơn.
Từ xa nhìn lại có thể thấy trên Thục Sơn có rất nhiều người đang di chuyển và cũng có rất nhiều người đang vây quanh “Trấn Yêu tháp” đã sụp đổ, rất nhiều đệ tử Thục Sơn mang trong lòng một niềm hi vọng, có thể tìm thấy được kẻ may mắn sống sót từ trong đống đổ nát, nhưng cái bọn họ nhận được lại toàn là những đả kích và bi thương.
Hoa Lân còn chưa hạ xuống thì đã có mấy vị cao thủ lập tức ngự kiếm lên trời nghênh đón. Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong cùng Thượng Quan Linh gần như đồng thời hỏi:
- Vị cao thủ vừa rồi là ai thế?
Hoa Lân cười cười đáp:
- Ta cũng chỉ biết ông ấy tên là Nhược Uyên mà thôi, a a…
Thượng Quan Linh thấy trên y phục của Hoa Lân thấm đầy máu tươi thì kinh hô:
- A! Ngươi thụ thương ở đâu vậy, ngươi không sao chứ?
Dứt lời định lại gần xem xét, chợt nàng phát hiện Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đang nhìn mình với ánh mắt kì dị.
Thượng Quan Linh lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, đêm nay hết lần này đến lần khác bị Hoa Lân kéo đi, quên cả mang khăn che mặt, da mặt mịn màng không khỏi đỏ bừng lên, dáng vẻ thập phần đáng yêu.
Chỉ có Mạnh Lôi đối với chuyện tình cảm nam nữ thì mù tịt, ông vòng đến sau lưng Hoa Lân nhìn nhìn rồi nói:
- Ai! Miệng vết thương nhanh chóng đã khép lại rồi!... Không việc gì, không việc gì!
Hoa Lân đắc ý nói:
- Đương nhiên rồi! Đệ có thuốc trị thương tốt nhất thế gian, vết thương nhỏ này thì nhằm nhò gì!
Mạnh Lôi nói:
- Còn hiệu quả hơn cả Ngọc Linh cao của Thục Sơn sao? Ta không tin, đưa ta xem nào...!
Hoa Lân gãi đầu gãi tai nói:
- Ách! ….Vừa rồi dùng hết rồi!
Mạnh Lôi tức giận nói:
- Đồ keo kiệt!
Thượng Quan Truy Vân thấy hai người lại chuẩn bị cãi cọ bèn vội vàng ngắt lời nói:
- Tứ đệ!... Vừa rồi ngươi hét lớn “Trấn Yêu tháp thất thủ rồi” đúng không? Đây rốt cục là chuyện gì thế?
Hoa Lân nhún vai đáp:
- Mọi người cũng đều thấy đấy, Huyết Ma Lưu Thế Kiệt đích thân ra tay, Trấn Yêu tháp không đổ mới lạ!
Mạnh Lôi kì quái nói:
- Trấn Yêu tháp là thiên hạ đệ nhất bảo tháp, với năng lực của Huyết Ma chắc gì đã hủy diệt được tất cả trận tháp bên trong!
Hoa Lân trên trán lấm tấm mồ hôi… Hắn thầm nghĩ lại, lúc mình chạy trốn đã toàn lực thi triển hoả diễm lên bảo kiếm, chẳng những phá tan phiến đá trên đỉnh đầu mà phỏng chừng còn làm dao động trận cơ (1) của Trấn Yêu tháp. Bởi vì cả thông đạo cùng với trận pháp liền thành một thể, một kiếm của hắn hình như đã lay động toàn cục, xem chừng trong vụ phá hủy “Trấn Yêu tháp” mình cũng có phần, vì vậy hắn lắp bắp nói:
- Cái này... cái này đều là do đệ đã sai! Lúc ấy...
Thượng Quan Truy Vân sốt ruột hỏi:
- Ngươi có thể có cái gì sai chứ?
Hoa Lân nói:
- Đệ....
Vốn định nói chính mình đã một kiếm chém vỡ thông đạo nhưng hắn phỏng chừng có lẽ đại ca và nhị ca đều chẳng thể tin! Do vậy chỉ còn biết im lặng.
Thượng Quan Linh bên cạnh chợt vã mồ hôi...
Đây rút cục là chuyện gì vậy?
Hoa Lân đột nhiên trở thành “tứ đệ” của cha mình, như vậy bối phận của hắn chẳng phải đã tăng lên hai bậc, mình lại thành cháu gái hắn hay sao? Mà chuyện cấp bách nhất chính là mình với Hoa Lân lại có quan hệ nhục thể, điều này....
Cốc Thanh Phong bỗng sắc mặt trầm trọng nói:
- Ài...! Tất cả đều là sai sót của Thục Sơn chúng ta, thực không ngờ Lưu Thế Kiệt... Huyết Ma lại nhằm vào Trấn Yêu tháp để ra tay. Trước kia hắn vốn là thủ toạ Cấm Ma điện của Thục Sơn, hắn có đủ năng lực để làm chuyện này. Hiển nhiên biến cố lần này đã được hắn dự mưu từ rất lâu rồi. Đúng rồi tứ đệ, làm sao ngươi phát hiện ra tung tích của Huyết Ma vậy?
Hoa Lân nhìn Thượng Quan Linh rồi lại quay sang nhìn Cốc Thanh Phong, thầm nghĩ phải giải thích thế nào đây? Vì vậy hắn gãi gãi đầu lắp bắp:
- Ừm! Đúng rồi, sự tình là thế này, đệ phát hiện hai gã đệ tử Thiên Sơn có thái độ mờ ám vì vậy lặng lẽ theo dõi bọn chúng, thấy chúng cùng vài tên đệ tử Thục Sơn tham gia, cuối cùng phát hiện tung tích của Huyết Ma...
Thượng Quan Truy Vân chấn động thân thể hỏi:
- Đệ tử Thiên Sơn ư?...Ai?
Hoa Lân:
- Là...là Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu, có lẽ bọn chúng có quan hệ với Huyết Ma... hắc hắc hắc! Đương nhiên Thục Sơn cũng có phần!
Nếu người khác nghe được những lời này nhất định cho rằng hắn có thành kiến với Thục Sơn và Thiên Sơn. Nhưng Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân cũng như Cốc Thanh Phong đều rõ Huyết Ma có khả năng mê hoặc siêu cường cho nên những điều Hoa Lân nói rất có thể là sự thực. Thượng Quan Truy Vân nghe vậy thì kinh hãi thất sắc nói:
- Hạng Tiêu Vân? Có phải hắn là con trai của Hạng Mạc Thiên không?
Hoa Lân thấy nhị ca mình phản ứng mãnh liệt như vậy thì chỉ có thể nói:
- Ách!... Trước tiên đệ phải thừa nhận mình cùng với Hạng Tiêu Vân vốn có hiềm khích, nếu huynh không tin lời đệ nói thì cứ âm thầm theo dõi hắn, nhất định có thể tra rõ ngọn nguồn!
Thượng Quan Truy Vân sắc mặt trầm lại, trong lòng tư lự một hồi, thầm nghĩ sự tình này dây dưa quá rộng rồi, một khi không cẩn thận sẽ náo động cả Thiên Sơn, nhất định phải đích thân điều tra rõ chân tướng, sau đó sẽ giao lại cho Hạng Mạc Thiên tự xử lí.
Cho tới thời điểm này, chuyện về Huyết Ma bất ngờ lại kéo cả ”Tam Thánh Môn” dính vào, ngay cả Thiên Sơn phái vốn coi trọng trau dồi phẩm hạnh cũng có dính líu khiến người ta chấn động. Thượng Quan Truy Vân thở dài nói:
- Ài! Huyết Ma rốt cuộc muốn làm chi đây?
Thượng Quan Linh suốt từ nãy đến giờ im lặng trầm mặc không nói gìbỗng nhiên xen vào:
- Ở đây không có chuyện của vãn bối, vãn bối xin phép về trước đây!
Thượng Quan Truy Vân vội nói:
- Chờ một chút!
Nói đoạn nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn con gái mình, tiếp đó hỏi:
- Sao con lại xuất hiện ở đây, lại còn bị Huyết Ma truy đuổi nữa?
Khuôn mặt khả ái của Thượng Quan Linh lại ửng hồng lên, nàng vùng vằng nói:
- Ai cần cha quản đến!
Nói xong phát hiện tất cả đều đang nhìn ánh mắt kỳ quái, nàng dậm chân, “hứ” một tiếng rồi ngự kiếm bay khỏi mặt đất.
Thấy nàng ta cư xử nhõng nhẽo tựa thiếu nữ, mọi người không kìm được phải mỉm cười.
Để tránh mọi người chú ý đến thái độ xấu hổ của Thượng Quan Linh, Hoa Lân nói tránh đi:
- Đệ cũng không ở đây chơi với các huynh nữa, ngày mai đệ phải tỷ thí với Hác Văn Chân rồi, giờ phải đi luyện kiếm một chút. Hắc hắc hắc!
Mạnh Lôi nghiêm giọng nhắc nhở:
- Trong cuộc tỷ thí ngày mai, vận khí của ngươi không còn may mắn như trước nữa đâu. Gã đồ đệ của ta tính cách thập phần trầm ổn, mấy chiêu múa may của người cũng sẽ không có tác dụng gì.
Thượng Quan Truy Vân gạt đi phiền muộn khẽ cười nói:
- Tứ đệ hãy nghe lời ta! Hà tất phải vì một thanh kiếm vô dụng mà liều mạng như vậy?
Cốc Thanh Phong cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo, ông nghiêm sắc mặt nói:
- Kì thật đúng là Huyền Thiên Kiếm không có gì đặc biệt cả! Chúng ta đã nghiên cứu kỹ rồi, nó chỉ là một thanh thép thô lậu, căn bản chẳng thể nào rèn thành linh kiếm, cầm đi cũng có làm được gì đâu.
Hoa Lân chợt nghênh nghênh mặt nói:
- Đệ cứ muốn đoạt đó!... Các huynh không phục à?
- Ha ha ha!
----------------
1. Phần cơ bản của trận pháp
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK